Diêu Sâm gần đây có điều phiền muộn.
Hình như hắn đã lỡ thích bạn cùng phòng của mình mất rồi.
Vấn đề này khiến cho Diêu Sâm bị đả kích rất nặng, với một con người đã nghĩ mình straight suốt bao nhiêu năm cuộc đời như hắn thì đây không khác gì sấm sét giữa trời quang, thế nhưng tại sao hắn lại có thể nhận ra được điều này?
Cùng lội ngược lại dòng thời gian quay trở lại quá khứ...
Đêm hôm sau khi chơi tuyết ấy, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Diêu Sâm lên giường ngủ như thường lệ, trước khi đi ngủ không quên tự nghiến răng tự hẹn sẵn ngày mai chắc chắn phải đập Hạ Chi Quang không dưới 3 lần vì tội dám truyền bá sai lệch cho hắn rằng giữa hắn và Châu Chấn Nam chính là tình mẹ con, đồng thời còn cố gắng loại bỏ hình ảnh loã thể của Châu Chấn Nam ra khỏi đầu, trằn trọc đi vào giấc ngủ. Thế mà Diêu Sâm... vậy mà lại mộng xuân.
Hơn nữa đối tượng mộng xuân không ai khác chính là bạn cùng phòng Châu Chấn Nam của hắn!!!
Trong giấc mơ, hai cơ thể khoả thân đè lên nhau triền miên không dứt, Châu Chấn Nam nằm ngửa dưới người Diêu Sâm, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, hai mắt đẫm lệ, miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ ưm a quyến rũ, còn không ngừng gọi tiểu Sâm ca, khiến hắn không kìm được mà càng làm mạnh hơn, đặt lên trán cậu một nụ hôn...
Những chuyện tiếp theo Diêu Sâm không còn nhớ, cũng không muốn nhớ.
Sáng ra tỉnh dậy trong sự hoang mang đến cùng cực, Diêu Sâm còn phát hiện đũng quần mình vậy mà lại ướt đẫm, đành phải ngậm ngùi đi giặt lại quần, vừa mới giặt xong lại nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đoán chừng Châu Chấn Nam đã chuẩn bị thức dậy. Hắn vội vã vò vò thêm mấy cái rồi vắt vắt treo lên, vô cùng bình tĩnh làm vệ sinh cá nhân thật bình thường như bao buổi sáng khác.
Châu Chấn Nam vừa ngáp vừa đi vào trong nhà tắm, thấy Diêu Sâm thì dụi dụi mắt một cái, "Chào buổi sáng Sâm ca."
"Chào buổi sáng." Diêu Sâm có chút chột dạ, lại không nhịn được mà nhìn Châu Chấn Nam nhiều thêm mấy cái, cảm thấy cậu rất giống một con mèo con ngái ngủ, không hiểu sao lại cảm thấy cậu... có chút đáng yêu.
Nhận thấy đang Diêu Sâm nhìn mình chằm chằm, Châu Chấn Nam có hơi nổi da gà, đưa tay lên vuốt vuốt mặt, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt em có gì à?"
Độ đáng yêu lại tăng thêm một bậc, đầu óc Diêu Sâm chưa bao giờ thông suốt như hiện tại, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Hắn! thích! Châu! Chấn! Nam!
Thấy Diêu Sâm ngơ người ra, Châu Chấn Nam tiến tới gần, vẫy vẫy tay trước mặt hắn: "Sâm ca? Tiểu Sâm ca?"
"Hả? À, không có gì."
"Không có gì thì đi ra ngoài đi! Đứng đây tính nhìn em đi vệ sinh hay gì!"
Cả ngày hôm ấy, hầu hết thời gian Diêu Sâm chỉ nhìn Châu Chấn Nam, càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng thấy em ấy xinh đẹp đáng yêu.
Trong lòng Diêu Sâm thầm thả like cho chính mình, thích người này chắc chắn không sai đâu tôi ạ.
Khi đã vô cùng chắc chắn trong lòng rồi, Diêu Sâm bỗng nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng.
Hình như hắn đã từng hứa giúp Hà Lạc Lạc cưa cẩm bé Châu Chấn Nam xinh đẹp đáng yêu của hắn...
Diêu Sâm là một con người rất thẳng thắn, chắc chắn không làm được chuyện giấu tình cảm đi để giúp người khác cưa crush, thế nên, ngay giờ tập nhóm hôm ấy, hắn đã kéo Hà Lạc Lạc ra một góc để làm việc.
"Có vẻ hơi đột ngột nhưng anh không thể giúp mày tán Châu Chấn Nam được nữa." Diêu Sâm lạnh lùng thốt ra câu nói băng giá.
Hà Lạc Lạc nhíu mày, đang yên đang lành sao lại từ chối giúp đỡ, có mùi nguy hiểm quanh đây."Tại sao? Ít nhất thì cũng phải có một lý do chính đáng chứ?"
Diêu Sâm vuốt vuốt cằm, không thể nói nó biết là crush của nó đã trở thành crush của mình rồi được, "Lớn cả rồi, anh em với nhau, việc của mình, tự mình làm, hiểu không?"
"Hả?" Hà Lạc Lạc nhíu mày, trực giác tinh tường nhận ra chắc chắn Diêu Sâm có gì đó rất bất thường, đừng nói là...
"Anh có ý gì với Nam Nam rồi?"
Diêu Sâm bị nói trúng tim đen, hơi mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, "...Anh mày là trai thẳng."
"Ừm, thì ra là vậy." Còn lâu Hà Lạc Lạc mới tin, nhưng cũng chẳng thể bắt ép được hắn, chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi vào phòng tập.
Diêu Sâm cũng nhanh chân bước vào theo, bây giờ đã xác định được rõ tâm tư rồi, hắn nhất định phải giám sát kĩ Châu Chấn Nam, không thể để bạn cùng phòng xinh đẹp đáng yêu rơi vào bàn tay người khác được.
Cả ngày hôm ấy, Châu Chấn Nam liên tục cảm thấy lạnh sống lưng, thế nhưng mỗi lần cậu ngó nghiêng xung quanh, mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Châu Chấn Nam cắn cắn móng tay ngồi trên giường, cảm giác lạnh lẽo chạy xẹt qua người vẫn không hề giảm bớt, chẳng lẽ... cậu bị ám rồi?!!
Nghĩ tới đây, trong đầu Châu Chấn Nam bắt đầu liên tưởng đến 7749 kịch bản phim kinh dị, không ngừng tưởng tượng ra những khuôn mặt vô cùng kinh hồn táng đảm đang áp sát cậu, mặt cậu tái nhợt, lại ngó ngó nghiêng nghiêng, trái phải gì cũng đảo qua một lượt, thế nhưng mọi thứ vẫn vô cùng bình thường.
Diêu Sâm vẫn luôn nhìn lén Châu Chấn Nam thấy cậu bỗng nhiên có vẻ kì lạ, ra vẻ tự nhiên hỏi một câu: "Sao vậy? Bỗng nhiên nhìn ngó láo liên thế?"
"Không... không có gì." Châu Chấn Nam miễn cưỡng nhe răng cười.
"Vậy thì đi ngủ thôi, anh tắt điện nhé?"
Châu Chấn Nam đang định gật đầu, lại bỗng nhiên nghĩ tới việc có khả năng mình bị con ma cà lơ phất phơ nào bám theo, không khỏi đơ người ra một lúc, cân nhắc suy xét một hồi, cậu cắn răng nói: "Cái đó... Sâm ca, em ngủ chung với anh được không?"
Lần này đến lượt Diêu Sâm đơ người, chắc không phải Châu Chấn Nam phát giác ra gì đâu, nhỉ? Nhưng nếu không thì tại sao ngay sau khi mình xác định được một ngày lại bắt đầu muốn lên giường với mình chứ? Hôm nay mình đã làm gì lộ liễu lắm à??
Mắt thấy Châu Chấn Nam sắp không đủ kiên nhẫn mà rưng rưng nước mắt, biến thành một chiếc bánh bao ngâm nước, Diêu Sâm không nghĩ được gì nữa, vội vàng kéo một góc chăn lên dịu giọng dỗ: "Được được được, dù sao em ở trên giường anh cũng không phải ngày một ngày hai mà."
Bánh bao ngâm nước ngay lập tức tươi lên thành bánh bao vừa chín, cả khuôn mặt nhỏ sáng bừng rạng rỡ, vội cầm gối lăn lên trên giường hắn, không quên cười một cái: "Tiểu Sâm ca tốt nhất!"
Diêu Sâm chỉ cảm thấy tim mình bỗng đập thình thịch thình thịch không ngừng, vươn tay tắt điện, lén vuốt vuốt cho trái tim đập loạn của mình dịu xuống rồi mới đặt lưng xuống dưới đệm.
Châu Chấn Nam thấy phần đệm bên cạnh trũng xuống, rất tự nhiên nhào tới ôm cánh tay người kia, chọt chọt cơ bắp thân quen lâu ngày chưa gặp lại, còn ngoài ý muốn ngửi được hương hormone nam tính thập phần, cảm giác an toàn khiến cậu trong nháy mắt đã ném ma cỏ gì đó ra hết sau đầu, buông lời trêu ghẹo: "Anh vẫn là cái lò sưởi ngày nào, ấm thật sự đó~~"
Trái tim vừa lặn xuống trong phút chốc lại bắt đầu ngoi lên bình bịch chạy deadline không ngừng, Diêu Sâm cố giữ cái đầu mình bình tĩnh lại, hương thơm ngập sữa cùng hơi ấm từ phía cánh tay lại liên tục truyền tới làm hắn chóng cả mặt, vô cùng mất tự nhiên đáp lại: "Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải tiếp tục tập luyện đó."
"Em biết rồi~" Không cần nhìn Diêu Sâm cũng có thể tượng tưởng được bạn nhỏ của mình đang bĩu môi bất mãn đáp lại, còn cọ cọ da thịt mềm mại ấm áp trên mặt lên người hắn.
Thế nhưng không im được mấy phút, người kia lại không buông tha cho Diêu Sâm tiếp tục líu ríu: "Sâm ca, sắp tới chúng ta sẽ được biểu diễn trước mắt fan, trước mắt người xem đó."
Diêu Sâm nghiêng người sang phía bên kia thuận tiện cho việc nói chuyện, cố không di chuyển tay để Châu Chấn Nam tiếp tục ôm, "Anh biết mà, đêm 24, ra ngoài lúc 5 giờ chiều, biểu diễn lúc 7 giờ, sau đó được thả cửa đến hết ngày 25."
Châu Chấn Nam có hơi thất vọng hạ giọng: "Anh không hồi hộp chút nào sao?"
"Hồi hộp gì chứ, có lòng tin đối với đồng đội và chính mình là được mà." Diêu Sâm đưa một ngón tay ấn lên trán Châu Chấn Nam, "Còn nếu như em đang sợ tiếp xúc với fan thì phải tập làm quen đi, ngành này chính là như vậy, phải có sự tiếp xúc, có tương tác giữa fan và idol, idol truyền năng lượng và tình yêu với thế giới cho fan, fan tạo công ăn việc làm cho idol, để người mình thích theo đuổi được ước mơ."
Châu Chấn Nam xoa xoa trán, nói: "Em cũng đâu có sợ, em chỉ phấn khích thôi, không phải chính fan cũng là nhân tố truyền năng lượng cho idol à, idol đâu thể chỉ vì bản thân mình mà bước tiếp được chứ, người đồng hành cạnh mình không phải mới là một trong những yếu tố quan trọng nhất để duy trì nhiệt huyết sao?"
"Em hiểu vậy là tốt." Diêu Sâm vuốt vuốt mái đầu mềm mại của Châu Chấn Nam, "Bây giờ đã đi ngủ được chưa, Nam Nam tiểu tổ tông?"
"Rồi!"
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Châu Chấn Nam đều đặn phả lên cánh tay mình, Diêu Sâm giờ mới dám một tay ôm cả con người bé xinh bên cạnh vào lòng, cực lực đè thấp thanh âm.
"Ngủ ngon, bảo bối."
...
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến buổi biểu diễn, mọi người không ngừng điên cuồng tập luyện, bên cạnh đó còn có một số người vò đầu bứt tai nghĩ cách tỏ tình.
Trường hợp của Yên Hủ Gia, từ hôm ăn lẩu đến giờ anh vẫn luôn ôm trong lòng ý định tỏ tình, còn đặt sẵn kèo đêm Giáng Sinh với Châu Chấn Nam rồi thế nên bây giờ phải vắt óc suy nghĩ từ nơi tỏ tình đến cách tỏ tình. Trong tiềm thức của Yên Hủ Gia, muốn để lại ấn tượng cho người mình thích, chắc chắn phải thật trang hoàng, thật rực rỡ, tạo cho người kia một ấn tượng sâu đậm.
Ở một diễn biến khác, Hà Lạc Lạc lại đang nghĩ cách trau dồi tình cảm với Châu Chấn Nam, đối với cậu, tỏ tình chỉ là hình thức, nếu cả hai đều đã có tình cảm rồi thì đây chỉ là xác nhận mối quan hệ thôi, không có gì phải căng hết cả, cho dù có bị từ chối, chỉ cần đủ dính, đủ mặt dày, người kia chắc chắn sẽ không thể từ chối cậu.
Diêu Sâm nhìn thấy dạo này động thái của Hà Lạc Lạc đối với Châu Chấn Nam càng ngày càng khác thường, lòng chiếm hữu (trước đó đều bị coi là tấm lòng người mẹ bảo vệ con) trỗi dậy, không ngừng nhắc nhở rằng Nam Nam của hắn đang bị người khác lăm le cướp mất. Mà như đã nói, Diêu Sâm vô cùng thẳng thắn, từ khi xác định mình thích Châu Chấn Nam đã nghĩ ngay đến việc tỏ tình, hơn nữa trong tình cảnh bạn nhỏ của hắn có thể bay vào tay đứa khác bất cứ lúc nào, hắn lại càng phải chớp lấy thời cơ mà giật người đi trước.
Rất trùng hợp, ngày cả ba người bọn họ định tỏ tình đều là đêm 24.
Vì sao? Vì tỏ tình trong khuôn viên trường quá phàm phu tục tử chứ sao!
Trong khi đó, Châu Chấn Nam lại cảm thấy gần đây có vẻ tim mình hơi có vấn đề, đồng đội xung quanh mình cũng có vấn đề nốt, thậm chí cậu còn nghĩ đến việc đêm 24 có nên đưa cả nhóm đến bệnh viện xem xét kĩ một lượt không, nếu cứ như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến màn biểu diễn của bọn họ.
...
Châu Chấn Nam ngồi trên lớp, đưa tay lên miệng gặm gặm, chỉ mong đến giờ họp nhóm nhanh nhanh, tiến độ tập luyện của nhóm đang rất tốt nhưng độ đồng đều vẫn còn là vấn đề nan giải, hơn nữa gần đây cậu còn để ý thấy một số tên trong nhóm rất hay thả hồn về phương trời xa xôi, không chịu chăm chỉ tập luyện.
Châu Chấn Nam nghiến răng, cứ đà này chắc chắn cậu phải chỉnh đốn từng đứa một, khinh đội trưởng lùn hay gì mà cậu đứng sờ sờ ra đấy vẫn treo được hồn lên cành cây? Láo!
Châu Chấn Nam tự nhìn lại body ngàn vàng của mình, bắt đầu hoài nghi vấn đề có phải do cậu mất đi khí chất lạnh lẽo băng gzá vốn có không. Ừ thì đúng là gần đây cậu không thèm giảm cân nữa, đúng là gần đây cậu không thèm chạy bộ buổi sáng nữa, đúng là cậu ngày nào rảnh cũng chơi trò bắt chước hai con Hakuna Matata mà nằm trương phình trên giường, nhưng cũng đâu thể vì đống mỡ này mà trái lời cậu được chứ đúng không!!
Ngồi mông lung một hồi, Châu Chấn Nam bỗng chú ý tới Hạ Chi Quang loè xoè loẹt xoẹt quẹt ra một đống người que trên vở nãy giờ, tính hù hắn giật mình chơi, bỗng nhìn thấy tư thế của mấy con người que này quen quen.
"Đội hình nhảy của nhóm mình? Cậu định đổi gì à?"
Hạ Chi Quang vốn đã quen cậu tập kích, không có phản ứng gì quá lớn, đáp một câu: "Ừm, tớ cảm thấy như hiện tại vẫn có gì đó không ổn lắm, ví dụ như đoạn này, cậu bị che mất rồi đây nè, hoặc là đoạn này chưa đủ làm nổi bật C vị nè, không thì đoạn killing part chỗ này chưa đủ đô cho lắm nè."
Châu Chấn Nam xáp lại gần, nhe răng cười, "Đoạn killing part thì không cần lo đâu, cậu lên lộn 30 vòng là được rồi mà, đảm bảo khắc sâu ấn tượng luôn."
Hạ Chi Quang nghe xong nhào tới gô cổ Châu Chấn Nam ra vẻ hận không thể cạp cho cậu mấy cái, Châu Chấn Nam cũng chẳng vừa, đưa tay ra chọc lét người kia, một góc cuối lớp bị tiếng cười khúc khích của hai người làm rộn cả một mảng.
Thình lình, một viên phấn lao tới, "vụt' một tiếng hoàn mỹ bay qua khoảng cách gần như dán sát của Châu Chấn Nam và Hạ Chi Quang, ngước lên bên trên, ánh mắt đằng đằng sát khí của Quách lão sư đang dán lên chỗ bọn họ, cả hai im bặt. Cuối cùng, Châu Chấn Nam và Hạ Chi Quang phải đi ra ngoài cửa đứng hết tiết đó.
Cứ như vậy, ngày 24 tháng 12 - lễ Giáng Sinh, ngày bọn họ được thả ra ngoài để biểu diễn, đêm hội tỏ tình của một số thanh niên trong nhóm, cuối cùng cũng tới.
Hết chương 42. (20.6.21)
*Lời tác giả: Ngày cuối cùng của tuổi 20 của Nán Nàn real, các anh/em người yêu tương lai của Nán Nàn hàng novel bắt đầu chuẩn bị tấn công rồi hí hí :)))