Vào một đêm mùng một tháng chạp, Hoàng đế theo thường lệ ở lại trong cung Hoàng hậu. Như Ý nghe tiếng gió thê lãnh ngoài cửa sổ, tuyết rơi kéo dài mà lòng đầy tâm sự. A Nhược từ ngoài tiến vào, nói: "Tiểu chủ".
Như Ý đem chén trà của mình đưa lại cho nàng, nói: "Uống cốc trà nóng ấm áp này trước đi".
A Nhược lạnh rét đến phát run, liền uống cạn chén trà kia rồi nói: "Đều đã trả hỏi rõ ràng. Mai đáp ứng quả nhiên là xuất thân từ trong phủ chúng ta, cũng là người của lão chủ tử. Chỉ là năm đó tiên đế tuyển chọn nhạc kỹ cho Nam phủ, các phủ đều phải lựa chọn người tài giỏi vào, tất nhiên cũng có phủ của chúng ta. Nô tỳ có hỏi qua thì năm nay Mai đáp ứng mười bảy tuổi, thì năm mười hai tuổi đã được đưa vào Nam phủ".
Trong chậu than đang cháy cực điểm là Hồng La Thán, thỉnh thoảng có phát ra vài tia lửa, Như Ý chậm rãi ngưng thần nói: "Chẳng lẽ cô đã sớm bố trí hạ nhân vào trong cung sao? Cô cũng chưa từng nói cho chúng ta biết việc này".
A Nhược đang thắt tóc nói: "Nô tỳ cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua cuối cùng lão chủ tử yếu đuối, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có lui tới với tiểu chủ nhiều, cho nên tiểu chủ cứ quên đi là được".
Như Ý gật đầu nói: "Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ là các phủ đều đưa người nhập cung, chúng ta cũng chỉ trùng hợp một người mà thôi. Người khác nhìn thấy liền nghi ngờ sinh ra ám quỷ, cứ nghĩ ta xui khiến đưa người đến bên cạnh Hoàng thượng". Nàng nói xong liền cuối thấp người, lấy chiếc que cời đưa vào lò than đang cháy, liền toát ra mùi thơm, A Nhược hít mũi ngửi, vui vẻ nói: "Thơm quá! Là mùi hương hạt dẻ nướng!"
Như Ý cười nói: "Biết ngươi thích ăn nên ta mới ném vào chậu than vài cái hạt dẻ, lúc này cũng đã chín. Ngươi tự lấy que cời than lấy ra đi, coi chừng bị phỏng tay".
A Nhược vội vàng đáp ứng mà không ngừng cười, lấy hạt dẻ ra, bất chấp cái nóng liền bóc ra ăn.
Trong Noãn các đèn đuốc sáng trưng, mùi hương hạt dẻ bay khắp cung, chủ tớ cùng nhìn nhau cười, thật là thoải mái.
Mấy ngày về sau, nếu có thị tẩm thì chỉ một mình Mai đáp ứng Vĩnh Hòa cung được sủng ái sâu nặng. Mấy ngày tuyết lớn, mọi người đi ra ngoài cũng không tiện, Hoàng hậu cho đám tần phi miễn thỉnh an, trong thời gian khá dài mọi người vẫn chưa từng gặp mặt Mai đáp ứng. Phải đến 5,6 ngày sau tuyết cũng ngừng rơi nên mọi người cũng có thể ra ngoài. Tới ngày thỉnh an, mọi người cũng phá lệ tới sớm.
Qủa nhiên mọi người mới ngồi vào chỗ của mình cùng Hoàng hậu hàn huyên vài câu, ngoài điện đã có thái giám truyền đến: "Mai đáp ứng đến".
Nghe được lời truyền này, đám tần phi đang cười nói náo nhiệt liền tĩnh lặng, không ai nói ai đều nhìn về phía ngoài. Chỉ thấy ở ngoài cửa điện đi vào một nữ tử mang y phục màu hồng đơn giản, búi tóc tinh xảo mà đi vào. Tuệ quý phi thấy trang điểm của nàng không như lúc trước, cười lạnh một tiếng: "Hồ mị!"
Vào một đêm mùng một tháng chạp, Hoàng đế theo thường lệ ở lại trong cung Hoàng hậu. Như Ý nghe tiếng gió thê lãnh ngoài cửa sổ, tuyết rơi kéo dài mà lòng đầy tâm sự. A Nhược từ ngoài tiến vào, nói: "Tiểu chủ".
Như Ý đem chén trà của mình đưa lại cho nàng, nói: "Uống cốc trà nóng ấm áp này trước đi".
A Nhược lạnh rét đến phát run, liền uống cạn chén trà kia rồi nói: "Đều đã trả hỏi rõ ràng. Mai đáp ứng quả nhiên là xuất thân từ trong phủ chúng ta, cũng là người của lão chủ tử. Chỉ là năm đó tiên đế tuyển chọn nhạc kỹ cho Nam phủ, các phủ đều phải lựa chọn người tài giỏi vào, tất nhiên cũng có phủ của chúng ta. Nô tỳ có hỏi qua thì năm nay Mai đáp ứng mười bảy tuổi, thì năm mười hai tuổi đã được đưa vào Nam phủ".
Trong chậu than đang cháy cực điểm là Hồng La Thán, thỉnh thoảng có phát ra vài tia lửa, Như Ý chậm rãi ngưng thần nói: "Chẳng lẽ cô đã sớm bố trí hạ nhân vào trong cung sao? Cô cũng chưa từng nói cho chúng ta biết việc này".
A Nhược đang thắt tóc nói: "Nô tỳ cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua cuối cùng lão chủ tử yếu đuối, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có lui tới với tiểu chủ nhiều, cho nên tiểu chủ cứ quên đi là được".
Như Ý gật đầu nói: "Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ là các phủ đều đưa người nhập cung, chúng ta cũng chỉ trùng hợp một người mà thôi. Người khác nhìn thấy liền nghi ngờ sinh ra ám quỷ, cứ nghĩ ta xui khiến đưa người đến bên cạnh Hoàng thượng". Nàng nói xong liền cuối thấp người, lấy chiếc que cời đưa vào lò than đang cháy, liền toát ra mùi thơm, A Nhược hít mũi ngửi, vui vẻ nói: "Thơm quá! Là mùi hương hạt dẻ nướng!"
Như Ý cười nói: "Biết ngươi thích ăn nên ta mới ném vào chậu than vài cái hạt dẻ, lúc này cũng đã chín. Ngươi tự lấy que cời than lấy ra đi, coi chừng bị phỏng tay".
A Nhược vội vàng đáp ứng mà không ngừng cười, lấy hạt dẻ ra, bất chấp cái nóng liền bóc ra ăn.
Trong Noãn các đèn đuốc sáng trưng, mùi hương hạt dẻ bay khắp cung, chủ tớ cùng nhìn nhau cười, thật là thoải mái.
Mấy ngày về sau, nếu có thị tẩm thì chỉ một mình Mai đáp ứng Vĩnh Hòa cung được sủng ái sâu nặng. Mấy ngày tuyết lớn, mọi người đi ra ngoài cũng không tiện, Hoàng hậu cho đám tần phi miễn thỉnh an, trong thời gian khá dài mọi người vẫn chưa từng gặp mặt Mai đáp ứng. Phải đến 5,6 ngày sau tuyết cũng ngừng rơi nên mọi người cũng có thể ra ngoài. Tới ngày thỉnh an, mọi người cũng phá lệ tới sớm.
Qủa nhiên mọi người mới ngồi vào chỗ của mình cùng Hoàng hậu hàn huyên vài câu, ngoài điện đã có thái giám truyền đến: "Mai đáp ứng đến".
Nghe được lời truyền này, đám tần phi đang cười nói náo nhiệt liền tĩnh lặng, không ai nói ai đều nhìn về phía ngoài. Chỉ thấy ở ngoài cửa điện đi vào một nữ tử mang y phục màu hồng đơn giản, búi tóc tinh xảo mà đi vào. Tuệ quý phi thấy trang điểm của nàng không như lúc trước, cười lạnh một tiếng: "Hồ mị!"
Vì Mai đáp ứng vẫn cúi đầu cho nên mọi người vẫn chưa thấy rõ bộ dáng, Gia quý nhân ngạc nhiên nói: "Mùa đông ai ai chúng ta cũng mặc y phục đầy đủ, sao nàng ta lại mặc đơn sơ như vậy nhỉ? Dường như là không sợ lạnh".
Thuần tần ngồi bên cạnh, nói nhỏ: "Nghe Nội Vụ phủ nói Giang Ninh vừa mới tiến cống một loại lụa quý, tuy rằng đơn giản nhưng cực kì ấm áp".
Gia quý nhân thở dài nói: "Từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đến giờ, Hoàng hậu có lệnh không cho dùng trang sức vàng ròng, không cho dùng lụa kim tuyến nói là lãng phí. Còn nàng ta giờ đây mặc xiêm y hảo hạng như vậy, tuy chưa dùng kim sức nhưng cũng thật là..."
Mai đáp ứng cúi đầu hạ thấp người, hành lễ nói: "Thần thiếp là Bạch thị đáp ứng Vĩnh Hòa cung tham kiến Hoàng hậu nương nương nương, các vị tiểu chủ. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, các vị tiểu chủ vừa ý toại nguyện".
Hoàng hậu ung dung cười nhẹ, nói: "Đây là Mai muội muội mà bổn cung muốn gặp sớm. Chỉ là do tuyết lớn cho nên tới hôm nay mới nhìn thấy. Đứng lên đi, Liên Tâm, ban tọa".
Mai đáp ứng ngẩng đầu lên, mọi người mới thấy nàng trang điểm lộng lẫy, cứ nghĩ nàng là một mỹ nhân say mê lòng người, ai ngờ lúc ngẩng mặt lên, bất quá nàng cũng chỉ có một gương mặt trắng nõn diễm lệ, tuy rằng thập phần thanh tú nhưng cũng chỉ là nữ tử bình thường. Không biết người bên ngoài cảm giác thế nào nhưng Gia quý nhân không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, chỉ cúi đầu cười dài không nói lời nào.
Liên Tâm lấy chiếc ghế Mai đáp ứng đặt sau Hải thường tại, rồi sau đó lại ân cần bưng trà đến. Mai đáp ứng cũng không e lệ, cất cao giọng nói: "Vốn là nên đến sớm bái kiến Hoàng hậu nương nương, đáng tiếc trời vẫn không chiều lòng người cho nên mãi đến hôm nay mới đến đây được".
Hoàng hậu mỉm cười: "Tới hay không tới cũng đều có một phần tâm ý. Sau này muội sẽ gặp qua các vị tỷ muội này, chúng ta cũng đều ở chung". Dứt lời liền phân phó Liên Tâm dẫn nàng giới thiệu qua từng phi tần. Gia quý nhân nhẹ giọng cười nói: "Không chỉ có ở chung mà Hoàng thượng cũng phá lệ thương yêu muội muội. Chất vải trên người muội muội tuy đơn bạc nhưng thật ấm áp, đúng là loại vài lụa Giang Ninh tiến cống".
Mai đáp ứng thản nhiên cười nói: "Gia quý nhân thật là có nhãn lực".
"Không phải ta có nhãn lực tốt mà là vừa chợt nhìn thấy muội muội ăn mặc đơn bạc mà muội muội không thấy lạnh. Nguyên lai cũng là một mảnh tâm ý của Hoàng thượng. Chỉ là vật này trong cung Hoàng hậu không có, ta chỉ mới có nghe nói mà phỏng đoán mà thôi".
Lời nói của Gia quý nhân êm tai, khiến cho mọi người khó tránh khỏi ghen tuông. Mai đáp ứng vẫn thần tình thản nhiên: "Vậy sao? Hoàng thượng chỉ là ban thưởng cho muội muội xiêm ý, muội muội cũng không hỏi nhiều và cũng không muốn biết".
Đám tần phi thấy nàng chây lười giải thích như vậy, liền biết không dễ dàng khi sống chung. Tuệ quý phi liền nói: "Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng hậu nương nương vẫn chủ trương hậu cung đơn giản. Muội muội chỉ là một cái đáp ứng nhưng quần áo cũng quá xa hoa rồi".
Mai đáp ứng miễn cưỡng nâng mắt: "Vậy sao? Hoàng thượng thích tần tiếp ăn mặc như vậy đấy".
Tuệ quý phi nhất thời nghẹn giọng, bất giác có chút buồn bực. Hoàng hậu nhìn ra vài phần manh mối nhưng chỉ nói: "Được rồi. Tuy rằng tuyết bên ngoài đã ngừng rơi nhưng trời vẫn còn giá rét đông lạnh, đường trơn khó đi, mọi người cũng nên về sớm chút đi. Đừng để thân mình bị lạnh".
Mọi người liền đáp ứng, vội vàng ngồi trên kiệu hồi cung.
A Nhược thay Như Ý mặc chiếc áo khoác lông cừu, Như Ý nhìn ra ngoài thấy tuyết trắng tinh, nhân tiện nói: "Cảnh tuyết đẹp như vậy, chúng ta sẽ đi ngang Ngự Hoa Viên rồi mới quay về".
A Nhược cười nói: "Cũng tốt. Vài ngày rồi chúng ta cũng không ra ngoài".
Hai người đang muốn cất bước ra ngoài, chợt nghe phía sau có tiếng gọi: "Nhàn phi nương nương xin dừng bước". Như Ý quay đầu lại đã thấy Mai đáp ứng cùng một tiểu cung nữ tiến lên, cười nói: "Nhàn phi nương nương thật có nhã hứng, tần thiếp cùng đang muốn đến Ngự Hoa viên ngắm tuyết, không biết nương nương có thể nguyện ý cùng đi với tần thiếp được hay chăng?"
Như Ý cười nói: "Nếu muội muội nguyện ý thì độc hành không bằng kết bạn".
Hai người chậm rãi thong thả bước về phía trước, Như Ý hỏi: "Nghe nói Mai đáp ứng xuất thân từ Nam phủ tỳ bà, chắc hẳn là giỏi tỳ bà lắm nhỉ?"
Mai đáp ứng ngưng mắt, nói: "Tần thiếp vốn am hiểu nguyệt cầm, chỉ vì vào Nam phủ, sư phó dạy dỗ nói Tiên đế thích tỳ bà cho nên mới sửa lại mà học". Nàng cô độc thở dài giây lát rồi nói: "Nơi nào cũng vậy, thích cái gì, trúng ý cái gì đều không tự mình định đoạt được mà đều do người khác tính toán".
Như Ý nghe nàng sầu não như vậy liền nói: "Những lời này là muội đang trách Ô Lạp Na Lạp phủ đã đưa muội vào Nam phủ năm đó sao?"
Mai đáp ứng lạnh lùng cười: "Nếu người nhà không đưa vào thì cũng có người bên ngoài đưa vào thì có gì mà trách cứ chứ? Nếu không đưa tần thiếp nhập Nam phủ thì tần thiếp cũng chỉ là một nhạc kỹ trong phủ, trôi nổi như lục bình mà thôi. Sao có thể so được với Nhàn phi nương nương kim tôn ngọc quý mà thích cốt cách của Lục Mai chứ?"
"Chỉ tiếc Lục Mai này khó thấy. Nhàn phi, cô nói có phải hay không?"
Như Ý nghe tiếng liền quay đầu, đã thấy Tuệ quý phi cùng đám nô tỳ đứng ở cách đó không xa, trong tay bẻ gãy hai nhành hoa mai mà nhìn nàng cười ngạo. Như Ý thấy nàng liền cùng Mai đáp ứng hành lễ nói: "Thỉnh an Tuệ quý phi".
Tuệ quý phi phân phó nói: "Đứng dậy đi" rồi cười: "Do có gió thổi thuận chiều cho nên mới nghe được Nhàn phi cùng Mai đáp ứng nói chuyện phiếm. Cách biết mấy ngày, thật sự cũng nhìn không ra Mai đáp ứng". Nàng nói xong liền cười liếc mắt nhìn Mai đáp ứng một cái.
Mai đáp ứng hơi cúi đầu: "Gặp lại quý phi nương nương liền thấy hoa quý ung dung, phong tư như trước".
Tuệ quý phi nhìn nàng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đầu ngón tay: "Cũng biết cách nói chuyện đấy nhưng đang tiếc Nam phủ chỉ để muội làm một nhạc kỹ tỳ bà. Ta quên mất tên gọi của muội muội là gì?"
Mai đáp ứng không tin nàng không biết, vẫn trả lời: "Tần thiếp họ Bạch, tên là Nhị Cơ".
Khóe môi Tuệ quý phi nở một tiếu ý, trong mắt lạnh lẽo so với băng tuyết cũng không khác gì nhiều: "Qủa nhiên tên rất hay, ta mới vừa nghe thấy muội muội lúc nhỏ cũng chỉ là cung nhân để người khác ngắm cảnh mà tìm niềm vui, có đúng không?"
Mi tâm Mai đáp ứng nhảy dựng nhưng trên mặt lại bình tĩnh: "Số mệnh đã định, nếu có thể đàn cho Hoàng thượng nghe thấy thì cũng là phúc trạch vô thượng của tần thiếp".
Tuệ quý phi thôi cười, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng muội mới được phong đáp ứng thì có vinh sủng lâu dài. Muội đàn tỳ bà, Hoàng thượng nghe một chút cũng sẽ cảm thấy nó cũng là tiếng chim se sẻ mà chê cười thôi, đừng tưởng rằng tài nghệ của mình chính là tiếng chim Phượng hoàng".
Mai đáp ứng không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ cười nhẹ một cái, thản nhiên nhìn về phía chân trời nói: "Tần thiếp tự biết tài nghệ tỳ bà không bằng quý phi nương nương, dung mạo cũng không bằng quý phi nương nương. Nhưng mà nương nương nghĩ lại xem, vì sao Hoàng thượng không muốn nghe tiếng đàn tuyệt kỹ của nương nương mà chỉ thích nghe tài nghệ nhỏ bé của tần thiếp không?"
Thần sắc Tuệ quý phi lạnh lùng, còn chưa kịp cãi lại thì sóng mắt Mai đáp ứng nhìn về phía nàng, thản nhiên nói: "Tuế nguyệt* vội vàng sẽ không buông tha một ai!"
* Tuế nguyệt nghĩa là năm tháng hoặc là tuổi tác (câu trên ý chê Tuệ quý phi đã già, không có được sủng ái)
Sắc mặt Tuệ quý phi đại biến, chỉ thấy phấn mặt dần dần tái nhợt xuống, dưới chân hơi lao đảo một cái, cung nhân bên người vội vàng đỡ lấy. Như Ý nghe thấy không đúng, lập tức quát lớn nói: "Làm càn! Có quý phi và bổn cung trước mặt, làm sao ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, tùy ý phạm thượng chứ?"
Mai đáp ứng không chút sợ hãi, nói: "Nhàn phi nương nương đừng ngờ vực, nương nương chỉ hơn tần thiếp hai tuổi, tuế nguyệt sao có thể bạc đãi được nương nương chứ? Tần thiếp nói ai, trong lòng người đó tự nhiên sẽ biết!"
Như Ý vốn là có ý tốt, nể tình nàng cùng có xuất thân từ phủ Ô Lạp Na Lạp thị, nghĩ có thể thay nàng chuộc lỗi. Ai ngờ Nhị Cơ không chút nào cảm kích, càng nói càng hướng về Tuệ quý phi một chút cũng không tha, dù Như Ý là người ngoài nhưng cũng cảm thấy giận dữ. Tuệ quý phi vừa lấy lại trầm ổn, nghe được câu này, trên mặt đỏ bừng lên, giận dữ đến cực điểm, trong miệng nàng nói ra hai chữ: "Vả miệng!"
Lời nói kia tràn ngập khí phách, không có nửa câu tha thứ. Thủ lĩnh thái giám bên người Tuệ quý phi là Thuận Thành tiến lên, liền giữ chặt người Mai đáp ứng. Thuận Thành nhanh tay không chút lưu tình, liền đá vào đầu gối của nàng, Mai đáp ứng đau đớn liền quỳ xuống dưới tuyết. Nàng sao có thể chịu nhục liền quát: "Ta là tần phi được Hoàng thượng đích thân phong vị, sao có thể để một nô tài như ngươi làm nhục được chứ?"
Thuận Thành hơi do dự, nắm chặt bả vai Mai đáp ứng mảy may không chịu thả lỏng. Như Ý thấy tình tế không tốt, vội vàng cầu xin: "Qúy phi nương nương, Nhị Cơ vừa mới trở thành đáp ứng, quy củ cấp bậc lễ nghĩa trong cung vẫn chưa hiểu được nên mong quý phi khoan thứ, tha cho muội ấy một lần".
Tuệ quý phi lạnh lùng cười, không thèm để ý đến Như Ý, chỉ nhìn Mai đáp ứng nói: "Ngươi vừa mới từ thân phận nô tài mà bò lên mà có tư cách nói nô tài không xứng động vào người ngươi sao? Ngươi được đích thân Hoàng thượng phong ngôi vị đáp ứng, bổn cung cũng được đích thân Hoàng thượng phong cho ngôi vị quý phi, khác nhau một trời một vực, ngươi dám mạo phạm bổn cung thì xứng đáng nhận lấy sự trách phạt! Thuân Thành, vả miệng nàng ta cho bổn cung".
Vừa dứt lời, gương mặt mềm mại tuyết trắng của Mai đáp ứng đã bị nhận một tát, Thuận Thành dùng chân khí mà lấy sức đánh vào bên má trái Mai đáp ứng thêm một cái, khóe miệng nàng tràn ra một vết máu hồng hào. Nàng vẫn không sợ, ngửa đầu nói: "Người bên ngoài nói hai chữ "nô tài" thì cũng được nhưng quý phi nương nương cũng có xuất thân từ nô tài Bao y*, so với tần thiếp thì có gì khác nhau đâu chứ, có cái gì cao quý hơn chứ?"
* Bao y nghĩa là người lo việc may mặc, y phục trong phủ. Cha của Tuệ quý phi là Đại học sĩ Cao Bân, vốn là một Bao y, người hầu phục vụ trong gia đình quý tộc Mãn Châu. Cao Bân sau đó dần lĩnh nhiều chức quan trọng và lên đến hàng Đại học sĩ, tuy nhiên thân phận Bao y thấp kém vẫn không thể xóa.
Tuệ quý phi mặc dù được nâng kỳ lên thành Cao Giai thị nhưng bình sinh hận nhất là việc mọi người nhắc tới xuất thân Hán quân kỳ của nàng. Lúc này Như Ý lại đang có mặt, nàng lại càng thêm tức giận đến phát run người, chỉ vào Mai đáp ứng lạnh lùng nói: "Thuận Thành, nếu nàng ta không biết sống chết như vậy thì người cũng không cần lưu tình! Cứ đánh mạnh cho bổn cung, đánh cho tới khi nào nàng ta biết hối lỗi mới thôi".
Lời phân phó ban xuống, Thuận Thành tát thêm hai cái. Như Ý quay đầu không dám nhìn, cái thanh âm kia đùng đùng vang dội lọt vào tai, muốn tránh cũng tránh không được. Đột nhiên bên tai lưu loát một tiếng: "Dừng tay", mọi người nghe thấy liền xoay người, liền thấy đoàn người trùng trùng điệp điệp. Nô tài bên cạnh Hoàng hậu là Triệu Nhất Thái đi phía trước đoàn quát: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!".
Mọi người liền tỉnh thần, vội vàng quỳ xuống, cùng kêu lên: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an".
Thần sắc Hoàng hậu cũng tốt xem, nhất thời chỉ nói: "Đứng lên đi", một lát sau Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống mọi người: "Bổn cung vốn định đi A ca sở thăm các A ca công chúa, ai ngờ vừa đi đến đây liền nghe thấy các muội tranh cãi ồn ào ầm ĩ, thật không ra thể thống gì cả!". Ánh mắt nàng từ từ nhìn quý phi, Nhàn phi, Mai đáp ứng rồi thong dong lướt qua, "Nơi này là ngự uyển trong cung, không phải là pháp trường của nhà các muội, đánh người ở đây thì còn gì là thể thống Hoàng gia nữa chứ!"
Tuệ quý phi oán hận liếc mắt nhìn Mai đáp ứng một cái, cố gắng cười sắc, hồi bẩm nói: "Hoàng hậu nương nương bớt giận. Nương nương có điều không biết, Mai đáp ứng ăn nói cuồng vọng, tùy ý phạm thượng, không chỉ châm biếm xuất thân Bao y của thần thiếp mà còn châm chọc thần thiếp hoa tàn ít bướm..."
Mai đáp ứng không chút yếu thế, ngẩng mặt lộ ra khóe miệng có vết máu, gương mặt tuyết trắng của nàng mang vẻ thê lương dữ tợn: "Hoàng hậu nương nương minh giám, thần thiếp đúng là có nói Tuệ quý phi xuất thân Bao y nhưng ý nghĩa là vì có xuất thân Bao y nên mới có vinh sủng như ngày hôm nay, lời này cũng không sai. Nhưng quý phi nương nương nói "Hoa tàn ít bướm", thần thiếp tuyệt đối không có nói qua bốn chữ này, chỉ là thở dài tuyết nguyệt (năm tháng) vội vàng mà thôi". Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Như Ý: "Hoàng hậu nương nương nếu không tin thì có thể hỏi Nhàn phi nương nương".
Như Ý nghe nàng bác bỏ, tuy rằng có ý hoa tàn ít bướm nhưng chính xác là không có nói ra bốn chữ: "Hoa tàn ít bướm" nên chỉ trả lời: "Mời vừa rồi đúng là lời nói của Mai đáp ứng bất kính nhưng bốn chữ "Hoa tàn ít bướm" quả thật không có nói".
Tuệ quý phi càng thêm khó chịu: "Nàng ta tuy rằng không nói qua bốn chữ này nhưng chính xác là có ý này. Nhàn phi ngươi dung túng bao che như vậy, cho dù ngươi có nói không cùng Mai đáp ứng cấu kết, bổn cung thật sự cũng không tin!"
Trong lòng Như Ý cả kinh, lại muốn biện bạch nhưng nghĩ lại Tuệ quý phi dĩ nhiên đã nhận định như vậy, cho dù nói gì nữa cũng chẳng ích gì cho nên nàng chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, không hề để ý tới. Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, quát: "Tốt lắm. Ai ai cũng có ý tứ riêng của mình, cuối cùng lại là hiểu lầm. Mai đáp ứng là tần phi mới tấn phong, tất nhiên cấp bậc lễ nghĩa không được chu toàn. Muội là quý phi, người gần với bổn cung nhất cho nên quản giáo cũng là điều nên làm. Vả miệng cũng đã vả rồi, khuôn mặt cũng đã trở thành như vậy, mà thôi, tất cả đều đứng lên hết đi".
Mọi người vội vàng đứng dậy tạ ơn, Mai đáp ứng quật cường nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đúng là có thất thố nhưng quý phi nương nương vội vàng cho người vả miệng. Thần thiếp mới được thị tẩm không lâu, nếu dung nhan bị tổn thương, Hoàng thượng có hỏi, thần thiếp không dám không nói".
Hoàng hậu thấy ánh mắt nàng không chút ôn nhu: "Hoàng thượng nếu hỏi muội mà các muội ai ai cũng cho mình đúng thì Hoàng thượng cũng sẽ không nghe lời ai. Bổn cung chỉ biết theo lẽ công bằng nói thẳng. Muội nói lời sai trái phạm thượng, quý phi phạt muội cũng không sai, chỉ là người phạt muội quá nặng tay mà thôi. Muội nếu cứ không an phận mà liên tiếp sinh sự, bổn cung cũng sẽ không tha cho muội!"
Hoàng hậu rất ít khi lấy giọng điệu như vậy nói chuyện, Như Ý biết lợi hại, đứng sau vội vàng lôi kéo áo choàng của Mai đáp ứng, Mai đáp ứng nghe được ngữ khí Hoàng hậu như vậy, nhất thời cũng không dám nói nữa. Hoàng hậu thấy mọi người đều im lặng vô thanh, liền nhìn Như Ý ôn hòa nói: "Nhàn phi, chuyện này muội cũng không can dự nhiều. Như vậy đi, muội đưa Mai đáp ứng trở về, hảo hảo khuyên giải muội ấy vài câu đi".
Như Ý căn bản không muốn nhận lệnh này vì sẽ khiến cho tất cả mọi người cho rằng nàng cùng Nhị Cơ có câu kết với nhau. Nhưng nghĩ lại từ chối cũng không được, chỉ đành đáp ứng lui đi. Tuệ quý phi thấy hai người đi xa, nhịn không được giận dữ nói: "Hoàng hậu nương nương khoan hậu nhân từ, chỉ là loại tỳ nữ xuất thân hàn vi này, kiêu căng ngạo mạn, nếu không dạy dỗ quy củ chu đáo, chỉ sợ ý vào sủng ái Hoàng thượng mà lại gây thêm chuyện".
Hoàng hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng: "Đánh thì muội cũng đá đánh, quỳ thì muội cũng đã bắt nàng ta quỳ trong tuyết, muội còn muốn như thế nữa? Nếu đầu gối nàng ta bị thương, khuôn mặt bị tổn hại, Hoàng thượng vấn tội thì muội sẽ trả lời thế nào?"
Tuệ quý phi nổi giận nói: "Thần thiếp là người ăn ngay nói thật. Phải trái đều là Mai đáp ứng sai lầm trước".
Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: "Nàng ta đúng là sai nhưng muội là quý phi, chỉ vì vài câu nói ở nơi miệng mà khiến cho mọi chuyện nháo nhào lên, cho dù đúng là Mai đáp ứng sai lầm nhưng Hoàng thượng cũng sẽ chỉ trách muội lòng dạ không đủ khoan dung mà thôi". Hoàng hậu tiếp tục nói: "Hảo muội muội, không phải bổn cung muốn nói muội, nàng ta là người được Hoàng thượng sủng ái, cho dù thế nào thì muội cũng nên nhẫn nại. Đợi đến thời gian Hoàng thượng lạnh nhạt, muội muốn đánh muốn phạt thì Hoàng thượng cũng sẽ không đau lòng, ngược lại còn đối đãi tốt với muội". Muội đã hiểu chưa?"
Tuệ quý phi lúc này mới lộ ra vài phần buồn nản: "Thần thiếp đã đánh nàng ta ra như vậy, Hoàng thượng sẽ trách tội thần thiếp sao?"
Hoàng hậu kẽ thở dài: "Muội đó! Được rồi, chuyện này nếu Hoàng thượng có hỏi đến, bổn cung sẽ thay muội kể lại. Mặt khác, bổn cung sẽ cho người đến Thái y viện lấy chút thuốc mỡ giảm sưng thay muội đưa qua. Chuyện nay chung quy là nàng ta cũn có sai, nếu nàng ta biết lợi hại thì cũng sẽ không dám tùy ý đi gặp Hoàng thượng mà khóc lóc kể lể".
Lúc này Tuệ quý phi mới thoáng yên tâm, vui lòng phục tùng: "Có Hoàng hậu nương nương làm chủ, thần thiệp thật sự an tâm".
Hoàng hậu quay đầu phân phó: "Tố Tâm, ngươi hãy đến Thái y viện lấy chút thuốc dán đem đến Vĩnh Hòa cung đi, đừng chậm trễ".
Tố Tâm đáp ứng đi ngay. Tuệ quý phi cảm kích nói: "Thần thiệp tạ ơn Hoàng hậu".
Hoàng hậu tỏ vẻ vui mừng cười nói: "Được rồi. Nếu muội có rảnh rỗi thì cùng bổn cung đi đến A ca sở đi".
Tuệ quý phi vội vàng đỡ lấy tay Hoàng hậu, hai người dắt tay nhau đạp tuyết mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT