Trong phòng bệnh, Châu Chấn Nam đang ngồi thẫn thờ trên giường.
Vậy là hai người còn kẹt lại kia chết thật rồi sao? Lại còn là mưu sát??
Bỗng nhiên cậu nghe thấy âm thanh của Trạch Tiêu Văn từ cửa vọng vào: "Nam Nam, em đã dậy chưa? Có người đến thăm em nè."
Châu Chấn Nam vẫn còn đang đờ người ra, phản ứng hơi chậm, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nam Nam, đã khoẻ chưa đó?"
Cậu mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy ý cười quen thuộc, Châu Chấn Nam thốt lên: "Lỗi ca!"
Triệu Lỗi mỉm cười: "Anh tưởng em cũng quên luôn anh rồi chứ."
Châu Chấn Nam xụ mặt: "Anh không cần khịa em vụ em không nhớ được lời bài hát đâu." Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã vui vẻ trở lại: "Nhưng mà sao anh lại ở đây vậy? Em cứ tưởng anh đã phiêu bạt tận chỗ nào đấy để tìm cảm hứng sáng tác rồi chứ?"
Triệu Lỗi nhướng mày: "Ủa, em chưa biết chuyện đó à?"
"Biết chuyện gì cơ ạ?" Bây giờ không chỉ Châu Chấn Nam mà Trạch Tiêu Văn cũng tò mò hỏi.
Triệu Lỗi điềm nhiên nói: "Biết chuyện Dương Vũ, Lưu Thiện An, Trình Nhu Nhu và Lộ Giai Kì là đàn em ở công ti của anh."
"!?????"
Sau một vài phút, Châu Chấn Nam cuối cùng cũng tiêu hoá được thông tin kia.
Trạch Tiêu Văn thản nhiên hơn nhiều, anh lôi mấy thứ hoa quả Triệu Lỗi mang đến ra, đặt lên bàn, bâng quơ hỏi Châu Chấn Nam: "Ủa mà em không đi thăm Yên Hủ Gia à? Nãy nó cũng tỉnh lại rồi đấy."
Châu Chấn Nam bật dậy: "Tí thì quên mất! Anh dẫn em sang phòng cậu ấy được không?"
"Ok~"
Châu Chấn Nam bước theo Trạch Tiêu Văn. Do mới đứng dậy lần đầu sau hơn mười mấy tiếng nằm dài nên bước đi có hơi gượng, thấy vậy, Trạch Tiêu Văn kéo tay cậu, cười cười hỏi: "Em có cần anh giúp không?"
"Cần ạ." Châu Chấn Nam nhìn ánh mắt của anh, không nỡ từ chối.
Trạch Tiêu Văn nhẹ nhàng đưa tay luồn qua eo cậu, kéo bàn tay Châu Chấn Nam đặt lên vai mình, bước đi từng bước thật nhỏ.
Cứ như vậy, hai người đi hết hành lang, bước xuống cầu thang rồi rẽ trái rẽ phải đủ kiểu, cuối cùng đi vào được phòng bệnh của Yên Hủ Gia.
Châu Chấn Nam vừa mới nhìn thấy bóng dáng người nằm trên giường liền đẩy đẩy Trạch Tiêu Văn ra, tự mình chạy tới bên cạnh Yên Hủ Gia, ôm chầm.
Yên Hủ Gia đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ miên man bỗng nhiên bị ai đó ôm chầm lấy, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đây là ai, vỗ lưng cậu nói: "Chấn Nam."
Châu Chấn Nam thổn thức nói: "Gia Gia, tớ xin lỗi."
Yên Hủ Gia mỉm cười: "Xin lỗi gì chứ, tớ mới là người ôm cậu nhảy xuống mà không báo trước mà, dù sao thì cả hai chúng ta đều giữ được tính mạng rồi."
"Nếu cậu không ôm tớ nhảy xuống thì chắc là cả hai bọn mình cũng không còn ở đây nói chuyện được đâu."
Trạch Tiêu Văn đứng bên cảm giác mình đã trở thành bóng đèn 1000W. Anh nhìn đồng hồ: "Khụ khụ, hai người còn định ôm nhau tới bao giờ nữa vậy? Nam Nam em đè lên vết thương của Yên Hủ Gia rồi kìa."
Nghe đến vết thương, Châu Chấn Nam lúi húi bò xuống, nhìn thấy Yên Hủ Gia hiện tại bị quấn khắp người, chân tay chỗ nào cũng có vấn đề, Triệu Lỗi ở bên cạnh cầm bệnh án của Yên Hủ Gia lên, đọc nhỏ: "Gãy xương chân, gãy xương cẳng tay, chấn thương cột sống... Sống được đúng là kì tích đấy."
Châu Chấn Nam đau lòng xoa xoa mặt Yên Hủ Gia, nói: "Tớ xin lỗi..."
"Tớ nói, cậu đừng có xin lỗi!"
Bỗng nhiên cánh cửa phòng bệnh mở ra, Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc bước vào, hơn nữa trên tay Diêu trùm trường còn cầm theo thứ gì đó nhìn rất quen.
Châu Chấn Nam nheo mắt, cái cục gì kia nhỉ?
Diêu Sâm tiến thêm vài bước, cậu mới mở lớn mắt: "Hakuna, Matata?"
"Ừ, con của em đấy. Lúc đầu anh tính mang sang phòng em mà không thấy ai hết, biết ngay là sang đây mà."
Châu Chấn Nam cầm lấy hai chiếc lồng, híp mắt cười: "Em tưởng chúng nó vẫn đang ở biệt thự chứ."
Diêu Sâm lôi từ trong túi mấy gói thức ăn cho chồn ra: "Cứ để ở đấy mãi chắc chúng nó chết đói, anh nhờ mấy cảnh sát kia mang tới đấy."
Châu Chấn Nam mở tung lồng của Matata ra, để nó chạy thẳng lên cánh tay mình, tay còn lại cưng chiều gãi gãi cằm nó, giọng điệu nũng nịu hỏi: "Matata, lâu lắm không gặp, có nhớ papa hơm~ Nếu nhớ thì thơm thơm papa một cái nà~~"
Matata rất chi là phối hợp, "kéc kéc" một tiếng rồi nhe răng nanh ra cắn một cái vào bàn tay mũm mĩm của cậu, Châu Chấn Nam cũng cười rộ lên, xoa xoa vuốt vuốt càng nhiệt tình hơn.
Hà Lạc Lạc nhìn một người một chồn chơi đến nhau đến là vui vẻ, trên trán rớt xuống ba gạch đen, hỏi: "Nam Nam, anh không thấy đau hở?"
"Không sao không sao, chuyện bình thường ấy mà."
Không biết có phải ảo giác hay không, Hà Lạc Lạc vừa cảm giác như con chồn Matata đang lăn lóc trên đùi Nam Nam kia vừa lườm mình.
Yên Hủ Gia vươn tay ra kéo kéo đuôi nó, trong đầu thầm nguyền rủa, đang thì được nói chuyện với Chấn Nam, tại mài vào mà hỏng hết cả đấy.
Cánh cửa lại bật ra lần nữa, Hạ Chi Quang bước vào, trên người như cầm theo mấy miếng dưa, nói: "Tin hot đây tin hot đây! Nhà trường chuẩn bị công bố kết quả xếp hạng cuối cùng của MV rồi!!"
Không khí trong phòng như sôi sục hẳn lên, nếu bọn họ nói không hồi hộp thì chính là nói dối, dù sao thì bọn họ cũng rất tự tin về MV nhóm mình, nhưng những nhóm khác cũng đâu có yếu, dè chừng một chút cũng chẳng thừa.
Diêu Sâm lôi điện thoại ra, vào diễn đàn trường: "Quả thật là có thông báo 9 giờ sáng nay sẽ công bố nè. Bây giờ cũng đã 8h49' rồi."
Châu Chấn Nam ngồi một bên im lặng bóp bóp cái chân đầy lông trắng muốt của Matata, mỉm cười đút cho nó một miếng táo đã được cậu bẻ nhỏ, lại quay sang cầm dĩa xiên cho Yên Hủ Gia một miếng táo khác. Tính ra thì cậu cũng rất hồi hộp, nhưng dù sao thì hơn 10 phút nữa mới công bố cơ mà, vội cái gì.
Hà Lạc Lạc mở điện thoại ra bấm bấm: "Nhà trường cũng thật biết chơi, ngày cuối cùng còn giấu kín kết quả của từng MV."
10 phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đúng 9 giờ, điện thoại bọn cậu "đinh" một tiếng.
Hạ Chi Quang và Hà Lạc Lạc đã mở sẵn ra trước, nhìn thấy danh sách bỗng nhiên trợn trừng mắt. Yên Hủ Gia khó hiểu nhìn biểu cảm đồng bộ này, khó hiểu dùng cánh tay còn lại mở điện thoại mình ra, may mắn là khi vừa thức dậy, anh đã vội vơ lấy chiếc điện thoại cạn kiệt pin, giờ nghĩ lại thật đúng là phải tự cảm ơn chính mình, nếu không, bao nhiêu ảnh lớn ảnh nhỏ Yên Hủ Gia lén chụp ai đó đều sẽ bay màu hết mất.
Vừa bấm vào app, Yên Hủ Gia biểu cảm không khác gì hai người kia, kinh hãi giơ màn hình điện thoại trước mặt Châu - đang ngơ ngác - Chấn Nam: "Chấn Nam!! Nhóm mình, vậy mà lại xếp thứ nhất kìa!!"
"Hả??!!"
Thoát ra khỏi sự ngạc nhiên ban đầu, bọn họ người nào cũng lòng vui phơi phới, Châu Chấn Nam muốn đọc kĩ lại bài viết kia, muốn lấy điện thoại ra, lại chợt nhớ ra nó hình như đã chìm trong biển lửa kia rồi, thở dài một tiếng. Trong đó vẫn còn có ý tưởng mấy bài hát của cậu nữa mà~~
Diêu Sâm để ý tới động tác tự sờ soạng người mình của Châu Chấn Nam, lại chợt nhớ ra thứ gì đó, gõ gõ vai cậu.
Châu Chấn Nam quay ra, lại nhìn thấy điện thoại của mình trên tay Diêu Sâm.
Châu Chấn Nam: "!!!"
Diêu Sâm nói: "Điện thoại em... Hôm qua em say rượu, anh chỉ tính cầm hộ một chút thôi, ai dè lại lỡ để trên người đến tận giờ."
Châu Chấn Nam ngạc nhiên: "Em say rượu? Chuyện lúc nào vậy??"
Hà Lạc Lạc bỏ qua bảng số liệu làm người ta vui vẻ kia, mở ảnh ra, cho Châu Chấn Nam xem: "Anh không nhớ sao? Tối qua anh vờn hai bọn em đến không ra hình người luôn đó."
Trong bức ảnh, Châu Chấn Nam đang quần áo xộc xệch ôm lấy cổ Diêu Sâm, trên tay còn cầm một li rượu, nhìn góc độ thì có vẻ là ảnh do Diêu Sâm selfie.
Châu Chấn Nam khoé miệng run run, lại thấy Hà Lạc Lạc lướt sang một tấm ảnh khác. Bây giờ là ảnh cậu đang nghiêng đầu ngủ gật trên vai ai đó, hình như là Hà Lạc Lạc, lỗ tai vẫn phiếm hồng, quần áo vẫn xộc xệch, ở trên cầu thang được dìu đi đâu đó.
Lướt thêm cái nữa, khung cảnh thay đổi, biến thành Châu Chấn Nam đang nằm trên giường, ánh mặt mơ màng hai tay kéo kéo, cẳng tay của Hà Lạc Lạc, còn mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng Diêu Sâm ở đầu kia giường đang đắp chăn cho Châu Chấn Nam.
Châu Chấn Nam: !!! Rốt cuộc tối qua đã xảy ra cái gì?!
Diêu Sâm: Tại sao Hà Lạc Lạc lại có thể chụp nhiều ảnh như vậy trọng lúc đang vật lộn với Châu Chấn Nam?!
Những người còn lại trong phòng: ...
Châu Chấn Nam nở một nụ cười thương hiệu, chớp mắt một cái thật lâu: "Lạc ca, em có thể xoá hết mấy tấm ảnh này đi không? Còn mọi người nãy giờ nhìn không thấy gì cũng không nghe thấy gì đâu, đúng không?"
"... Ừm."
Hà Lạc Lạc còn lâu mới xoá ảnh đi.
Vài giờ sau, khi mọi người đã sơ tán rồi, Yên Hủ Gia mới im lặng gửi một tin nhắn cho Hà Lạc Lạc:《Hà Lạc Lạc, tuy là tình địch, nhưng dựa trên tình đồng đảng, đều là những con người u mê Chấn Nam, có thể gửi cho tôi mấy tấm ảnh kia không?》
Hà Lạc Lạc rất nhanh liền đáp lại: 《Không, gửi thì tôi thiệt mất, đậu hũ không tự mình tới ăn lại còn đi xin à?》
Bên kia dường như đắn đo rất lâu mới reply:《...Tôi cho cậu ảnh Chấn Nam hồi nhỏ》
《Thành giao.》
Lại quay lại hiện tại, Châu Chấn Nam sau khi lấy được điện thoại rồi, mở diễn đàn trường ra thì thấy thêm một bài viết nữa trước khi rà soát. Cậu ngồi so sánh, phát hiện hạng 2 nguyên bản vậy mà lại mua thuỷ quân, sau khi máy tính thông minh của trường kiểm kê lại, trực tiếp bị trừ mất hơn nửa số phiếu, tụt xuống giữa bảng. Nhóm cậu cũng bị trừ vài phiếu của clone, nhưng vẫn cách biệt vài trăm phiếu so với top 2 thật sự.
Bên dưới còn có một số bài viết của mấy hot face năm 3 bày tỏ rất kinh ngạc, có bài khen có bài chê, nhưng đều tán đồng rằng nhóm R4CE này là một con hắc mã rất nguy hiểm, né xa một chút vẫn tốt hơn.
Châu Chấn Nam đang tính tiếp tục đọc bình luận bên dưới, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Diêu Sâm lườm cho một cái sởn cả da gà, đành phải tắt điện thoại đi, từ trên giường bệnh đứng lên, nói: "Vậy thôi, không làm phiền Gia Gia nghỉ ngơi nữa, tớ về phòng đây."
Hà Lạc Lạc nhìn cậu: "Vậy em cũng..."
"STOP!! Tất cả đứng lại đây." Ánh mắt mọi người hướng ra phía phát ra âm thanh, là Lưu Dã.
Triệu Lỗi nhướng mày: "Lưu cảnh sát? Có chuyện gì nữa sao? Chưa đủ thông tin về nạn nhân à?"
"Không, tôi tới để thông báo với mấy người, đã tìm ra thủ phạm vụ phóng hoả giết người này rồi."
Châu Chấn Nam mắt mở to, nụ cười trên khuôn mặt đông cứng lại, không khí trong phút chốc cũng lạnh đi vài phần.
Cười cười nói nói nãy giờ cũng chỉ là để che giấu nỗi buồn khi người bên cạnh ra đi thôi, hiện giờ nhắc tới, quả thật là khiến cho Châu Chấn Nam trong lòng khó chịu một trận.
Hạ Chi Quang hỏi: "Đã tra được rồi á? Mới mấy tiếng đồng hồ thôi mà..." Hắn tưởng là phải giống mấy vụ án trong C*nan, phải thuê thám tử tới điều tra cả nửa ngày trời chứ, vậy mà từ lúc chuyện xảy ra đến giờ chỉ mới vỏn vẹn có hơn 3 tiếng đồng hồ.
Lưu Dã như nghe được tiếng lòng của Hạ Chi Quang: "Cậu đang khinh thường cảnh sát chúng tôi đấy à? Mà dù sao mấy người cũng là nạn nhân của vụ án này, dỏng tai lên mà nghe này." Anh quay ra đằng sau nói với ai đó: "Hai người cũng vào đi."
Theo sau Lưu Dã là Trình Nhu Nhu và Lưu Thiện An, đây là lần đầu tiên Châu Chấn Nam gặp được bọn họ sau khi tỉnh dậy, Trình Nhu Nhu khuôn mặt tái nhợt, có vẻ như đã chịu một cú sốc lớn sau đám cháy kia, Lưu Thiện An có đỡ hơn một chút nhưng khóe mắt cũng hồng hồng. Cũng chẳng trách bọn họ được, sự việc xảy ra quá bất ngờ mà.
Lưu Dã hình như vẫn chưa kể lại toàn bộ vụ án cho bọn họ, chỉ dẫn tới để tụ họp, kể lại luôn trong một lần cho đỡ tốn nước bọt.
Theo lời Lưu cảnh sát, hung thủ không phải người lạ từ đâu, mà chính là nạn nhân đã thiệt mạng - Lộ Giai Kì. Lời này nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Lưu Dã dùng giọng điệu vô cảm nói: "Sau khi mở tất cả các cánh cửa trong nhà ra, chúng tôi đã tìm thấy hai cái xác đang ở trong một căn phòng, đặc biệt hơn nữa là, trên cái xác cao hơn còn có cắm một con dao. Nhưng do đó là một căn phòng kín nên chúng tôi đã tập trung điều tra vào cái xác còn lại, sau khi khôi phục thẻ nhớ trong điện thoại, bọn tôi đã tìm được một thứ mấu chốt để giải vụ án này: Thư tuyệt mệnh."
Châu Chấn Nam biểu cảm trên mặt không đổi, cả người lại run bần bật, Hà Lạc Lạc im lặng nắm chặt tay cậu.
Trình Nhu Nhu lại càng kích động: "Không thể nào!! Kỳ Kỳ bình thường mặc dù có hơi kiêu ngạo, nhưng bản chất cô ấy vô cùng tốt, không thể có chuyện người như vậy lại là hung thủ được."
"Nhưng đó lại là sự thật, trong bức thư kia đã nói rõ tất cả động cơ cách thức, hơn nữa những người đang ngồi đây đều có bằng chứng ngoại phạm, cũng chẳng có lý do gì để phạm tội cả. Không tin cô có thể đọc lại." Lưu Dã lấy ra một tờ giấy.
Trình Nhu Nhu run run cầm lấy tờ giấy ấy, đọc đến đâu nước mắt chảy dài đến đó, cuối cùng sau khi trả lại cho Lưu Dã liền triệt để khóc nấc lên, nói không thành lời.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của mấy người Châu Chấn Nam, Lưu Dã nói: "Tóm lại thì đây là một vụ án nguyên nhân đến từ chuyện tình cảm giữa các nạn nhân. Sự việc các cậu gặp phải chính là tác phẩm của một cô nàng luỵ tình đến phát điên."
"Toàn bộ chỉ có vậy thôi, chúc mấy người dưỡng thương vui vẻ."
Lưu Dã nói xong liền mở cửa đi ra ngoài. Châu Chấn Nam nhíu mày, hỏi nhỏ Lưu Thiện An: "Trong bức thư đó viết gì vậy?"
"Lộ Giai Kỳ hiểu lầm, nghĩ rằng Dương Vũ thích Trình Nhu Nhu, mình chỉ là người thừa nên muốn nhân lần đi chơi này đồng quy vu tận với Dương Vũ, để bọn anh bồi táng. Mấy người bọn em dính vào hoàn toàn chủ là trùng hợp thôi."
"...Chỉ có vậy thôi sao?"
"Ừm... Thật ra chuyện xảy ra như vậy cũng một phần do Dương Vũ, dù cậu ấy thật lòng thích hôn phu của mình, lại cố tình muốn làm cho cô ấy ghen, còn lén bàn chuyện với Trình Nhu Nhu để đẩy cô ấy đến nước tỏ tình. Bây giờ anh nghĩ lại mới thấy... kì thực Lộ Giai Kỳ tuy cứng miệng nhưng lại rất mong manh. Nhưng mà tại sao lại hồ đồ đến vậy cơ chứ... Haizzz"
Trình Nhu Nhu lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cúi đầu nói với mấy người bọn họ: "Để những người không liên quan như các em dính vào, bọn chị thay mặt người đã khuất xin lỗi các em." Đoạn, cô kéo Lưu Thiện An: "Thôi, chào các em, bọn chị phải đi rồi."
Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Lưu Thiện An quay đầu lại nói một câu không rõ nghĩa: "Mấy cậu còn trẻ, đừng để chuyện tình cảm che mờ mắt đấy."
Hết chương 33.
~~ Tiểu kịch trường ~~
8h30p sáng, Trạch Tiêu Văn mở cửa, dìu theo Châu Chấn Nam, Triệu Lỗi đi theo vào phòng Yên Hủ Gia.
8h40p sáng, Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc đạp cửa vào.
8h45p sáng, Hạ Chi Quang thập phần hữu lực đẩy cửa vào.
9h15p sáng, Lưu Dã đập cửa bước vào.
Cánh cửa: Hình như tôi chiều các bạn quá.
*Lời tác giả: Phúc lợi Giao thừa part 2 :D