Lục Quân vui sướng vô cùng, tạ ơn nhiều lần rồi vội vàng quay về.

Dung Bội thấy Lục Quân đi xa, nghi ngờ nói: "Hôm qua Gia quý phi có đưa cái vòng cổ này đến, nói là muốn hiếu kính với nương nương nhưng thật ra là muốn khoe cái nàng ta đang có mà nương nương không có". Nàng khinh thường nói: "Đồ tốt như vậy, trang sức phượng hoàng và mẫu đơn, Gia quý phi cũng xứng dùng sao?"

Như Ý chậm rãi vuốt ve cái cổ áo tuyết trắng đang có chuỗi ngọc trân châu rũ xuống: "Phượng hoàng và mẫu đơn chính là vật mà chỉ có bổn cung mới có được nhưng rốt cuộc bổn cung không có, Gia quý phi lại có thể tùy tay nắm được, ngươi có biết vì sao không?"

Như Ý không đợi Dung Bội trả lời thì đã thấy Vĩnh Kỳ cầm một quyển sách bước vào trong điện, nàng bất giác liền mỉm cười. Như Ý chăm chú nhìn hắn, nhiều ngày qua hắn dường như có chút tiều tùy nhưng mà trông hắn lại cứng cỏi rắn chắc hơn. Như Ý cảm thấy vui mừng, vội vẫy tay, thân thiết nói: "Con cầm cái gì vậy? Cho Hoàng ngạch nương xem một chút nào"

Vĩnh Kỳ thấy Như Ý như thế thì liền cất đi cái sắc mặt khiếp sợ nản lòng mà cười nói sang sảng, đem quyển sách đến trước mặt Như Ý, hưng phấn nói: "Nhi thần vừa mới tự biết một cuốn gọi là Tiêu thông đằng cảo (蕉桐幐稿), tuy rằng mới viết được một chút nhưng vẫn nghĩ nên cho Hoàng ngạch nương nhìn một chút".

Ngón tay Như Ý lật từng trang sách trắng, cười nói: "Nếu con thích thì mới là tốt. Tự mình tìm chút việc yêu thích mà làm, đỡ phải nghe lời ra tiếng vào của người bên ngoài".

Vĩnh Kỳ hơi có chút ảm đạm: "Nhi thần suy nghĩ không thể để ngạch nương thua kém ai, không để ngạch nương đau lòng. Sáng sớm hôm nay nhi thần có gặp ngạch nương thì thấy ngạch nương đang phiền lòng, nhi thần có hỏi thì mới biết vài người họ hàng xa bên mẫu gia của ngạch nương đến đòi tiền. Tuy rằng ngạch nương đang ở chức phi nhưng lại vô sủng cho nên mỗi khi được bạn thưởng thứ gì thì đều dành cho nhi thần, còn có gì đâu mà cho bọn họ chứ? Nhưng nếu từ chối thì người nhà lại có lời nói ác ý sau lưng, bọn họ không vơ vét được chút trang sức gì lại muốn đổ máu ruồi bọ, ùn ùn kéo đến"

Như Ý nghe được liền nhíu mày nói: "Nhà ai mà không có người thân thích ác độc chứ? Con nói ngạch nương con không cần để ý đến bọn họ là được rồi. Chuyện này ngạch nương con chưa từng nói cho bổn cung biết".

Vĩnh Kỳ ảm đạm lắc đầu: "Tốt khoe xấu che, ngạch nương cũng vì thể diện người nhà cho nên mới không nhắc đến. Ngay cả nhi thần hỏi đi hỏi lại nhiều lần thì mới biết được một chút. Ngạch nương mỗi lần nhắc đến đều thấy đau lòng, nói vì nhà mẹ đẻ nghèo khó cho nên không thể giúp gì được cho nhi thần cho nên mới sinh ra nhiều phiền não như vậy"

"Du phi cũng chỉ có mình con là đứa con duy nhất cho nên cũng khó tránh khỏi bận tâm". Như Ý lạnh nhạt mỉm cười rồi ôn hòa nói: "Chỉ cần có ngày sau thì cái ủy khuất nhất thời cũng không là gì"

Vĩnh Kỳ dùng lực gật đầu: "Nhi thần đều nhớ kỹ lời dạy bảo của Hoàng ngạch nương".

Như Ý gật đầu nói: "Người ngoài đến nói những ngày qua tâm trí con nhàm chán cho nên mới viết sách qua ngày, cả ngày đóng cửa không đi ra ngoài mà có đi ra ngoài thì cũng không nói gì. Nói cho Hoàng ngạch nương nghe nào, ngoại trừ viết sách, ngày thường con còn làm cái gì nữa?"

Vĩnh Kỳ nghiêm túc nói: "Viết chữ ạ. Hoàng ngạch nương có nói cho nhi thần nghe là viết chữ có thể tĩnh tâm"

Như Ý ôn nhiên mỉm cười, nụ cười ấm áp như lúc mặt trời mới mọc: "Con có thể như vậy, đúng là rất tốt. Đúng rồi, dạo này ngạch nương con thế nào rồi? Còn vì con mà khóc lóc sướt mướt nữa không?"

Vĩnh Kỳ nói: "Đã khá hơn nhiều rồi ạ. Nhi thần im lặng thì ngạch nương cũng không có tâm loạn"

Như Ý thoáng yên tâm: "Ngạch nương con ở chốn thâm cung lâu rồi cho nên vẫn luôn giữ cái đúng mực"

Vĩnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi có chút khó chịu nói: "Chỉ là hôm nay nhi thần trên đường đến đây thì gặp Tứ ca đang đi về Khải Tường cung thỉnh an Gia quý phi nương nương, Tứ ca có mang theo tùy tùng, huyên náo lừng lẫy, Tứ ca có thấy nhi thần liền trào phúng châm chọc vài câu"

Như Ý mỉm cười nhợt nhạt, lấy cái ánh mắt ấm áp nhìn chằm chằm vào hắn: "Nửa năm qua, mỗi lần Vĩnh Thành gặp con thì đều châm chọc khiêu khích. Con có nhẫn nhịn với hắn không?"

Vĩnh Kỳ cúi đầu: "Dạ. Nhi thần đều luôn nhẫn nhịn".

Như Ý cười mà không nói, rồi cầm cái chèn trà bạch ngọc trong tay rồi ngửi hơi trà. Như Ý đổ một chén trà xanh đưa vào trong tay Vĩnh Kỳ: "Con nếm thử loại trà Long Tĩnh này đi, thấy thế nào?"

Vĩnh Kỳ khó hiểu ý này nhưng cũng đành uống một ngụm rồi nói: "Rất ngon ạ"

Như Ý từ từ nói: "Trà Long Tĩnh là trà ngon cho nên tất nhiên khi uống cũng thấy thoải mái. Nhưng Hoàng ngạch nương thích loại trà này không chỉ vì có mùi hương ngọt ngào mà còn vì mùi vị thanh nhã. Đạo của loại trà Long Tĩnh này rất thích hợp cho tình cảnh trong giờ phút này của con"

Vĩnh Kỳ khó hiểu nhíu mày, cung kính nói: "Nhi thần không hiểu, nhi thần sẽ chăm chú lắng nghe"

Như Ý nhìn lá trà đang nằm trong chén trà bạch ngọc, nói: "Con nhìn xem lá trà này có giống với con rồng đang bị nhốt trong giếng không?"

Trong mắt Vĩnh Kỳ chợt lóe lên một tia sáng rọi, rồi chúi đầu trầm ổn: "Nếu là rồng thì sẽ không bị nhốt trong giếng. Nhất thời nhẫn nại mà chờ đợi thời cơ bay lên"

Như Ý đổ thêm nước trà cho Vĩnh Kỳ, thần sắc từ ái: "Trà Long Tĩnh mùi vị ngọt ngào, lúc uống thì lại thấy thanh nhã, khiến cho tâm ý thanh nhẹ, Hoàng ngạch nương hi vọng con có thể dốc lòng cố gắng tĩnh khí mà chờ đợi vào ngày sau".

Vĩnh Kỳ tươi cười: "Hoàng ngạch nương khổ tâm, nhất định nhi thần sẽ thưởng thức kỹ càng". Hắn suy nghĩ rồi nói: "Nhi thần có nghe nói Tứ ca kết giao quân thần, mỗi khi Lý triều tiến cống nhân sâm, hoàng ngọc, hồng ngọc và các ngọc thạch đủ sắc thì Tứ ca đều ban tặng đến các phủ của quân thần, lại dùng loại tơ lụa Lý triều ban tặng cho các nữ nhân trong phủ các đại thần"

"Tơ lụa Lý triều lấy màu sắc diễm lệ làm chủ đạo, hàng dệt lại nổi tiếng, thường lấy giang sơn, cảnh trí tú lệ thêu vào. Nhân lực, vật lực Lý triều không đủ, đoạn tơ lụa may được cũng cực kì phí công phu, thật sự khó có được, cũng khó vì Vĩnh Thành ra tay hào phóng như vậy". Như Ý mỉm cười, thần sắc bình tĩnh như mặt hồ, không chút gợn sóng: "Tâm tư của con, bổn cung đều hiểu rõ. Chỉ là lời nói như vậy, con không tự mình đi nói cho Hoàng a mã con nghe thì tất nhiên cũng sẽ có người đi nói. Con hãy cẩn trọng lời ăn tiếng nói một chút, ít nói hơn thì tất nhiên thị phi cũng sẽ ít đi"

Vĩnh Kỳ ngầm hiểu: "Mọi chuyện Hoàng ngạch nương dặn dò, nhi thần đều sẽ tận lực làm tốt"

Như Ý nhẹ nhàng cầm tay hắn, cẩn thận vuốt ve cổ tay áo cũ kỹ: "Hoàng ngạch nương biết nửa năm qua con không được tốt nhưng nếu con nhẫn nhịn không được thì sẽ rơi cái thất thế rất nhanh. Sẽ rất nhanh".

Vĩnh Kỳ trịnh trọng gật đầu, khuôn mặt trầm ổn lão luyện thâm trầm.

Mấy ngày sau có tin tức truyền đến, chính là Hoàng đế ra một chỉ dụ, hạ lệnh quan viên trong triều không được lui tới với các chư vị Hoàng tử.

Chỉ dụ này xuất hiện cũng thật kỳ quái nhưng người nào sáng suốt cũng đều hiểu rõ, Tam a ca Vĩnh Chương và Ngũ a ca Vĩnh Kỳ bị lạnh nhạt, còn các Hoàng tử còn lại đều nhỏ tuổi thì các quan viên trong triều có thể lui tới không ngoài ai khác chính là Tứ a ca Vĩnh Thành đang nổi bật chính thịnh.

Lúc Lý Ngọc đến Dực Khôn cung thì đã thấy thần sắc Như Ý rất tốt, nàng đang ôm Cảnh Hủy trong lòng mà đi dạo trong sân viện. Vì thời tiết nắng nóng, Như Ý lại yêu hoa cỏ cho nên Hoàng đế cố ý sai người đặt mấy chậu hoa trong sân viện, những chậu hoa nở hoa rực rỡ, các cung nữ cũng vui cười ngắm nhìn. Như Ý thấy Cảnh Hủy cười đến thoải mái, liền giao Cảnh Hủy vào trong lòng nhũ mẫu mà đi trêu đùa chim chóc, nói: "Sao Hoàng thượng đột nhiên lại hạ ý chỉ như vậy? Không sợ làm tổn thương thể diện của Vĩnh Thành sao?"

"Thể diện cũng chỉ là của một người, nếu để người bên ngoài bàn tán xôn xao thì có gì tốt chứ ạ?" Lý Ngọc cười nói: "Mấy ngày trước, Hoàng thượng có làm bạn với Thuần quý phi, thấy quý phi nương nương đeo chiếc vòng cổ lóa mắt cho nên Hoàng thượng mới hỏi vài câu lai lịch, Thuần quý phi cũng nói ra thật sự. Cái vòng cổ kia chế tạo cũng khó, nô tài có nhớ trong những đồ vật mà Lưỡng Quảng Tổng đốc tiến cống có vật này, không biết sao thứ này lại rơi vào tay Gia quý phi"

"Ngươi đi bẩm báo như vậy cho nên tất nhiên Hoàng thượng liền thấy nghi ngờ mà lệnh đi thăm dò, có phải không?" Như Ý bẻ một đóa hoa.

Lý Ngọc nói: "Hoàng thượng muốn tra thì tất nhiên sẽ tra được rõ ràng. Lời đồn đãi Tứ a ca kết giao với quần thần đã sớm truyền khắp trong cung, bây giờ cũng chỉ là lúc cần cho lời đồn đãi đó lọt vào trong tai Hoàng thượng. Huống chi Tứ a ca dám nhận lễ vật quý trọng của Lưỡng Quảng Tổng đốc mà ban tặng cho Gia quý phi, chuyện cấu kết trong ngoài như vậy là điều Hoàng thượng kiêng kị nhất"

"Nghe nói các đại quan tướng lĩnh ở ngoài biên giới tranh giành kết giao với Tứ a ca, lại tặng lễ cho hắn nhưng vẫn có người không theo điều đó có đúng không? Bổn cung nghe nói a mã của Hãn tần là Na Tô Đồ không hùa theo đám người nước chảy bèo trôi đó".

Lý Ngọc cúi mặt xuống: "Dạ. Cho nên Hoàng thượng đối với Hãn tần đều phá lệ ân sủng, hai ngày nay đều thị tẩm Hãn tần"

Như Ý nói: "Mặc dù có ý chỉ như vậy nhưng Hoàng thượng vẫn coi trọng Tứ a ca, có đúng không?"

Ánh mắt Lý Ngọc lộ ra ý nghĩ sâu xa: "Hoàng thượng đúng là coi trọng Tứ a ca. Nhưng sau khi Ngũ a ca bị Hoàng thượng trách mắng mà bị lạnh nhạt thì Ngũ a ca lại được Hoàng Thái hậu yêu thích. Đúng là tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc*"

[* Câu đầy đủ là Phúc hề họa sở phục, họa hề bức sở ỷ! Tái ông mất ngựa yên biết phi phúc: nghĩa là trong phúc có họa, trong họa có phúc! Như Tái ông thất mã, phúc họa thật khó lường]

Như Ý hơi cúi đầu: "Mặc kệ có nói thế nào đi chăng nữa thì chuyện công lao cứu giá ở bãi săn Mộc Lan, Tứ a ca vẫn là người có công nhất"

Lý Ngọc cười đến cao thâm: "Chuyện Hoàng thượng yêu thích Tứ a ca là không giả mà chuyện công lao cứu giá ở bãi săn Mộc Lan cũng là thật nhưng cái ngày cứu Hoàng thượng đó, không chỉ có Tứ a ca mà còn có Ngũ a ca và Lăng đại nhân, đúng là hữu mục cộng đổ*. Về phần có phải hay không thì..." Hắn mỉm cười: "Lúc đó nô tài không có mặt, chuyện này phải hỏi người có công mới đúng"

[Hữu mục cộng đổ nghĩa là có mắt cùng thấy, ai cũng thấy rõ]

Như Ý mỉm cười liếc mắt nhìn Lý Ngọc: "Càng ngày càng lộ ra bộ dáng của một lão hồ ly. Người đâu rồi?"

Lý Ngọc khom người cười nói: "Lăng đại nhân đã sớm chờ ở ngoài cửa cung, chỉ chờ nương nương truyền kiến thôi ạ"

Như Ý lắc chiếc quạt tròn trong tay, miễn cưỡng nói: "Bên ngoài nắng nóng như vậy thì hãy mau cho Lăng đại nhân bước vào đi. Dung Bội, trà Đại Hồng Bào mà Lăng đại nhân thích nhất đã chuẩn bị chưa?"

Dung Bội cười nói: "Đã sớm chuẩn bị xong rồi ạ".

Lăng Vân Triệt bước nhanh vào điện. Hắn đứng trước mặt Như Ý mà khuôn mặt mất đi cái oai hùng ngày thường mà thay vào đó chỉ có cái ôn nhu nhẹ nhàng. Như Ý không biết sao, trong chớp mắt nàng nhớ tới khuôn mặt Hoàng đế. Bao nhiêu năm sớm chiều gặp nhau mà làm bạn, trong trí nhớ của nàng chỉ có thể nhớ tới cái dung nhan sáng tỏ trong veo như ánh trăng của Hoàng đế. Thời gian thấm thoát trôi qua, hắn càng mang theo cái khí độ hậu duệ thiên gia quý tộc, bây giờ tuy rằng hắn đã qua 40 tuổi nhưng cái anh tư vẫn không suy giảm, như cái quang hoa lóa mắt trước mặt nhưng càng ngày càng giống như một khối ngọc có đủ cẩm tú màu sắc. Càng làm cho người khác cảm thấy quá mức dễ vỡ, không thể dựa vào.

Ý niệm như vậy chưa nghĩ xong thì Lăng Vân Triệt đã khom mình hành lễ. Hắn hành lễ mà mang đầy cái ý tứ hàm xúc khác với những người khác. Như Ý thập phần khách khí, ý bảo hắn đứng dậy rồi nhìn Dumg Bội dâng nước trà đến rồi ban ngồi.

Như Ý ý bảo hắn uống một miếng trà rồi ôn hòa nói: "Trà Đại Hồng Bào này là loại trà thượng hạng, toàn thân màu hồng, bổn cung xin chúc mừng trước Lăng đại nhân được thăng quan tiến chức"

Lăng Vân Triệt bất giác kinh ngạc nói: "Vi thần ở bên cạnh Hoàng thượng phụng dưỡng thì sao đột nhiên có hỉ thăng quan chứ ạ?"

Như Ý thản nhiên nói: "Lăng đại nhân có thể được hồi cung lần nữa là nhờ vào cái dũng cứu ở bãi săn Mộc Lan. Chỉ là cùng ba người chia sẻ công lao, nếu không Lăng đại nhân có thể độc chiếm chiến công này rồi, chẳng lẽ như thế không phải là không có hỉ thăng quan sao?"

Trong mắt Lăng Vân Triệt có chút hiểu được: "Vi thần nào dám độc chiếm chiến công này chứ? Ngày đó chuyện ở bãi săn Mộc Lan, rõ ràng là có Ngũ a ca mạo hiểm cứu cha, che ở trước người Hoàng thượng, công lao lớn nhất. Vi thần chỉ là ngẫu nhiên gặp qua mà thôi"

Như Ý than nhẹ như gió: "Mạo hiểm cứu cha là Vĩnh Thành, nếu không phải nó bắn tên bắn chết ngựa hoang thì sao Hoàng thượng có thể bảo toàn được chứ? Rốt cuộc, Vĩnh Kỳ cũng chỉ là một đứa con si ngốc, cũng chỉ biết che ở trước người Hoàng thượng, lấy thân phạm hiểm mà thôi"

Lăng Vân Triệt nói: "Lấy thân phạm hiểm mới là cái hiếu tâm lớn nhất. Bắn tên sau lưng, nói rất hay là cứu người như là phóng lãnh tiễn, có lẽ cũng là đả thương người khác"

Bỗng nhiên ánh mắt Như Ý ngưng lại, lãnh đạm nói: "Lăng đại nhân, tuy rằng ngày đó bổn cung không ở trong rừng của bãi săn Mộc Lan nhưng vẫn có chút nghi hoặc. Lúc Hoàng thượng gặp nạn thì sao Lăng đại nhân, Vĩnh Thành và Vĩnh Kỳ đều xuất hiện đúng lúc mà cứu lấy Hoàng thượng chứ?"

Như Ý chăm chú nhìn thẳng vào Lăng Vân Triệt, dường như là muốn tìm ra một tia sơ hở trên mặt hắn nhưng hắn vẫn tiếp nhận ánh mắt của nàng, chỉ có một tia kinh ngạc và thành khẩn thẳng thắn. Lăng Vân Triệt chắp tay nói: "Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, cũng là do trời cao chiếu cố cho nên mới cho vi thần và hai vị A ca cơ hội cứu hộ Hoàng thượng mà thôi".

Hắn bình tĩnh đúng như Như Ý dự đoán, không chút nào sơ hở. Như Ý cười thầm, nàng cũng chỉ là dùng cái nghi ngờ để thử lòng hắn mà thôi, vật đổi sao dời, có rất nhiều chuyện vô pháp mà tra rõ ràng, mà dựa vào cái thần sắc của Lăng Vân Triệt, làm cho cái phỏng đoán của nàng có khả năng trở thành sự thật.

Như Ý mỉm cười, thần sắc khoan khoái, hòa nhã như gió mát: "Lăng đại nhân không cần vội vã giải thích đâu. Lời đó của bổn cung cũng chỉ là cái nghi hoặc trước giờ mà thôi. Tất nhiên, năm đó Vĩnh Kỳ cũng chỉ mới 12 tuổi, có thể cứu hộ được Hoàng thượng cũng là cơ duyên xảo hợp*. Chỉ là..." Nàng hơi trầm ngâm: "Từ lúc xảy ra chuyện ở bãi săn thì hai năm nay mỗi khi Hoàng thượng đi đến Mộc Lan săn thú thì đều tăng thêm số người đi bên cạnh cho nên cũng không thể vui sướng săn bắn. Mà chuyện năm đó vẫn không tra ra được người âm thầm đặt nỏ lãnh tiễn, rốt cuộc cũng khiến Hoàng thượng có cái tâm bệnh. Ngay cả bổn cung ngày đêm cũng cảm thấy lo lắng, sợ lại có người hành thích Hoàng thượng. Lúc nào Lăng đại nhân cũng ở bên cạnh Hoàng thượng, người có tâm độc âm thầm mai phục như vậy thì chắc chắn Lăng đại nhân cũng luôn đề phòng đúng không?"

[* Cơ duyên xảo hợp: Cơ duyên" [机缘] là "cơ hội và duyên phận", "xảo hợp" [巧合] là "vừa khớp; thật khéo; trùng hợp" ]

Ánh mắt của Lăng Vân Triệt giống như ánh nến bị nhảy dựng khi bị gió thổi đến: "Ngày đó Hoàng thượng có nói một câu, vi thần vẫn luôn ghi khắc trong lòng. Hoàng thượng có nói: "Người trung thành với trẫm đều tới cứu trẫm! Người hại trẫm nhất định lúc này đang tránh xa nhất!""

Giọng nói của Như Ý mờ ảo như mang theo ý tứ hàm xúc áp bức người khác: "Bổn cung thì thấy ngược lại, có đôi khi chạy tới cứu người cũng chính là người hãm hại. Lăng đại nhân thấy có đúng không?"

Lăng Vân Triệt đứng dậy, vái chào một cái rồi nói: "Nương nương nói đúng. Ngày đó vi thần có kiểm tra thì thấy hai ám tiễn đều không có độc. Nếu như Hoàng thượng bất động một chỗ thì chỉ là sợ bóng sợ gió một chút thôi ạ"

"Thật không?" Ánh mắt Như Ý trong sáng như là ánh tuyết phất qua người hắn: "Vậy thì ngày ấy Lăng đại nhân đang làm cái gì?"

Lăng Vân Triệt bị kiềm hãm, trong mắt có chút lưỡng lự, trên trán đổ ra chút mồ hôi. Một lát sau, hắn kiên quyết ngẩng đầu lên nói: "Hoàng hậu nương nương, ngày đó vi thần theo lệnh của Dĩnh tần nương nương mà dắt ngựa đi dạo, sau đó vi thần có đi vào trong rừng thì phát hiện có cung nỏ trên cành cây ạ"

Như Ý nghi hoặc nói: "Bổn cung có nhớ lúc đó có điều tra chuyện này thì mới biết chiếc cung nỏ kia không cần có người điều khiển phóng ra lãnh tiễn mà chỉ cần đặt trên nhánh cây, lấy nhánh cây giữ lại dây cung, chỉ cần có chút động tĩnh vào nhánh cây thì lãnh tiễn sẽ được bắn đi"

"Dạ. Vì rừng cây hoang vu vắng người, ít có người đến cho nên vi thần chỉ là hiếu kỳ mà đứng quan sát. Ai ngờ Hoàng thượng đuổi ngựa quá hưng trí mà chạy vào trong rừng, khiến cho cung nỏ bắn đi. Mà ngày đó ngựa hoang đột nhiên chạy vào trong rừng cũng bởi vì trên bãi cỏ trong rừng có bôi mùi dịch của con ngựa cái cho nên con ngựa hoang mới chạy tới nơi đó. Quan viên bãi săn cũng có nói là có người bị cung nỏ bắn bị thương cũng chỉ vì bắn chết ngựa hoang"

Như Ý nói: "Lăng đại nhân không cảm thấy lời này là lời nói từ chối sao? Khó trách Hoàng thượng luôn chấn nộ nổi giận mà muốn nghiêm trị quan viên bãi săn Mộc Lan. Theo bổn cung thấy, chỉ sợ có người hao tốn tâm cơ muốn ám hại Hoàng thượng mà thôi"

Lăng Vân Triệt nói: "Nếu hôm nay Hoàng hậu nương nương cảm thấy nghi ngờ thì nhất định vi thần sẽ đi điều tra kỹ lưỡng lại lần nữa. Chỉ cần Hoàng hậu nương nương phân phó, vi thần sẽ tận lực tận tâm đi làm, cho nương nương một cái công đạo minh bạch"

Như Ý cầm chén nước trà trong tay, ôn nhu nói: "Bổn cung chưa từng phân phó cho khanh làm cái gì cả, mọi chuyện đều tùy thuộc vào đại nhân mà thôi"

Ánh nắng sau giờ từng tầng từng tầng chiếu vào khuôn mặt nàng. Trong chớp mắt Lăng Vân Triệt có chút tim đập loạn nhịp, hắn nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan đẹp đẽ thản nhiên, mơ hồ có mùi hương tỏa ra, bên trong đôi mắt lại gợn sóng mà ôn nhu. Tựa hồ đối với hắn, đó là thứ mà hắn mong đợi ở nàng trong những ngày về sau. Cái mỉm cười của nàng lại nhợt nhạt, không để người khác đoán được là vui hay là giận. Tim hắn đập loạn nhịp trong giây lát rồi có một ý niệm đâm thẳng vào tim hắn, nếu nàng cười thì đúng là thật tâm vui mừng thì tốt rồi.

Lăng Vân Triệt ảm đạm khom người từ từ cáo lui. Hắn bước chân ra khỏi Dực Khôn cung mà ngẩng mặt nhìn bầu trời. Giờ phút này đây, hắn cũng đã hiểu rõ ràng, nếu không vì nàng thì cũng nên vì chính mình. Vượt qua biết bao gian khổ mà đi đến nơi này thì sao có thể vì người bên ngoài nữa chứ, bây giờ cũng là lúc nghĩ đến chính mình, nghĩ đến chính nàng thì mới tốt.

Như Ý nhìn Lăng Vân Triệt rời đi, bất giác trên mặt có một cái mỉm cười ôn nhu: "Dung Bội, trà Đại Hồng Bào còn bao nhiêu nữa?"

Dung Bội đáp: "Trà Đại Hồng Bào là do Phúc Kiến tiến cống vào mùa xuân năm nay, chúng ta đã uống được nửa năm, vẫn còn có 5, 6 cân nữa ạ".

Như Ý cười nói: "Vậy hãy giữ lại cho Lăng đại nhân đi, để sau này chúc mừng hắn được thăng chức"

Dung Bội lấy một chiếc quạt Ba Tiêu Lưu Tô, chậm rãi quạt gió nói: "Nương nương bình tĩnh như vậy thì chắn chắn sau này Lăng đại nhân có hỉ sự sao ạ?"

Lông mi Như Ý nhẹ nhàng giơ lên: "Nếu không được đại hỉ thì đó là đại bi, hắn không còn sự lựa chọn nào cả".

Dung Bội dĩ nhiên đoán được vài phần: "Ý của nương nương là..."

"Tuy rằng đã qua hai năm nhưng Hoàng thượng vẫn chưa buông bỏ được chuyện gặp nạn ở bãi săn Mộc Lan. Ngươi cũng thấy đó, năm nào cũng đến Mộc Lan, Hoàng thượng lại bố trí nhiều người như vậy thì cũng biết nếu không tìm ra thủ phạm bắn tên thì Hoàng thượng ăn uống cũng không được yên"

Dung Bội giật mình: "Nương nương nghi ngờ trong những người cứu giá thì có người an bài chuyện này sao?"

Trong mắt Như Ý không một tia gợn sóng: "Bổn cung cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Lăng Vân Triệt có tâm tư và hành động như vậy hay không, bổn cung chỉ cần tra là biết, thế nhưng vừa rồi bổn cung mới thử hắn vài câu thì hắn luôn thành thật trả lời. Có thể thấy được, hắn không phải là người dẫn lửa thiêu thân. Còn Vĩnh Thành, bổn cung thật sự không thể không nghi ngờ"

Dung Bội thấy bất an mà ngừng quạt chiếc quạt Ba Tiêu trong tay: "Mấy năm nay mẫu tử Tứ a ca có vài hành động không đúng, nương nương vẫn không nói cho Hoàng thượng biết sao?"

"Nói cho Hoàng thượng biết sao?" Như Ý ngưng mắt nhìn Dung Bội: "Nếu Hoàng thượng có hỏi vì sao bổn cung không sớm nói ra cái nghi ngờ này mà chờ lúc Vĩnh Kỳ lạnh nhạt mà nhắc lại thì có phải bổn cung muốn che chở Vĩnh Kỳ mà công kích Vĩnh Thành hay không, lúc đó ngươi nghĩ bổn cung sẽ trả lời thế nào đây? Hoặc là Hoàng thượng có hỏi, nếu bổn cung nghi ngờ thì vì sao không nói sớm mà khiến cho Lăng Vân Triệt ở bên cạnh Hoàng thượng chịu cái hiềm nghi, rồi hỏi rắp tâm thế nào thì bổn cung sẽ trả lời thế nào đây? Lúc này bổn cung vẫn chưa tận mặt nhìn thấy mà chỉ có nghi ngờ mà thôi, cũng không có bằng chứng gì cả".

Dung Bội than thở nói: "Đúng là nương nương rơi vào cảnh lưỡng nan. Nhưng chuyện này nếu như Lăng đại nhân làm, một người có bụng dạ khó lường như vậy ở bên cạnh Hoàng thượng không phải tai hại cho Hoàng thượng sao?"

"Sẽ không có chuyện đó". Như Ý nhìn thông thấu: "Hắn một mình khổ lòng mà muốn quay lại Tử Cẩm Thành mà muốn giành lấy vinh hoa phú quý thì chắc chắn hắn sẽ không làm bất cứ việc gì bất lợi cho Hoàng thượng mà khiến cho cái an ổn của hắn mà hắn đã tốn bao công sức có được mà mất đi. Nếu bổn cung đã nghi ngờ chuyện này thì sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ thấy nghi ngờ. Ngươi cũng không phải không biết tính tình của Hoàng thượng là đa nghi. Chờ đến một ngày nào đó, Hoàng thượng nhớ tới chuyện này, Lăng Vân Triệt cũng được, Vĩnh Kỳ cũng được, tất cả đều không thoát được nghi ngờ. Nếu đã như vậy thì không bằng cho Hoàng thượng kết thúc sớm chuyện này đi"

Dung Bội nhẹ nhàng thở dài, hình như có vài phần không yên lòng. Ngay cả Như Ý cũng có chút hoảng hốt, vì sao lại dễ dàng tin tưởng Lăng Vân Triệt như vậy. Có lẽ nàng thật sự không thích Kim Ngọc Nghiên và Vĩnh Thành hay là bởi vì cái tình cảm giúp đỡ những năm ở lãnh cung, là trong mùa đông giá rét mà hắn đưa tới một tia xuân ấm áp?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play