5 ngày sau, Cảnh Hủy sốt cao. Miệng vết thương đang dần khép lại, cũng không có chút sinh mủ chảy máu nào, thế nhưng Cảnh Hủy dần trở nên nhát gan, nàng không muốn uống nước, ngay cả nhìn thấy nước xanh rửa mặt cho nàng mà vẫn cảm thấy kinh sợ. Nàng kinh sợ tất cả âm thanh, đám cung nhân chỉ cần vô ý mà bước chân mạnh một cái là nàng cũng bất an khóc lớn, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng cảm thấy kinh sợ, nàng sợ hãi bất an triền miên.
Mới đầu Như Ý còn nghĩ do chuyện ngày ấy mà nàng vẫn còn kinh sợ nhưng dần dần Như Ý phát hiện thấy không đúng. Cảnh Hủy có dấu hiệu run rẩy, nôn mửa rất nhiều, lại không muốn đi ngủ, hơn nữa thái độ khó chịu khác thường. Như Ý bất lực nhìn sắc mặt Giang Dữ Bân càng lúc càng kém. Giang Dữ Bân thản nhiên nói: "Nương nương, nương nương hãy nên bình tĩnh, chỉ sợ Ngũ công chúa đã mắc bệnh chó điên. Con chó đã cắn Ngũ công chúa bị thương kia..."
Như Ý vội vàng lệnh cho Tam Bảo đào thi thể Phú quý phi lên. Giang Bữ Bân kiểm tra cẩn thận rồi quay về, giọng nói cũng khàn khàn: "Hoàng hậu nương nương, con chó kia đúng là đã mắc bệnh chó điên cho nên mới chạy vào Ngự Hoa viên cắn Ngũ công chúa bị thương. Bệnh chó điên kia sẽ truyền cho người".
Hải Lan cắn chặt môi, trong mắt nổi lên oán hận: "Là Kim Ngọc Nghiên có phải không? Con chó kia là do nàng ta nuôi dưỡng, nhất định là nàng ta!"
Sắc mặt Như Ý mất đi huyết sắc hoàn toàn, nàng nghiêng mặt đi, giọng nói lạnh lùng, từng chữ từng chữ như vụn băng: "Đúng là con chó kia được Kim Ngọc Nghiên nuôi dưỡng, thế nhưng nó được nuôi dưỡng ở Khải Tường cung thì lúc nào cũng phải sạch sẽ mới đúng, vì sao trong cái ngày nó chạy vào Ngự Hoa viên lại bẩn như vậy, hơn nữa cung nhân ở Khải Tường cung không phát hiện con chó này bị bệnh chứ? Bổn cung cũng đã hỏi Tam Bảo, Tam Bảo nói cung nhân Khải Tường cung có nói qua, con chó kia đã đi lạc mất mấy ngày cho đến khi xuất hiện ở Ngự Hoa viên cắn Cảnh Hủy bị thương".
Dung Bội hận nói: "Cho dù có như vậy thì Gia quý phi cũng không thoát được can hệ!"
Lời nói của Dung Bội không phải không có đạo lý, huống chi Hải Lan cũng nói: "Ngoài Kim Ngọc Nghiên ra thì còn có ai oán hận chúng ta chứ?"
Oan có đầu nợ có chủ, mọi chuyện đều có nhân quả. Trước mắt, quả nhiên không có ai ngoài Kim Ngọc Nghiên làm ra việc này.
Nhưng Như Ý không muốn suy nghĩ nhiều, lời nói của nàng mau lệ, thần sắc lại nghiêm nghị nhưng lại lộ ra cái yếu đuối vô cùng: "Giang Dữ Bân, khanh phải nhất định chữa khỏi cho Ngũ công chúa!". Giọng nói nàng run rẩy: "Khanh có thể trị được, có đúng không?"
Mồ hôi Giang Dữ Bân rơi xuống, hắn cúi đầu: "Vi thần vô năng". Lời nói của hắn giống như một chiếc lưỡi cưa sắc bén mà cắt mạnh từ trên đỉnh đầu Như Ý cắt xuống: "Căn bệnh này vốn không thể chữa trị được. Cho dù có lấy hết tính mạng của vi thần và mọi người ở Thái y viện thì cũng vô ích thôi ạ. Vi thần vô dụng, thỉnh Hoàng hậu nương nương trách phạt!"
Lúc Giang Dữ Bân nói ra những câu này thì Cảnh Hủy cảm thấy nóng đến mức toàn thân run rẩy. Nàng đau đớn kêu lên: "Ngạch nương! Ngạch nương! Nhi thần khó chịu quá!". Như Ý muốn vươn tay ôm Cảnh Hủy vào lòng để cho Cảnh Hủy an tĩnh trở lại thì đã bị Dung Bội và Hải Lan nắm chặt tay nàng lại. Giang Dữ Bân kéo áo bào của Như Ý cầu xin: "Hoàng hậu nương nương, không được! Nếu như Ngũ công chúa không cẩn thận mà làm bị thương nương nương thì nương nương cũng sẽ nhiễm chứng bệnh này ạ!"
Nhiệt độ cao tra tấn khiến cho đứa bé nhỏ tuổi không ngừng mê sảng và không thể ăn uống gì được. Cuối cùng vẫn là Hải Lan nghĩ ra một cách, sợ Cảnh Hủy làm bị thương người khác và làm bị thương chính mình cho nên nàng lấy một chiếc chăn mỏng trói chặt Cảnh Hủy lại. Đám cung nhân cũng không dám chạm vào Cảnh Hủy, chỉ dám hỏi cẩn thận: "Hoàng hậu nương nương, nương nương có muốn bẩm báo cho Hoàng thượng biết không ạ?"
Tất nhiên là muốn nói nhưng không phải là lúc này.
Có lẽ là do ý trời, có lẽ là Hoàng đế phân tâm, có lẽ là tai ách hậu cung thổi đến tiền triều. Chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ rơi vào cục diện bế tắc, không chút thuận lợi, thắng hay thua đều không thể đoán trước được. Ngay cả Lục công chúa mà Hãn tần sinh ra cũng có vài lần suýt nữa tắt thở, đám cung nhân bẩm báo cho Hoàng đế biết nhưng Hoàng đế cũng không nhàn rỗi thăm hỏi, chỉ lệnh cho vài thái y tài giỏi chăm sóc.
Như vậy thì làm sao Như Ý dám tùy ý đi quấy rầy được chứ. Mà bẩm báo Thái hậu, Thái hậu cũng chỉ nói một câu duy nhất: "Oan nghiệt! Đúng là một đứa nhỏ đáng thương" rồi lại niệm Phật châu mà đóng cửa cầu khẩn.
Đợi cho đến sức cùng lực kiệt, cái hít thở của Cảnh Hủy mỏng manh giống như tơ nhện thì Như Ý mới truy vấn hỏi: "Thật sự không thể trị được sao?"
Giang Dữ Bân nói: "Nếu giết vi thần mà có thể cứu được công chúa thì vi thần xin nguyện ý!"
Như Ý che mặt nói: "Như vậy còn sống được bao nhiêu ngày nữa?"
Giang Dữ Bân không đành lòng: "Cũng được 2, 3 ngày nữa, thế nhưng Ngũ công chúa sẽ cảm thấy rất thổng khổ"
Lời nói như vậy, cũng chỉ có Giang Dữ Bân dám nói ra.
Hai đầu gối Như Ý mềm nhũn, tê liệt mà ngã xuống phía trước cửa sổ. Nàng cũng chỉ là một ngừoi mẹ bất lực, đối mặt với cái trêu cợt bất lực của vận mệnh. Nàng rốt cuộc nhịn không được mà ngã vào lòng Hải Lan, lên tiếng khóc lớn: "Vì sao? Vì sao lại là Cảnh Hủy, vì sao lại là con của ta? Nó chỉ mới hai tuổi thôi mà, nó sẽ cười, sẽ khóc, sẽ gọi a mã và ngạch nương, vì sao lại là nó? Nếu ta làm sai thì hãy lấy tính mạng của ta đi thì cũng không sao! Vì sao lại là con của ta?"
Như Ý chưa bao giờ cảm thất bất lực như vậy. Hải Lan ôm chặt lấy nàng, lặp đi lặp lại nói: "Tỷ tỷ đừng khóc. Đừng khóc nữa mà".
Tuy Hải Lan nói như vậy nhưng nàng cũng rơi lệ như mưa, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Như Ý tùy ý khóc lóc mà ngã vào trong lòng Hải Lan, nàng khóc đến mức khan cả giọng. Cuối cùng, thần chí Như Ý hoảng hốt điên loạn, chỉ có giọng nói Hải Lan vang lên không ngừng: "Tỷ tỷ đừng quên, tỷ tỷ vẫn còn có Vĩnh Cơ nữa mà"
Dường như Như Ý đã mất đi giọng nói, nàng đẩy Hải Lan ra nói: "Hải Lan! Cảnh Hủy không được nữa rồi, muội đi đi, muội tự mình đi thỉnh Hoàng thượng đến đây, đến nhìn Cảnh Hủy một chút"
Hải Lan liên tục gật đầu, gọi Dung Bội chăm sóc Như Ý rồi nàng vội vàng đứng dậy chạy đến Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế vội vàng chạy tới thì Cảnh Hủy chỉ còn hơi thở mỏng manh yếu ớt, thân thể sốt cao khiến cho khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngón tay yếu ớt mà gãi vào khuôn mặt, khóc chịu mà thống khổ. Hoàng đế sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch, hắn muốn vươn tay ôm lấy thân thể Cảnh Hủy: "Cảnh Hủy của trẫm làm sao vậy? Rốt cuộc nó bị làm sao vậy?"
Giang Dữ Bân vội vàng ngăn lại nói: "Hoàng thượng, không thể được ạ! Ngũ công chúa mắc bệnh chó điên! Công chúa, công chúa..."
Lời còn chưa dứt thì Giang Dữ Bân đã bị Hoàng đế đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Hoàng đế phẫn nộ quát: "Công chúa của trẫm đang khỏe mạnh thì sao lại mắc bệnh chó điên được chứ?"
Giang Dữ Bân nào dám đứng dậy, hắn nằm trên mặt đất: "Hoàng thượng, con chó cắn Ngũ công chúa đã bị mắc bệnh chó điên cho nên Ngũ công chúa cũng nhiễm chứng bệnh này". Hắn lo sợ không yên: "Hoàng thượng, bệnh này trị không được, nếu bị công chúa cào cắn bị thương thì cũng sẽ nhiễm chứng bệnh này ạ"
Tuy rằng đám cung nhân trấn an Cảnh Hủy nhưng trên mặt đều muốn tránh né. Hoàng đế đứng yên tại chỗ, giống như cành cây mặc cho gió lạnh thổi qua. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, đỡ Như Ý rồi quát: "Người đâu, mau đỡ Ngũ công chúa ngồi dậy"
Nhưng đám cung nhân vô cùng kinh sợ sợ hãi, chỉ đứng xa xa nhìn bộ dáng ốm yếu mà thống khổ của Cảnh Hủy mà không dám đến gần.
Như Ý khóc ngã xuống chân Hoàng đế: "Hoàng thượng, Cảnh Hủy của chúng ta, con của chúng ta sao lại thành bộ dạng này chứ ạ?". Tiếng khóc của nàng tê tâm liệt phế, vang tận lên mây xanh: "Hoàng thượng, là ai đã hại con của chúng ta? Là ai?"
Như Ý gần như ngất xỉu, Hoàng đế ôm chặt lấy nàng, chống đỡ thân thể của nàng, đau lòng kêu lên: "Cảnh Hủy! Cảnh Hủy! Là Hoàng a mã đây, Hoàng a mã đến thăm con đây!"
Cảnh Hủy vẫn không thể tươi cười nhu thuận thoải mái như ngày xưa, trong cổ họng nàng phát ra tiếng thở dốc cùng với tiếng phì phò kéo dài. Cái âm thanh kia càng lúc càng yếu, là có dấu hiệu dần dần mất đi cái sinh mệnh. Hoàng đế không muốn nhìn mà che mặt nói: "Người đâu! Mau ôm công chúa đến đây!"
Lời quát này vô cùng nghiêm khắc nhưng đám cung nhân chỉ biết nhìn nhau, vẫn không dám đến gần. Như Ý khóc đến mức không thể thở nổi: "Hoàng thượng, con của chúng ta bị người khác hãm hại đến mức này!"
Lăng Vân Triệt vốn đang canh giữ bên ngoài, hắn nghe được động tĩnh như vậy mà vội vàng bước lên bảo vệ Hoàng đế và Như Ý, để ngừa Cảnh Hủy đả thương người khác. Đâu chỉ có công chúa sớm không còn giống người mà ngay cả Như Ý cũng tiều tụy đến mức không còn giống người nữa, hắn nhìn thấy Như Ý thương tâm đến mức chết đi, lại nhìn bộ dáng của Cảnh Hủy mà hắn cắn chặt răng, vội vàng cởi chiếc áo bào, bao lấy thân thể Cảnh Hủy, khiến cho nàng không thể nhúc nhích mà ôm đến trước mặt Hoàng đế.
Lăng Vân Triệt nói: "Hoàng thượng, vi thần đã ôm được công chúa, Hoàng thượng nhìn công chúa đi ạ"
Dung Bội ở bên cạnh giúp Lăng Vân Triệt bảo vệ thân thể Cảnh Hủy. Cảnh Hủy không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức tím tái. Lăng Vân Triệt ôm chặt Cảnh Hủy vào lòng, không chút buông lỏng. Như Ý cảm kích nhìn hắn mà nằm ở bên cạnh Hoàng đế, khóc lóc nức nở không thôi. Hoàng đế vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào cái trán của Cảnh Hủy, buồn bã rơi lệ.
Đó là cái đau đớn thắm thiết nhất của người làm cha.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Cảnh Hủy cũng lặng lẽ mất đi.
Đây là cái im lặng vĩnh hằng, nàng giống như lúc xưa mà lẳng lặng thiếp đi. Giang Dữ Bân chẩn mạch rồi dò xét hơi thở, rơi lệ mà quỳ gối nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, công chúa đã đi rồi".
Cánh tay Hoàng đế không còn chút lực nào nữa mà buông thẳng xuống đất, đầu vai hắn hơi run lên, dưới chân lảo đảo vài bước, hắn muốn vươn tay ôm Cảnh Hủy đang nằm trong lòng Lăng Vân Triệt nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn còn chút do dự mà ngừng tay. Như Ý nghiêng ngả lảo đảo bước lên, lấy Cảnh Hủy từ trong lòng Lăng Vân Triệt mà ôm chặt trong lòng nàng. Nàng mỉm cười si ngốc, nhẹ giọng nói: "Cảnh Hủy, con mệt rồi có phải không? Con mệt rồi, mệt rồi. Không sao đâu, ngạch nương ôm con ngủ nhé. Đến đây nào, ngạch nương ôm con. Con đừng sợ gì cả, có ngạch nương ở đây rồi". Cái mỉm cười của nàng ôn nhu như gợn sóng, nàng vỗ về Cảnh Hủy, ngâm nga nhẹ nhàng: "Cục cưng ngủ đi nào, ngoan ngoãn ngủ đi nào..."
Nước mắt nóng hổi trào ra khỏi đôi mắt Hoàng đế, hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hủy, nhẹ giọng nói: "Như Ý, cánh tay Cảnh Hủy vẫn còn nóng, thật là tốt...". Hắn chưa nói xong thì đã nghẹn ngào.
Lăng Vân Triệt hiểu được hắn đang dư thừa cho nên hắn ngừng một lát rồi nháy mắt với Lý Ngọc, ý bảo hắn phải rời đi. Hắn đi đến ngoài cửa, Lý Ngọc thấp giọng nói: "Hoàng thượng và nương nương đang đau lòng, chúng ta hãy đứng đây canh giữ nào". Hắn thở dài: "Lăng đại nhân, cũng may nhờ có ngài mà ôm lấy Ngũ công chúa. Vào lúc khó khăn quan trọng nhất vẫn có ngài giúp đỡ! Cũng là ngài có gan lớn, cái bộ dáng kia của Ngũ công chúa đúng là dọa người"
Tất nhiên hắn sợ cái bộ dáng kia của Cảnh Hủy, hắn cũng nghĩ đến tính mạng của mình cho nên mới có chút chần chờ nhưng mà Như Ý, nàng đang đau lòng như vậy. Mà khiến cho Cảnh Hủy an tĩnh trở lại thì cái bộ dáng đáng sợ kia cũng chẳng là gì nữa, cũng chỉ có hắn có thể thay nàng làm việc này.
Tang nghi Cảnh Hủy qua đi, Như Ý tiều tụy như một chiếc lá khô, Hoàng đế mấy ngày không được an giấc, đau lòng không thôi, ngoại trừ việc truy phong Cảnh Hủy thành Hòa Nghi Cố Luân công chúa, ấn theo tang nghi của Cố Luân đại trưởng công chúa mà xử lý, chôn vào viên tẩm của Đoan Tuệ Hoàng thái tử. Theo quy củ, con cái của vợ cả sẽ được phong thành Cố Luân công chúa, con gái của thứ xuất sẽ là Hòa Thạc công chúa nhưng cái phong hào đó chỉ được gia phong khi gả chồng. Hoàng đế làm như thế cũng là vì yêu thương và thương tiếc Cảnh Hủy vô cùng.
Chuyện bi thương vẫn còn chưa hết, sau đó một ngày, Lục công chúa của Hãn tần vì sinh non mà yếu ớt cũng đi theo Cảnh Hủy. Tuy rằng Hoàng đế đau lòng nhưng lại không đau bằng việc chứng kiến tận mắt Cảnh Hủy ra đi, hắn liền phong Lục công chúa thành Hòa Thạc công chúa rồi hạ táng, vì cái phong hào chưa được đặt cho nên cũng chỉ chôn cùng với lăng mộ Cảnh Hủy.
Trong cung xảy ra tang lễ hai vị công chúa, Thái hậu lại lo lắng an nguy Đoan Thục cho nên tiếng khóc thảm liên miên không dứt. Mới bước vào tháng 5, trong kinh xảy ra mưa dầm không dứt, trong không khí mang theo cái khí tức ẩm ướt, phảng phất như là ông trời cũng bi thương mà rơi lệ.
Mặc dù Kim Ngọc Nghiên chưa lấy đi vị phân quý phi nhưng nàng đã bị lấy đi hết nghi chế quý phi, dùng cái đãi ngộ của một thường tại mà ban cho nàng ta, ngày qua ngày sống khổ sở vô cùng.
Chỉ là ngoại trừ việc con chó tên là Phú quý phi mà Kim Ngọc Nghiên đã từng nuôi dưỡng mà cắn Cảnh Hủy dẫn đến tử vong thì không còn chứng cớ nào khác nói Kim Ngọc Nghiên xúi giục Phú quý phi đả thương người, với lại cũng vì Kim Ngọc Nghiên sinh hạ 3 vị Hoàng tử cho nên Hoàng đế cũng không trách nặng nàng. Còn Khánh tần và Tấn tần là người làm ra bộ y phục màu hồng kia cho nên bị Hoàng đế giáng chức xuống thành quý nhân, ngày đêm phải ở Bảo Hoa điện sao chép kinh văn để trừng phạt.
Như Ý bệnh nặng, mặc dù Hoàng đế có tâm chăm sóc bên cạnh nhưng chiến sự ở tiền triều chưa ổn định, hữu tâm vô lực cho nên hắn đành phải lệnh cho thái y dốc lòng chăm sóc.
Đêm khuya cô quạnh, Như Ý trằn trọc trăn trở, mỗi khi nhắm mắt lại thì đều thấy khuôn mặt Cảnh Hủy, lúc thì Cảnh Hủy điên cuồng, lúc thì an hòa, hỗn loạn luân phiên, giống như trong đầu có vô số tuyết rơi đang bay lả tả xuống đất, đông lạnh đến phát đau. Giang Dữ Bân cho nàng một chén thuốc an thần nhưng lại không có tác dụng gì, nàng mở to hai mắt, cắn chặt đôi mội, mặc cho nước mắt rơi xuống khuôn mặt khô gầy, nước mắt giống như mưa ngoài cửa sổ kéo dài không dứt, thấm ướt gối mềm.
Trong lòng đau đớn đến mức không nói nên lời. Như Ý ngồi bên cửa sổ, có gió lạnh thổi đến làm chiếc tẩm y đơn giản của nàng bay lên, rồi lại thổi qua hai mắt đẫm lệ, dường như Cảnh Hủy đang nhẹ nhàng xoa mặt nàng, bỗng nhiên Như Ý khóc rống lên. Tiếng khóc làm kinh động Dung Bội, nàng đẩy cửa chạy vào, nắm chặt tay Như Ý, vội vàng kêu lên: "Nương nương! Nương nương!"
Như Ý khóc lóc nói: "Dung Bội! Là ta vô dụng, ngay cả đứa con của mình mà cũng cứu không được, bảo vệ không được"
Dung Bội khóc nức nở khuyên nhủ: "Nương nương, nếu công chúa sống như vậy thì lại vô cùng thống khổ đau đớn. Nếu sớm đến nơi cực lạc thì cũng xem như là một cái giải thoát"
Như Ý đau đớn vô cùng, nàng đập đầu vào cách tường nói: "Cảnh Hủy sống thống khổ như vậy thì ta cũng không xứng làm ngạch nương của nó! Ta nên liều mạng cứu nó mới đúng nhưng ta không có cách nào cả!"
Dung Bội thấy Như Ý như thế, cuống quít che bức tường lại: "Nương nương, nương nương đừng như vậy nữa mà! Nương nương đừng làm mình bị thương". Dung Bội nhẫn nhịn nước mắt, ngưỡng mặt mà trầm ổn nhìn Như Ý nói: "Nô tỳ biết, nếu chúng ta có thể lựa chọn thì sẽ vĩnh viễn chọn cái lựa chọn tốt nhất. Nếu có cách có thể cứu lấy công chúa, nhất định nương nương sẽ liều mạng để cứu"
Mưa rơi không ngừng, vô thanh vô tức, dường như là không nhịn được nước mắt mà càng lúc càng giống với nước mắt rơi trong lòng, vĩnh viễn không thể thôi khóc được.
Đến cuối tháng 5, thời tiết dần dần nóng lên, các tần phi đều vội vàng mặc những bộ y phục đủ màu sắc, khiến cho người diễm lệ hoa kiều nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám quá mức diễm lệ cũng như trang điểm đẹp đẽ mà khiến Hoàng đế không vui. Vì Cảnh Hủy và Lục công chúa chết yểu, cho nên tinh thần Như Ý và Hãn tần đều luôn ảm đạm, Tứ a ca bị lạnh nhạt, Bát a ca bị thương ở chân, Gia quý phi bị cấm túc, Khánh tần và Tấn tần đều bị phạt, Thái hậu lo lắng an nguy của Đoan Thục trưởng công chúa cho nên trong cung khó tránh khỏi thê lương lạnh lẽo.
Sau giờ ngọ, Như Ý mới ngồi vào bàn trang điểm, nàng không cho Dung Bội và bọn thị nữ hầu hạ mà tự mình xõa mái tóc xuống, người bi thương, sắc mặt nàng cũng có chút khô vàng rồi nàng lại dùng chiếc trâm bạch ngọc cài lên lại. Dung Bội cẩn thận nhắc nhở nói: "Hoàng hậu nương nương, công chúa đã mất rồi, nương nương vì công chúa đã đeo trâm bạch hoa lâu như vậy rồi cho nên hôm nay không cần đeo nữa ạ"
Lời nhắc nhở của nàng cũng là thiện ý, chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ chưa an bình, nếu như đeo trâm bạch hoa thì cũng không may mắn. Như Ý than nhẹ một tiếng rồi tháo chiếc trâm bạch hoa xuống mà đeo chiếc trâm ngọc bích châu hoa lên.
Dung Bội lấy chiếc hộp son phấn hoa hồng ra rồi đưa lên nhẹ nhàng: "Nương nương, nương nương trang điểm quá nhạt, sắc mặt không được tốt.
Như Ý nhìn vào chiếc gương đồng, hai gò má nàng gầy yếu, đôi môi tái nhợt, các trang sức vẫn như lúc trước, ngay cả đôi khuyên tai bằng ngọc mà Cảnh Hủy thích nhất lúc nàng mang mà nàng vẫn còn đeo. Như Ý thay bộ y phục màu xanh nhạt rồi đóng cửa cung không ra ngoài, hằng ngày sao chép kinh Phật. Như Ý nhẹ giọng nói: "Hôm nay là ngày ngũ thất hồi hồn của Cảnh Hủy, bổn cung muốn đốt ít cái này cho nó"
Dung Bội nói: "Du phi nương nương đã sớm niệm kinh cho công chúa thay nương nương rồi ạ, Du phi nương nương còn tự tay làm mười bộ y phục đủ màu sắc đến linh đường Ngũ công chúa, giờ Hợi tối nay Du phi nương nương có thể cùng với nương nương triệu hồi công chúa"
Như Ý hơi gật đầu: "Du phi có tâm"
Dung Bội tán thưởng: "Tâm tư như vậy, trong cung này cũng chỉ có mình Du phi nương nương mới có". Nàng chợt nhớ tới điều gì: "Hoàng thượng phái Lý công công đến truyền lời, nói tối này muốn cùng nương nương triệu hồi công chúa. Nô tỳ cũng đem những y phục và các đồ chơi lúc công chúa còn sống hay dùng mà sửa sang lại rồi đặt ở trên giường nhỏ của công chúa rồi ạ"
Như Ý nói: "Quy tắc đều dạy qua cho Vĩnh Cơ rồi chứ?"
Dung Bội nói: "Các ma ma đều đã chỉ bảo qua. Thiên tư Thập Nhị a cua thông minh nên chắc chắn sẽ không có sai sót đau ạ"
Trong nháy mắt nàng cảm thấy sầu bi, dường như là muốn nhỏ nước mắt máu ra ngoài: "Hôm nay là ngày ngũ thất, người chết sẽ quay về nhìn mặt người thân lần cuối cùng rồi mới đi đầu thai. Bổn cung cũng sẽ được gặp Cảnh Hủy lần nữa rồi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT