Sau cánh gà đã có một nhóm người đứng sẵn.
Người nhìn đẹp trai bất cần đời có vẻ là đội trưởng, Châu Chấn Nam cũng biết tên này. Đây là Lâm Giản, học trưởng năm ba, xếp hạng trước nay luôn luôn là no.2, đã từng dấy lên ở diễn đàn trường vài lần do một vài lời phát ngôn cạnh kháy no.1, cũng chính là Trạch học trưởng của nhóm cậu đây, vì vậy, Châu Chấn Nam không có chút thiện cảm nào với con người này, bao gồm cả phần lớn thành viên trong nhóm hắn, hình như lần nào vị Lâm Giản học trưởng kia cà khịa Trạch Tiêu Văn, bọn họ cũng ủng hộ không ít đâu.
Châu Chấn Nam đưa ánh nhìn ra sau lưng Lâm Giản, nheo mắt.
Ái chà, lại gặp người quen.
"Ơ kìa Hứa Tuấn Hùng, sao mày lại vào nhóm tên muôn đời hạng hai này thế? Còn mấy người sao lại hồ đồ vậy? Nhận cậu ta mà không sợ bị đâm một dao sau lưng à?" Giọng nói đầy coi thường của Hạ Chi Quang phát ra, khiến cho Hứa Tuấn Hùng sửng cồ lên.
Lâm Giản nhíu mày nhìn từ Hạ Chi Quang đến từng người phía đối diện, gằn giọng: "Chú ý phát ngôn của mình hạng 15 à, đừng ỷ vào hạng 1 xào phiếu mà chọc người dưới trướng tôi."
"Hình như tao vừa nghe thấy gì đó rất trúma hnề, mày nói ai xào phiếu đấy cơ?" Trạch Tiêu Văn nở một nụ cười không hề dương quang ấm áp chút nào.
Một tên đàn em đứng sau Lâm Giản nói: "Không những xào phiếu mà còn xào cp nữa cơ, bọn này khinh."
Lần này đến lượt Diêu Sâm đằng đằng sát khí: "Xào là xào với ai, mời phía kia nói rõ ra xem. Đụng ai thì đụng chứ đừng đụng đến người của tôi."
"Xào với ai thì tự biết, một đám bất tài thi nhau làm trò hề với một thằng nhóc ẻo lả, cái màn kịch của chúng mày thật sự đúng là phát ra mùi tởm lợm."
"Còn đang thắc mắc vì sao Hứa Tuấn Hùng có thể gia nhập nhóm của vị học trưởng Lâm Giản đây. Giờ thì hiểu rồi, hoá ra là miệng chó không mọc được ngà voi, đều cùng một giuộc cả, miệng nói ra không có lời nào thơm tho." Tiếng thì thầm phát ra từ phía sau lưng Châu Chấn Nam, mặc dù không nghe ra là ai nói nhưng thanh âm ở hiện trường lại vô cùng rõ ràng.
Không khí có dấu hiệu đóng băng lại, Châu Chấn Nam thầm nghĩ không ổn, đứng lên chắn trước mặt đồng đội, sợ bọn nhóc suy nghĩ bằng nắm đấm này làm ra chuyện gì vi phạm luật trường thì toi. Cậu đưa tay chặn thành viên nhóm mình, mặt không đổi sắc nói: "Vị học trưởng Lâm Giản này, về hai vấn đề xào phiếu và xào cp, vấn đề thứ nhất, chắc hẳn anh đang khinh thường chương trình lọc phiếu của nhà trường, có dị nghị gì xin mời anh kiến nghị với ban giám hiệu. Việc xào cp thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi dám cam đoan trước nay chúng tôi chưa từng xào cp, sau này cũng thế. Xin anh và đồng đội của anh đừng có buông ra mấy lời nói không thành có như vậy. Đến lúc đổ máu thì người chịu thiệt không chỉ có chúng tôi đâu. Hơn nữa, nếu anh muốn chứng minh mình đủ sức làm top 1, mời đợi đến lúc lên sân khấu battle."
Bỗng nhiên lại có một tên thành viên bên kia cười khinh miệt: "Ha, đi lên nhờ cp rõ mồn một mà giờ mồm chối đây đẩy, hoá ra đây chính là ăn cháo đá bát trong truyền thuyết! Nhóm mấy người thì được bao nhiêu tài năng mà mạnh miệng đòi battle?"
Châu Chấn Nam nhíu mày: "Bạn học này, tôi nhớ không nhầm thì cậu tuần trước đứng tầm top 56 thôi mà, đúng không? Nhóm tôi hạng thấp nhất cũng là 24. Nếu như cậu tài năng như vậy cũng không được vote, vậy thì nguyên nhân là do đâu vậy nhỉ? Nhan sắc? Nhân cách? Đời sống? Hay là bạn học đây muốn nói mấy nhà sáng lập đều có mắt như mù?"
Hà Lạc Lạc ra vẻ ngây thơ hỏi: "Vậy ra bọn họ không lên được top cao là do nhân cách bẩn tưởi, đời sống thối nát sao Nam Nam?"
Châu Chấn Nam đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một cái, làm bộ chỉ thuận miệng nói thôi, không nghĩ gì nhiều.
"Mày! Chúng mày đừng có được bước lấn tới!!"
Yên Hủ Gia nhìn vị bạn học tÀI NăNg kia, khinh bỉ: "Đứng ra đường đường chính chính nói trước mặt còn không đứng được, cứ một mực muốn mượn oai hùm mà dám nói chuyện tài năng? Hèn."
Một thành viên đội bên kia im lặng khoanh tay đứng nghe cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đủ rồi."
"Chúng ta cũng không nhiều chuyện nữa, chuẩn bị sẵn sàng để lên sân khấu đi."
Cánh gà khá rộng rãi, nhóm Châu Chấn Nam giữ một khoảng cách xa khuất tầm mắt của nhóm kia.
Trạch Tiêu Văn vẫn còn hậm hực, thề sẽ đè bẹp bọn oắt con láo lếu đó.
Châu Chấn Nam vỗ vỗ vai anh: "Có thể đây là chiêu khích tướng của bọn chúng. Ta phải thật bình tĩnh, đề phòng trường hợp xấu nhất."
Hà Lạc Lạc cũng bực tới nghiến răng nghiến lợi, chúng nó chửi ai cũng được, chửi cả cậu cũng chẳng sao, nhưng ở đây chúng nó lại nói Nam Nam khó nghe như vậy, thật là muốn ăn tươi nuốt sống bọn nó mà!
Hiện trường lại rơi vào trầm tư...
Bỗng nhiên Diêu Sâm nghĩ ra một cách, đó là đánh cho mỗi người một cái thật đau vào tay, đảm bảo bay hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu. Thấy Diêu Sâm chém gió một hồi có vẻ thuyết phục, cả nhóm thử bắt tay vào đập nhau.
Châu Chấn Nam xung phong ra trận trước, nhận nhiệm vụ đập tay bạn cùng bàn thân yêu, bình thường nó láo quá nay mới có dịp xử lý.
"Bẹp"
Hạ Chi Quang cau mày: "Cậu có thật là vừa đánh hết sức không đấy? Sao tớ chẳng thấy đau chút nào vậy?"
Liếc nhìn lòng bàn tay sưng đỏ của mình, Châu Chấn Nam tạm thời rút lại ý nghĩ xử lý bên trên.
Yên Hủ Gia hùa theo: "Hồi trước cậu ấy bày đặt học theo tớ tập võ. Kết quả được một tuần, cả người đầy vết xanh tím, từ đó bóng dáng cậu ấy trong lớp Taekwondo biến mất hoàn toàn."
Châu Chấn Nam thẹn quá hoá giận, đánh Yên Hủ Gia mấy cái liền.
Tấu hài một lúc cũng làm máu nóng của bọn họ giảm bớt đi trông thấy, rồi cũng đến lượt cả nhóm lên sân khấu.
Trời cao không phụ lòng người, màn biểu diễn diễn ra rất thuận lời, từ ánh sáng, âm thanh đến từng thành viên nhóm. Do C vị không thể nhảy được nên sân khấu càng chú trọng hơn vào hát và rap, phần nhạc guitar do Yên Hủ Gia đệm cũng không có vấn đề gì. Một bài hát không có cốt truyện, chỉ là những giai điệu âm nhạc ngọt ngào tươi sáng, như lời thủ thỉ của chàng trai đến với người mình yêu nhất.
Từng đợt bong bóng xà phòng bay xuống, độ lãng mãn của sân khấu lên tới cực điểm. Châu Chấn Nam tận hưởng thời khắc được đứng dưới ánh đèn rực rỡ, được nghe âm thanh reo hò của tuổi trẻ dưới khán đài, khi ấy, cậu thấy mình như quả cầu trong bar club đang toả sáng bling bling vậy. Fan girl bên dưới không ít người ôm mặt quắn quéo, miệng cổ vũ không ngừng.
"Á á ngọt chít tim mị rồi! Đột nhiên muốn có người yêu quá!"
"Tại sao một nhóm chuyên nhạc giật như này hát tình ca lại có thể làm người ta rung động đến thế chứ!!"
"R4CE!!"
"RACE!"
...
Sau khi biểu diễn xong, nhóm Châu Chấn Nam phải đứng một góc sau cánh gà, nơi có tầm nhìn có thể quan sát sân khấu để chuẩn bị sẵn sàng lên sân khấu một lần nữa để kéo phiếu bình chọn và nhận kết quả. Cậu muốn xem thử phong thái người đứng thứ hai sẽ như thế nào.
Âm nhạc nổi lên.
Lâm Giản rất cuốn hút, Châu Chấn Nam không thể phủ nhận được điều này, chỉ là có gì đó sai sai. Chủ đề tương tự nhóm bọn cậu, nói chung đều là về tình yêu ngọt ngào. Chỉ là có vẻ một số người bên kia nãy giờ vẫn chưa hết tức, hát như muốn đâm cho người mình yêu mấy cái vậy. Chỉ có center chỉ định là có vẻ bình thản nhất, biểu hiện khá tốt, trực tiếp làm lu mờ đi mấy gương mặt không tính là vui vẻ ở bên cạnh.
Khán giả bên dưới và khán giả trên kênh phát trực tiếp náo nhiệt một trận, một bên thấy hai bài hát siêu nhiều đường PK với nhau phân vân không biết nên chọn bên nào mới tốt, một bên háo hức xem top 1 và top 2 ai mới là người chiến thắng, nhân khí của bên nào mới thực sự là đỉnh cao.
Sau 1 phút bình chọn, màn hình lớn chiếu lên poster stage của hai đội, tạch tạch tạch liên hồi giữa hai hình làm người ta nóng cả ruột, chỉ muốn tua nhanh thời gian xem kết quả.
TING!
"Chúc mừng nhóm R4CE tiếp tục duy trì được phong độ của mình, giành được chiến thắng lần này!"
...
Bạn cùng nhóm đã vào phòng tẩy trang hết, Châu Chấn Nam đứng ngẩn ngoài cửa người đột nhiên nghe thấy tiếng trò chuyện bên góc hành lang.
"Chú ghét thằng họ Châu kia đúng không?" Giọng nói của Lâm Giản vang lên.
Có vẻ Hứa Tuấn Hùng hơi xoắn xuýt nên một lúc sau mới trả lời: "Cũng... Cũng không hẳn là ghét..."
"Không ghét? Vậy là chỉ muốn dìm nó thôi à?"
"À... Ờm."
Một giọng nói lạ bỗng nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện: "Sao hèn thế? Nhân khí không chọi nổi người ta nên chơi trò hãm hại nhảm nhí hả há há truyện cười của năm, sao tới giờ vẫn còn người mất não như thế nhỉ há há há"
"Triệu Thiên Vũ! Sao mày lại ở đây!!"
"Để anh nói cho mày hiểu nè, nếu muốn hãm hại người ta một cách đường đường chính chính mà vẫn không bị ăn chửi ấy, thì ít nhất cũng phải bò lên cho cùng đẳng cấp với người đó đi đã, thậm chí còn phải vượt xa mới xứng đáng để mà dìm. Chứ với cái trình độ của chú mày thì... Há há há cười chết anh đây mất!!"
Đến đây, Châu Chấn Nam xoay người, không nghe tiếp nữa. Hoá ra nhóm bên kia vẫn còn người không thối nát bẩn tưởi lắm.
Châu Chấn Nam quay trở lại phòng trang điểm, mở diễn đàn trường ra, tìm thử cái tên được dán trên áo người vừa giáo huấn Hứa Tuấn Hùng kia.
Triệu... Thiên... Vũ?
Do không đeo kính áp tròng nên ban nãy cậu không nhìn rõ khuôn mặt người kia lắm, nhất là khi anh ta còn đứng ngay chỗ tối khuất nữa. Châu Chấn Nam chỉ có ấn tượng là người này rất ưa nhìn. Hiện tại nhìn thấy ảnh full HD rồi, cậu chỉ muốn khẳng định lại. Người này, thật sự rất đẹp trai.
Khuôn mặt với từng đường nét rõ ràng với đôi mắt lớn hơi xếch khiến cho người đối diện bất giác cảm thấy như bị áp đảo, nhưng ánh mắt dịu dàng cùng khí chất bạn trai khi cầm micro hát kia lại khiến anh trở nên nhu hoà hơn, quả thực rất khiến người khác rung động. Xếp cạnh khuôn mặt đẹp kiểu kiêu ngạo ngang ngược của Lâm Giản lại càng có vẻ trầm ổn già dặn. Nhìn kĩ lại một chút, đây chẳng phải là center chỉ định có biểu hiện tốt vừa nãy đây sao?
Hà Lạc Lạc chú ý thấy Châu Chấn Nam nãy giờ nhìn chằm chằm điện thoại, nhoài người tới, nhíu mày nói: "Đây là cái tên vừa nãy nói 'Đủ rồi' ở nhóm kia đúng không nhỉ?"
Yên Hủ Gia vốn đang ngồi cạnh Châu Chấn Nam cũng đưa mắt sang: "Top 7 sao? Dưới Chấn Nam ngay một hạng, chắc cũng không phải kiểu bán hủ ké fame gì đó."
Châu Chấn Nam vuốt vuốt cằm, vừa có nhân cách vừa có tài năng, sao lại ở cái nhóm đấy nhỉ?
Hết chương 36. (22/3/21)
*Lời tác giả: Chửi nhau như tát nước vào mặt :)))
Dạo này tui bị story block bỏ bê truyện 2 tuần hmu hmu chin nhỗi cả nhà =((((