Nhưng mà bóng đêm như nước thủy triều, vô thanh vô tức liền bao khắp bầu trời. Hoàng đế lệnh cho Lý Ngọc đến truyền lời nói tiền tuyến sáu trăm dặm có cấp báo về nói muốn cùng quần thần nghị sự, thật sự không thể ra ngoài. Lý Ngọc nói rõ ràng: "Đại quân tiên phong tiến đến bờ sông Y Lê, Đạt Ngõa Tề vẫn chấp mê bất ngộ mà dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Đạt Ngõa Tề dẫn bộ vạn người lui cư về phía núi Y Lê Tây Bắc cố thủ, được ăn cả ngã về không. Hoàng thượng nhận được tin báo thì liền bận rộn cho đến lúc này, ngay cả bữa tối cũng chỉ dùng qua loa"

Như Ý hiểu rõ, cũng không miễn cưỡng cho nên liền nói: "Hoàng thượng chuyên tâm chính sự, bổn cung hiểu rõ và cũng nhất định thông cảm. Bổn cung sẽ thay Hoàng thượng sao chép kinh văn, tế cáo với Cảnh Hủy".

Cùng đi theo Lý Ngọc, còn có Lăng Vân Triệt, hắn khom cười cúi xuống, khuôn mặt chứa đầy chân thành và bi thương: "Vi thần đã thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép vi thần cùng với Lý công công đưa tiễn Hòa Nghi công chúa một đoạn đường".

Giọng nói hắn nhẹ nhàng: "Chung quy, công chúa cũng ra đi trong lòng vi thần"

Như Ý nhớ tới lúc Cảnh Hủy ra đi, trong mắt hiện lên một tia ẩm ướt: "Đúng vậy. Lăng đại nhân, cảm ơn khanh đã cho Cảnh Hủy ra đi không phải xấu hổ".

Hắn khom người, thần sắc ảm đạm mà bi thương: "Đó là bổn phận của vi thần"

Hải Lan mặc bộ y phục màu xanh bạc, mang theo Vĩnh Kỳ bên cạnh, trên tay Vĩnh Kỳ cầm một cái túi lụa màu trắng, bên trong chứa tro than để dẫn hồn Cảnh Hủy, nàng nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên đi triệu hồi linh hồn Ngũ công chúa quay về đi"

Bóng đêm mờ mịt, đi trước Như Ý và Hải Lan là các cung nữ cầm đèn hoa đăng dẫn đưỡng, Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt bảo vệ đi ở phía sau, chậm rãi đi về phía trước. Đêm nay cũng không quá tối, phía chân trời còn có trăng xanh chiếu xuống, bầu trời có nhiều ngôi sao nhấp nháy, bởi vì đã sớm phân phó chi lễ Ngũ thất cho Cảnh Hủy cho nên Nội vụ phủ đã sớm chuẩn bị, đem lồng đèn hoa đăng màu trắng treo khắp cung tường.

Như Ý khoác một chiếc áo choàng mộc mạc vô cùng, lại được treo hai quả chuông bạc rũ xuống, đó là hai quả chuông mà Cảnh Hủy rất yêu thích, Như Ý hy vọng Cảnh Hủy nếu nghe được tiếng chuông quen thuộc thì sẽ tìm đến nàng. Dung Bội ôm Vĩnh Cơ vào lòng, Vĩnh Cơ và Vĩnh Kỳ đều xách một cái đèn lồng nho nhỏ được trang trí lưu ly hoa văn. Như Ý nhẹ giọng nói: "Đôi đèn lồng này là vật mà Cảnh Hủy rất yêu thích". Nàng chưa nói xong thì trong hốc mắt lại ẩm ướt, nàng đành phải lấy một ít tro than trong tay Hải Lan mà tung ra ngoài để che giấu cái thương cảm của chính mình.

Vĩnh Kỳ hiểu chuyện: "Hoàng ngạch nương, nhi thần sẽ soi đường cho muội muội, hy vọng muội muội có thể thấy được tro than dưới đất mà đi theo chúng ta".

Vĩnh Cơ cùng nói: "Ngạch nương, nhi thần cùng sẽ làm theo Ngũ ca ca"

Như Ý lấy một ít tro than rải xuống đất: "Con ngoan lắm, làm như vậy thì muội muội sẽ không bị lạc đường. Muội muội có thể tìm được chúng ta, cùng chúng ta đi cuối đoạn đường này"

Lăng Vân Triệt đứng ở bên cạnh Như Ý, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương đừng khổ sở, cẩn thận gió thổi tro than bay vào mắt của nương nương"

Trên lông mi Như Ý còn vương một giọt nước mắt trong suốt, nàng cố gắng nhẫn nhịn xuống rồi quay đầu đi chỗ khác nói: "Chỉ mong tối nay gió đừng lớn quá, đừng thổi tan những tro than này mà khiến Cảnh Hủy không tìm được về nhà"

Lăng Vân Triệt nhẹ nhàng mà ấm áp: "Sẽ không có đâu ạ. Hòa Nghi công chúa trí tuệ hơn người, công chúa biết nương nương đang đợi thì sẽ nhất định trở về thôi ạ"

Như Ý không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ khanh"

Nàng vẫn không lấy tên chức quan của hắn để gọi hắn mà chỉ nói ngắn gọn một câu như bình thường hay gọi: "Lăng đại nhân", bất giác hắn cảm thấy thân thiết nhưng mà cho dù hắn có bao nhiêu tình cảm thì cũng chỉ phải lấy tư thái khiêm tốn cung kính đứng bên cạnh Như Ý cũng như Lý Ngọc. Lăng Vân Triệt nhìn thấy bóng dáng đẹp đẽ và gầy yếu của Như Ý, chiếc trâm cài tóc buông xuống lại bị gió thổi qua, lân quang lóe sáng. Hắn bảo vệ nàng ở phía sau, đi ngang qua đường phố dài, hai bên đường là bức hồng tường cao ngời ngợi.

Linh đường của Cảnh Hủy được bố trí trong Vũ Hoa các, phía sau là Phạm âm tầng tầng của Bảo Hoa điện, các pháp sư liên tục tụng kinh văn, không chút dừng lại. Vĩnh Cơ xách đèn lồng, học theo Vĩnh Kỳ, lệnh cho đám cung nhân lên nóc mái nhà mà đập vỡ ngói xuống đất, cố gắng kêu to: "Muội muội trở về rồi! Cảnh Hủy, muội quay về rồi!"

Vĩnh Kỳ cố gắng nhẫn nhịn cái âm thanh nghẹn ngào, giọng nói Vĩnh Cơ vừa mang tính trẻ con vừa mang theo tiếng khóc lóc dày đặc, vô hạn mong mỏi mà thương tâm. Có lẽ trong lòng nho nhỏ của hắn, hắn nghĩ chỉ cần cao giọng kêu gọi như vậy thì muội muội sẽ quay lại bên cạnh hắn, cùng hắn chơi đùa, cùng nhau vui cười như ngày xưa.

Như Ý quỳ trong linh đường, đem Hướng sinh chú đã tự tay sao chép và tiền giấy đốt trong lò lửa. Chợt có tiếng ếch vang lên, bay lọt vào tai Như Ý, nàng có chút hoảng hốt, nước mắt trào ra không ngừng và rơi vào chậu than đang cháy, khiến cho ngọn lửa phụt cao trong nháy mắt: "Cảnh Hủy rất thích nghe tiếng ếch kêu, mỗi lần nghe được đều cười to. Nhưng năm nay nó đã không còn nghe được nữa rồi".

Hải Lan mỉm cười ấm áp, giọng nói chân thành nhu lệ, nàng thong dong lau đi giọt nước mắt trong suốt bên má của Như Ý: "Tỷ tỷ, Cảnh Hủy đang ở bên cạnh chúng ta, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi, những tiếng ếch kêu vang này, chắc chắn Cảnh Hủy có thể nghe được. Tất nhiên, công chúa cũng sẽ biết tỷ tỷ đang đau lòng"

Hải Lan phủi cổ tay áo của Như Ý xuống, rồi lấy ít tiền giấy đốt cháy, tro tàn bay lên như bươm bướm, đôi mắt chứa đầy cái lo lắng và thân thiết vô hạn: "Tỷ tỷ đau lòng quá mức, người cũng gầy yếu cả rồi. Cảnh Hủy hiểu chuyện như vậy, nếu thấy tỷ tỷ đau lòng thì nhất định Cảnh Hủy cũng sẽ đau lòng".

Như Ý cố gắng gật đâu: "Muội yên tâm". Nàng lấy chiếc kinh Phật cuối cùng đem đốt cháy rồi đứng lên nói: "Lý công công, Lăng đại nhân, các khanh cũng đến hầu Cảnh Hủy đi. Cảnh Hủy thích náo nhiệt nhiều người, nó không thích tịch mịch đâu"

Lý Ngọc khom người đi vào và cùng Lăng Vân Triệt dâng hương cúi đầu hành lễ trước linh tiền Cảnh Hủy.

Lễ nghi cũng đã xong, mọi người cũng cất bước quay về, ánh trăng bạc bẽo treo ở trên cao, ánh sáng có chút mơ hồ, không chút nào sáng sủa, chỉ có cung nhân dẫn đường cầm cây đèn đi ở phía trước. Bỗng nhiên đằng trước khúc ngoặt, có ánh liễn kiệu màu vàng chợt lóe, Dung Bội kinh sợ quay đầu nói: "Nương nương, là ngự giá Hoàng thượng"

Như Ý ngẩn người ra rồi ngưng thần nhìn lại, có vô hạn chua xót ở trong tim: "Lý Ngọc, Hoàng thượng xử lý xong chính sự rồi sao?"

Lý Ngọc nhìn về phía Hoàng thượng đang đi, có chút do dự nói: "Đại khái là đã xong bận rộn rồi ạ"

Hải Lan thấp giọng hỏi: "Dường như Hoàng thượng đến Hàm Phúc cung của Dĩnh tần, Hoàng thượng đi thăm Dĩnh tần sao?"

Dung Bội bất mãn, ôm chặt Vĩnh Cơ trong lòng, thấp giọng nói: "Hôm nay là ngũ thất của công chúa, Hoàng thượng bận rộn chuyện tiền triều nên không đi. Sao bây giờ bước đến hậu cung mà không ở bên cạnh nương nương mà đi đến chỗ của Dĩnh tần chứ?"

Vĩnh Kỳ vội vàng kéo tay Dung Bội, nghiêm nghị nói: "Dung cô cô đừng nói nữa"

Như Ý hiểu ý của Vĩnh Kỳ, nàng chạm nhẹ vào cái trán của Vĩnh Cơ, cười khổ nói: "Tất nhiên Hoàng thượng có đạo lý của Hoàng thượng. Những lời này đừng nói trước mặt con nhỏ"

Lý Ngọc nhẹ nhàng nói: "Hôm nay là sinh thần của Dĩnh tần nương nương"

Dung Bội đem Vĩnh Cơ đưa cho Tam Bảo ôm, mắng nói: "Sinh thần của Dĩnh tần quan trọng hơn ngày Ngũ thất của công chúa chúng ta sao?"

Như Ý nhìn lên bầu trời, mây đen đang che khuất ánh trăng, ảm đạm nói: "Sinh thần là chuyện cao hứng, ngũ thất là chuyện thương tâm, nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?"

"Nhưng công chúa là con của con vợ cả Hoàng thượng..." Dung Bội thấy tim Như Ý như bị dao cắt cho nên nàng cũng không dám nói nữa.

Thần sắc Hải Lan lạnh nhạt: "Tính tình Hoàng thượng vốn chỉ thích nói chuyện tốt, không muốn nói chuyện xấu. Huống chi chuyện vui trước mặt, chuyện buồn đã cũ cũng là tính tình bình thường của con người mà thôi".

Trong khoảng khắc kia, Như Ý cười nhưng mà Lăng Vân Triệt lại cảm thấy nụ cười kia vô cùng đau đớn bi thương, phảng phất cái việc nhiều nước mắt thua kém so với cái nụ cười đó. Con ngươi u oán đen sâu của nàng xẹt qua mắt hắn. Tim Lăng Vân Triệt đột nhiên run rẩy một chút, dường như là bị kim châm xuyên thấu, đau đớn vô cùng.

Như Ý đứng một mình trong gió, bất chợt nàng rùng mình một cái. Hải Lan vội lấy thân che chở cho nàng, nhẹ giọng nói: "Đêm khuya lạnh, tỷ tỷ mau trở về đi"

Trong nháy mắt như vậy, đột nhiên Lăng Vân Triệt cởi chiếc áo choàng quan phục bên ngoài xuống rất nhanh rồi choàng lên đôi vai thon gầy của Như Ý để ngăn trở gió lạnh thổi vào người nàng. Năm tháng đằng đẳng trôi qua, cho dù quần áo có đạm bạc nhưng cũng có chút ấm áp. Hắn đỡ cánh tay Như Ý nói: "Vi thần sẽ hầu hạ Hoàng hậu nương nương đi tiếp đoạn đường đau lòng này".

Trong ánh mắt Hải Lan mơ hồ hiện lên một tia nghi ngờ mà nhìn chằm chằm về phía Lăng Vân Triệt. Hắn thoáng dừng lại: "Du phi nương nương và Lý công công cũng sẽ cùng hầu hạ Hoàng hậu nương nương đi tiếp"

Sắc mặt Hải Lan thoáng hòa hoãn, trầm giọng nói: "Đúng, muội sẽ vẫn ở bên tỷ tỷ. Lúc trước muội đã nói lời này thì bây giờ và về sau cũng vẫn giống như vậy".

Lăng Vân Triệt không dám nhiều lời, chỉ cùng theo mọi người yên lặng quay về Dực Khôn cung.

Đêm nay, Yến Uyển phụng dưỡng dùng bữa tối cùng với Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện, nàng muốn thuận thế lúc buồn thảm thế này để cùng làm bạn với Hoàng đế vượt qua cái đêm tịch mịch trong cung nhưng Hoàng đế vô tâm không chú ý đến nàng, sau khi dùng bữa hắn liền đến Ngự Thư phòng cùng với các đại thần thương nghị chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ.

Yến Uyển ở lại trong Noãn các nhàm chán chờ đợi Hoàng đế, từng giây từng phút canh giờ chậm rãi trôi qua, Hoàng đế bước ra Ngự Thư phòng, nàng cực kỳ cao hứng mà nghênh đón. Hoàng đế đẩy nàng ra, cười nói áy náy: "Trẫm đi thăm Dĩnh tần một chút, hôm nay là sinh thần của nàng ấy"

Đương nhiên Yến Uyển biết có nguyên do trong đó. Tộc nhân của Dĩnh tần vì Hoàng đế mà xuất lực bình định Chuẩn Cát Nhĩ, huống chi Mãn Mông một nhà, Mông Cổ vẫn là hậu thuẫn lớn nhất của Đại Thanh cho nên Hoàng đế thập phần chiếu cố đến Dĩnh tần.

Mỗi lần Yến Uyển nghĩ đến gia thế của mình mà vẫn luôn tiếc hận, giờ phút này tất nhiên nàng không vui nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, nàng chỉ có thể lấy cái ôn nhu như nước nói: "Hoàng thượng, đêm nay là ngày ngũ thất của Hòa Nghi công chúa. Thần thiếp sợ Hoàng thượng thấy được mà thương tình cho nên mới đến Dưỡng Tâm điện làm bạn với Hoàng thượng, Hoàng thượng cần gì phải bước đến hậu cung nữa ạ?"

Hoàng đế mỉm cười có lệ, chỉ nói: "Canh giờ này, Hoàng hậu cũng đã làm xong nghi lễ ở Vũ Hoa các rồi, chỉ là hôm nay là sinh thần của Dĩnh tần cho nên trẫm nhất định phải đi thăm nàng ấy".

Yến Uyển thấy khuyên không được cho nên miễn cưỡng cười nói: "Nếu Hoàng thượng muốn đi thì phải đi sớm, cần gì vào lúc này mới đến với Dĩnh tần muội muội chứ ạ? Thần thiếp chỉ sợ ngày mai Hoàng thượng vào triều sẽ cảm thấy vất vả mệt mỏi thôi".

Hoàng đế ngẩn người ra cười nói: "Nàng không biết rồi. Cả ngày hôm nay trẫm không để ý đến Dĩnh tần, chỉ sợ nàng ấy đang nổi giận vì trẫm không biết chuyện sinh thần của nàng ấy nhưng nàng ấy không dám để lộ ra ngoài mà thôi. Nếu lúc này trẫm đến với nàng ấy thì sẽ khiến nàng ấy vừa mừng lại vừa sợ"

Tuy rằng trong lòng Yến Uyển nổi giận nhưng nàng cũng chỉ phải cười xu nịnh nói: "Hoàng thượng cứ thích trêu trọc tâm tư người khác như vậy"

Hoàng đế dò xét trong đôi mắt của nàng: "Nàng không thích sao?"

Yến Uyển chỉ phải cười nói: "Hoàng thượng đã quen giễu cợt thần thiếp rồi. Nếu đã như vậy thì thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng".

Đợi đến khi nhìn thấy Hoàng đế rời đi thì Xuân Thiền mới đỡ tay Yến Uyển rời khỏi Dưỡng Tâm điện. Trên đường đi về, nàng có chút rầu rĩ, Xuân Thiền nói: "Nương nương, Hoàng thượng có đến thăm Dĩnh tần hay không thì kỳ thật cũng không quan trọng lắm, chỉ là sao nương nương lại nhắc tới nghi lễ ngũ thất của Ngũ công chúa vậy ạ?"

Yến Uyển cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Sao bổn cung không biết mấy ngày nay Hoàng thượng đau lòng về chuyện Ngũ công chúa được chứ? Trước khi chết Ngũ công chúa có bộ dáng gì, điên cuồng như thế nào, chỉ sợ cả đời này Hoàng thượng không thể quên được mà thôi. Mà chuyện này, tất cả mọi người trong lục cung nhìn nhận ai đã làm nào?"

Xuân Thiền mỉm cười: "Tất nhiên là Gia quý phi không thoát được can hệ"

"Đúng". Khóe môi Yến Uyển hiện lên một tia cười sắc đắc ý: "Nhưng vì sao Hoàng thượng không lập tức xủ trí Gia quý phi chứ? Dựa vào tính tình Hoàng thượng, cho dù ái nữ của Hoàng thượng bị thương nhưng lại không lập tức xử trí là vì Gia quý phi được sủng ái nhiều năm, cũng bởi vì ba đứa con trai của nàng và địa vị mẫu tộc Lý triều. Hoàng thượng khó xử nên không biết nên xử trí thế nào, cho dù đã xác định được hung phạm nhưng Hoàng thượng xứ trí Gia quý phi không được, không cho Ngũ công chúa được một cái công đạo cho nên tất nhiên phải khó xử".

Trong tay nàng cầm chiếc quạt tròn, nhẹ nhàng lay động: "Đứa con của Gia quý phi thì một đứa bị Hoàng thượng lạnh nhạt, một đứa bị tàn phế suốt đời, đúng là không tốt! Bổn cung còn nghĩ rằng mấy cái ngân châm kia đủ để đưa Vĩnh Tuyền đến Tây Thiên gặp Phật tổ nữa chứ"

"Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm. Cái chân tàn phế này của con người, thân người làm ngạch nương chịu sự thất sủng cấm túc mà phải sống trơ mắt nhìn thấy, đó mới là khổ đau. Nếu như chết xong mọi chuyện chấm hết thì chẳng còn ý nghĩa gì cả". Xuân Thiền cười: "Ngày ấy Lan Thúy có khoe với nô tỳ, nói mới gặp được thị vệ Khôn Ninh cung là Triệu Cửu Tiêu"

"Triệu Cửu Tiêu sao?" Yến Uyển cảnh giác: "Hắn và Lan Thúy đã nói gì với nhau? Bọn họ sao quen biết được?"

Xuân Thiền cười nói: "Nương nương không nhớ cái lần triệu Triệu Cửu Tiêu đến Vĩnh Thọ cung và lệnh cho Lan Thúy đưa hắn đến sao ạ? Sợ là lúc đó đã quen biết rồi. Cái tiểu tứ ngốc nghếch kia coi trọng Lan Thúy, mỗi lần đến ngày 15, chúng ta đến Khôn Ninh cung thì hắn đều nói chuyện với Lan Thúy nhưng Lan Thúy lại không để ý đến hắn, càng như vậy thì hắn lại càng quấn quít nói chuyện với Lan Thúy. Có lần hắn cùng uống rượu với ngự tiền trước mặt Hoàng thượng là Lăng đại nhân, Lan Thúy có nói thấy hắn cầm mấy cái ngân châm, ngày đó chính là ngày trở về của Lăng đại nhân sau khi đi điều tra chuyện Bát a ca bị ngã ngựa ở trường ngựa".

Nàng thấy thần sắc Yến Uyển dần dần trịnh trọng: "Chuyện quan trọng như vậy, nô tỳ cũng cố ý hỏi lại Lan Thúy một lần nữa nhưng Lan Thúy nói Triệu Cửu Tiêu cái gì cũng không biết, Tiến Trung cũng nói Lăng đại nhân bẩm báo với Hoàng thượng chuyện điều tra mà không nhắc đến chuyện ngân châm. Nô tỳ nghĩ Lăng đại nhân trọng tình trọng nghĩa, chỉ sợ là đã tra được dấu vết gì nhưng lại không chịu nói. Huống chi có rất nhiều chuyện, căn bản không có dấu vết để tra".

Xuân Thiền nói lời ấy khiến Yến Uyển cảm thấy an tâm. Có cái cảm động nổi lên khuôn mặt Yến Uyển nhưng lại rất nhanh biến mất mà nhường chỗ cho cái đắc ý. Yến Uyển vuốt ve cái nhẫn ruby trên ngón tay, chiếc nhẫn mà năm đó Lăng Vân Triệt đã tặng cho nàng, nàng diễm lệ mỉm cười: "Mặc kệ vì cái gì, cũng mặc kệ bổn cung đối với hắn thế nào thì mấy năm nay trong lòng hắn có ai, bổn cung đều biết được. Cái con người này chỉ có biết mạnh miệng mà thôi"

Xuân Thiền đỡ lấy tay Yến Uyển, khẽ cười nói: "Đúng vậy ạ. Nương nương đang thịnh niên, ngay cả Hoàng thượng cũng yêu thích không chịu buông tay, huống chi là một thị vệ nhỏ nhoi, cho dù hắn như thế nào thì vẫn luôn nằm trong bàn tay nương nương. Nếu không năm đó hắn phải chịu bao ủy khuất vì mắc tội trộm cái yếm của Gia quý phi thì sao hắn không nói ra sự thật chứ?". Nàng thoáng dừng lại, cười nói bí ẩn: "Nô tỳ còn nghe nói, Lăng đại nhân vẫn luôn ở trong cung hầu việc, rất ít khi quay về nhà cho nên khiến kiều thê lạnh nhạt vắng vẻ mà bất mãn vô cùng"

Khóe môi Yến Uyển càng lúc càng giơ lên cao, tươi cười nói: "Mậu Thiến cũng chỉ là một cung nữ, lại là chỉ hôn của Hoàng thượng thì sao có tình ý gì được cơ chứ?"

Xuân Thiền vội nói: "Không phải trong lòng Lăng đại nhân vẫn còn có nương nương cho nên nhìn ai cũng không vừa mắt sao ạ?"

Yến Uyển mỉm cười: "Khó có được có người hợp tâm ý, chỉ là sao Hoàng thượng...."

Xuân Thiền kính cẩn trả lời: "Đóa hoa Hoàng hậu nương nương đang chính thịnh nhưng rồi cũng đến lúc suy tàn. Mà đóa hoa của nương nương chỉ mới nở mấy cánh hoa mà thôi, thời điểm tốt đẹp vẫn còn nhiều ở phía sau"

Yến Uyển xua tay nói: "Dù sao thì hôm nay là ngày ngũ thất của Hòa Nghi đoản mệnh, chúng ta cũng đến Dực Khô cung nghe chút tiếng khóc của Hoàng hậu đi".

Đầu không xa bên kia thì đã thấy được một góc cửa cung của Dực Khôn cung. Lăng Vân Triệt đứng sau Như Ý, cảm thấy gió lạnh tràn ngập.

Đây là lần cuối cùng.

Đêm nay, hắn có thể cùng nàng đi được một đoạn đường, đây chính là cái hy vọng xa vời khó có được.

Nàng là Hoàng hậu cao cao tại thượng, hắn là ngự tiền thị vệ nhỏ nhoi ở Dưỡng Tâm điện, hắn chỉ có thể từ xa nhìn nàng nhưng lại không thể đi cùng đường với nhau.

Lý Ngọc đứng trước mặt hắn khom người thi lễ: "Hoàng hậu nương nương, Du phi nương nương, đêm đã khuya rồi, hai vị nương nương hãy sớm nghỉ ngơi đi. Nô tài xin cáo lui trước". Ánh mắt hắn liếc nhìn Lăng Vân Triệt, Lăng Vân Triệt hiểu ý, liền nói lại lời của Lý Ngọc, hắn vẫn nhịn không được mà nói thêm: "Hoàng hậu nương nương bảo trọng, ngàn vạn đừng đau lòng nữa"

Hải Lan phất tay nói: "Làm phiền Lý công công và Lăng đại nhân". Nàng dừng lại: "Lý công công còn phải đến Hàm Phúc cung hầu hạ Hoàng thượng và Dĩnh tần nữa, ngài mau đi đi"

Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt đứng ở ngoài cửa Dực Khôn cung mà nhìn Như Ý và Hải Lan bước vào rồi mới khom người rời đi. Hình như Lăng Vân Triệt có chút không đành lòng cho nên bước chân hơi chậm chạp, rốt cuộc cũng nhanh chóng đuổi kịp Lý Ngọc.

Yến Uyển đang đứng ở chỗ rẽ, sắc mắt lạnh lùng đến mức khiến toàn thân đông lạnh. Xuân Thiền chưa bao giờ thấy Yến Uyển có thần sắc như vậy cho nên nàng bất giác có chút kinh sợ, nhẹ giọng kêu: "Nương nương, nương nương, nương nương làm sao vậy?"

Sóng mắt mê ly Yến Uyển nhìn chăm chú vào phía trước, trong ánh mắt của nàng, hình bóng Lăng Vân Triệt càng lúc càng xa. Có một chút bi thương, có chút thở dài chạy qua lồng ngực của nàng: "Một nam nhân dùng ánh mắt như vậy để nhìn một nữ nhân, là vì sao vậy?"

Nàng thở dài như vậy, dường như đang tự hỏi chứ không phải hỏi Xuân Thiền.

Xuân Thiền sợ tới mức không dám nói tiếp, chỉ có thể sợ hãi cúi đầu.

Yến Uyển cũng không muốn nghe Xuân Thiền trả lời, chỉ là nàng muốn đắm chìm vào cái thương cảm của chính mình: "Đều đã qua cả rồi... Đều qua rồi!". Bỗng dưng ánh mắt nàng nổi lên oán hận: "Nhưng mà, cho dù đó là quá khứ thì bổn cung cũng không chấp nhận được! Nếu đã yêu thích bổn cung nhất thời thì cả đời này phải luôn yêu thích bổn cung, vĩnh viễn không cho thay đổi! Hoàng thượng cũng vậy, hắn cũng vậy, tất cả đều phải giống nhau! Nếu có ai dám thay đổi, bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Tháng 5 năm Càn Long năm 20, tin chiến thắng ở tiền tuyến liên tục báo về. Đạt Ngõa Tề mang binh đi vào nơi hiểm yếu chống lại nhưng quân giới không nghiêm, mã lực lại yếu kém cho nên quân dân bất an mà đầu hàng. Hai đạo quân chia thành 2 cánh ở phía Bắc và phía Tây dồn vào địa thế, vây quanh Đạt Ngõa Tề vào nơi sơn núi hiểm trở. Quân Thanh bất giờ tấn công, Đạt Ngõa Tề và bộ hạ trở tay không kịp, loạn lạc cả đám mà tự giẫm lên nhau bỏ chạy, người chết không thể đếm được, chốc lát lại tan rã. Đạt Ngõa Tề dẫn 2000 người còn lại hoảng hốt bỏ chạy đến khi bình minh thì bị truy binh đuổi đến.

Hoàng đế vui mừng quá đỗi, liền hạ lệnh đem áp giải Đạt Ngọa Tề và người nhà vào cung, không cho chậm trễ. Thái hậu đóng cửa Từ Ninh cung mà cầu khẩn nhiều ngày, khi nghe được tin này, vội vàng hỏi: "Đoan Thục sao rồi?"

Phúc Gài vui không kìm chế được: "Công chúa không có việc gì cả ạ, hết thảy đều bình an"

Thái hậu nghe vậy vui mừng, thở dài một tiếng: "Ông trời phù hộ Đại Thanh an bình, chỉ là Hoàng đế sẽ xử trí Đạt Ngõa Tề và Đoan Thục trưởng công chúa thế nào?"

Phúc Gìa cười đến rơi lệ, kích động nói: "Hoàng thượng ân từ, nói muốn phong Đạt Ngõa Tề thành thân vương, chấp nhận hắn và người nhà ở lại kinh thành, không cần quay về phương Bắc". Nàng nói nhanh rồi nói tiếp: "Hoàng thượng hiếu tâm, lấy chuyện bình định được Chuẩn Cát Nhĩ Đạt Ngõa tề mà tế cáo thiên địa, xã tắc, còn muốn vì Thái hậu mà phong chữ ăn mừng. Huy hiệu đó Nội Vụ phủ cũng đã chọn rồi, là hai chữ: "Dụ Thọ", có thể thấy được Hoàng thượng có hiếu tâm"

Thái hậu hờ hững mỉm cười, xua tay nói: "Hoàng đế nếu muốn có hiếu thì phải lệnh cho Đoan Thục và cái nghịch thần Đạt Ngõa Tề này đi vào Từ Ninh cung cùng ở với ai gia mới đúng"

Phúc Gìa thôi mỉm cười, như đóa hoa chợt bay xuống giữa hồ, rồi chìm nghỉm. Thái hậu thấy Phúc Gìa im lặng, bất giác vội la lên: "Đoan Thục sao vậy? Không phải ngươi nói nó bình an cả sao?"

Phúc Gìa cười mà cái nụ cười của nàng khó coi hơn khóc, nàng do dự một chút rồi mới nói: "Thái hậu vạn hỉ, trưởng công chúa đã có thai, cái thai cũng đã được 5 tháng!"

Thái hậu ngẩn người ra, Phật châu trong tay rơi xuống đất, nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống ghế, bất giác rơi lệ đầy mặt: "Oan nghiệt! Oan nghiệt! Nói như vậy, Đoan Thục của ai gia và nghịch tặc Đạt Ngõa Tề phải sống với nhau cả đời sao? Vì sao? Vì sao không có ai nói cho ai gia biết chuyện này chứ?"

Phúc Gìa rơi lệ nói: "Thái hậu, nô tỳ cũng mới vừa biết, nghe Đoan Thục trưởng công chúa vừa mới có thai, cũng đã từng nghĩ đến chuyện phá thai nhưng rốt cuộc lại không nhẫn tâm, không xuống tay được, bây giờ đã không kịp nữa rồi ạ!"

Cái đau thương trên khuôn mặt Thái hậu chợt lóe lên một tia oán khí, nói: "Sao lại không kịp? Chỉ cần bỏ đi đứa trẻ đó thì sẽ xong hết mọi chuyện, Đoan Thục cũng có thể ly hôn với Đạt Ngõa Tề".

Phúc Gìa giật mình: "Thái hậu, Thái hậu đừng nói như vậy! Cái thai của công chúa đã lớn như vậy rồi, nếu như loại bỏ đứa trẻ đó, chỉ sợ sẽ làm công chúa bị thương thôi ạ"

Thái hậu ngẩn người ra, thần sắc yếu đuối mà bất lực, tựa vào cánh tay Phúc Gìa, nước mắt nóng hổi cứ rơi xuống không ngừng: "Đúng vậy, ai gia có thể ác độc với người khác nhưng lại không thể ác độc với con cái của mình được! Mà thôi, đây đều là số mệnh cả rồi"

Phúc Gìa khóc nói: "Thái hậu, nếu Hoàng thượng quyết định đối xử tử tế với Đạt Ngõa Tề thì cũng nhất định đối xử tử tế với công chúa. Hoàng thượng có nói, nếu Đạt Ngõa Tề quy thuận đầu hàng thì Hoàng đế cũng sẽ phong tước cho hắn. Nếu như vậy thì trưởng công chúa cũng có thể ở lại kinh thành cả đời, Thái hậu muốn gặp công chúa thì cũng thấy dễ dàng".

Thái hậu suy sụp nói: "Cũng được. Hoàng đế làm việc có hiếu, kỳ thật tâm tính khó có thể dao động được. Chỉ cần Đoan Thục có thể cùng ai gia sớm chiều gặp nhau, đều thấy bình an với nhau là ai gia cũng không muốn nói gì hơn".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play