Như Ý cùng Nhị Cơ từ ngự hoa viên quay về Vĩnh Hòa cung, vì tuyết lớn cho nên dọc đường cung nhân quét tuyết cũng rất nhiều, thấy hai người cùng nhau đi, vội vàng không ngừng quỳ xuống hành lễ thỉnh an. Nhưng vì hai má Nhị Cơ bị trọng thương cho nên cũng khiến cho mọi người chú ý, dù cho đám cung nhân cúi đầu hành lễ nhưng cũng lén nhìn nhau thăm dò cùng kinh ngạc. Nhị Cơ tựa hồ không thèm để ý đến, cũng may chiếc mũ trùm đầu cũng rộng, đủ che dấu vết thương ở khóe miệng, chỉ là đám cung nhân nhìn nhau mà nói to nhỏ.
Quay về Vĩnh Hòa cung, đám thị tỳ vội vàng nghênh đón, thay Như Ý và Nhị Cơ tháo chiếc mũ trùm đầu áo choàng, liền đi đổi lò sưởi tay. Các nàng nhìn thấy hai má Nhị Cơ sưng đỏ, tuy rằng sắc mặt kinh nghi nhưng cũng không dám hỏi. Như Ý nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện trong Vĩnh Hòa cung thật sự tráng lệ, so với Di quý nhân Hoàng Khởi Vân thật là hơn nhiều. Chỉ là thân phận đáp ứng cho nên chỉ dùng than thường, không dùng được Hồng La Thán. A Nhược phụng dưỡng bên cạnh, bất giác lộ ra vài phân kinh sắc, Như Ý liền thấy chợt nói: "A Nhược, đi hỏi xem đám nô tài có thuốc mỡ giảm sưng hay không, nếu không có thì nhanh chóng cho người đi Thái y viện lấy thuốc đi".
A Nhược đáp ứng đi ra ngoài thì bên ngoài có tiểu thái giám tiến vào thông báo, nói Nội Vụ phủ mới làm xong tấm biển, muốn đem treo tại chính điện. Nhị Cơ gật đầu nói: "Cho bọn họ mang vào đi".
Nội vụ phủ tuân mệnh liền mang tấm biển tiến vào, tấm biển mang theo bốn chữ: "Nghi chiêu thục Thận". Như Ý tức khắc nhận ra cười nói: "Mai đáp ứng, đây là ngự bút của Hoàng thượng".
Chấp sự thái giám cười nói: "Nhàn phi nương nương đúng là có nhãn lực".
Nhị Cơ nhìn bốn chữ kia, nhẹ nhàng đọc lại một lần nữa nói: "Vài chữ này muội đều biết được nhưng không rõ ý của nó là thế nào. Nhàn phi nương nương, nếu nương nương biết thì mong nói cho muội biết rõ đi".
Như Ý mỉm cười: "Trong Lễ nghi có câu: "Kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức *, ý là yêu cầu nữ tử ôn hòa cẩn thận, lấy nghi đức làm trọng"
* Kính trọng oai nghiêm của ngươi, nể phục đức độ của ngươi
Nhị Cơ nhẹ nhàng xua tay, mang theo mấy phần khinh miệt: "Như vậy, Nhàn phi nương nương cảm thấy muội muội không xứng bốn chữ này sao?"
Như Ý thong dong tự nhiên: "Hoàng thượng đem cái biển này ban cho Vĩnh Hòa cung, tất nhiên là nghĩ đến muội đảm đương được bốn chữ này".
Ánh mắt Nhị Cơ băn khoăn nhìn tầm biển, chỉ là cười lạnh đạm một cái: "Bao nhiêu người đều thấy muội không xứng đáng nhưng xứng hay không xưng, cuối cùng cái này cũng thuộc về muội muội".
Chấp sự thái giám vội vàng xin chỉ thị Nhị Cơ: "Thỉnh Mai tiểu chủ, có nên tức khắc treo cái này lên hay không ạ?"
Nhị Cơ gật đầu: "Vinh diệu như vậy thì tất nhiên không được cất giữ, phải nhanh chóng treo lên mới được".
Chấp sự thái giám lên tiếng vang dội, liền mang theo vài tiểu thái giam bắt đầu động thủ. Chấp sự thái giam đầy nịnh nọt nói: "Nhàn phi nương nương, Mai tiểu chủ, nơi này sẽ bắt đầu treo tấm biển, chỉ sợ âm thanh quá lớn, sợ làm hai vị tiểu chủ hoảng sợ. Không bằng thỉnh hai vị tiểu chủ dời bước ngọc đến Noãn các bên cạnh nghỉ ngơi ạ".
Nhị Cơ nói: "Ta nghe những thanh âm này cũng thấy phiền, Nhàn phi nương nương theo muội vào Noãn các ngồi đi"
Như Ý căn bản không nghĩ lại ở lâu nơi này đến như vậy, tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn theo nàng vào trong.
Trong phòng Noãn các thật sự yên ắng, Như Ý thấy đám cung nhân hầu hạ không theo vào, liền hỏi: "Trên mặt sưng đến như vậy, kêu bọn hạ nhân nấu trứng gà cho muội xoa lên mặt đi".
Nhị Cơ cười khẽ một tiếng: "Những việc này của hạ nhân, muội còn rõ hơn bọn họ, nương nương cứ yên tâm".
Như Ý nghe vậy hơi nhíu mi: "Ta thấy muội tuy được sủng ai nhưng nghe lời muội nói, dường như muội rất để ý đến xuất thân của mình".
Nhị Cơ đặt hộ giáp nhẹ nhàng lên trên bàn, cười lạnh nói: "Có thể không để ý sao? Từ khi lần đầu tiên muội được thị tẩm và tấn phong làm đáp ứng, một đám gà quạ dường như nhìn chằm chằm vào muội, hở một chút liền đem xuất thân của muội mà chê cười, chỉ hận là không thể nuốt sống được muội mà thôi".
Như Ý nói: "Xuất thân không thể chọn lựa, muội cần gì phải để ý đến người khác như vậy chứ".
Nhị Cơ nhẹ nhàng nhìn vào Như Ý nói: "Nguyên lai cũng là xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị, cũng là chỗ đau của Nhàn phi nương nương".
Như Ý không ngờ lời nói của nàng ta sắc bén như vậy vì thế ngưng lại một luồng yên lặng cùng tiếu ý: "Bổn cung không nghĩ chuyện này là chỗ đau thì tất nhiên người khác cũng không khiến bổn cung thấy đau đớn". Ánh mắt nàng lưu chuyển: "Ngược lại muội lại bị nhận định cùng chung xuất thân với bổn cung, chịu không hết ủy khuất. Kỳ thật bổn cung cũng rất muốn biết, do đâu mà muội muội có được một bước lên mây như vậy?"
"Người bên ngoài đều cho rằng tần thiếp xuất thân từ Ô Lạp Na Lạp phủ đệ, là được Nhàn phi nương nương nương sai khiến mới được Hoàng thượng sủng ái, nguyên lai nương nương còn nghi ngờ thần thiếp bị người bên ngoài sai khiến". Mai đáp ứng lãnh đạm nói: "Tần thiếp có bản lĩnh như vậy thì ai sai khiến cũng được. Cả đời này cũng chỉ là do số trời, không phải do người định đoạt. Nguyên tưởng rằng trời sinh tính khí nương nương có vào phần ngạo khí, mới cùng nương nương nhiều lời như vậy, hóa ra lại không phải. Một khi đã như vậy, tần thiếp muốn nghỉ ngơi, xin nương nương cứ tự nhiên đi"
Nàng còn chưa dứt lời, tiểu cung nữ tiến vào: "Tiểu chủ, có Tố Tâm cô cô người bên cạnh Hoàng hậu nương nương đến, đang chờ bên ngoài".
Nhị Cơ lạnh lùng nói: "Nàng ta tới làm cái gì?"
Tiểu cung nữ nói: "Bẩm tiểu chủ, nghe nói là đưa thuốc của Thái y viện đến".
Nhị Cơ gật đầu: "Vậy thì cho nàng ta vào đi".
Như Ý đứng dậy muốn đi, Nhị Cơ mới nói: "Mới vừa có lời đắc tội nhưng thỉnh Nhàn phi thay muội muội xem một chút, cái gì đưa đến có bất trắc gì không"
Như Ý nghĩ đến việc Hoàng hậu dặn chính mình đưa nàng hồi cung, giờ phút này Tố Tâm đến liền cảm thấy không tiện, cũng đành ngồi xuống lần nữa.
Tố Tâm tiến vào vén áo thi lễ nói: "Nhàn phi nương nương, Mai đáp ứng, nô tỳ phụng mệnh ý chỉ quý phi nương nương, cố ý đến Thái y viện lấy thuốc mỡ giảm sưng đến cho Mai đáp ứng".
Nhị Cơ cười lạnh một tiếng: "Tuệ quý phi cũng có thiện tâm sao? Vừa đánh ta vừa đưa thuốc đến, cho rằng có thể xóa sạch được ủy khuất này sao? Loại thuốc này ta thật không dám dùng".
Tố Tâm không nghĩ lại nhận lấy những lời này, cầm thuốc mỡ tiến lui không được, đành phải nhìn Như Ý mà xin giúp đỡ: "Nhàn phi nương nương..."
Như Ý nghiêng người về phía Nhị Tâm: "Để ta xem nào". Như Ý mở chiếc bát liền thấy một loại cao thể lục sắc trong suốt, liền có một hương khí bay lên mũi, ẩn ẩn có mùi mật ong, bạc hà, mùi đan thất. Nàng lấy một ít ra xem, thật đúng là một thuốc giảm sưng hay, Như Ý gật đầu nói: "Thuốc mỡ giảm sưng được dùng trong cung đúng là loại này. Bên cạnh đó dùng trứng gà ăn với sơn dược, ý nhân cùng tam thất cũng khiến cho lưu thông máu tiêu ứ".
Tố Tâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Nhàn phi nương nương nói không sai, canh đậu đỏ ý nhân cũng có thể giảm sưng. Kỳ thật quý phi nương nương trách phạt tiểu chủ nhưng sau đó cũng thấy hối hận, lại bị Hoàng hậu nương nương răn dạy cho nên vội vàng phân phó nô tỳ đưa thuốc đến, để tránh Hoàng thượng triệu kiến tiểu chủ. Tiểu chủ yên tâm, chỉ cần dùng cái này thì ba ngày sau sẽ giảm sưng".
"Ba ngày sao?" Nhị Cơ cười nhạo nói: "Ngươi lấy gì có thể cam đoan ba ngày này Hoàng thượng sẽ không tuyên triệu ta?"
Tố Tâm hạ thấp người nói: "Hoàng hậu nương nương nói, nếu như có tuyên triệu thì mong tiểu chủ nghĩ đến đại cục, chớ động khí xôn xao. Chung quy quý phi cũng đã bị Hoàng hậu nương nương răn dạy. Nếu lại có chuyện, chỉ sợ chuyện hôm nay tiểu chủ cũng không thoát được can hệ!"
Nhị Cơ hơi nghẹn lời, chợt nói ra lời lạnh lẽo buốt thấu xương: "Vậy thì hãy thay ta tạ ơn Hoàng hậu cùng quý phi. Chỉ cần khuôn mặt này không có việc gì thì chuyện lần này ta sẽ bỏ qua".
Tố Tâm mỉm cười nói: "Có thể chứ. Mai đáp ứng mới lấy được thánh sủng, hi vọng về sau từng bước thuận lợi, mọi chuyện như ý. Tiểu chủ thông minh như vậy chắc chắc sẽ đạt được".
Dứt lời Tố Tâm liền lui xuống. Như Ý nhìn thoáng qua cũng đứng dạy cáo từ rời đi.
Cung nữ đỡ lấy tay Tuệ quý phi chậm rãi trở về, đường đi toàn là cảnh tuyết cũng khiến thần sắc an bình. Chỉ là mới bước qua Kiến Phúc Môn thì chợt thấy phía trước có một Lục Y tiểu thái giám lén lút đi ra khỏi cửa Hàm Phúc cung. Tuệ quý phi ngần người ra, lập tức phân phó cung nữ bên cạnh là Mạt Tâm nói: "Ngươi đi xem thử ai dám lén lút tại Hàm Phúc cung của ta vậy".
Mạt Tâm đuổi theo hai bước, lớn tiếng quát: "Ai ở nơi đó! Thấy nương nương sao không quỳ xuống thỉnh an! Còn không mau xoay người lại!"
Lục Y thái giám kia liền chần chờ, biết là chạy không thoát, liền xoay người quỳ xuống thỉnh an: "Nô tài tham kiến Tuệ quý phi, quý phi nương nương vạn an".
"Vạn an sao? Các ngươi thấy bổn cung liền bỏ chạy thì bổn cung còn có vạn an gì nữa chứ? Ngẩng đầu lên!"
Lục Y tiểu thái giám do dự, chỉ phải ngẩng đầu lên. Mạt Tâm kinh ngạc nói: "Tam Bảo sao?"
Sắc mặt Tuệ quý phi hơi trầm xuống: "Ngươi là cung nhân Diên Hi cung, chạy đến Hàm Phúc cung của bổn cung làm cái gì vậy?"
Tam Bảo thông minh cúi đầu nói: "Đều là do trận đại tuyết này, nô tài đi đường thấy lạnh nên tựa vào dưới chân tường Hàm Phúc cung một chút để cho ấm áp. Ai ngờ lại thấy nương nương đến đây, sợ nương nương quở trách cho nên liền bỏ chạy".
Tuệ quý phi nhíu mi, dường như không tin: "Hàm Phúc cung ở cuối cung phía đông, Diên Hi cung thì ở đầu cung phía đông, ngươi muốn ấm áp thì cần gì phải đi xa như vậy". Nàng thoáng nhìn hai tay của Tam Bảo có dấu vết hắc đen, liền giương mắt, ý bảo Mạt Tâm tiến lên nhìn qua. Mạt Tâm hiểu ý, đi lên phía trước vài bước, kéo Tam Bảo cười nói: "Tốt lắm, ngươi thích đến Hàm Phúc cung lắm sao? Hàm Phúc cung có khí ấm cũng khiến Hoàng thượng thích đến, nói chi là ngươi". Nàng quay mặt nhìn Tuệ quý phi gật đầu.
Tuệ quý phi hiểu ý, liền hòa hoãn ý cười: "Không có việc gì thì cứ đi đi. Nhớ rõ nói cho Nhàn phi các ngươi, nếu không có việc gì thì đừng đến Hàm Phúc cung".
Tam Bảo chịu đủ kinh hách, lại không nghĩ có thể nhẹ nhàng được thả đi như vậy, liền vội vàng không ngừng cảm tạ. Tuệ quý phi thấy bọn họ đi xa, nhìn chằm chằm vào nơi có vết đen phía trước, cười khinh thường nói: "Dám ở trước mặt bổn cung làm trò ma quỷ, Mạt Tâm, đi xem cái gì đi".
Mạt Tâm hạ thấp người nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói: "Bẩm nương nương, cái màu đen kia đó là than hôi, là than đen hôi".
Tuệ quý phi nói: "Than đen cũng không phải đồ thượng hạng gì, chẳng lẽ Diên Hi cung lại thiếu cái này mới đến trộm sao?" Nàng suy nghĩ một hồi, âm thầm cắn răng nói: "Không đúng, là nàng ta đưa cho Hải Lan!"
Mạt Tâm gật đầu, Tuệ quý phi càng thêm cáu giận: "Kha Lý Diệp Đặc thị cũng thật lợi hại, bổn cung cho nàng ta một chút than là nàng ta liền chạy đến nơi kia kêu oan khóc lóc! Cho người bên ngoài đến giúp đỡ, khiến bổn cung mang tiếng khắt khe với nàng ta!"
Mạt Tâm vội vàng nói: "Cũng không hẳn như vậy! Hoàng hậu nương nương vẫn nói hậu cung cần phải tiết kiệm, nương nương cũng là vì thay nàng ta tiết kiệm mà thôi. Ai biết được Hải thưởng lại không biết phúc khí như vậy chứ"
"Nàng ta cùng Diên Hi cung đúng là một lòng, bổn cung xem như cuối cùng cũng rõ chân tướng, cái loại ăn cây táo, rào cây sung..." Nàng hơi mím môi, không nói gì thêm.
Mạt Tâm không nhịn được chớt lóe lên một tia hàn ý, cúi đầu xuống, vội nói: "Nương nương, bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào thôi".
Tuệ quý phi hơi gật đầu, cho Mạt Tâm đỡ lấy tay vào cung. Vừa vặn thay chấp sự thái giám Nội vụ phủ sau khi rời Vĩnh Hòa cung liền đến Hàm Phúc cung treo tấm biển, cũng đang muốn rời đi. Quay đầu đã thấy Tuệ quý phi tiến vào, vội vàng cười nịnh hót khiến cho Tuệ quý phi vạn phần cao hứng, dặn thái giám trong cung nói: "Trời lạnh như vậy mà vẫn hoàn thành công sự, hãy thay bổn cung ban thưởng cho bọn họ".
Chấp sự thái giám cao hứng, càng nói ra nhiều lời hoa mỹ: "Hoàng thượng nói tấm biển của Hàm Phúc cung có bốn chữ "Tư đức hợp gia", nghĩa là Tuệ quý phi nương nương phúc đức song toàn. Nói là ban cho Hàm Phúc cung thì không thể dễ dàng hạ bút, nhất định phải có ý tốt nhất".
Tuệ quý phi tràn đầy hưng trí, tính tế nhìn ngự bút Hoàng đế, cười nói: "Thật hiếm khi thấy ngự bút của Hoàng thượng, cái tẩm biển này là duy nhất trong cung bổn cung, chỗ Hoàng hậu cũng có chứ?"
Chấp sự thái giám Nội vụ phủ sửng sốt, nhất thời không nói được, Tuệ quý phi liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười một tiếng: "Ngươi sợ cái gì chứ? Hoàng hậu nương nương tất nhiên phải có, chẳng lẽ bổn cung lại có thể vượt mặt Hoàng hậu sao?"
Chấp sự thái giám kia đành phải nói: "Không chỉ trong cung Hoàng hậu nương nương mà theo lời phân phó Hoàng thượng, tất cả lục cung đều có".
Nụ cười của Tuệ quý phi bỗng dưng dừng lại mà thay vào đó là vẻ giận dữ, nụ cười của nàng vốn dĩ là cực đẹp nhưng giờ phút này đây lại giống như quỷ dị, càng khiến cho người ta rùng mình: "Nói như vậy thì Vĩnh Hòa cung cũng có sao?"
Chấp sự thái giám kia run lên, chỉ phải nơm nớp lo sợ trả lời: "Dạ"
Tuệ quý phi lạnh lẽo hỏi: "Là chữ gì?"
Chấp sự thái giám nói: "Là nghi chiêu thục thận".
Thần sắc Tuệ quý phi băng lãnh, lạnh lùng nói: "Nàng ta cũng xứng sao?"
Chấp sự thái giám sợ tới mức bủn rủn quỳ xuống, vội vàng cúi đầu nói: "Mai đáp ứng cũng biết chính mình không xứng, còn cố ý đi hỏi Nhàn phi, cuối cùng Nhàn phi nói Hoàng thượng ban tấm biển cho Vĩnh Hòa cung thì tất nhiên nàng ta làm được, sau đó Mai đáp ứng mới cao hứng".
Sắc mặt Hi Nguyệt biến đổi liên hồi, cuối cùng cũng cố gắng bình tĩnh chậm rãi nói: "Lui xuống đi"
Chấp sự thái giám kia nghe được câu đó liền vội vàng dẫn người cao lui xuống. Tuệ quý phi ra đứng ở cửa chính điện, nhìn sắc trời bên ngoài yên ắng, phía Tây là phòng của Hải Lan, liền thấy Diệp Tâm đem chậu than đi ra đổ hết tro than xuống góc tường. Tuệ quý phi lạnh lùng nhìn, ánh sắt so với tuyết bên ngoài còn lạnh lẽo hơn: "Song Hỉ, ngươi thay bổn cung để ý tới Hải thường tại, xem người của Diên Hi cung mấy ngày sẽ tới một lần".
Song Hỉ thấy thần sắc Tuệ quý phi liền vội vàng đáp ứng.
Vào một đêm tuyết rơi, Như Ý ngồi trong Noãn các đọc sách, liền hỏi A Nhược: "Vài ngày rồi Hoàng thượng không triệu ai thị tẩm sao?"
A Nhược châm thêm nước trà, nói: "Nghe nói là vì chuyện của Chuẩn Cát Nhĩ cho nên vừa gặp gỡ đại thần xong là liền đi phê tấu chương. Kính sự phòng có đưa thẻ bài đến nhưng đều lui trở về, nói Hoàng thượng cũng không muốn xem một cái"
Như Ý ngưng thần suy nghĩ: "Như vậy cũng tốt, ba bốn ngày rồi, nếu dùng thuốc kia thì khuôn mặt Mai đáp ứng cũng đã lành lặn rồi".
A Nhược hừ nhẹ một tiếng: "Cũng đều do Tuệ quý phi!". Nàng thoáng chần chờ rồi hỏi: "Chỉ là nô tỳ suy nghĩ mãi cũng không thông thấu, Hoàng thượng vì cái gì mà vẫn là coi trọng Mai đáp ứng, nàng ta dung mạo không xuất chúng, tính tình cũng không dịu ngoan, xuất thân lại thấp kém, so với Uyển đáp ứng còn thua kém hơn. Uyển đáp ứng dù tốt hay xấu thì cũng có xuất thân nha hoàn hầu hạ Hoàng thượng lúc còn ở Vương phủ".
Như Ý nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, thở dài: "A Nhược, ngươi cũng được xem là thông minh nhưng sau lưng nghị luận tần phi như vậy là không tốt. Lời nói đó mà truyền ra ngoài mà để người bên ngoài nghe thấy được thì Diên Hi cung này sẽ gặp nạn đấy".
A Nhược thấy Nhị Tâm đứng bên cạnh, không khỏi đỏ mặt nói: "Nô tỳ chỉ dám nói trước mặt tiểu chủ mà thôi. Nếu có người khác, cho dù cắt đứt lưỡi thì nô tỳ cũng không dám nói nửa câu. Chỉ là nô tỳ nghĩ không ra".
Như Ý chỉ vào nhành hoa mai được cắm trong bình, hỏi: "Bốn mùa cũng đều có hoa đẹp, sao lại bẽ gãy hoa mai như vậy chứ?"
A Nhược sủng sốt nói: "Tiểu chủ nói đùa sao, mùa đông làm gì có hoa nào, chỉ có thể chiết mấy cành hoa mai mà thôi".
Như Ý hơi mím môi nói: "Đúng. Người khác không có, chỉ có nàng ta có thì tất nhiên là điều tốt. Ngươi thử nhìn xem những người trong cung đi, Hoàng hậu an hòa đoan trang, quý phi ôn nhu diễm lệ, Thuần tần hàm hậu yên bình, Gia quý nhân là người quyến rũ nhất, Di quý nhân và Hải thường tại hằng ngày chỉ nói vài câu, Uyển đáp ứng thì càng không nói gì. Nhưng bất luận nói như thế nào, chúng ta đều vẫn có chút xuất thân, cũng có thời gian ở bên cạnh Hoàng thượng cho nên cũng thấy chúng ta quen thuộc, tất nhiên khi gặp một người xuất thân thấp hèn, lại có chút tính khí, diện mạo cũng thanh tú thoát tục thì sao lại không thể sủng ái nàng ta được chứ?"
A Nhược suy nghĩ một lát, phục hồi tinh thần nói: "Nô tỳ hiểu ý tứ của tiểu chủ, nam nhân đối với nữ nhân có xuất thân thấp hèn thì tất nhiên sủng ái nàng ta, cho nàng ta tôn vinh, dễ dàng khiến nàng ta cao hứng còn hơn so với những nữ nhân hiện tại, không biết cho thế nào mới khiến các nàng thấy đủ nhưng mà cũng bởi vì điều đó mà Hoàng thượng vẫn cứ sủng ái nàng sao?".
Lò than đang cháy đùng đúng phát ra một tiếng âm thanh, càng phát ra mùi hương thơm phức. Như Ý nói: "Chỉ là cũng nhờ bản lĩnh của nàng ấy".
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc, A Nhược thấp giọng nói: "Nguyên lai nam nhân thích một nữ nhân lại có nhiều duyên cớ như vậy".
Như Ý nghe thấy liền cười nhẹ, Nhị Tâm buông màn che, nhẹ giọng nói: "Khang Hi gia thích Lương phi mà Lương phi lại có xuất thân Tân giả khố, cuối cùng cũng không phải được có chức phi đó sao? Kỳ thật việc thích hay không thích, cuối cùng cũng chỉ là một ý niệm, thịnh suy vinh nhục mà thôi".
Đang nói chuyện, Tam Bảo ở bên ngoài vội vã chạy vào, hoang mang rối loạn nói: "Nương nương, Hàm Phúc cung xảy ra chuyện rồi, nương nương mau đến đó đi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT