Edit: JaneJane + DSJM



Viêm Cảnh Hi thấy Lục Diệu Miểu đang chăm chú quan sát mình, chột dạ rũ mắt xuống.


Nếu như trên thế giới chỉ còn lại hai người là Lục Hữu Nhiễm cùng Lục Mộc Kình, cô sẽ chọn ai?


Lục Mộc Kình!


Trong lòng cô đã định sẵn đáp án này, nhưng mà trên thế giới sẽ không bao giờ chỉ có hai người đàn ông, và trên thế giới cũng sẽ không chỉ có mình cô là phụ nữ.


Viêm Cảnh Hi hơi nâng khóe miệng, trả lời: "Nếu như đàn ông trên thế giới này đều chết hết thì chắc có lẽ cháu cũng không may mắn sống sót được đâu."


Lục Diệu Miểu nâng một chân mày, ngạc nhiên vì câu trả lời của Viêm Cảnh Hi, vẻ mặt có chút khác thường, hồ nghi hỏi: "Hai tên tiểu tử kia, không có đứa nào lọt mắt cháu ư?"


Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, cười nói: "Ông ơi, làm gì có chuyện nếu như. Bây giờ nếu ông thắng cháu, cháu sẽ làm bữa tiệc toàn cá cho ông ha."


"A a, được lắm." Lục Diệu Miểu đảo mắt một cái, cười nói: "Nhưng cháu chịu khó chờ ông một chút đã nhé."


"Dạ."


Lục Diệu Miểu đi ra ngoài, nhưng kéo cửa mãi không ra, sực nhớ mình đã khóa cửa lại, sau khi tháo chốt, mở cửa liền nhìn thấy Lục Mộc Kình, liếc anh một cái, bĩu môi nói: "Nhấc đá lại tự đập phải chân mình. Đáng đời."


Lục Mộc Kình khó hiểu nhíu mày.


Lục Diệu Miểu quay lại phòng mình, tìm thấy chuỗi Phật châu trên đầu giường, đeo lên, đi ra, lại đụng phải Lục Mộc Kình chuẩn bị ra vườn hoa, mím môi một cái, nói: "Đắc ý cái gì mà đắc ý, lấy giỏ trúc đi gánh nước thật là vô ích. Đáng đời!"


Lục Mộc Kình: "..."


Lục Diệu Miểu vào thư phòng.


Viêm Cảnh Hi đứng ở trước ghế sa lon, thấy Lục Diệu Miểu đi vào, bưng bát đựng cờ trắng lên, hỏi Lục Diệu Miểu: "Ông đi trước hay để cháu đi trước đây."


Lục Diệu Miểu đi tới trước mặt Viêm Cảnh Hi, cong đôi mắt từ ái lên, nói: "Tiểu Hi thích mẫu người thế nào, nhất định phải tâm sự với ta nhé, ta quen biết nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai lắm, ta sẽ giới thiệu cho cháu."


"Dạ, quá tốt rồi, cháu cảm ơn ông." Viêm Cảnh Hi miễn cưỡng đáp, đưa bát đựng cờ đen cho Lục Diệu Miểu.


Lục Diệu Miểu nhìn cô bé trắng trẻo xinh đẹp ở trước mặt, thở dài một cái, lắc lắc đầu, ý vị sâu xa nói: "Ai, đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc."


Đình nghỉ chân trong vườn hoa.


Lục Hựu Nhiễm quan sát bóng lưng thanh u của Lục Mộc Kình, vẫn tập trung tinh thần trên người Viêm Cảnh Hi, vặn mi hỏi: "Chú nhỏ, chú muốn nói chuyện gì với cháu?"


Lục Mộc Kình xoay người, liếc về phía Lục Hựu Nhiễm, trầm giọng nói: "Kẻ bỏ thuốc Viêm Cảnh Hi lần trước đã bắt được rồi, là một kẻ chuyên nghiệp, được phó giám đốc Vương làm ở bộ phận tài vụ của Lục thị thuê."


"Vương Phú Quý? Tại sao?" Lục Hựu Nhiễm kinh ngạc nói, đôi mắt chuyển nửa vòng, như đoán được điều gì, hồ nghi hỏi: "Có quan hệ với anh rể?"


Lục Mộc Kình khẽ gật đầu, nói: "Vương Phú Quý và Lý Tình Uy cùng hùn vốn mở một xưởng trà, người đứng tên xí nghiệp là vợ của Vương Phú Quý, nhưng ông chủ đứng sau là Lý Tình Uy, Lý Tình Uy đã tham ô 50 triệu công khoản."


Nói chỗ này, anh dừng một chút, hơi nhếch khóe miệng, trang nhã ôn hòa hỏi Lục Hựu Nhiễm: "Cháu nói xem giờ chú nên làm như thế nào?"


"Chuyện này chẳng phải đã điều tra xong rồi sao? Cho dù anh ta tham ô công khoản thì chuyện bỏ thuốc tiểu Hi có liên quan gì?" Lục Hựu Nhiễm không hiểu hỏi.


Lục Mộc Kình đút hai tay vào túi quần, ánh mắt thanh u nhìn Lục Hựu Nhiễm, thoáng qua tia kiêng kị, tự giễu nói: "Xem ra, phải hỏi bản thân cậu ta thì mới biết được."


"Chuyện này ông nội biết không?" Lục Hựu Nhiễm như có điều suy nghĩ hỏi.


"Ba đã biết chuyện cậu ta tham ô công khoản, không chuyện cậu ta bỏ thuốc và tìm phóng viên gây chia rẽ chuyện của chúng ta." Lục Mộc Kình nói.


Lục Hựu Nhiễm nghe được ý trong lời nói của Lục Mộc Kình, rũ mắt xuống, nói: "Chuyện tình cảm của cháu và chú nhỏ không phải nói chia rẽ là có thể chia rẽ được, bây giờ chú nhỏ là CEO điều hành công ty, chú quyết định là được rồi, cháu không tham dự. Còn xử lí chuyện anh rể bỏ thuốc như thế nào, cháu cùng hoàn toàn nghe theo chú nhỏ."


Lục Mộc Kình kín đáo nhếch khóe miệng.


Lục Hựu Nhiễm thật ra rất thông minh, biết cách tránh đi mũi nhọn, tự lo cho bản thân, cũng biết cách mượn đao giết người. Trong việc lãnh đạo và thủ đoạn, không thua gì anh.


"Tuy Lý Tình Uy tham ô công khoản nhưng đã đền đủ, cũng xem như không tạo tổn thất cho công ty, cho nên công ty không truy cứu, nhưng mà vĩnh viễn không trọng dụng nữa, còn chuyện bắt cóc bỏ thuốc, chú sẽ giao cho cục trưởng Trương toàn quyền xử lí." Lục Mộc Kình nói quyết sách của anh ra.


Lục Hựu Nhiễm hơi nhăn mày, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng cho Lục Hựu Thanh, dặn lại, nói: "Cháu không có ý kiến, mọi chuyện nghe theo chú nhỏ."


"Ha ha." Lục Mộc Kình cười nhạt, vỗ vai anh ta một cái, ánh mắt tối sâu nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì quan sát Lục Hựu Nhiễm, ưu nhã trầm ổn nói sang chuyện khác: "Cuộc đấu thầu ở Thượng Hải đối với Lục thị chúng ta mà nói, rất quan trọng, hi vọng cháu sẽ dốc toàn lực."


Chuyện này đúng là sai lầm trong công việc của anh ta, Lục Mộc Kình tứ lạng bạt thiên cân*, nhưng dễ dàng một cú đánh tất trúng.


*Tứ lạng bạt thiên cân: Chỉ 4 lạng nhưng địch được cả ngàn cân.


Trên mặt Lục Hựu Nhiễm có chút khó coi, xác địnnh nói: "Chút nữa ăn cơm xong, cháu lập tức đến Thượng Hải, hẳn là tới kịp để tham dự đấu thầu."


"Ừ. Chú tin cháu có thể công tư phân minh." Lục Mộc Kình gật đầu nói, không ấm không nóng, thậm chí là hòa nhã khiến người ta hoàn toàn không thể cự tuyệt được yêu cầu của anh.


Lục Hựu Nhiễm nhìn chằm chằm bóng lưng thanh nhã của Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ, đôi mắt trầm xuống.


Chú nhỏ hùng mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh ta, muốn lấy được Lục thị từ trong tay anh, rất khó.


Lục Mộc Kình đi vào biệt thự, liếc nhìn cửa thư phòng một cái, hướng về phía thím Lý  nói: "Thím Lý, tôi không ăn cơm ở nhà nữa, không cần để phần cho tôi."


"Dạ, được ạ." Thím Lý đáp.


Lục Mộc Kình sãi bước ra khỏi biệt thự, lên xe, lấy điện thoại ra.


Viêm Cảnh Hi đang đánh cờ với Lục Diệu Miểu.


Cô vừa đi một nước cờ rất lợi hại, Lục Diệu Miểu nghiên cứu rất lung, đúng lúc đó điện thoại của Viêm Cảnh Hi đột nhiên đổ chuông.


Viêm Cảnh Hi lấy điện thoại ra, thấy là Lục Mộc Kình gọi đến, mặt hơi đỏ lên, che điện thoại lại, nói với Lục Diệu Miểu: "Ông ơi, cháu đi nghe thiện thoại chút nhé."


"Được, được." Lục Diệu Miểu đang suy tư, gật gật đầu, khoát tay một cái tỏ ý cô cứ đi thoải mái.


Viêm Cảnh Hi cầm điện thoại di động ra khỏi cửa, vuốt nút nghe.


"Nhìn ra bãi đậu xe đằng trước đi." Giọng nói trầm trầm của Lục Mộc Kình vang lên.


Viêm Cảnh Hi nhìn về phía trước, thấy Lục Mộc Kình đang ngồi ở trong xe, cầm điện thoại di động trên tay, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy gọi điện thoại mặt đối mặt như vậy rất ngại ngùng, có chút chột dạ, cũng sợ người khác nhìn ra hai người bọn họ có quan hệ mờ ám gì, bèn qua loa hỏi: "Có chuyện gì không? Chẳng lẽ anh bảo tôi ra ngoài nhìn anh xem thử có đẹp trai hay không?"


"Tìm một lý do gì đó, mười lăm phút sau rời khỏi đó đi, ra trạm xe buýt, tôi đợi em." Giọng nói trầm ấm của Lục Mộc Kình từ trong điện thoại truyền tới.


Viêm Cảnh Hi có cảm giác như đang cùng Lục Mộc Kình lập mưu bỏ trốn, có chút bối rối, cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang khóa trên người mình, tay cũng không biết để đâu cho thích hợp, bèn sờ sờ lên mấy hoa văn điêu khắc trên cánh cửa, nói: "Không đươc, tôi vẫn chưa đánh cờ với ông xong, hơn nữa đột nhiên xin về như vậy không được phải phép, giống như qua sông chặt cầu vậy."


"Đã qua sông rồi, vốn là nên chặt cầu, chẳng lẽ em còn muốn quay lại?"


Mặt Viêm Cảnh Hi hơi đỏ lên, cô không thể làm chuyện như vậy được, cô luôn tâm niệm phải sống thiện mới được chết yên lành, buông cánh tay đang gảy gảy trên khung cửa xuống, cự tuyệt: "Tôi không có năng lực chặt được cầu, Lục tổng anh đi trước đi, lát nữa tôi tự mình về trường là được."


"Sao thế? Sợ đi với tôi?" Lục Mộc Kình nhíu mày, giọng nói tà nịnh xuyên qua điện thoại di động truyền vào trong tai Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi chột dạ, giễu cợt nói: "Anh cũng không phải là rắn độc mãnh thú, sao tôi phải sợ anh, tôi tới đây vốn là vì muốn thăm Dương Dương, đã làm thì phải làm tới cùng. Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải quay lại đánh cờ tiếp với ông đây."


"Haiz."


Viêm Cảnh Hi nghe thấy tiếng thở dài của Lục Mộc Kình, trong lòng có chút áy náy khác thường, nói: "Chờ khi nào anh rảnh, tôi sẽ mời anh ăn cơm."


"Tôi muốn ăn toàn ngư yến." Giọng nói của Lục Mộc Kình uể oải truyền tới.


Viêm Cảnh Hi hơi nhếch khóe miệng, hóa ra anh đã nghe được.


"Được, bao giờ anh rảnh thì bảo tôi." Viêm Cảnh Hi nói xong liền cúp điện thoại, ngoái đầu lại nhìn Lục Mộc Kình vẫn đang ngồi trong xe.


Tay anh vẫn còn cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi cúi đầu, đi vào trong biệt thự, đẩy cửa thư phòng. Tiếp tục đánh cờ.


Thím Lý làm xong thức ăn, lúc bưng ra lại thấy Lục Mộc Kình ngồi trên ghế sa lon xem văn kiện, kinh ngạc chớp mắt một cái, hỏi: "Cậu út, chẳng phải cậu nói không trở về ăn cơm sao?"


Lục Mộc Kình ung dung lật qua một trang, nhẹ bỗng nói: "Món đồ quan trọng bị rớt ở đây, nên phải quay lại."


"Thứ gì ạ?" Thím Lý không hiểu hỏi.


Lục Mộc Kình tỉnh táo nhìn về phía thím Lý, chớp mắt một cái, "Tôi phải báo cáo với thím à?"


Thím Lý: "..."


Cậu út, người có thể khiến lão gia tức giận thiếu sống thiếu chết quả nhiên không tầm thường, không nên chọc vào.


Thím Lý buồn bực cúi đầu làm việc.


Lục Hựu Nhiễm hút vài điếu thuốc sau đó đi ra khỏi vườn hoa, nhìn thấy Lục Mộc Kình, nét mặt có chút quái dị, ngồi xuống một đầu khác của ghế salon, cầm điện thoại di động lên.


Lục Mộc Kình khép văn kiện lại, ánh mắt sâu tối liếc nhìn Lục Hựu Nhiễm, hỏi: "Cháu không chuẩn bị đến công ty làm việc sao?"


Lục Hựu Nhiễm: "..."


"Mặc dù cháu là hoàng thân quốc thích, nhưng nếu thường xuyên bỏ làm, bị các giám đốc khác biết, họ sẽ thay nhau bắt chước, thế thì quy định của công ty sẽ không ra thể thống gì nữa." Lục Mộc Kình trầm trọng nói.


Lục Diệu Miểu thắng một ván cờ, từ trong thư phòng vui vẻ đi ra, vừa vặn nghe thấy Lục Mộc Kình giáo huấn Lục Hữu Nhiễm, liền cười hì hì, hướng về phía Lục Mộc Kình mắng: "Anh tạo ra tiền lệ trước chứ ai. Thuộc hạ của anh tranh nhau bắt chước cũng bình thường thôi. Hữu Nhiễm, không cần để ý đến chú út cháu, cứ ở nhà đi."


"Ha ha." Lục Mộc Kình cười hai tiếng, bỏ tập văn kiện lên bàn, bướng bỉnh nói: "Nếu ba nhìn con không thuận mắt, không giữ gìn tư cách quản lý cho con, vậy hôm nay con sẽ lập tức từ chức, ba cân nhắc đi nhé."


Sắc mặt Lục Diệu Miểu trở nên đen thui, mím môi một cái, tay nắm chặt chuỗi phật châu trên cổ, phẫn hận nói: "Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì, để cho mẹ anh sinh ra một đứa như anh, anh tới đòi nợ ta sao? A!"


Lục Mộc Kình nhàn nhã dựa vào ghế sa lon, tay chống cằm, rũ mắt, nhẹ nhàng phản bác: "Ba không nên hỏi con, cha mẹ là tấm gương của con cái, con vô tội."


Viêm Cảnh Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, cô phát hiện, ở trước mặt người ngoài Lục Mộc Kình rất dịu dàng, tao nhã, cao quý, như một vị công tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng trước mặt Lục Diệu Miểu lại thật giống một đứa con bất hảo ngông nghênh, không ngừng khiêu khích thần kinh của Lục Diệu Miểu, khiến cho lão nhân gia tức giận hết lần này đến lần khác, thế nhưng, sự cãi vã này lại tỏa ra hơi ấm gia đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play