Đầu tháng 3, thời tiết ấm dần lên. Vận may cũng đến, bệnh tình Hoàng hậu cũng dần có chút khởi sắc, tuy không thể dứt điểm nhưng vẫn còn có thể chống đỡ ngồi dậy, Tuệ quý phi vì Hoàng hậu mà ngày ngày đều đem Tam công chúa đến trước mặt Hoàng hậu mà chọc cười để thể hiện tâm hiếu. Tuy rằng Hoàng hậu đã mất đứa con yêu quý nhưng nghĩ tuổi còn trẻ, chung quy vẫn còn một đứa con gái. Hoàng đế lúc nào cũng trấn an, thái y lại cố gắng điều trị cho nên Hoàng hậu hy vọng ngày sau sẽ sinh hạ được một đích tử.
Đợi đến một ngày tinh thần Hoàng hậu tốt lên một chút, Tuệ quý phi liền lệnh cho đám cung nhân hầu hạ ra bên ngoài và lấy một mảnh giấy hình thù người đã bị đốt cháy một nữa, nàng đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra rõ ràng, lại có Tam công chúa do đích thân Hoàng hậu sinh ra làm chứng. Hoàng hậu vẫn còn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt xanh mét, đôi môi run rẩy nói: "Những lời muội nói đều là thật sao?"
Tuệ quý phi lúc này đang quỳ trước mặt Hoàng hậu, thề thốt: "Chuyện này xảy ra vài ngày sau khi Đoan Tuệ Thái tử tạ thế, nếu nói không phải do nguyền rủa thì thần thiếp hoàn toàn không tin"
Tuệ quý phi nói: "Cái thứ này chỉ có gió thổi bay ra từ lãnh cung mà thôi. Nếu nàng ta có tâm ý muốn hãm hại Đoan Tuệ thái tử thì chắc chắn lúc nghe được tiếng chuông tang, biết Đoan Tuệ thái tử đã tạ thế thì độc phụ kia sẽ vui mừng lắm". Nàng biến sắc, khuôn mặt tăng thêm vài phần nộ khí: "Thần thiếp nghĩ nàng ta lợi dụng lúc chúng ta không đề phòng mà vụng trộm nguyền rủa. Nghĩ đến cũng kỳ quái, từ khi nàng ta vào lãnh cung, bệnh của Đoan Tuệ thái tử lúc tốt lúc xấu, xem ra là do nàng ta giở trò quỷ rồi"
Hoàng hậu vừa mới mất con, quả thật nghe những lời này mà đau đớn đến tận cùng, nàng sao có thể chịu được tin có người nguyền rủa con của mình như vậy được chứ? Nàng nghĩ ngợi rồi đứng lên, tuy rằng lúc Như Ý chưa bị đưa đến lãnh cung, bệnh tình con trai nàng vẫn không được tốt nhưng khi Như Ý vào lãnh cung thì bệnh tình ngày càng xấu, xấu đến nỗi chết bất đắc kỳ tử, làm cho người mẫu thân như nàng mất đi cái trông cậy cả đời. Nàng nghĩ có duyên cớ bên trong, cơ hồ hận đến mức đôi mắt muốn chảy máu ra, đôi tay nàng nắm chặt áo ngủ bằng gấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Tuệ quý phi nhiều năm bên cạnh Hoàng hậu nhưng chưa bao giờ thấy thần sắc Hoàng hậu khiến cho người khác sợ hãi như vậy, nàng cũng cảm thấy kinh sợ, vội kêu lên: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương, nương nương trăm ngàn lần đứng tức giận mà làm ảnh hưởng đến phượng thể"
Hoàng hậu im lặng khá lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Bổn cung sao lại khiến thân thể bị chọc giận chứ? Muội muội rõ ràng là muốn mang thuốc tốt đến cho bổn cung, bổn cung vui mừng cho nên mới cố gắng đứng dậy mà thôi, bổn cung không muốn nằm chờ chết như hài tử của mình"
Tuệ quý phi nghe thấy lời nói của Hoàng hậu tuy chậm rãi nhưng chữ nào chữ nấy đều giận dữ, nàng liền biết trong lòng Hoàng hậu đang hận thấu xương, liền nói: "Ý của Hoàng hậu nương nương là..."
"Bây giờ nàng ta đã ở trong lãnh cung, chúng ta ở bên ngoài. Mỗi việc không cần gấp gáp, chỉ cần vững chắc là được. Những ẩm thực kia thường ngày đưa đến, vẫn cho nàng ăn chứ?"
Tuệ quý phi nói: "Nương nương yên tâm, một điểm cũng không thể nhìn ra"
Tố Tâm mang chén thuốc bước vào, Hoàng hậu gật đầu nói: "Để đó đi". Tố Tâm liền cáo lui ra ngoài, tuy rằng Tuệ quý phi đối với đám tần phi luôn luôn kiêu ngạo nhưng đối với Hoàng hậu lại hết mực chu đáo, nàng tự tay bưng chén thuốc hầu hạ Hoàng hậu, rồi dùng ô mai tử đưa cho Hoàng hậu ăn giải đắng. Hoàng hậu cảm thán nói: "Bây giờ chỉ có muội mới tận tâm với bổn cung. Đúng rồi, thân thể muội không được tốt, nhớ ăn gì cho bổ dưỡng nhé"
Tuệ quý phi tạn ơn, lại nghe bên ngoài nói: "Thận thường tại đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương"
Tuệ quý phi nghe đến cái tên Thận thường tại, liền có chút khinh thường. Hoàng hậu thấy thần khó Tuệ quý phi không tốt, liền nói: "Sao vậy? Thấy chướng mắt nàng ta sao?"
Tuệ quý phi tức giận nói: "Hồ mị hạ lưu, nương nương bị bệnh mấy ngày rồi mà nàng ta không đến thăm. Hoàng thượng lúc nào cũng triệu hạnh nàng ta, hôm nay thưởng cái này, ngày mai lại thưởng cái kia, Hải quý nhân và Mai tần sủng ái cũng không bằng nàng ta đâu"
Hoàng hậu mỉm cười, thân người dựa vào gối mềm nói: "Còn muội thì sao? Hoàng thượng không để ý đến muội sao?"
Trên mặt Tuệ quý phi hơi ửng hồng: "Bất quá trong một tháng, Hoàng thượng chỉ đến thăm thần thiếp có 5, 6 lần mà thôi"
Hoàng hậu "À" lên một tiếng nói: "Như vậy cũng đâu có ít. Trong cung muội là người có tư lịch lâu nhất, lại có vị phân cao, chỉ đứng dưới bổn cung cho nên muội không cần so đo với các tần phi có vị phân thấp, có như vậy muội mới không mất thân phận. Muội hãy nhớ kỹ, các nàng ta tranh sủng cũng chỉ là nhất thời, còn muội phải tranh sủng cả đời. Muội nên nhìn xa trông rộng chút đi"
Tuệ quý phi được Hoàng hậu giáo huấn một phen, nhất thời cũng không dám lộ ra xấu hổ. Hoàng hậu triệu Thận thường tại tiến vào, Tuệ quý phi kiềm chế không được, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thận thường tại cung kính thỉnh an: "Hoàng hậu nương nương nương vạn phúc kim an. Thần thiếp nghe nói nương nương đã khỏe lại cho nên mới cố ý đến đây vấn an nương nương". Nàng nói xong lại nhìn Tuệ quý phi thỉnh an.
Hoàng hậu mỉm cười phân phó: "Đứng dậy đi. Ban tọa". A Nhược mới dám ngồi.
Tuệ quý phi chậm rãi xoa chiếc nhẫn thạch huyết hồng, cười nói: "Khí sắc Thận muội muội thật tốt, nhìn trong trắng sắc hồng, giống như cánh hoa đào ngoài sân. Thấy muội muội mặt mày hớn hở như vậy, chắc tối qua Hoàng thượng lại nghỉ ngơi bên muội muội rồi"
Thận thường tại nghe giọng nói trêu chọc của nàng, liền ngượng ngùng cười nói: "Tỷ tỷ nói đùa rồi"
"Nói đùa?" Tuệ quý phi khinh xuy một tiếng: "Muội muội hằng ngày thấy được Hoàng thượng, ân tình cũng lâu dài cho nên tất nhiên cái ân sủng này không phải là nói đùa rồi. Còn như chúng ta, ba bốn ngày mới gặp được Hoàng thượng, vui mừng chưa kịp thì sao dám nói đùa chứ"
Trên mặt Thận thường tại ửng đỏ cả lên, chỉ dám cúi mặt chứ không trả lời lại. Tuệ quý phi thấy nàng như vậy cho nên càng cho rằng nàng được sủng ái cho nên mới không xem Tuệ quý phi là gì cho nên trong lòng Tuệ quý phi càng không vui. Phụ thân Tuệ quý phi là Cao Bân, từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay đều là thần tử đắc lực. Nàng ở hậu cung lại càng được sủng ái, sao lại chịu sự được khinh thường như vậy: "Hôm nay Thận thường tại trang điểm diễm lệ như vậy, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ thường tại không phải đến thăm hỏi bệnh tình Hoàng hậu nương nương, không phải an ủi tang tử của nương nương mà chỉ là đến xem náo nhiệt và chê cười mà thôi".
Thận thường tại rùng mình một cái, vội cẩn thận nói: "Phượng thể Hoàng hậu nương nương cũng đã tốt, thần thiếp trang điểm như vậy cũng muốn mang lại khí sắc vui vẻ cho nương nương. Mặt khác..." Nàng xoay mặt nhìn Tuệ quý phi cười nhẹ: "Hoàng hậu nương nương thân thể mạnh mẽ, lại được Hoàng thượng chiếu cố cho nên nếu muốn có 8 vị 10 vị Hoàng tử cũng là điều cực dễ dàng. Qúy phi nương nương thấy có đúng không?"
Tuệ quý phi thấy nàng nói như vậy, mới biết miệng lưỡi nàng quá lợi hại, quả nhiên khiến Hoàng thượng yêu thích. Vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa cười nói: "Tâm ý của muội, bổn cung hiểu được. Muội làm nhiều việc như vậy chẳng lẽ bổn cung và quý phi còn không biết tâm ý của muội sao? Qúy phi chỉ là muốn nói giỡn với muội mà thôi, cũng chỉ muốn muội trở thành người thân cận. Đến gần quý phi ngồi đi"
Tuệ quý phi cười xoáy: "Bây giờ muội muội là quả tim của Hoàng thượng, nghe nói ít ngày nữa còn muốn phong muội muội lên thành quý nhân. Chúng ta không trông cậy vào muội muội thì còn có thể trông cậy vào ai được chứ?"
Ra khỏi Trường Xuân cung, cung nữ đỡ tay A Nhược đi vội vàng, cung nữ không dám nói gì, chỉ đành phải khuyên nhủ nhỏ nhẹ: "Tiểu chủ đi chậm một chút đi ạ, cẩn thận dưới chân"
A Nhược chợt dừng lại, oán hận nói: "Ngay cả cái người bị thất sủng mà cũng khi dễ ta! Ngươi có thấy Hoàng thượng sủng ái ta sao?"
Cung nữ kia vui sướng nói: "Không đúng sao ạ, mọi người trong cung đều nói, tuy rằng vị phân tiểu chủ hơi thấp nhưng luận về sủng ái thì không ai hơn tiểu chủ đâu ạ"
A Nhược giật mình, liền tát cung nữ kia một cái nói: "Hoàng thượng đối với ta có sủng ái hay không thì ngươi cũng có thể đem ra nghị luận sao? Cẩn thận ta lấy đầu lưỡi của ngươi"
Cung nữ kia không biết vì sao nàng tức giận, nàng sợ tới mức cũng không dám khóc, chỉ ôm mặt nói nhỏ: "Tiểu chủ, chúng ta nên trở về đi, nếu không Gia tần nương nương lại quở trách"
A Nhược hừ nhẹ một tiếng: "Qưở trách sao? Nếu ta gặp chuyện mà nói cho nàng ta biết thì nàng ta còn muốn quở trách ta nữa không?"
Hải Lan dựa vào tấm cửa, nói nhỏ: "Giang thái y đến chữa trị, phong thấp của tỷ tỷ có tốt hơn chút nào không?"
Như Ý vỗ về đầu gối nói: "Tốt hơn nhiều rồi"
Hải Lan nói: "Tỷ tỷ đã khỏe hơn nhiều, bệnh của Hoàng hậu cũng đã có chút khởi sắc. Nhắc đến lại thấy kỳ quái, bệnh nặng như vậy mà hôm qua Hoàng hậu lại có thể xuống giường được rồi"
"Bệnh của nàng ta là tâm bệnh. Tâm tốt thì việc đứng lên cũng là lẽ thường mà thôi"
Hải Lan "À" nhẹ một tiếng: "Trước mặt người trong hậu cung không nhiều, Hoàng Thái hậu vốn đang muốn tuyển tú nữ nhưng vì chuyện Đoan Tuệ thái tử qua đời cho nên Hoàng thượng cũng không còn tâm trí để ý. Hôm nay nghe nói Hoàng thái hậu lựa chọn một vài cách cách trong các phủ và nói rằng vì tương lai hậu cung dồi dào của Hoàng thượng cho nên mới chuẩn bị như vậy"
Như Ý nói: "Bây giờ Hoàng hậu không được khỏe cho nên chuyện hậu cung đều giao cho Thái hậu xử lý. Thái hậu tất nhiên là muốn tận tâm tận lực rồi. Hôm nay đã tuyển những người nào?"
Hải Lan xòe ngón tay nói: "Có 3, 4 người, trong đó đặc biệt nhất là Lục thị con gái của Thái thường tự Thiếu Khanh Lục Sĩ Long được phong làm Khánh quý nhân và con gái của Thị lang Vĩnh Thụy Diệp Hách Na Lạp thị được phong làm Thư quý nhân. Nghe nói Thái hậu yêu thích đến mức, luôn mang các nàng bên người để tự dạy dỗ"
Như Ý thân thiết nói: "Đừng nghĩ đến người khác nữa. Còn muội thế nào rồi?"
Hải Lan yên lặng nói: "Muội còn thế nào được chứ? Vẫn như cũ mà thôi, chỉ có thể khiến tâm Hoàng thượng không biết mất mà thôi"
Như Ý nhíu mi nói: "Khó khăn như vậy sao?"
Hải Lan do dự một lát, vẫn nói: "Hoàng thượng vẫn thích A Nhược, nghe nói giờ qua Tết Đoan ngọ sẽ tấn phòng làm quý nhân. Nếu nàng ta mang thai, cho dù là Hoàng tử hay công chúa thì cái chủ tử một cung đối với nàng ta không có gì khó"
Như Ý vừa nghĩ đến năm đó A Nhược vu oan cho nàng, liền căm hận nói: "Nàng ta đắc ý như vậy sao?"
Hải Lan nói: "Tất nhiên là đắc ý rồi. Hoàng thượng sủng ái như vậy, lại được ban thưởng không ngừng, a mã của nàng ta ở ngoài cung cũng đắc ý, hằng năm đến mùa trị thủy Hoàng thượng đều dùng đến hắn. Nhưng nàng ta vẫn thấy chưa đủ, suốt ngày ở trong cung Gia tần đánh gà mắng chó không ngừng nghỉ. Đúng là cái hạng người này lòng tham không đáy".
Như Ý suy nghĩ, nhẫn nại nói: "Muội tự che chở cho chính mình đi, không cần trù tính thay ta làm gì"
Hải Lan đang muốn nói gì thì đã thấy Lăng Vân Triệt đi tới, không kiên nhẫn nói: "Hải quý nhân mau đi đi, ở nơi này càng nhiều càng làm mất thời gian quý giá của quý nhân"
Hải Lan được sủng ái nhiều ngày nhưng lại không quen người bên ngoài nịnh hót, lãnh cung là nơi không thể vào nhưng lại có thể lui tới thường xuyên, nàng chưa từng nghe qua lời nói như vậy, lập tức liền trầm mặt xuống. Vẫn là Như Ý vỗ cánh cửa, ám chỉ nàng không cần để ý đến, Hải Lan nghĩ sau này vẫn còn nhờ vào Lăng Vân Triệt chiếu cố cho nên mới nhẫn nhịn tức giận xuống.
Như Ý thấy khẩu khí Lăng Vân Triệt như vậy, cũng không buồn gì, chỉ thản nói: "Đã nhiều ngày trôi qua mà ngươi vẫn không bỏ xuống được chuyện xưa mà mở to mắt nhìn con đường phía trước sao?"
Nói xong, nàng liền xoay người đi vào phòng. Vân Triệt suy sụp ngã xuống, ngồi trước cửa lãnh cung, mở mắt nhìn sắc trời đen như mực, trước mặt hiện lên khuôn mặt Yến Uyển thanh lệ, hắn theo bản năng lấy túi rượu bên người, trong đó hắn yêu thích nhất là rượu đế Hùng Hoàng. Hắn vặn mở nắp ra định uống thì chợt nhớ tới lời nói của Như Ý, ngẫm nghĩ lại thấy cũng không vui vẻ gì cho nên hắn liền mở mắt tính toán điều gì rồi đợi Cửu Tiêu đổi canh gác và đi ngủ một giấc.
Hắn nghĩ mơ hồ rồi bất giác cơn buồn ngủ chậm rãi ập đến, bên phía trái phải lãnh cung đều không có người cho nên hắn liền nhắm mắt lại rồi đi ngủ. Lúc Lăng Vân Triệt tỉnh giấc là lúc đó hắn mới ngủ được một hai canh giờ, trong đầu còn mơ hồ hỗn loạn, hắn tỉnh giấc vì nghe được một tiếng hô sợ hãi nhỏ nhẹ trong lãnh cung truyền đến. Hắn cũng hiểu được, tiếng hô hoán tuy nhỏ như vậy nhưng chắc chắn ở đó mối nguy hiểm rất lớn. Hắn tỉnh dậy, lấy chìa khóa mở cửa nách lãnh cung mà đi vào.
Cái cảnh trước mắt mà hắn đang chứng kiến cơ hồ khiến hắn trợn mắt há mồm thật to. Cả đời hắn chưa bao giờ thấy cảnh hàng chục con rắn đang vặn vẹo thân thể, chậm rãi bò đến gần chiếc giường kia, trên chiếc giường có hai nữ tử sợ tới mức khuôn mặt vô sắc, hồn muốn lìa khỏi xác.
Nhị Tâm thấy hắn tiến vào như thấy thần binh trên trời, cơ hồ vừa khóc vừa mui mừng: "Lăng đại ca! Mau tới cứu chúng ta"
Vân Triệt bị câu "Lăng đại ca" làm cho phục hồi tinh thần, cơ hồ theo bản năng khiến hắn muốn xoay lưng bỏ chạy. Không sai, nhiều năm ở quê nhà, hắn cũng phân biệt được rắn nào có độc, rắn nào không độc. Những con rắn kia rõ ràng là rắn độc, thừa cơ hội những con rắn kia không chú ý đến hắn, hắn sao lại không vắt chân lên bỏ chạy được chứ?
Cái sự sợ hãi lập tức cản trở trước ngực hắn, hắn liền xoay người bỏ đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng quát: "Lăng Vân Triệt!"
Hắn quay lại thấy Như Ý đang ở góc giường, rõ ràng khuôn mặt nàng sợ hãi nhưng nàng lại đứng trước người Nhị Tâm bảo vệ, nàng đang cố gắng chống đỡ tỏ vẻ cứng rắn, nàng liền lấy tấm chăn che chắn lại hai người. Hai thiếu nữ, hai chiếc chăn mỏng thì sao có thể ngăn cản được đám rắn đang đột kích cơ chứ? Nếu có một con rắn chỉ cần cắn nhẹ một cái thì chỉ có nước chết, chứ không thể nào sống được.
Hắn không thể tuyệt tình khi thấy cái thần tình của nữ tử kia, hắn liền lấy ra một túi da rượu, hướng tới đám rắn đang vây quanh rồi dùng lực tạt rượu ra ngoài. Trong rượu có mang theo chút hùng hoàng, vốn là thứ rắn kiêng kị nhất. Qủa nhiên ở chỗ có rượu, đám rắn kia liền tránh lui, hành động cũng chậm chạp dần, tiếng ti ti trong miệng cũng nhẹ xuống. Hắn thừa dịp liền lấy cây đao bên người, chém xung quanh vào đám rắn kia.
Trên giường có hai nữ tử sợ tới mức mặt không còn chút máu đang nhìn hắn múa đao, một đường đao chém xuống thì những con rắn kia đều cắt thành hai đoạn, mọi người liền cảm thấy có chút an tâm. Ai ngờ có một con rắn đã bị Lăng Vân Triệt chém mất chút khúc đuôi, phần còn lại của con rắn dựa theo cây đao mà bay đến trước mặt hai nữ tử kia. Như Ý đang che chở cho Nhị Tâm, nhất thời không đề phòng thì đã thấy thân con rắn kia đã nằm trên cổ tay Như Ý. Như Ý thấy ghê tởm đến mức cả người sợ hãi, đang muốn vứt đi thì lại cảm giác mu bàn tay của mình lạnh lẽo, như có vật gì đó nhỏ mà cứng rắn cắn vào.
Như Ý chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực đau lên từng đợt, thân mình mễm nhũn ngã vào trong lòng Nhị Tâm. Nhị Tâm kinh hô: "Nương nương, nương nương bị làm sao vậy?", nàng nói xong liền nâng nhẹ tay Như Ý lên: "Nương nương, sao tay nương nương lại đen như vậy?"
Bên kia Lăng Vân Triệt đang luống cuống tay chân xử trí đám rắn, chợt nghe tiếng hét của Nhị Tâm, hắn liền vội quay đầu lại nhìn. Một mình hắn đang đối phó đám rắn độc kia, vốn là muốn toát mồ hôi, giờ phút này đây hắn nhìn thấy khuôn mặt Như Ý trắng như tờ giấy, hắn cảm thấy hoảng hốt, từng đợt mồ hôi lạnh thấu chảy ra.
Tuy rằng trên người Như Ý đang dần dần mất hết khí lực nhưng trong đầu vẫn còn có chút tỉnh táo, nàng liền cúi đầu hút chất độc trên miệng vết thương kia. Vì độc tính phát tác ra nhanh cho nên hút chẳng ra chút độc nào. Nhị Tâm cũng hiểu được, vội thay nàng hút chất độc trên mu bàn tay. Vân Triệt lập tức cản lại, hắn nắm bàn tay Như Ý mà hút từng ngụm chất độc và nhả ra ngoài.
Nhị Tâm nhìn hắn mà trợn mắt há mồm, tuy rằng nói nam nữ thụ thụ bất thân nhưng giờ phút này đây, hắn đã cứu được tính mạng Như Ý. Nàng sửng sốt một lúc khá lâu rồi mới nhanh chóng đi rớt nước trà đem đến cho Vân Triệt súc miệng. Vân Triệt hút chất độc nửa ngày thì thấy màu đen trên mu bàn tay Như Ý đều biến mất mặc dù trên mặt vẫn còn tái nhợt. Hắn buông lỏng một hơi, dưới chân hơi mềm nhũn, liền ngồi thẳng xuống đất, hắn nhìn Như Ý thì liền thấy trên khuôn mặt nóng bừng, mang theo một chút ngượng ngùng cho nên hắn vội xoay người đi.
Hắn biết hắn đã phạm vào quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân nhưng lúc đó cần phải cứu lấy tính mạng của nàng sao? Ý niệm như vậy vừa chuyển, hắn súc miệng xong liền nói: "May quá, con rắn kia cũng đã chém một nửa cho nên không còn sức lực nhiều, cắn cũng không sâu, nếu không cho dù có thần tiên trên trời cũng vô dụng. Nha đầu kia, ngươi hãy tìm cái gì đó để giải độc cho nàng ta đi"
Nhị Tâm lục tung hộp thuốc mà Giang Dữ Bân lần trước để lại, liền lấy một ít đặt vào trong miệng Như Ý, nàng có chút hoảng hốt nói: "Còn cái gì có thể giải độc không?"
Vân Triệt thấy Nhị Tâm luống cuống, liền hỏi: "Những con rắn này là phúc xa, ngươi hãy tìm cái gì có thể thanh nhiệt giải độc, cầm máu, ngươi xem có Hạ Cô thảo, bối mẫu Tứ Xuyên, Bạch chỉ không?"
Những dược thảo kia đều là thứ bình thường cho nên Nhị Tâm liên tục nói: "Có, có"
Vân Triệt liền lệnh cho Nhị Tâm đem nhai nát những dược thảo kia rồi đem đắp lên vết thương một chút, rồi lấy phần còn lại đem nấu lấy nước cho Như Ý uống, hắn cũng ăn một chút rồi nói: "Ngày mai ta sẽ đi bẩm báo cho thái y biết, thỉnh hắn đến xem thế nào"
Nhị Tâm cúi đầu cảm tạ nói: "Cũng may có Lăng thị vệ cứu giúp, nếu không hôm nay tính mệnh của nương nương đã không giữ được rồi"
Như Ý cố gắng nói ra một câu: "Đa tạ. Ngươi cũng nên đi gặp thái y xem sao"
Nhị Tâm quét tước thi thể rắn độc, tiếp lời nói: "Đa tạ Lăng thị vệ nhiều nhưng hôm sau sao Lăng thị vệ lại ở..."
Vân Triệt nhìn xuống mặt đất đầy xác rắn rồi ngửa đầu nhìn mái ngói nhà và nhảy lên bàn chạm vào mái ngói, hỏi: "Trời vừa tối hai người có nghe động tĩnh gì không?"
Nhị Tâm lắc đầu nói: "Nương nương và tôi ở bên ngoài giặt quần áo, không nghe thấy cái gì"
Vân Triệt nhảy xuống bàn, nói: "Mái ngói hơi bị buông lỏng, có nghĩa là có người ở trên mái ngói đã thả rắn xuống. Thân thể rắn vốn mang máu lạnh, động tác lại chậm chạp, buổi tối hai người tắt đèn liền nhận ra khí nóng trên người cho nên sẽ dụ dỗ được rắn đến đây". Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: "Rốt cuộc hai người đã đắc tội với ai?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT