Hải Lan mắc bệnh khi đang mang thai tháng thứ 6, chứng bệnh so với chứng bệnh ngày trước mà Di tần và Mai tần mắc phải không khác gì nhiều. Lúc đầu, nàng chỉ béo phì một chút, vì lần đầu mang thai cho nên cứ nghĩ rằng đó là phù thũng, nàng uống rất nhiều canh bí chữa phù thũng nhưng vẫn không thấy khởi sắc, lúc đó nàng mới biết mình đã mập lên rất nhiều. Lúc đầu trên người nàng chỉ xuất hiện một vết sắc hồng phấn trên da, nàng không để ý cho đến khi xuất hiện cái thứ hai, thứ ba và vô số cái thì nàng mới kinh hoảng khóc rống lên.
Nàng còn chưa kịp khóc nhiều thì lại phát hiện miệng nàng xuất hiện lở loét, thân thể nóng lên, tim đập nhanh bất an, hơn nữa ban đêm đi ngủ gặp nhiều ác mộng, nàng bối rối quá mới mời Mai tần tới xem. Gương mặt Mai tần kinh sợ thất sắc, mang theo ý tứ hàm xúc. Lúc đó, tâm tình Hoàng đế cũng đã khá lên, thịnh sủng Thư quý nhân rất nhiều, ít qua lại với tần phi hậu cung. Hoàng đế nghe thấy Hải Lan bị bệnh, vội vàng cùng Thư quý nhân đến Diên Hi cung. Hải Lan khóc lóc nức nở, sợ hãi giữ chặt tay Mai tần không buông, Mai tần cũng đang xúc động, hai người cứ nhìn nhau là rơi lệ, thương tâm không thôi.
Kể từ sau khi Gia tần sinh hạ Tứ a ca, Hoàng đế cho rằng mọi chuyện đều đã an bình, chỉ đang ngóng trông Hải Lan có thể sinh tiếp một A ca, cũng dần quên đi chuyện hài tử của Di tần và Mai tần bị hãm hại năm đó, ai ngờ chuyện đó lặp lại ở Diên Hi cung, đám thái y thay phiên nhau chẩn mạch. Vẻ mặt Thái y khó coi đến cực điểm, nói: "Bẩm Hoàng thượng, Hải quý nhân đúng là đã bị trúng độc chu sa và thủy ngân, đủ loại dấu hiện, giống như triệu chứng mà Mai tần nương nương và Di tần nương nương ngày đó. May mà Hải quý nhân cẩn thận, phát hiện được sớm cho nên mọi thứ đều không có trở ngại gì"
Đám Thái y thay phiên nhau kiểm tra cẩn thận, nghiệm đi nghiệm lại rồi bẩm báo: "Hoàng thượng, vi thần đã kiểm tra ẩm thực và ngọn nến thán hỏa mà Hải quý nhân thường dùng, người này lại dùng thủ pháp hãm hại long thai Hải quý nhân giống với thủ pháp năm đó hãm hại long thai của hai vị nương nương Mai tần và Di tần. Cũng may thời tiết vừa mới chuyển lạnh, sử dụng thán hỏa chưa nhiều mà Hải quý nhân lại không thích ăn tôm cá, ăn lại ít cho nên độc tính vẫn chưa ăn sâu vào trong, chỉ mới ảnh hưởng tới ngoài da mà thôi"
Hoàng đế cầm lòng không được, nắm chặt tay Hải Lan đang sợ hãi, không ngừng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, trẫm đã đến đây rồi"
Thần sắc Mai tần thập phần kích động, khuôn mặt đỏ bừng như máu: "Là ai? Là ai muốn hãm hại chúng ta?" Nàng quỳ xuống cái "Bùm", nắm chặt bào phục Hoàng đế, khóc lóc nói: "Hoàng thượng, có phải là Ô Lạp Na Lạp thị không ạ? Có phải nàng ta lại hãm hại người không ạ?"
Thần trí Hải Lan tỉnh táo, rưng rưng nói: "Hoàng thượng, Ô Lạp Na Lạp thị vẫn còn đang ở lãnh cung, nhất định không phải là nàng ấy"
Thư quý nhân nói: "Hoàng thượng, thần thiếp từng nghe nói ngày đó Ô Lạp Na Lạp thị dùng độc hãm hại long thai Di tần và Mai tần cho nên đã bị phế vào lãnh cung, nếu đã như vậy thì sao bây giờ có người lại dùng thủ pháp năm xưa của nàng ấy mà độc hại người bên ngoài chứ? Có hay không ngày đó Ô Lạp Na Lạp thị có đồng mưu ở lại trong cung hay là Ô Lạp Na Lạp thị bị oan uổng cho nên cái người chân chính đã hãm hại người khác đang đắc ý thủ pháp đó mà cho nên bây giờ lại dùng đến để mưu hại Hoàng tự? Hoàng thượng, nếu không điều tra rõ việc này, chỉ sợ sau Mai tần, Di tần và Hải quý nhân thì sẽ còn có rất nhiều tần phi khác bị hãm hại thôi ạ".
Thư quý nhân không hay lui tới với đám tần phi, lúc này lại dùng lý lẽ êm tai suy luận, chỉ là không quan tâm đến xung quanh mà mặc nhiên nói ra ngữ khí thanh lãnh. Lý Ngọc hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, nô tài nhớ rõ, ngày đó có đầy đủ nhân chứng vật chứng tố cáo Ô Lạp Na Lạp thị dùng thủy ngân và chu sa mưu hại Hoàng tự, lúc đó nàng ấy liều mạng kêu oan chỉ là nhân chứng vật chứng đầy đủ, phản bác không được. Bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự nàng ấy bị oan, chẳng phải kẻ chân chính mưu hại Hoàng tự kia đang đắc ý lắm sao? Nô tài nghĩ đến mà kinh sợ".
Mai tần trầm ngâm một lát, mở to hai mắt nói: "Hoàng thượng, ngày đó thần thiếp luôn nghĩ Ô Lạp Na Lạp thị mưu hại hài tử thần thiếp. Nhưng hôm nay thấy được bộ dáng Hải quý nhân thì thần thiếp nghĩ Ô Lạp Na Lạp thị thật sự oan uổng". Nàng khóc lóc bi thương không thôi: "Hoàng thượng, Ô Lạp Na Lạp thị bị oan thì cũng không quan trọng lắm, mà là Hoàng tự hàm oan mà chết, Hoàng thượng không thể không lưu ý"
Hải Lan cũng rơi lệ không thôi, khóe môi nàng lở loét, mỗi khi nói chuyện đều phát ra âm thanh "ti ti" mà đau đớn, người khác nghe thấy liền phát lạnh: "Hoàng thượng, nếu ngày đó Ô Lạp Na Lạp thị có đồng mưu thì nàng ấy không phải một mình đi đến lãnh cung, vì vậy có thể thấy được chắc chắn có người khác chủ mưu, thủ pháp lại thành thạo như thế, nhưng mà..."
Nàng chần chờ một lát: "Thần thiếp không thể không thấy nghi ngờ, ngày đó nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, người khác thì thôi đi nhưng Thận quý nhân lúc đó là thị tỳ A Nhược ngày xưa hầu hạ Ô Lạp Na Lạp thị, lời của muội ấy không thể khiến người khác tin được, cho nên việc này thật giả thế nào cũng không biết được"
Mai tần vốn không thích cái bộ dáng khinh cuồng của A Nhược sau khi nhận được sủng ái cho nên nàng khẽ hừ một tiếng và không nói gì. Thư quý nhân lạnh lùng nói: "Thận quý nhân phản bội chủ tử mới được tấn phong lên làm quý nhân, có thể thấy được phẩm tính không phải tốt đẹp! Nếu Ô Lạp Na Lạp thị thật sự bị oan, xem ra có chủ mua mua chuộc Thận quý nhân không chừng"
Lời này vừa nói ra khiến mọi người bừng tỉnh, Mai tần lập tức biến sắc nói: "Hoàng thượng, Thận quý nhân thật sự khả nghi, không thể không tra xét"
Hoàng đế nhẹ nhàng "À" lên một tiếng, phảng phất như không nghe được những lời này, chỉ thay Hải Lan sửa lại cái chăn trên giường, hòa nhã nói: "Nàng an tâm tịnh dưỡng đi, trẫm sẽ phái thái y tốt nhất của Thái y viện đến chăm sóc nàng. Đừng suy nghĩ miên man nữa, mọi chuyện cứ giao cho trẫm là được"
Hoàng đế đứng dậy, nhìn hai mắt đẫm lệ của Mai tần, dịu dàng thắm thiết nói: "Đã thương tâm nhiều năm như vậy rồi, đừng khóc nữa mà làm ảnh hưởng đến đôi mắt, mau hồi cung nghỉ ngơi đi. Thư quý nhân, nàng cũng quay về đi"
Hoàng đế dứt lời, Lý Ngọc liền nâng tay Hoàng đế đi ra ngoài, ngồi lên liễn kiệu quay về Dưỡng Tâm điện. Lý Ngọc biết rõ tính tình Hoàng đế, lệnh cho mọi người lui xuống, hắn tự tay rót ra một ly trà nóng đặt ở trong tay Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, hãy uống chút trà để nguôi giận ạ"
Hoàng đế bưng chén trà lên, cười lạnh một tiếng: "Nguôi giận sao? Hậu cung của trẫm náo nhiệt, loạn xạ bát nháo như vậy, ngay cả một đứa nhỏ cũng không dung tha! Trẫm không đủ sức để xem náo nhiệt thì sao còn nổi giận chứ?"
Lý Ngọc sợ tới mức không dám nói gì, Hoàng đế đem ly trà uống cạn, khí tức cũng dần giảm xuống nói: "Hải quý nhân bị người khác hạ độc, ngươi hãy thay trầm truyền chỉ xuống, đem toàn bộ chứng cứ đã đổ oan cho Như Ý năm đó, tra xét kỹ lại lần nữa"
Lý Ngọc đáp: "Dạ", lại khó xử nói: "Nhưng trong đó có Thận quý nhân nữa ạ!"
Hoàng đế trầm ngâm, lại nghe Từ An thái giám Kính Sự phòng bên ngoài muốn thỉnh an, Lý Ngọc nhắc nhở nói: "Hoàng thượng, lại đến lúc lật bài tử rồi. Hoàng thượng nếu đã thấy phiền lòng không vui thì hôm nay cũng đừng lật nữa"
Hoàng đế liền nói: "Thôi, cho hắn vào đi"
Từ An đem bài tử tiến vào, cung kính quỳ xuống nói: "Nô tài cung thỉnh Hoàng thượng lật bài tử ạ". Ngón tay Hoàng đế lướt qua lục sắc bài tử, cũng không chút ngừng lại, dường như hắn thuận miệng nói: "Bài tử của Nhàn phi lúc trước..."
Từ An vội nói: "Nhàn phi bị phế làm thứ nhân cho nên bài tử của Nhàn phi đã sớm lấy xuống rồi ạ"
Hoàng đé nhẹ nhàng "À" lên một tiếng: "Vậy muốn làm lại một bài tử mới thì mất bao nhiêu thời gian"
"Rất nhanh, rất nhanh thôi ạ". Từ An vội cười xòa, ngẩng đầu dò xét thần sắc Hoàng đế, chớp mắt hỏi: "Ý của Hoàng thượng là muốn làm lại bài tử của Nhàn phi sao ạ?"
Hoàng đế lắc đầu nói: "Trẫm chỉ là thuận miệng nói thôi". Ngón tay hắn dừng lại ở bài tử mang chữ: "Thận quý nhân", rồi nhẹ nhàng lấy bài tử ra, Lý Ngọc chợt cười làm lành nói: "Mấy hôm nay Hoàng thượng cũng chưa gặp Thận quý nhân"
Hoàng đế nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nói: "Đúng vậy. Mấy ngày nay Trẫm đều đến Trữ Tú cung của Thư quý nhân, mưa móc ban đều lục cung cũng là điều lẽ phải, thôi hãy đến Thận quý nhân đi"
Lý Ngọc có chút khó hiểu: "Hoàng thượng vừa mới lệnh cho nô tài đi tra xét chuyện liên quan đến Nhàn phi nương nương năm đó, như vậy Thận quý nhân..."
Hoàng đế thản nhiên nói: "Nô tài là nô tài, Thận quý nhân là Thận quý nhân". Hắn suy nghĩ rồi nói: "A mã của Thận quý nhân có công trị thủy, năm nay hắn lại lập công trị thủy. Nếu các quan viên phía Nam biết được cách trị thủy thì trẫm cũng giảm đi biết bao nhiêu tâm tư"
Lý Ngọc cười nói: "Không phải Hoàng đã lệnh cho a mã Thận quý nhân viết ra cách trị thủy rồi sao? Hôm nay quyển sách cách trị thủy cũng đã đặt ở bên bàn Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn chưa xem qua"
Hoàng đế chợt mỉm cười nói: "Trẫm rồi sẽ xem. Ngươi đi nói cho Thận quý nhân chuẩn bị tiếp giá đi"
Lý Ngọc khom người cáo lui, Hoàng đế đi tìm trong đống tấu sớ chất cao như núi, liền thấy một bản Trị thủy, hắn cẩn thận lật xem hai trang, khóe môi xuất hiện một chút cười nhẹ, vô thanh vô tức nắm chặt trong tay. Mấy ngày sau Hoàng đế đều nghỉ ngơi ở trong cung A Nhược, Thư quý nhân nhất thời bị chịu lạnh lẽo, ai ai cũng thấy Thận quý nhân thiên vị thâm hậu, đúng là phúc phận khó gặp. Mặt khác trong cung có lời đồn truyền ra nói Hoàng đế đã nhắc tới Nhàn phi, e là muốn đưa Nhàn phi ra khỏi lãnh cung. Tin tức truyền đến lãnh cung, Như Ý chỉ mỉm cười, nói: "Thật sự có lời đồn như vậy sao?
Giang Dữ Bân mỉm cười nói: "Lời đồn đãi tụ tán trong cung, tất nhiên sẽ có người để ý"
"Ta đây chẳng phải đã thê thảm lắm rồi sao, sao còn lại bị cuốn vào thị phi hậu cung nữa chứ?"
Giang Dữ Bân lạnh nhạt cười nói: "Thị phi chưa từng rời bỏ nương nương sao? Không chừng càng thê thảm thì càng có con đường sống". Hắn lấy ra trong hòm thuốc một túi thuốc nhỏ và đưa cho nàng: "Đây là túi thuốc trị bách bệnh, nương nương nên dùng thử một lần đi"
Như Ý mỉm cười tiếp nhận: "Đa tạ ngươi"
Sau giờ ngọ ngày mai, thời tiết trông thật khó chịu, đám nô tài đưa thức ăn đến lãnh cung, Nhị Tâm chạy ra lấy 2 phần đưa vào phòng cùng ăn với Như Ý. Món ăn đưa tới đều là món chay, không chút món mặn, Tuy là món ăn hằng ngày của 2 người chủ tớ nhưng xưa nay Như Ý không thích ăn khổ qua và đậu phụ cho nên nàng gắp bỏ qua cho Nhị Tâm, Nhị Tâm ăn được hai phần, lắc đầu nói: "Mùa đông cũng đã bắt đầu đến rồi mà còn đưa đến khổ qua lạnh và đậu phụ, chẳng phải muốn hại người ta sao?" Nàng dứt lời liền ăn mấy miếng cơm trắng rồi đứng dậy đem mấy cái đĩa đưa ra ngoài.
Nhị Tâm vừa mới đứng dậy, thì thấy lồng ngực đau đớn cơ rút một trận, hô hấp cũng gần như ngừng trệ như là bị một chiếc khăn lông ẩm ướt bịt kín khuôn mắt. Trong lòng nàng bối rối, quay người lại thì đã thấy Như Ý nôn ra hết thức ăn, sắc mặt đen xám. Trong lòng Nhị Tâm biết chuyện không hay nhưng không thể nói ra lời nào, vẫn là Như Ý cảnh giác, tuy rằng cổ họng đau đớn nhưng lại dùng hết khí lực đẩy hết chén bát trên bàn xuống dưới đất.
Lăng Vân Triệt cùng Triệu Cửu Tiêu cơm no rượu say, đang ngồi ở cạnh cửa lãnh cung xỉa răng. Triệu Cửu Tiêu thấy đôi giày Lăng Vân Triệt bị rách một đoạn, bất giác cười hắn: "Tiểu muội muội thanh mai trúc mã của huynh lâu rồi không đến đây cho nên xiêm y giày dép của huynh bị rách cũng chẳng có ai may vá lại, thật là tội nghiệp"
Lăng Vân Triệt liền nhớ tới đôi giày của Như Ý đã cho, liền có chút luyến tiếc, liếc mắt nhìn hắn: "Tội nghiệp ư? Không phải huynh cũng giống như ta sao?"
Triệu Cửu Tiêu lắc đầu nói: "Không giống nhau. Ta không có mơ mộng nữ nhân trong cung, ngay cả quạ đen cũng không ngó ngàng đến ta thì ta làm sao dám mơ mộng ai chứ?"
Hai người đang nói chuyện, lại nghe tiếng chén bát vỡ loảng xoảng vang lên, vội vàng đứng dậy hỏi hai tiếng: "Có chuyện gì vậy?", không nghe tiếng trả lời, Cửu Tiêu thấy không hay liền mở khóa cửa cổng, nói: "Huynh vào xem đi, ta ở chỗ này canh giữ cho"
Vân Triệt nghe âm thanh kia truyền ra từ phòng của Như Ý, hắn liền vội vàng xông vào, chỉ thấy trên mặt đất chén bát vờ đầy. Hai người chủ tớ đều năm trên bàn, hít thở hổn hền, sắc mặt xanh đen đến mức muốn dọa người khác. Khí tức Như Ý suy yếu nói: "Thái y... Giang Thái y... Cứu mạng!"
Vân Triệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không biết các nàng đã ăn trúng thứ gì, hắn không biết phải làm gì chỉ biết dùng lực vỗ phía sau lưng hai nàng. Như Ý yếu ớt đẩy tay hắn ra, thở phì phò thúc giục nói: "Nhanh đi! Nhanh đi đi!"
Tin tức truyền đến Dưỡng Tâm điện là lúc Hoàng đế đang ngủ trưa, Lý Ngọc biết được tin định vào bẩm báo nhưng Thận quý nhân đang hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, hắn nhất thời có chút do dự, không biết nên thông báo thế nào. Hắn đang do dự thì đã thấy hai cung nhân của Diên Hi cung vội vã chạy đến nói: "Lý công công, không tốt rồi, Hải quý nhân đã xảy ra chuyện rồi"
Lần này Lý Ngọc không còn do dự, bất chấp Thận quý nhân ở bên cạnh, vội vàng đẩy cửa đi vào. Thận quý nhân thấy hắn đẩy mạnh cửa tiến vào, đã có vài phần không vui, trầm mặt xuống nói: "Lý Ngọc, ngươi càng ngày càng biết hầu việc nhỉ? Hoàng thượng đang ngủ mà ngươi dám xông vào như vậy sao?"
Lý Ngọc vội nói: "Bẩm Thận quý nhân, Diên Hi cung đã xảy ra chuyện cho nên nô tài phải vào bẩm báo gấp"
A Nhược kiêng kị việc Hải Lan có thân cận với chủ cũ Như Ý cho nên vừa mới nghe thấy lời Lý Ngọc, liền bĩu môi cười lạnh nói: "Tưởng chuyện gì to lớn ghê gớm lắm, nếu trên người không khỏe thì hãy đi thỉnh Thái y đi, Hoàng thượng không phải là thần y chữa được bách bệnh cho nên không cần thỉnh Hoàng thượng tới đó. Ta nói cho ngươi biết, hai đêm nay Hoàng thượng ngủ không được ngon giấc, sau giờ ngọ hôm nay Hoàng thượng mới dùng chút canh an thần, không dễ dàng ngủ được, bây giờ ngươi lại đây quấy nhiễu, thật sự ta nghĩ ngươi lớn gan lắm"
Lý Ngọc nhìn vào bên trong thấy Hoàng đế đang hít thở đều đều, hiển nhiên là đang ngủ ngon, hắn vội dập đầu, thần sắc sợ hãi mà khiêm tốn, âm thanh trong miệng càng ngày càng lớn: "Thận quý nhân thứ tội, Thận quý nhân thứ tội, không phải nô tài lớn gan mà là đúng đã xảy ra chuyện lớn, trong lãnh cung đến báo, Ô Lạp Na Lạp thị trúng độc sắp chết, cung nhân Diên Hi cung đến báo hương liệu của Hải quý nhân cũng bị bỏ thêm thủy ngân và chu sa, khiến ngọc thể tổn thương. Trong cung xảy ra nhiều chuyện không may, nô tài thật sự không dám không đến bẩm báo ạ"
A Nhược lấy khăn tay vẫy vẫy một chút, khẽ cười một tiếng: "Ngươi đúng là không biết nặng nhẹ. Ô Lạp Na Lạp thị có chết trong lãnh cung thì cứ để chết, cần gì bẩm báo mà làm bẩn tai Hoàng thượng. Còn Hải quý nhân, chỉ cần truyền Thái y đến là được. Thiên hạ này có ai tôn quý hơn Hoàng thượng đâu, ngươi đừng vì mấy chuyện không đáng này mà quấy nhiễu Hoàng thượng!"
Lý Ngọc không biết phải làm sao, do dự muốn lui ra ngoài thì nghe được thanh âm Hoàng đế truyền đến: "Lý Ngọc, hầu hạ trẫm đứng dậy"
Lý Ngọc khẽ mỉm cười, liền đáp ứng, tay chân vô cùng lưu loát. Thần sắc Thận quý nhân biến đổi, vội mỉm cười định tới giúp đỡ Hoàng đế, Hoàng đế liền dùng tay ngăn lại, chậm rãi nói: "Nàng hãy quay về đi. Mấy ngày sau không cần đến gặp trẫm nữa"
A Nhược cuống quít quỳ xuống, bối rối nói: "Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không biết đã làm sai chuyện gì, mong Hoàng thượng chỉ điểm"
Khóe miệng Hoàng đế nở ra nụ cười lạnh lẽo, nói: "Có rất nhiều chuyện, ngay từ đầu nàng đã sai lầm rồi, chẳng lẽ đến hôm nay vẫn chưa biết đã làm sai chuyện gì sao?"
A Nhược chỉ cảm thấy trên lưng xuất hiện từng đợt sợ hãi, dưới chân nàng mềm nhũn xuống. Không, không, nhiều năm như vậy Hoàng đế vẫn chưa quên sao? Qủa nhiên, Hoàng đế mang theo ngữ khí không xui nói: "Lãnh cung cho dù tốt xấu cũng là mạng người, huống chi Hải quý nhân đang mang long duệ Hoàng tự của trẫm, nàng không mang chút thương xót với Hoàng tự sao? Trẫm cứ tưởng rằng nàng là người ngay thẳng hoạt bát, tâm tư linh mẫn, ai ngờ tâm tư nàng ẩn chứa nhiều lạnh lùng ngoan độc đến vậy!"
A Nhược bị mắng đến mức hai đầu gối mềm nhũn xuống, nàng ngã xuống, trong lòng xuất hiện một tầng kinh sợ mà vui mừng, nguyên lai không phải vì chuyện kia. May mắn, không phải vì chuyện kia. Hoàng đế chán ghét, liếc mắt nhìn A Nhược: "Ra ngoài đi!"
Lý Ngọc chỉ mỉm cười nhẹ, liếc mắt nhìn cung nữ đỡ A Nhược lảo đảo đi ra ngoài, trong lòng không khỏi khâm phục Hoàng đế. Hắn hầu hạ Hoàng đế nhiều năm như vậy, hắn không phải không biết tính nết Hoàng đế, so với người bên ngoài, hắn là người hiểu rõ hơn cả, mấy năm nay Thận quý nhân nhận lấy ân sủng, đến cùng là vì cái gì, hôm nay Hoàng đế cũng đã nói ra hết rồi. Hắn vì thế mà kính cẩn hỏi: "Hoàng thượng sẽ đến nơi nào trước ạ?"
Mi mục Hoàng đế hơi động đậy, liền nói: "Tất nhiên là Diên Hi cung rồi"
Trong Diên Hi cung náo loạn cả lên, Hải Lan sợ hãi tui tới góc giường, khóc lóc nức nở, không dám đụng vào cái gì. Đám cung nhân quỳ xuống dập đầu, Hoàng đế từ trong đám người đi vào, ôm chầm lấy nàng, hòa nhã nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diệp Tâm đang quỳ gần Hải Lan nhất, liền nói: "Bẩm Hoàng thượng, vì chuyện lần trước cho nên tiểu chủ đều luôn cẩn thận, kiểm tra kỹ lưỡng những món ăn đưa tới, ai ngờ hôm nay nô tỳ đi đã tro trong lư hương thì phát hiện bên trong có chút dị vật. Nô tỳ không dám chậm trễ đi thỉnh Thái y, mới phát hiện có người đem chu sa trộn vào hương lý của tiểu chủ"
Thần sắc khó coi của Hoàng đế sắp vỡ tan, lạnh lùng nói: "Đã điều tra ra là ai làm chưa?"
Hải Lan khóc lóc nức nở, nằm trong lòng Hoàng đế, tóc tai hỗn độn càng phát ra khuôn mặt tiều tụy của nàng. Hoàng đế vội trấn an vỗ về lấy nàng, nói: "Đừng sợ, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để người khác làm hại nàng"
Hải Lan khóc lóc nói: "Có người muốn hãm hại Hoàng tự, thần thiếp đã phòng bị đủ điều, ai ngờ bọn họ lại nghĩ ra cách hạ độc này, thật sự gan lớn bằng trời. Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy nói cho thần thiếp biết đi, rốt cuộc là ai muốn hại hài tử của chúng ta? Là ai?"
Hoàng đế ôn nhu nói: "Cũng may có thị nữ bên cạnh nàng phát hiện sớm, chuyện này trẫm sẽ giao cho Lý Ngọc điều tra"
Lý Ngọc vang dội đáp ứng một tiếng "Dạ. Nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực đi thăm dò, cho Hoàng thượng và Hải quý nhân một cái công đạo"
Hoàng đế an ủi vài câu trước khi đi, hắn quay đầu lại nói: "Hậu cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, lục cung không yên là khuyết điểm của Hoàng hậu"
Hải Lan đang muốn đứng dậy đưa tiễn, Hoàng đế vội giữ nàng lại nói: "Nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đừng khiến thân mình mệt nhọc. Buổi tối trẫm sẽ đến thăm nàng"
Đám cung nhân đưa Hoàng đế ra ngoài, đợi không còn ai mới thấp giọng hỏi: "Trong lãnh cung sao rồi?"
Lý Ngọc vội nói: "Theo lời Thái y bẩm báo, là trúng độc thạch tín, cũng may Ô Lạp Na Lạp thị thứ nhân và Nhị Tâm không dùng cơm nhiều cho nên trúng độc không nặng, ngoại trừ thái y Giang Dữ Bân, nô tài còn phân phó thêm 2 Thái y đi điều trị để đề phòng bất trắc"
Hoàng đế khen ngợi nói: "Ngươi làm tốt lắm. Như Ý trúng độc, Diên Hi cung Hải Lan gặp chuyện không may, hai người gặp chuyện cùng một lúc, xem ra không phải Như Ý sai người đi làm". Hắn cười lạnh nói: "Xem ra có người thiếu kiên nhẫn rồi, trẫm không thể ngờ các nàng lại thiếu kiên nhẫn đến mức muốn giết người diệt khẩu cơ đấy"
Lý Ngọc nhìn thần sắc Hoàng đế, cẩn thận nói:"Hoàng thượng cũng hiểu được, mấy năm nay nàng ấy... đã chịu ủy khuất"
Đáy mắt Hoàng đế có vài phần lo lắng nhưng khẩu khí vẫn còn trầm ổn: "Trẫm đi thăm nàng ấy một chút"
Lý Ngọc vội nói: "Lãnh cung là nơi kiêng kị, Hoàng thượng kim tôn ngọc quý không thể đi đến đó được ạ"
Hoàng đế thản nhiên cười nói: "Người bên ngoài có thể đi đến lãnh cung giết người phóng hỏa, sao trẫm không thể đi được chứ? Lần trước lúc lãnh cung bị cháy, trẫm cũng đã đến, lần này trẫm đi nữa thì đã làm sao?"
Lý Ngọc thấy khuyên không được, chỉ phải đỡ tay Hoàng đế bước lên liễn kiệu, đi về hướng lãnh cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT