Thuần phi lập tức hạ lệnh đưa Yến Uyển ra ngoài, Yến Uyển chịu sự ủy khuất nhưng cũng không dám lộ ra bên ngoài, chỉ đành phải thu xếp rồi đi. Đại a ca thấy nàng rời đi, mặc dù hắn cũng có chút không đành lòng nhưng nghĩ lại dù sao Yến Uyển bất quá cũng chỉ là một cung nữ mới hầu hạ hắn gần đây, bên cạnh hắn vẫn còn có các nhũ mẫu ma ma tốt cho nên hắn không dám lên tiếng.
Hải Lan quay trở về cung, nàng thấy có chút mệt mỏi nên tự tay tháo từng món trang sức xuống ngồi trước chiếc gương đồng. Hải Lan nâng má, ngưng thần nhìn lại hình ảnh chính mình trong gương, nàng chợt phát hiện rồi chợt kinh hãi, nàng từ trước đến nay không trang điểm nhưng một khi đã dụng tâm thì nàng lại trông kinh diễm như vậy. Nói chi là người ngoài mà ngay cả chính nàng, nàng nhìn cũng không nhận ra chính mình. Nàng đang ngưng thần thì Diệp Tâm mang một thau nước ấm tiến vào, muốn hầu hạ nàng rửa mặt. Tâm tư nàng có chút hoảng hốt, Diệp Tâm liền nói: "Hôm nay mọi chuyện đều tốt đẹp, tiểu chủ sao còn không vui chứ?"
Hải Lan tháo hộ giáp xuống, đem hai tay ngâm trong nước ấm nói: "Ta thì có gì không vui chứ?"
Diệp Tâm cẩn thận xoa ngón tay nàng: "Tiểu chủ không thích Yến Uyển yêu mị ở trước mặt Hoàng thượng cho nên tiểu chủ mới mượn tay Thuần phi nương nương đẩy nàng ta đi xa, có như vậy tiểu chủ mới có thể cảm thấy yên tâm"
Hải Lan hơi nhăn mặt nói: "Sao? Ngay cả ngươi cũng hiểu Yến Uyển là người không thể xem nhẹ sao?"
Diệp Tâm ngẩng mặt cười nói: "Nô tỳ cũng không tin tiểu chủ nhìn không ra, cái người Yến Uyển kia ngoại trừ có giọng nói yêu mị mà gương mặt, hình dáng cũng có nét giống với Như Ý tiểu chủ ở trong lãnh cung 2 3 phần"
Hải Lan đang cầm chiếc khăn trong tay, nghe được câu này liền ném chiếc khăn vào thau nước, nước bắn lên tung tóe, bay đến đầy mặt Diệp Tâm, nàng tức giận nói: "Nha đầu đáng chết, càng nói càng không biết nặng nhẹ. Như Ý tỷ tỷ mặc dù ở trong lãnh cung nhưng thân phận tỷ tỷ làm sao có thể để ngươi so sánh với cung nữ đê tiện kia chứ? Nếu ngươi thêm một lần nữa thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Diên Hi cung, không cần ngươi hầu hạ nữa"
Diệp Tâm hầu hạ Hải Lan nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm, luôn được Hải Lan tin tưởng. Hải Lan cũng là người có tính tình vô cùng tốt, Diệp Tâm chưa bao giờ thấy nàng buồn bực như vậy cho nên nàng thấy Hải Lan nóng giận, liền tát mạnh vài khuôn mặt mình nói: "Tiểu chủ đừng nóng giận, đừng vì nô tỳ mà tức giận. Đều do nô tỳ nói chuyện không biết suy nghĩ, lần sau nô tỳ không dám nữa"
Lúc này Hải Lan mới bớt giận: "Ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ, mặc kệ Như Ý tiểu chủ đang ở nơi nào nhưng từ trước đến nay người đối xử tốt với ta chỉ có tỷ tỷ, và từ nay về sau người đối đãi tốt với tỷ tỷ cũng chỉ có ta. Nếu nơi không thức thời thì chính ngươi tự tìm cái chết mà thôi!"
Diệp Tâm sợ tới mức không dám nói gì, chỉ vội vàng hầu hạ Hải Lan trải gường chiếu gấp chăn chỉnh tề, nàng nói: "Tiểu chủ, trời không còn sớm nữa rồi, tiểu chủ mau nghỉ ngơi đi"
Hải Lan cầm chiếc lược chải sơ mái tóc, thình lình hỏi: "Diệp Tâm, ngươi nói đột nhiên Hoàng thượng coi trọng Yến Uyển, có phải là vì Hoàng thượng cảm thấy Yến Uyển và tỷ tỷ có vài phần giống nhau hay không?"
Diệp Tâm vừa trải qua cơn sợ, bây giờ sao dám mở miệng, chỉ đành phải cúi đầu. Hải Lan biết nàng sợ hãi cho nên cũng chỉ thở dài nói: "Hôm nay cũng do ta nóng giận, trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy thì sao không thấy mệt mỏi được chứ? Ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, không cần phải giấu trong lòng, có gì cứ nói ra đi"
Diệp Tâm hoảng sợ nhưng cũng cảm kích nói: "Tiểu chủ đừng nói như vậy, nô tỳ biết kể từ khi tiểu chủ được sủng ái mà xảy ra nhiều chuyện, trong lòng cũng khó tránh việc khó chịu".
Hải Lan buồn bã nói: "Có lẽ ngươi nói đúng. Ta không thích có người nào giống với tỷ tỷ mà đứng trước mặt Hoàng thượng, bởi vì rất có khả năng Hoàng thượng lúc nào cũng thương nhớ tỷ tỷ nhưng cũng sẽ triệt quên tỷ tỷ"
Diệp Tâm nói: "Dạ" rồi không dám lắm miệng.
Hải Lan ngồi ở bên giường, nhìn Diệp Tâm buông màn che xuống, liền nói: "Ngày mai Hoàng thượng sẽ đến đây dùng cơm trưa, ta sẽ tự tay làm chút sở trường món điểm tâm, sau giờ ngọ Hoàng thượng rời khỏi Diên Hi cung thì ngươi hãy đi đến Thái y viện tìm một người tên là Giang Dữ Bân, sau đó đưa hắn đến gặp ta"
Diệp Tâm đáp ứng rồi rồi nàng lui ra gác đêm. Hải Lan nằm xuống mang theo tầng tầng lớp lớp tâm sự, trằn trọc trăn trở không ngủ được. Như Ý mắc chứng phong thấp, nằm ở trên giường cảm thấy toàn thân đau nhức. Nhị Tâm tuy rằng có thân thể khỏe mạnh từ nhỏ nhưng giờ đây nàng ở nơi này cũng cảm thấy không chịu được, nàng ngồi ở bên giường, dưới ánh sáng nho nhỏ của đèn dầu mà thay Như Ý chà lau khớp chân. Như Ý vội đỡ lấy nàng: "Đừng ngồi xổm nữa, cẩn thận kẻo đau rồi không đứng dậy được"
Nhi Tâm cắn răng cười: "Nô tỳ chịu được"
Như Ý thấy vẻ mặt của nàng, dường như là đang âm thầm chịu đựng, có vô hạn tình ý trong ánh mắt Như Ý, nàng nhẹ giọng hỏi: "Cái người Giang Dữ Bân kia có thân quen với ngươi sao?"
Nhị Tâm thấy nao nao, trên khuôn mặt mang theo một chút ôn nhu: "Nô tỳ quen biết với hắn từ nhỏ, sau này cả nhà gặp khó khăn, mọi người đều tan tát, nô tỳ vào Vương phủ, còn dắn dựa vào một chút y thuật gia truyền cho nên vào cung làm thái y. Kỳ thật nô tỳ cũng đã gặp hắn vài lần, chỉ là nghĩ nếu là đồng hương cùng giúp nhau thì cũng không có gì phiền hà, nếu không thì chẳng còn ai nữa"
Như Ý nói: "Y thuật của hắn giỏi lắm sao?"
Nhị Tâm mỉm cười, tiện đà thở dài: "Tài giỏi thì có ích gì chứ? Hắn không có mối quan hệ với ai ở Thái y viện, không có gia thế cho nên luôn không được người khác coi trọng, bao nhiêu năm cũng chỉ là một thái y nhỏ nhoi mà thôi, chỉ có thể xem bệnh cho cung nữ thị vệ"
Như Ý đứng lên, lấy chiếc khăn thay Nhị Tâm lau cổ tay cùng khuỷa tay khớp xương của nàng, ôn nhu nói: "Tới là tâm ý của hắn, nếu không đến cũng không cần trách hắn. Lúc phú quý khó gặp chân tâm, nếu ngươi rơi vào cảnh này mà hắn thật tâm đối đãi với ngươi thì người này đáng giá tiếp tục tương giao"
Nhị Tâm nói: "Nương nương, nương nương ra ngoài đứng một chút đi, trong này nóng quá"
Như Ý đi đến sân viện, chỉ thấy anh trăng mờ nhạt, nàng bỗng nhiên nghe một tiếng thở dài, thanh âm kia rõ ràng là của một nam nhân. Như Ý nghe quen tai, liền nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, đã thấy khuôn mặt Lăng Vân Triệt đỏ bừng, hắn đang ngẩng đầu mà uống rượu. Nàng nhìn thấy hắn không khỏi có chút âm thầm lắc đầu, vào lãnh cung lâu như vậy, rõ ràng nam nhân này có sức chịu đựng hơn người. Tuy rằng hắn có tham tài một chút nhưng hắn cũng là thật tâm. Nàng liền nói: "Người ta có lúc không được như ý thế nhưng nếu ngươi chỉ muốn vui đùa mà không chịu cố gắng thì về sau có muốn như ý cũng không được"
Lăng Vân Triệt đang phiền lòng, với lại giờ này Triệu Cửu Tiêu cũng không có bên cạnh cho nên hắn thản nhiên uống rượu, lúc này hắn nghe nàng nói như vậy, liền cảm thấy càng không vui, nói: "Ngay cả chính cô cũng đang nằm trong vũng bùn mà vẫn còn có tâm tư để ý đến người khác sao?"
Như Ý không để bụng những lời này, chỉ nói: "Tuy rằng đang ở trong vũng bùn nhưng lại không muốn trầm luân nơi này"
Vân Triệt cười lạnh lùng: "Chẳng lẽ trong lòng cô còn muốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này sao? Đừng si tâm vọng tưởng. Cái nơi này cô không thể đi ra được và ta cũng không đi ra được"
Như Ý ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thản nhiên cười nói: "Không thể đi ra được thì sao chứ? Tốt xấu gì cũng phải cố gắng mà sống. Nếu ta buông lỏng một chút, không thể nhẫn nại mà chống đỡ thì cuối cùng cũng sẽ trở nên điên khùng như những nữ nhân kia, rồi cuối cùng cũng treo cổ tự vẫn, thi thể lại không ai quan tâm mà thôi". Nàng hạ thấp người, nhìn con kiến đang bò dưới đám rêu xanh tươi tốt dưới đất: "Người thấy con kiến này không? Ngay cả con kiến này còn muốn sống nữa thì vô luận thế nào, ta cũng đều phải nhẫn nại"
"Nhẫn nại là đủ ư?" Hắn ngửa mặt lên trời đổ rượu vào miệng, lãnh đạm nói: "Còn không bằng cứ uống rượu mà thống khoái, kết cục mọi chuyện đều biến mất"
Như Ý lắc đầu nói: "Nhìn bộ dáng uống rượu của ngươi, xem ra ngươi không phải vì tiền đồ cũng sẽ vì nữ nhân mà buồn sầu"
"Tiền đồ sao? Ta xuất thân là Hán quân kỳ Hạ ngũ kỳ Bao con nhộng, trong nhà lại nghèo khó, thì còn tiền đồ gì chứ?" Hắn ngửa cổ uống từng ngụm rượu, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu: "Cho nên không có ai để ý dến ta, tất cả mọi người đều muốn rời xa ta"
Như Ý cười lạnh liên tục: "Ngươi là Hán quân kỳ Hạ ngũ kỳ Bao con nhộng thì sao chứ? Ta có xuất thân Mãn quân kỳ Thượng Tam kỳ, mẫu gia là Ô Lạp Na Lạp thị vọng tộc nhưng cuối cùng lại bị người khác vu oan mà bị nhốt nơi này, cả đời không thể nhìn thấy mặt trời, chẳng lẽ ta không thê thảm đáng thương bằng ngươi sao?"
Vân Triệt đột nhiên bị người khác chê cười, lại cảm giác cái đầu lung lay, liền liều mạng đứng lên nói: "Ta còn có cách gì nữa chứ? Xuất thân như thế thì còn có năng lực bò lên cao sao? Cô bị người khác vu oan cho nên mới ở lãnh cung là do cô không có bản lĩnh. Còn ta, bản lĩnh đều có đầy đủ nhưng lại không có hi vọng, ngay cả nữ tử mà ta yêu thích nhất cũng rời xa ra, chê ta không cho nàng ta cơ hội! Ta còn cách nào khác chứ?"
Ánh trăng mông lung, ngàn vạn chiếu xuống không rõ một ai, ánh trăng mờ nhạt như đáy lòng chứa đầy tâm sự mà mơ hồ dâng lên. Lăng Vân Triệt đứng ngoài cửa tất nhiên không có gì trông cậy vào nhưng còn nàng, nàng còn có cái gì để trông cậy vào chứ? Chẳng qua là ngậm oan khuất, chịu oan uổng mà không thể đành lòng chết đi mà thôi. Đúng, nàng là nữ tử mà còn phải cố gắng thì hắn là nam nhi sao lại như thế chứ? Như Ý nhịn không được nói: "Người nữ tử có thể cùng ngươi bước qua hoạn nạn thì mới là đáng quý. Nếu chỉ có thể ở bên cạnh ngươi lúc ngươi phú quý mà không ở bên lúc hoạn nạn, mà còn ghét bỏ xuất thân tiền đồ của ngươi thì loại nữ tử này, nếu đã muốn rời đi sớm thì gặp ta, ta sẽ mua rượu uống mà ăn mừng. Ngươi bây giờ vừa uống rượu, vừa cười to ăn mừng cũng còn kịp!"
Vân Triệt đã cảm thấy say, hắn cười lạnh nói: "Tâm ý tuyệt tình như vậy, chỉ có nữ nhân các cô mới có thể nói ra được. Ta nhìn cô, khuôn mặt của cô có vài phần giống nàng ta, khó trách lời nói đều lạnh lùng như băng, không có chút tình ý!"
Như Ý nghe thấy hắn nói như vậy, nàng biết rõ vì nàng ta khiến hắn chịu ủy khuất lớn như vậy. Bây giờ hắn đang say mà lại so sánh nàng với nữ tử bạc nghĩa kia, cho dù bây giờ nàng là phế nhân sống trong lãnh cung nhưng nàng không chấp nhận được cái so sánh hạ lưu như vậy. Nàng tức giận, cũng lười nói chuyện cho nên quay về trong phòng.
Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn u ám, Như Ý và Nhị Tâm đang mắc bệnh phong thấp cho nên xử trí việc hằng ngày đều có chút khó khăn, đang chuẩn bị thì nghe tiếng cửa kêu lên một tiếng "Két", đúng là cửa nách lãnh cung đã mở ra. Từ lúc Như Ý đến đây, chưa bao giờ nghe tiếng cửa cung mở ra, cho dù Hải Lan đang được sủng ái nhưng cũng chỉ có thể nói chuyện với nàng qua cánh cửa. Nay cánh cửa đột nhiên mở ra, cũng không biết vì sự tình gì. Mặc dù nàng nghe tiếng mở cửa kia không lớn lắm nhưng trong lòng lại sợ hãi. Là ai bước vào và vì chuyện gì?
Như Ý đang ngồi, đang định đứng dậy thì Nhị Tâm liền vội chạy ra ngoài cửa. Không biết ngoài cửa là ai mà chỉ nghe thanh âm Nhị Tâm nhỏ nhẹ, đứng ở cạnh cửa mà khuôn mặt đầy nước mắt: "Nương nương, là hắn đến"
Như Ý híp hai mắt lại, liền thấy một bộ dáng nam tử thái y xách một hòm thuốc nhỏ tiến vào. Nhị Tâm vừa mừng vừa sợ, che miệng khóc nức nở, một câu cũng không nói nên lời. Như Ý lập tức hiểu được, chống bàn đứng dậy, chậm rãi nói: "Giang Dữ Bân sao?"
Người kia bình tĩnh, nho nhã lễ độ nói: "Vi thần chậm trễ, đã khiến nương nương chịu khổ". Hắn nói xong, nghiêng người nhìn Nhị Tâm, hắn nhẹ giọng nói: "Nhị Tâm, muội chịu khổ rồi"
Một câu này so với câu vừa nói Như Ý lại mang ngữ khí khác xa nhau, câu này mang sự thân thiết và quen thuộc, Nhị Tâm đỏ cả hốc mắt: "Không ngờ huynh lại đến"
Giang Dữ Bân nhìn Như Ý thỉnh an, lấy ra trong hòm thuốc một cái chẩm bao nói: "Có thể đến đây đều không dễ dàng. Vẫn là Hải quý nhân châm chước biết bao nhiêu mối quan hệ cho nên vi thần mới đến được đây"
Như Ý hỏi: "Cách nào vậy?"
Giang Dữ Bân cười nói: "Từ nhỏ vi thần đã sớm quen biết với Nhị Tâm, chỉ là vi thần yếu thế, lời nhẹ, vô kế khả thi cho nên Hải quý nhân suy nghĩ một ích cách, khiến ở vi thần phạm vào luật lệ của Thái y viện cho nên bị phạt đến lãnh cung chữa trị cho các phế phi Thái tần"
Nhị Tâm mang chén nước trắng đến cho hắn: "Nơi này không có thứ gì tốt, huynh hãy uống đi"
Giang Dữ Bân cười nói: "Đến nơi này rồi mà còn chọn đồ ăn nước uống sao? Mọi người đã vất vả lắm rồi". Hắn ngưng thần chẩn mạch, rồi nói: "Thân thể nương nương không có trở ngại gì, chỉ là ưu tư quá mức với lại làm lụng vất cả, thận thủy có chút hư khô. Còn chữa, chứng phong thấp chỉ mới phát tác, căn cơ không sâu cho nên chỉ cần điều trị là có thể dứt điểm". Hắn dứt lời liền chẩn mạch cho Nhị Tâm: "Phong thấp của muội so với nương nương thì nhẹ hơn một chút, chắc cũng nhờ thân thể cường kiện lúc trước. Nhưng hãy nhớ vạn lần không thể xem nhẹ, dù khỏe mạnh đến đâu thì cũng có thể mắc chứng phong thấp, nếu để bệnh này ăn vào cốt tủy thì rất khó chữ trị"
Hắn nói xong, liền lấy giấy bút ra viết: "Sông ô, Thảo ô, cây tế tân, quế chi, thân cân thảo, thấu cốt thảo", rồi hắn lại dặn dò cẩn thận: "Chỉ cần dùng những thuốc này để sắc uống là được, bên cạnh đó, mỗi lần đến vi thần sẽ châm cứu cho nương nương và Nhị Tâm"
Trong lòng Như Ý cảm động, nói: "Giang thái y có tâm"
Giang Dữ Bân áy náy đầy mặt: "Có tâm nhưng để nương nương và Nhị Tâm chịu vất vả như vậy, vi thần vẫn còn có lỗi". Hắn nói xong lấy ra một bao bạc từ trong đáy hòm: "Tâm ý của Hải quý nhân và vi thần đều ở chỗ này".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT