Edit: JaneJane


Lục Diệu Miểu quả thật không biết nói lại thế nào, mím môi một cái, chắp tay sau lưng, rũ đầu, lộc cộc đi về phòng mình.


"Ông nội, ông đi đâu đấy?" Lục Hữu Nhiễm lo lắng hỏi.


"Ta đi hỏi bà nội của cháu." Lục Diệu Miểu đẩy cửa phòng của chính mình, sau đó đá chân khép cửa.


Lục Hựu Nhiễm hồ nghi nhìn cánh cửa bị đóng chặt, ánh mắt lạnh lùng càng thêm thâm thúy.


Anh ta phát hiện ra một chuyện.


Lục Diệu Miểu muốn Lục Mộc Kình làm CEO điều hành, còn Lục Mộc Kình vì có chỗ dựa nên không sợ gì.


Nghĩ đến chuyện đó, anh ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ.


Tập đoàn Á Thái mà Lục Mộc Kình tự thành lập làm ăn rất tốt, có thể nói là giàu có không kém gì Lục thị, nhưng sao chú nhỏ lại quay về làm giám đốc của Lục thị?


Những dấu hiệu này cho thấy, giữa Lục Mộc Kình và Lục Diệu Miểu có bí mật mà anh ta không biết!


Từ ngoài cửa, Lục Hựu Thanh mang Dương Dương vào phòng khách.


Lục Hựu Thanh nhìn thấy Lục Mộc Kình liền cảm thấy hơi lo lắng, nơm nớp lo sợ đứng thu người vào một góc.


Người khác đều cảm thấy Lục Mộc Kình rất ưu nhã trầm ổn, dịu dàng như ngọc, nhưng ai biết rõ anh đều thấy thật ra anh là người rất mạnh mẽ, phúc hắc quả quyết, không nên trêu chọc.


"Chú nhỏ." Lục Hựu Thanh nhẹ nhàng chào một tiếng.


Lục Mộc Kình mỉm cười gật đầu, ánh mắt hướng về phía Dương Dương, từ ái kêu: "Nhóc con, tới đây nào."


Dương Dương nghe thấy Lục Mộc Kình kêu mình, hào hứng chạy tới.


Lục Hựu Thanh muốn bắt Dương Dương lại nhưng không kịp, đành vội vàng nhắc nhở: "Mau chào ông đi."


"Ông trẻ, ông trẻ đẹp trai." Dương Dương chạy tới, kêu một tiếng, leo lên đùi Lục Mộc Kình, lại kêu một tiếng nữa.


"Dương Dương, xuống đi, người còn bẩn lắm, đừng làm dơ người ông trẻ." Lục Hữu Thanh vội vàng nhắc nhở.


"Không sao, con nít mà." Lục Mộc Kình điểm một cái lên mũi Dương Dương, dịu dàng hỏi: "Cháu vừa chơi ở đâu đấy, sao cả người toàn là mồ hôi thế này?"


"Ở ngoài ạ." Dương Dương nói, mím môi một cái rồi mở to đôi mắt sáng ngời, hỏi: "Ông trẻ, ông có thể làm cho ba cháu về nhà được không? Mẹ cháu vừa gọi điện cho ba, mà ba vẫn không về, mẹ cũng đã khóc."


"Dương Dương, đừng kể nữa." Lục Hựu Thanh mắng.


Lục Mộc Kình như đã hiểu rõ, đôi mắt đen như mực lại càng thêm thâm thúy, cười một chút, bất ngờ nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, thấy ánh mắt anh ta đầy vẻ dò xét, nụ cười của Lục Mộc Kình lại càng sâu, hướng về phía Lục Hữu Nhiễm, nói: "Cháu gọi điện cho Thanh Uy đi, bảo nó trưa nay về cùng ăn cơm."


"Dạ được." Lục Hựu Nhiễm nhíu mày trả lời.


"Cảm ơn ông trẻ đẹp trai." Dương Dương vui vẻ hôn một cái lên mặt Lục Mộc Kình.


"Dương Dương, mau xuống đây đi. Đi tắm với vịt con nhé." Lục Hựu Thanh nói.


Lục Mộc Kình vỗ yêu lên mông Dương Dương một cái, "Đi đi."


Dương Dương nghe lời leo xuống khỏi người Lục Mộc Kình, chạy về phía Lục Hựu Thanh, không cẩn thận thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, Viêm Cảnh Hi theo bản năng đỡ lấy Dương Dương.


Dương Dương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, lễ phép nói với Viêm Cảnh Hi: "Cảm ơn chị ạ."


"Cẩn thận một chút." Viêm Cảnh Hi nhắc nhở.


Chị? Ông trẻ?


Lục Mộc Kình nhíu mày.


Anh già đến vậy sao?


"Dương Dương, cháu gọi sai rồi, phải gọi là dì nhé." Lục Hựu Nhiễm mở miệng nói trước Lục Mộc Kình.


Dì, ông trẻ, vẫn kém nhau một bối phận.


"A a." Lục Mộc Kình cười khẽ, nói: "Chẳng qua chỉ là xưng hô với nhau, không có gì quan trọng, Hựu Nhiễm cháu không cần so đo với con nít. Đi gọi điện thoại đi."


Lục Hựu Nhiễm không rõ mục đích của Lục Mộc Kình là gì, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm, gật đầu với Lục Mộc Kình, đứng dậy, đi qua một bên gọi điện thoại.


Lục Mộc Kình liếc nhìn Viêm Cảnh Hi vẫn đang đứng một góc, hất cằm về phía ghế salon, nói: "Ngồi đi, dù sao sau này cũng thành người một nhà cả, không cần câu nệ như vậy."


Viêm Cảnh Hi không vui liếc anh một cái, bây giờ cô đã nói rõ cùng Lục Hựu Nhiễm, anh cũng không phải là không biết, tự nhiên lại nói người một nhà khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu.


Viêm Cảnh Hi ngồi đối diện anh.


"Muốn xem TV không?" Lục Mộc Kình đưa mót điều khiển từ xa cho cô.


"Có." Viêm Cảnh Hi cảm thấy xem TV vẫn tốt hơn là ngồi đó nhìn anh. Đồng ý xong liền nhận lấy mót điều khiển, nhưng lại phát hiện một chuyện.


TV nằm ở sau lưng cô, nói cách khác nếu như cô muốn xem TV thì phải chuyển sang ngồi cạnh Lục Mộc Kình.


Nhìn ánh mắt lim dim của Lục Mộc Kình, cô lại nhìn ra cảm giác gian xảo.


Viêm Cảnh Hi vô duyên vô cớ đỏ mặt, thả điều khiển xuống, nói: "Tôi không xem nữa."


Lục Mộc Kình khẽ cười, thân thể lười biếng dựa vào ghế sa lon, duỗi thẳng cặp chân dài ra trước, không biết anh vô tình hay cố ý, một chân vừa vặn đặt giữa hai chân cô, nói: "Cô Viêm thú vị thật, lúc thì muốn xem, lúc lại không, rốt cuộc là cô muốn hay không muốn?"


Viêm Cảnh Hi cảm thấy mấy câu này của anh là một lời hai nghĩa, không dám tùy ý trả lời để khỏi bị rơi vào bẫy của anh, cũng không dám lộn xộn sợ Lục Hựu Thanh đang ở gần đó phát hiện ra điều gì.


"Hừ, sao ta mới vừa ra ngoài liền thấy con lại khi dễ người khác nhỉ?" Lục Diệu Miểu đóng cửa phòng mình lại, giúp Viêm Cảnh Hi, cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Con bé thích xem thì xem, không xem cũng được, con bé là khách của ta đấy."


Lục Mộc Kình âm thầm thu chân về, nhàn nhã gác lên chân còn lại, hỏi Lục Diệu Miểu: "Ba hỏi thăm sức khỏe của mẹ con?"


Nói tới chuyện này, sắc mặt của Lục Diệu Miểu lại càng không tốt, mím môi một cái, lão cố gắng lắm mới lấy đủ dũng khí để gọi điện, nhưng người nhận điện lại là một tên đàn ông nào đó, lão tức giận dập điện thoại.


"Tôi quyết định rồi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đi coi mắt, chào đón mùa xuân thứ hai." Lục Diệu Miểu lớn tiếng tuyên bố.


Lục Mộc Kình móc móc lỗ tai, không thèm để mắt đến lời của Lục Diệu Miểu, đứng dậy đi đến thư phòng xử lý văn kiện trên tay một chút.


"Con đi đâu đấy?" Lục Diệu Miểu gọi Lục Mộc Kình lại, sắc mặt quái dị, hất cằm lên, hướng về phía Lục Mộc Kình căn dặn: "Con nói một tiếng với mẹ con đi."


"Ha ha." Lục Mộc Kình khẽ cười hai tiếng, mắt nhìn xuống Lục Diệu Miểu, "Ba chắc chưa?"


"Tất nhiên là chắc, chẳng lẽ con nghĩ ta còn nhung nhớ bà ta sao, ta muốn lấy vợ khác, tới phục vụ cho ta," Lục Diệu Miểu càng nói càng hăng hái.


Lục Mộc Kình gọi điện thoại cho mẹ anh ngay trước mặt Lục Diệu Miểu.


Lục Diệu Miểu căng thẳng nắm chặc quả đấm, đăm đăm nhìn Lục Mộc Kình.


Lục Mộc Kình mở loa ngoài.


"A lô. Có chuyện gì không?" Chu Nhã Địch nói, giọng nói rất nghiêm túc, lạnh như băng.


"Tiểu lão đầu nói bắt đầu từ ngày mai sẽ đi coi mắt, mẹ thấy thế nào?" Lục Mộc Kình tựa hồ đã quen với sự lạnh lùng của Chu Nhã Địch, hỏi.


"Ha." Chu Nhã Địch cười nhạo một tiếng,"Chúc bọn họ trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử."


Lục Diệu Miểu nghe thấy giọng nói của Chu Nhã Địch, ánh mắt trầm xuống, mím môi một cái, rũ đầu, một người yên lặng quay về phòng.


Trong nháy mắt, lòng Viêm Cảnh Hi xúc động một chút, cảm thấy Lục Diệu Miểu có chút đáng thương.


Nhưng chỉ một lát sau, Lục Diệu Miểu lại từ trong phòng lấy ra một cái rương, bỏ trên đất, chỉ cái rương, nói với Lục Mộc Kình: "Những thứ này, giúp tôi vứt đi."


Nói xong, lão xoay người đi vào phòng, khóa cửa lại, nói một câu: "Không cần kêu tôi ăn cơm, tôi muốn giảm cân."


Khi mọi người đều đang trố mắt nhìn nhau, cửa phòng lại mở ra, Lục Diệu Miểu nhíu mày, hướng về phía Lục Mộc Kình nói: "Được rồi, tôi vẫn nên ăn cơm, để mấy người khỏi hiểu lầm là tôi tuyệt thực vì lão thái bà kia, không đáng."


Lục Mộc Kình thâm u nhìn về phía Lục Diệu Miểu, như có điều suy nghĩ, đưa điện thoại di động cho Lục Diệu Miểu, nói: "Ba nói chuyện cho rõ ràng với mẹ đi, theo như con biết, hiện tại bà ấy không có bạn trai."


Lục Diệu Miểu liếc nhìn chiếc điện thoại di động Lục Mộc Kình đưa tới, muốn lấy, nhưng mà vẫn băn khoăn, nắm chặt tay, ngoan cường hất cằm lên, cao ngạo nói: "Tôi nhất định phải tìm được bạn gái trước bà ta, tìm một cô gái trẻ hơn, đẹp hơn bà ta, cho bà ta tức chết chơi."


Tròng mắt Lục Mộc Kình trầm xuống, thu máy lại, nhếch mép lên nói: "Tùy ba thôi, con đi làm đây, để khỏi bị ba giận cá chém thớt."


Lục Mộc Kình nói xong liền im lặng xoay người, đẩy cửa thư phòng ra.


Lục Diệu Miểu rũ đầu, nhìn cái rương trên mặt đất, lại xách lên xoay người vào phòng.


Lục Hựu Thanh cũng mang Dương Dương trở về phòng.


Trong phòng khách chỉ còn lại Viêm Cảnh Hi cùng với Lục Hựu Nhiễm mới gọi điện thoại xong.


Anh ta đi thẳng tới trước mặt cô, ánh mắt giá rét sâu đậm nhìn cô, nhưng cũng không nói gì.


Viêm Cảnh Hi không thèm quan tâm tín hiệu phát ra từ ánh nhìn của anh ta, cúi đầu nghịch điện thoại di động, đăng nhập QQ, kiểm tra thông báo."


"Có một mối làm ăn, có hứng thú không?" Đột nhiên Thủy Mộc Tiên Sinh Q riêng cho cô, Viêm Cảnh Hi thấy có mối làm ăn, ánh mắt liền lóng lánh dao động, tim đập nhanh hơn, trả lời: "Mối làm ăn gì?"


"Bạn tôi có hai căn biệt thự cần tân trang, cô hỗ trợ thiết kế trang trí." Thủy Mộc Tiên Sinh trả lời.


"Trang trí ư?" Viêm Cảnh Hi có chút trù trừ, trung thực trả lời: "Tôi chỉ biết thiết kế, còn trang trí thì tôi dốt đặc cán mai, cũng không quen công ty lắp đặt thiết bị nào hết."


"Cậu ta không vội, cứ từ từ tiến hành cũng được, hoàn thành một ngôi biệt thự sẽ bồi dưỡng cho cô 100 ngàn, có thể ứng trước 50 ngàn, thế nào?" Thủy Mộc Tiên Sinh hỏi.


Cái giá này khiến Viêm Cảnh Hi rất động tâm, nhưng lại có cảm giác nhưng cái bánh từ trên trời rơi xuống, trái lại cô rất phòng bị, hồ nghi hỏi: "Với cái giá 100 ngàn, anh có thể mời công ty chuyên nghiệp bao thầu, sao lại tìm tôi?"


"Chuyên nghiệp rút ruột hay chuyên nghiệp ăn chặn? Cô có thể đi tìm công ty lắp đặt thiết bị chuyên nghiệp, giúp tôi quản lý chất lượng, suy tính một chút đi, nếu như cô đồng ý, chúng ta sẽ nói cặn kẽ hơn."


Viêm Cảnh Hi còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động đã bị Lục Hựu Nhiễm đột nhiên đoạt mất.


Anh ta lạnh giọng nói: "Tôi đang nói chuyện với cô đó, cô có nghe không?"


Viêm Cảnh Hi vốn không để ý anh ta nói gì, trừng mắt nhìn một cái, đưa tay ra, có chút giận, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động, nói: "Trả điện thoại di động lại cho tôi."


Lục Hựu Nhiễm nhíu mày, nhìn lướt qua khung chat của Viêm Cảnh Hi cùng Thủy Mộc Tiên Sinh, ném điện thoại di động lên ghế salon, trầm giọng ra lệnh: "Từ chối người ta đi."


"Hừ." Viêm Cảnh Hi liếc hắn một cái, cười nhạo: "Anh quản rộng thật đấy."


Viêm Cảnh Hi cầm điện thoại di động lên, định mở màn hình liền nghe Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói: "Cô đơn phương nói chia tay, tôi không đồng ý."


Viêm Cảnh Hi cầm điện thoại di động, nghiêm trang nhìn Lục Hữu Nhiễm dáng vẻ lạnh lùng, kiên nhẫn giải thích: "Không có tình yêu trước khi kết hôn, chỉ cần một bên nói chia tay là có thể kết thúc rồi, vẫn chưa kết hôn nên không cần tranh chấp pháp luật gì, Lục đại thiếu gia, anh nên đọc sách tâm lý để chữa bệnh tự cao của mình đi, hơn nữa, nếu tôi lấy anh, anh cũng không được ích lợi gì, anh đừng nên cố chấp, buông xuống chấp nhất, lập tức thành Phật."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play