Như Ý không nghĩ ở đây sẽ bị lửa thiêu cháy. Ngay từ đầu, nàng cũng như những nữ nhân ở lãnh cung này đứng ở hành lang nhìn pháo hoa đầy trời. Đêm nay cũng vừa lúc gió thổi vào hướng lãnh cung, mang theo chút lửa pháo hoa bay lại gần các nàng. Như Ý nhìn bầu trời sáng chói rồi tự giễu mỉm cười rồi đi vào lại trong phòng. Nhị Tâm cũng đi theo, cả giận nói: "Nương nương, đêm nay vốn là Lăng Vân Triệt và Triệu Cửu Tiêu canh gác, nô tỳ còn định gọi bọn hắn cùng nhau đi xem pháo hoa. Ai ngờ hai người kia khng biết đã chạy đi đâu mà ở đây cũng chẳng còn ai nữa"

Như Ý cười nói: "Cũng làm khó bọn họ năm năm tháng tháng đều đứng canh giữ nơi này, thôi mặc kệ bọn họ đi"

Nàng vừa nói xong lời này, liền nghe một tiếng "Xuy" bắn lên, không hề báo động trước, cơ hồ toàn bộ nóc nhà đều bốc cháy cả lên, hỏa thế kia cực nhanh, cơ hồ không biết từ nơi nào mà bắn vào. Tuy trong lãnh cung ẩm thấp nhưng hỏa thế kia dường như không thấy trở ngại gì, liền khiến đồ vật xung quanh bốc cháy. Nhị Tâm kinh hãi, lập tức đưa Như Ý bảo vệ phía sau, hô to nói: "Người đâu! Người đâu! Cháy rồi!"

Tất cả nữ nhân trong lãnh cung đều hoảng hốt, có mấy người thông minh, liền chạy ra ngoài sân viện, vội xem trong vại nước có chứa nước hay không, cũng đã lâu rồi lãnh cung không mưa, những chiếc vại cũng chẳng còn bao nhiêu nước. Như Ý chạy vọt ra trước cửa, dùng lực cực mạnh đánh vào cửa lãnh cung kêu: "Cứu người! Cứu người! Có ai không? Có ai không?"

Nàng hô lên vài câu, liền bị hơi khói bay vào cổ họng làm cho sặc sụa. Lăng Vân Triệt đứng ở bên ngoài cửa vũ phòng, cùng Triệu Cửu Tiêu, Trương Bảo Thiết, Bao Viên và đầu lĩnh thị vệ Lý Kim Trụ. Triệu Cửu Tiêu nhìn thấy lửa càng ngày càng lớn, do dự nói: "Đầu lĩnh! Nếu ở đây bị hỏa thiêu như vậy, chúng ta thật không được đi cứu người sao? Nếu như vậy thì toàn bộ nữ nhân kia sẽ bị thiêu chết bên trong..."

Khuôn mặt Lý Kim Trụ xơ xác tiêu điều, ấn mạnh vào trường đao bên hông, nói: "Các nàng ta sống ở nơi này đều là những người bị tiên đế và đương kim Hoàng thượng chán ghét, lương thực và y phục của triều đình đều phí phạm cho bọn họ, sống cũng không có thể diện, chi bằng dùng ngọn lửa lần này thiêu chết hết đi, xem như xong hết mọi chuyện. Chúng ta cũng sẽ được nhàn hạ, không cần ở lãnh cung này chịu khổ nữa"

Bao Viên nói: "Ý của đầu lĩnh là..."

Lý Kim Trụ liếc mắt nhìn Bao Viên và Trương Bảo Thiết: "Nếu lãnh cung không còn thì cái thị vệ ở lãnh cung cần chi nữa? Tất nhiên chúng ta sẽ được chuyển đi nơi tốt hơn"

Triệu Cửu Tiêu vẫn còn có chút kinh sợ: "Nhưng mà nếu như bề trên trách tội xuống dưới, để lãnh cung bị cháy cũng không phải tội nhỏ đâu ạ"

Lý Kim Trụ ngửa đầu nhìn ngọn lửa, khuôn mặt bình tĩnh nói: "Các ngươi đã ở trong cung hầu việc cũng lâu, tất nhiên các ngươi cũng nên có chút kiến thức, nhìn xa trông rộng. Ngươi xem ngọn lửa kia đi, nếu như không có người có âm mưu chuẩn bị thì sao lãnh cung có thể lại cháy lớn như vậy chứ? Ngươi nghĩ lại xem ở trong cung này, có bao nhiêu người dám thiêu cháy lãnh cung? Người có thân phận như vậy, chúng ta không thể đắc tội, nếu lại làm hỏng chuyện tốt của người khác, chỉ sợ cái đầu sẽ không có trên cổ nữa"

Triệu Cửu Tiêu có chút sợ hãi, nghe tiếng khóc kinh sợ trong lãnh cung ngày càng thê lượng, vội vàng dùng tay áo bịt chặt lỗi tai lại, không dám lắng nghe nữa. Lăng Vân Triệt hai tay nắm chặt trường đao, theo bản năng đi về phía trước, bởi vì hắn nghe rõ ràng có người đang gọi tên hắn, kêu gào cầu cứu hắn. Trên mu bàn tay hắn gân xanh chợt nổi lên, là thanh âm của Như Ý, là thanh âm của Nhị Tâm sao? Hắn nhất thời không ngờ các nàng lại kêu gọi tên hắn cầu cứu. Hắn nhịn không được liền bước lên thêm một bước, Lý Kim Trụ lườm mắt nhìn hắn: "Lần trước bị người khác đánh như vậy mà vẫn không nhớ lời giáo huấn sao? Ở lãnh cung này, nếu thêm chuyện thì không bằng bớt đi một chuyện, có như vậy ngươi mới không trêu chọc chủ nhân"

Lăng Vân Triệt cắn chặt răng, quỳ gối xuống nói: "Đầu lĩnh, đầu lĩnh nên ngẫm nghĩ lại cẩn thận. Chúng ta không thể không đi cứu người. Nữ nhân trong lãnh cung kia không nhiều, bất quá cũng chỉ có mười hai ngươi, đúng là không ai để ý đến các nàng ta nhưng nếu nàng ta thật sự chết đi, tội danh sẽ nằm trên 5 người chúng ta. Đầu lĩnh nói đúng, chúng ta không thể trêu chọc chủ nhân nhưng trong cung có rất nhiều chủ nhân, không trêu chọc chủ nhân này thì sẽ khiến chủ nhân khác tức giận, nếu chủ nhân trách tội xuống dưới, 5 cái đầu của huynh đệ chúng ta sẽ bị rơi xuống, chết vô đối chứng"

Trương Bảo Thiết nhìn Lăng Vân Triệt, rồi lại nhìn Lý Kim Trụ, nói: "Đầu lĩnh, Tiểu Lăng nói cũng có vài phần đạo lý"

Lăng Vân Triệt khẩn cầu nói: "Đầu lĩnh, người mới đến lãnh cung là cháu gái của Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu, tuy rằng là thất sủng, tiên đế không cần nàng nhưng rốt cuộc cũng là hoàng thân quốc thích, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh vác không nổi đâu ạ"

Lý Kim Trụ hiển nhiên cũng bị thuyết phục nhưng vẫn còn chần chờ không chịu lên tiếng. Lăng Vân Triệt nghe tiếng kêu la bên trong ngày càng thảm thiết, rốt cuộc nhịn không được, vội đứng dậy ôm một thùng nước liền xông ra ngoài. Triệu Cửu Tiêu do dự một lát, cũng theo xông ra ngoài. Trương Bảo Thiết cả kinh, há miệng thở dốc: "Đầu lĩnh... Bọn họ..."

Lý Kim Trụ lắc đầu nói: "Hắn không nghe khuyên bảo, cũng không còn cách nào khác. Chỉ là đêm nay hai người bọn họ nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cứ để bọn họ đứng mũi chịu sào đi. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng đắc tội một bên, chúng ta cũng sẽ không chết hết được"

Lăng Vân Triệt không dễ dàng gì mở cửa lớn lãnh cung ra, cơ hồ dùng hết sức lực xô cửa bay vào, trong sân viện toàn chất cỏ khô, cửa sổ lại mục nát, lửa cháy ngày càng lớn. Hắn sợ tới mức gần chết, nhanh chóng đem chiếc thùng nước kia đổ lên những nơi cháy lớn, hắn vừa ho khan vừa xoay người đi tìm Như Ý và Nhị Tâm. Hắn tìm nửa ngày chỉ thấy phòng của Như Ý và Nhị Tâm ở đã bị thiêu cháy hơn một nữa, hắn không tìm thấy một ai. Đáy lòng hắn hoảng hốt, chẳng lẽ hai người bọn họ đã bị thiêu cháy ở bên trong, hắn có chút không cam lòng, kêu lên: "Nương nương! Nhị Tâm! Nương nương!"

Có tiếng rên rỉ mỏng manh truyền đến, Lăng Vân Triệt nghe được thanh âm quen thuộc, bất giác liền xông thẳng đến nơi đó, đó là gian phòng của Cát Thái tần ngày thường hay ở. Nơi đó là nơi ít bị cháy nhất, Lăng Vật Triệt ôm tia hi vọng cuối cùng lao thẳng vào, chỉ thấy ở phía sau cửa điện hẻo lánh, cả hai người toàn thân ướt đẫm đang lui trốn nơi đó, dường như sắp ngất đi vì bị hít phải khói bụi.

Cuối cùng Lăng Vân Triệt đã tìm thấy hai người, trong lòng vui mừng khôn xiết, thì gặp Triệu Cửu Tiêu chạy vào sau, Vân Triệt vội vàng ngoắc gọi hắn đến đây, Cửu Tiêu đỡ lấy Nhị Tâm ra ngoài còn Vân Triệt đỡ lấy Như Ý. Bốn người vừa tới cạnh cửa lãnh cung thì đã lấy đèn đuốc đằng trước sáng trưng, hai đội thị vệ thủy long vội vã chạy đến, liền dùng nước dập tắt lửa ở lãnh cung. Lăng Vân Triệt mệt mỏi sức cùng lực kiệt, lại nhịn không được liền mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra. Như Ý ngửi thấy không khí sạch sẽ, trong đầu thoáng tỉnh dậy, liền thấy Vân Triệt đang ở trước mắt khuôn mặt vô cùng lo lắng, trong lòng nàng hơi buông xuống, kìm lòng không được nói: "Như Ý... tạ ơn"

Lăng Vân Triệt lấy chiếc khăn của nàng mang theo bên người, lau sạch khuôn mặt đen khói của nàng, nói nhỏ: "Hóa ra tên của nương nương là Như Ý, là vạn sự như ý sao?"

Như Ý cố hết sức lắc đầu: "Lời nói hay, cử chỉ đẹp, là ý tứ tốt đẹp"

Lăng Vân Triệt cười nói: "Có thể bảo toàn cứu sống hai người thì cũng như xem là tốt đẹp rồi"

Như Ý mờ mịt nhìn Nhị Tâm, thò tay ôm nàng vào ngực, cảm khóc nói: "Đa tạ ngươi đã chịu đến cứu giúp chúng ta". Nàng nhìn đám thị vệ đang dập tắt lửa, do dự nói: "Chỉ là đám lửa cháy này trông rất kỳ quái, người tùy tiện đến đây cứu giúp chúng ta, ngươi có bị liên lụy không?"

Lăng Vân Triệt nhìn đám thị vệ đang đưa các nữ nhân trong lãnh cung đi ra, ánh mắt hơi nhẹ nhàng nói: "Ta cũng rất do dự cho nên cứu nương nương hay không nhưng khi nhìn thấy thủy long Hoàng gia đến đây, liền biết không thể không cứu hai người". Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng nói nhỏ: 'Ta cùng Cửu Tiêu đi hỗ trợ mọi người đây, hai người nghỉ ngơi đi"

Như Ý gật đầu, nhìn hắn rời đi, nàng ngưỡng mặt hít thở một chút, đây là lần đầu tiên sau 3 năm ở đây, nàng ra khỏi lãnh cung, nàng biết sau này nàng lại tiếp tục quay về cái chốn kia nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng vẫn muốn hít thở không khí ở bên ngoài một chút, nhìn ngắm ánh sáng bên ngoài mà nắm chặt tay mình. Ánh lửa cũng dần dập tắt, nàng tựa sát vào tường, bỗng nhiên khỏa tâm nhịn không được đột nhiên nhảy dựng lên, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nước mắt nàng chảy ra, nàng nhận ra được hình ảnh quen thuộc kia, là hắn, hắn đến rồi.

Không chỉ có Hoàng đế mà còn có Hoàng hậu, bọn họ đứng từ xa, nhìn ngọn lửa dần dần tắt đi, Lý Ngọc ở bên cạnh Hoàng đế liền nhận ra nàng, nhẹ giọng nói: 'Hoàng thượng, người đang dựa vào chân tường kia, hình như là..."

Hắn thông minh, không cần nói thêm điều gì nữa vì câu nói kia đủ đến khiến Hoàng đế chú ý. Hoàng đế trầm ngâm một lát, vẫn là đi về phía nàng. Trong khoảng khắc kia, Như Ý không biết rõ đó trên khuôn mặt hắn đang vui hay buồn, là yêu hận hay là oán hận, nàng bỗng nhớ tới năm đó có lần hắn vẫn còn là thiếu nhiên, giục ngựa mà chậm rãi đi về phía nàng như vậy.

Nước mắt mơ hồ chợt rơi ra, nàng ôm lấy Nhị Tâm, gắt gao lấy Nhị Tâm cuộn lấy thân mình, nàng biết bây giờ nàng không thể lui được đi đâu nữa rồi. Đúng, là nàng tự biết xấu hổ, hắn đang phong nhã hào hoa như thế, lại có Hoàng hậu thiên hạ bên cạnh, còn nàng lại đang chật vật, nghèo túng đáng thượng. Nàng liều mạng cúi đầu, rốt cuộc cuối cùng cũng nhìn thấy bản vẽ sóng biển trên bào phục của hắn.

Người nọ cứ như bóng ma, đứng trước mặt nàng, che đi ánh sáng. Một lúc thật lâu sau, nàng nghe được thanh âm nôn nóng của Hoàng hậu kêu gọi: "Hoàng thượng....", thanh âm kia lại khiến cho tất cả mọi người thờ ơ. Hắn lặng im đi lên trước, Như Ý lại cuộn mình lại, chỉ có tiếng gió vô tri vô giác trong lãnh cung du đãng bay qua. Hắn cúi người xuống, đem áo choàng màu đỏ tía trên người phủ lên người nàng, nhẹ giọng nói: 'Trời vào thu rồi, đừng để bị cảm lạnh"

Giọng điệu mềm nhẹ như vậy, réo rắt như trăng rằm phía chân trời, phảng phất mang theo mùi hoa nguyệt quang, phảng phất cứ như là ngữ khí mà năm đó hắn vừa mới gặp nàng mà gọi nàng: "Thanh Anh muội muội".

Nàng hơi gật đầu, quay mặt đi chỗ khác: "Đừng nhìn Như Ý, hãy cho Như Ý giữ lại một chút thể diện, đừng nhìn Như Ý rơi vào cảnh chật vật như vậy"

Hắn gật đầu: "Vô luận trải qua bao nhiêu năm, nàng vẫn luôn ở trong lòng trẫm, vẫn là một muội muội mạnh mẽ". Hẳng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mà trịnh trọng: "Thanh Anh, hãy bảo trọng".

Giờ khắc này đây, hắn gọi nàng là "Thanh Anh", chứ không phải là "Như Ý". Là cái tên gọi Thanh Anh mà hắn hay gọi nàng lúc còn niên thiếu, chứ không phải là cái tên "Như Ý" ở hậu cung chịu bao mưu tính của đám phi tần, là cái tên mà nàng nhận hết bao sự ủy khuất, là cái tên mà hắn hạ lệnh xuống nhốt nàng tại lãnh cung. Thanh Anh, Hoằng Lịch đó là thời điểm đẹp nhất của bọn họ.

Đáng tiếc, đều đã đi qua.

Hắn xoay người liền đi, không chút lưu luyến, đến bên cạnh Hoàng hậu, thản nhiên nói: "Người không bị thương gì cả, trở về đi"

Trong miệng Hoàng hậu đáp ứng, lo lắng nhìn bóng dáng rời đi của hắn, rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn bộ dạng vô cùng chật vật của Như Ý, đem một tia oán hận giấu ở đáy mắt.

Trận hỏa hoạn này đột nhiên xuất hiện, tuy rằng người ở lãnh cung không bị thiêu cháy nhưng lại có vài người bị bỏng. May mà phát hiện sớm, tuy nhiên một nửa phòng ốc ở lãnh cung cũng bị thiêu hủy. Thái hậu và Hoàng đế nghĩ đến việc cháy trong ngày Trùng Dương, cơ hồ giận dữ nhưng cuối cùng sau khi đi tra xét, bất quá chỉ là ngày ấy gió thổi quá mạnh, thổi rơi pháo hoa xuống. Tuệ quý phi vội vàng sợ hãi, lại sợ Hoàng đế trách tội cho nên quỳ ở ngoài cửa Dưỡng Tâm điện chịu tội. Hoàng đế cũng không trách cứ nàng, chỉ trấn an vài câu rồi thôi.

Giang Dữ Bân đem những lời này nói cho Như Ý nghe, Như Ý chỉ cười nhẹ: "Lãnh cung ẩm thấp, cho dù có lửa thì lửa cũng sẽ không lớn như vậy, huống chi sau khi Nhị Tâm tỉnh lại, ta và Nhị Tâm có đi xem xét phòng ở của ta, đúng là trên mái ngói còn lưu lại chút dầu, xem ra là có người đổ vào cho nên mới bị thiêu cháy nhanh như vậy"

Giang Dữ Bân cười nhạo nói: "Thật sao ạ? May mà chỉ bỏng vài người, nếu không thì cũng khó che giấu việc này"

Như Ý cười nói: "Người dám làm ra chuyện này, tuyệt đối là có bản lĩnh giấu kín chuyện này"

Giang Dữ Bân nói: "Chẳng qua gần đây Hoàng thượng cũng ít lui tới hậu cung, chỉ là đi thăm Hải quý nhân rồi xong. Có Thư quý nhân mới được tấn phong nhưng chưa được sủng hạnh"

Như Ý có chút chần chờ, vẫn là trầm ngâm nói: "Hoàng thượng... không vui sao?"

"Ngày Trùng Dương xảy ra chuyện như vậy, khó trách Hoàng thượng không vui"

Như Ý thân thiết nói: "Hải Lan thế nào rồi"

Giang Dữ Bân hơi do dự, châm chước nói: "Thai tượng rất tốt. Chỉ là lần đầu mang thái, ba tháng đầu không ăn gì nhiều nhưng thời gian gần đây khẩu vị rất tốt"

Như Ý mỉm cười: "Nuốt trôi là tốt rồi, Hải Lan từ trước đến nay luôn luôn gầy ốm"

Giang Dữ Bân cười nói: "Là chuyện tốt, Hải quý nhân giờ béo lên trông thấy, vi thần cũng đã dặn dò Hải quý nhân nên đi lại thường xuyện, nếu không tới lúc sinh sản thì lại chịu khổ" Hắn nhìn xung quanh bốn phía nói: "Nương nương ở lại căn phòng mà lúc trước Cát Thái tần ở sao?"

Như Ý lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi nơi nào chẳng được, dù sao cũng không thoát được nơi này"

Giang Dữ Bân nhìn thấy chiếc áo choàng màu vàng đỏ treo trên tường, hắn liền nhận ra và bất giác mỉm cười chắp tay: "Xem ra việc lãnh cung cháy, tuy xấu nhưng mang lại điều tốt cho nương nương"

Như Ý tháo búi tóc đang rời rạc thả xuống nói: "Nếu khanh rãnh rồi thì hãy thay tra cầm trả lại cho Hoàng thượng. Nếu còn giữ lại nơi này, e là sẽ sinh ra thị phi"

Giang Dữ Bân nói: "Được ạ. Chỉ là vi thần có một vật muốn đưa cho Nhị Tâm". Hắn mở hòm thuốc ra, lấy ra một bao điểm tâm: "Đây là ô mai Vạn Bảo, là thứ Nhị Tâm thích ăn nhất. Vi thần cố ý mang tới cho muội ấy xem như là an ủi nỗi kinh sợ của muội ấy"

Như Ý sờ miếng bao giấy, cảm thán nói: "Nhị Tâm theo một người chủ tử như ta, nghèo túng đến mức này mà khanh vẫn còn giữ tâm ý với nàng ấy như lúc trước, thật là hiếm có"

Sắc mặt Giang Dữ Bân khẩn thiết, nói: "Vi thần và Nhị Tâm đều xuất thân bần hàn, làm gì phải ghét bỏ lẫn nhau. Cho dù muội ấy ở lại lãnh cung cả đời với nương nương, vi thần cũng sẽ không thay đổi tâm ý"

Như Ý đứng dậy đem áo choàng Hoàng đế đưa cho Giang Dữ Bân nói: "Ngày ấy có thị vệ ở lãnh cung vì cứu chúng ta mà mạo hiểm xông vào, không biết có bị thương hay không nữa? Không biết Hoàng thượng có trách phạt hay không?"

Giang Dữ Bân nói: "Chỉ là do pháo hoa, không có chuyện đó đâu, Hoàng thượng cũng cảm kích bọn họ đã tận lực cứu người, không có trách tội. Ý của nương nương là..."

Như Ý nhìn ánh mặt trời đen tối bên ngoài, lo lắng nói: 'Ta sợ bọn họ tùy tiện cứu người mà đắc tội với người khác. Tuy rằng Hoàng thượng sẽ không trách tội nhưng nếu bị người khác ám toán..."

Giang Dữ Bân cười nói: "Chuyện đó cũng dễ xử lý. Cái này vi thần sẽ an bài. Còn về phần Nhị Tâm, muội ấy nhất thời hít phải khói độc cho nên tạm thời không nằm dậy được, vi thần sẽ để lại vài món thuốc, nương nương nhớ cho muội ấy dùng đúng giờ là được"

Như Ý gật đầu nói: "Nếu lần sau khanh đến, hãy thay ta mang một thứ đến đây, ngoại trừ khanh ra, không được để ai biết". Như Ý ghé sát tai Giang Dữ Bân nói nhỏ, sắc mặt Giang Dữ Bân trầm xuống, chợt lóe lên một tia sợ hãi nghi hoặc nhưng vẫn đáp ứng: "Vi thần sẽ nghe theo phân phó của nương nương".

Lúc Giang Dữ Bân đến Diên Hi cung chẩn mạch thì gặp Hoàng đế đang cùng Hải Lan ngồi ở trong Noãn các. Giang Dữ Bân thỉnh an rồi nghe Hoàng đế thuận miệng phân phó chẩn mạch, Giang Dữ Bân chẩn mạch xong nói: "Thai khí ổn định", rồi đem chiếc áo choàng mà Như Ý phó thác kính cẩn hai tay dâng lên Hoàng đế: "Vi thần vừa đi chẩn mạch ở lãnh cung, Như Ý tiểu chủ có phó thác cho vi thần giao lại vật này cho Hoàng thượng, nói lãnh cung không thuần khiết, không thể chứa được thánh vật. Tiểu chủ đã lấy cái này đem đi thanh tẩy và thỉnh mong Hoàng thượng thu hồi về"

Hoàng đế hơi xuất thần, ngược lại Lý Ngọc vẫn tỉnh táo, nhanh chóng tiếp nhận nói: "Làm khó Như Ý tiểu chủ, lãnh cung là nơi dơ bẩn, có thể đem y phục Hoàng thượng thanh tẩy như vậy, cũng biết được nàng ấy đã vất vả cẩn thận rửa giặt bao nhiêu lần rồi"

Hoàng đế nói: "Cho trẫm nhìn một cái". Lý Ngọc vội vàng dâng lên, Hoàng đế cẩn thận vuốt ve, chậm rãi nói: "Ngày đó trẫm thấy toàn thân nàng ấy ướt đẫm cho nên mới cố ý phủ thêm cho nàng ấy. Nàng ấy không thích như vậy sao? Sao lại vội vàng trả về cơ chứ?"

Hải Lan búi mái tóc lên, nhẹ nhàng khoan khoái mà không mất đi dịu dàng. Nàng ôn nhu nói: "Ý của tỷ tỷ là sợ gần hương tình càng khiếp, xúc cảnh mà thương tình. Tỷ tỷ nàng ấy..."

Hoàng đế xua tay nói: "Mà thôi. Trẫm hiểu rồi"

Lý Ngọc vội đem áo choàng đi cất. Hoàng đế liền hỏi Giang Dữ Bân: "Nơi Như Ý ở có tốt không?"

Giang Dữ Bân vội quỳ xuống nói: "Vi thần nếu nói thật, xin Hoàng thượng đừng trách tội"

Hoàng đế cười nói: "Là trẫm hỏi sai khanh. Ở lãnh cung thì tất nhiên không tốt rồi, trẫm muốn hỏi thân thể nàng ấy có tốt không?"

"Mọi thứ đều không sao, chỉ là người gầy đi một chút. Cả ngày đều ở chung với những nữ nhân điên khùng thì cũng hơi bất tiện"

Hoàng đế khẽ gật đầu: "Hải quý nhân tiến cử khanh để an thai cho nàng ấy, lúc đầu trẫm thật không yên lòng, so với Thái y ở Thái Y viện, khanh không có tư lịch lâu dài mà chỉ ở tại lãnh cung hầu việc nhưng Hải quý nhân nói khanh làm việc chu đáo, cũng không phải là người khi dễ chủ thượng, bây giờ trẫm thấy khánh hầu hạ Hải quý nhân và Như Ý thật tận tâm, cũng xem như có thể yên tâm một chút"

Giang Dữ Bân nói: "Trong mắt vi thần, tiểu chủ ở lãnh cung và Hải quý nhân đều không có phân biệt, vi thần đều muốn tận tâm chiếu cố chu toàn"

Vừa vặn Từ An thái giám thủ lĩnh của Kính Sự phong tiến vào nói: "Hoàng thượng, đã đến lúc lật bài tử rồi ạ"

Giang Dữ Bân nói: "Tại vi thần trong mắt, lãnh cung tiểu chủ cùng Hải quý nhân không có phân biệt, đều là vi thần muốn tận tâm chiếu cố chu toàn tiểu chủ."

Hoàng đế nhìn một loạt thẻ bài, xua tay nói: "Lấy xuống hết đi"

Vẻ mặt Từ An đau khổ nói: "Hoàng thượng, đã mấy ngày rồi Hoàng thượng không lật bài tử. Người khác thì không nói nhưng Thư quý nhân đang ngóng trông Hoàng thượng lâu rồi ạ"

Hoàng đế liếc mắt nhìn xéo hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi càng ngày càng biết làm việc nhỉ? Bây giờ trẫm triệu hạnh ai thì cần phải nghe lời ngươi phân phó sao?"

Từ An hoảng sợ vội quỳ xuống nói: "Nô tài không dám, nô tài không dám"

Hải Lan vội khuyên nhủ: "Thư quý nhân được Hoàng thượng tấn phong, kết quả còn chưa được triệu hạnh lần nào, dù sao vẫn còn có Thái hậu, Hoàng thượng nên cho muội ấy chút thể diện đi ạ"

"Hôm nay trẫm không được vui". Hoàng đế lắc đầu, đẩy bài từ ra, ôn hòa nói: "Hải Lan, nàng nghĩ ngơi đi cho khỏe, trẫm về Dưỡng Tâm điện trước đây"

Hải Lan vội đứng dậy tiễn đưa Hoàng đế ra ngoài, đến khi nào thấy Hoàng đế bước lên liễn kiệu thì mới quay về trong phòng. Hoàng đế ngồi trên liễn kiệu, nhìn ra bên ngoài sắc trời trầm ổn, có vài con quạ đen vỗ cánh bay lên, tự dưng liền sinh ra vài phần tịch liêu. Hắn đứa tay vào trong lòng, lấy ra một chiến khăn lụa mỏnh manh, trên chiếc khăn có thêu vài bông hoa đỏ sẫm và xanh nhạt. Hắn xúc động một lát, nắm chặt trong tay như là tìm được một chút ấm áp, mãi không chịu buông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play