Ở khoảng cách gần, giọng nói của Chu Lễ hoàn toàn không bị lấn át bởi tiếng nhạc Rock ầm ĩ. Giọng nói của phát thanh viên tin tức đương nhiên là được trời ưu ái. Kể cả trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn nổi bật đến thế, thậm chí cả nhịp thở dường như cũng mang theo nhịp trống.
Nghe được rõ những lời Chu Lễ nói, Lâm Ôn nhìn về phía anh một cách bất ngờ. Không kịp bận tâm đến khoảng cách, ngay khi gương mặt cả hai suýt chạm nhau, cô kịp thời rụt về phía sau.
Tai cô vốn đã nóng bừng, nguồn nhiệt lạ còn tới gần, hệt như que diêm đang cháy.
Xốc lại tinh thần, Lâm Ôn cầm lấy dây đeo túi xách rồi đứng lên một cách tự nhiên.
“Tôi đi chào hỏi, em chờ ở đây đi.” Chu Lễ đứng thẳng người, sau khi nói xong thì đi về phía quầy bar như thường lệ.
Lâm Ôn đứng tại chỗ, trông thấy cô gái ăn mặc theo phong cách Punk và một người đàn ông có đầy hình xăm đang nói chuyện phiếm với mọi người ở quầy bar, thấy Chu Lễ đi tới, họ quay sang nói gì đó với Chu Lễ, sau đó hai người đồng loạt nhìn sang cô.
Lâm Ôn lại nhấc dây túi, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp Chu Lễ cũng đang quay sang nhìn mình.
Chu Lễ quay lại nói thêm vài câu với hai người kia, hai người họ vẫy tay chào tạm biệt cô từ phía xa, Lâm Ôn cũng vẫy lại.
“Xong rồi, đi thôi.” Chu Lễ trở lại bên cạnh Lâm Ôn.
“Lão Uông đang ở nhà à?” Lâm Ôn hỏi.
“Lúc trả xe cho tôi thì cậu ấy bảo là về nhà.”
“Gần mười giờ rồi.”
“Thấy muộn quá không?”
“Ừ, muộn như vậy quấy rầy người ta không tốt lắm.”
Giống hệt với tính cách của cô…
Chu Lễ bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô, chờ đợi câu nói kế tiếp từ cô.
“Thế nên nên hay là anh gọi báo trước một tiếng xem sao?” Lâm Ôn nói.
Chu Lễ giật giật khóe miệng, bước ra ngoài cửa quán bar bấm số điện thoại của Uông Thần Tiêu, trong chốc lát đã kết nối được.
“Đang ở đâu?” Anh mở đầu hỏi trước một câu.
Lâm Ôn không nghe được đầu dây bên kia đáp thế nào.
Chu Lễ vừa đi vừa nói chuyện: “Giờ tôi đến tìm cậu, cậu mặc quần áo vào.”
“…”
“Cho cậu một bất ngờ, hai mươi phút nữa đến.”
Lâm Ôn đi đằng trước cách Chu Lễ một đoạn, không cần anh dẫn đường, cô tìm được chính xác nơi đậu chiếc Mercedes.
Chu Lễ nhận ra vẻ “thành thục” của cô, sau khi cúp điện thoại, anh hỏi: “Nếu em chạy theo xe tôi cả đoạn đường, thì sao em không thấy lão Uông?”
Vỏn vẹn trong ba ngày cô đã mất mặt trước mặt Chu Lễ hai lần, lần đầu chính là hôm cô đi công tác về.
Điều này khiến cô không có cảm giác quá suy sụp khi đối diện với khuyết điểm bản thân trước mặt Chu Lễ, nhưng lại có tâm trạng kiểu như “không gì không thể nói với anh”.
Vì thế nên Lâm Ôn trả lời một cách dứt khoát: “Đến gần đài truyền hình thì mất dấu.”
“Hèn gì.” Chu Lễ hiểu rõ: “Tôi gặp cậu ấy ở trước cửa đài truyền hình.”
Trưa nay Chu Lễ nhận được cuộc gọi từ Uông Thần Tiêu, Uông Thần Tiêu nói cậu ấy đang đi giữa chừng thì xe hỏng, còn ngay lúc phải vội đón một vị khách quan trọng. Không có thời gian để đợi xe kéo tới, cũng không kịp tìm một chiếc xe tử tế, trùng hợp là cậu ấy đang ở gần nhà Chu Lễ, thế là có ngay một pha giang hồ cứu giúp trong nguy cấp.
Lâm Ôn gật đầu, cô đã đoán được: “Đêm qua xe của anh ấy như sắp xảy ra vấn đề, nhưng vẫn còn chạy được.”
Hôm nay mọi chuyện thật trùng hợp, đầu tiên là cô và Uông Thần Tiêu lần lượt đến nhà Nhậm Tái Bân, hậu quả của việc bị mất dấu là bây giờ đây cô phải đi theo Chu Lễ tìm người.
Lâm Ôn liếc mắt sang Chu Lễ.
Hành động quá đột ngột, Chu Lễ hỏi cô: “Sao thế?”
“... Không có gì.”
Cửa ghế phụ nằm ở phía bên này, Chu Lễ tiện tay mở cửa cho Lâm Ôn, đợi cô ngồi vào, anh mới đóng cửa lại, vòng qua đầu xe đi tới ghế lái.
Chu Lễ không hỏi Lâm Ôn làm sao đoán ra được là Uông Thần Tiêu, Lâm Ôn cũng không phải người ngốc.
Anh cũng không hỏi lý do Lâm Ôn đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà Nhậm Tái Bân.
Mắt Chu Lễ nhìn đằng trước, tập trung lái xe, chưa tới mười lăm phút đã đến nơi.
Uông Thần Tiêu và Viên Tuyết sống chung với nhau, vài năm đầu thì thuê phòng ở. Hai năm qua, Uông Thần Tiêu được thăng chức tăng lương, kiếm được rất nhiều tiền. Cậu ấy đã mua một căn nhà có ba phòng ngủ và hai phòng khách ở khu bất động sản mới này với một khoản thế chấp. Thời gian trước cậu ấy còn mua một căn biệt thự be bé ở một thị trấn nhỏ.
Nhà mới được giao chưa lâu, chưa có nhiều người ở, khu nhàu chỉ có vài hộ sáng đèn.
Hai người lên lầu bấm chuông, không lâu sau cửa đã được mở, Uông Thần Tiêu mặc đồ ngủ đứng trước cửa nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà cậu…” Vừa nhìn thoáng qua, trông thấy Lâm Ôn thì im bặt.
Chu Lễ đẩy mạnh cậu ấy ra: “Dép lê đâu?”
Uông Thần Tiêu nhanh chóng đi lấy dép lê: “Lâm Ôn, sao em lại đến cùng cậu ấy thế kia? Viên Tuyết không có nhắc.”
Chỗ tựa lưng của ghế sô pha có treo một chiếc áo ca rô màu xanh ngọc, Lâm Ôn liếc mắt nhìn rồi nói: “Tôi tới tìm anh.”.
“Ơ?”
Viên Tuyết ở trong phòng ngủ đang lướt Bilibili, vốn không định ra tiếp Chu Lễ, nhưng chợt loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lâm Ôn. Cô ấy la lên một câu, nghe được lời đáp thì vội khoác áo khoác dài đi ra.
“Sao em tới đây?” Viên Tuyết vừa thắt dây lưng áo choàng vừa hỏi Lâm Ôn.
Lâm Ôn lặp lại: “Em tìm lão Uông.”
“Tìm anh ấy? Có chuyện gì vậy?” Viên Tuyết tò mò.
Lâm Ôn nhìn Uông Thần Tiêu: “Hôm nay anh đã gặp Nhậm Tái Bân phải không?”
“Hả? Cái gì?” Uông Thần Tiêu kinh ngạc, ngay sau đó thề thốt phủ nhận: “Tôi không gặp cậu ta, sao đấy?”
“Vậy tối nay anh đến nhà anh ta làm gì?” Lâm Ôn hỏi.
Uông Thần Tiêu trố mắt.
“Tôi thấy anh ở đó.” Lâm Ôn lại nói.
Đại não của Uông Thần Tiêu phản ứng kịp thời, ưỡn ngực ngẩng đầu chuẩn bị lên tiếng. Chu Lễ khoanh tay dựa vào lưng ghế sô pha, đột nhiên nói một câu: “Đừng bịa.”
Hai chữ này khi cùng phát âm rất khó đọc, nhưng Chu Lễ không uổng là dân chuyên, nhả chữ rõ ràng vang dội, sẽ không để ai nghe lầm.
“Lão Chu cậu…”
“Nhanh lên, cậu có thể thức khuya, nhưng vợ cậu đang mang thai.” Chu Lễ chậm rãi nói.
Uông Thần Tiêu nhìn Viên Tuyết, Viên Tuyết đang chống nạnh giận dữ trừng anh ấy.
Uông Thần Tiêu tức muốn hộc máu, ánh mắt sắc như dao lườm Chu Lễ cháy mặt. Đối diện với Lâm Ôn, anh ấy há miệng thật lâu nhưng lại khó mà nói nên lời.
Viên Tuyết thiếu kiên nhẫn, sắp nổi cơn thịnh nộ thì Lâm Ôn ở kế bên đề nghị: “Chúng ta nói chuyện riêng đi, vào phòng làm việc được không?”
Uông Thần Tiêu không có quyền từ chối, đành phải đau đớn nghe theo.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Lâm Ôn lên tiếng: “Anh nói đi.”
Uông Thần Tiêu thầm mắng Chu Lễ.
Không cần phải nói, Lâm Ôn có ngoại hình xinh đẹp. Ấn tượng trước giờ cô tạo cho cậu ấy là ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhờ cô giúp gì cô cũng sẽ không từ chối. Không bao giờ lớn tiếng khi nói chuyện, dường như chưa từng nóng giận. Dạng tính cách như này trông thì có vẻ bình thường, không có gì nổi bật, nhưng rất hiếm thấy trong cuộc sống. Một cô gái như Lâm Ôn tuy không phải ai gặp cũng thích, nhưng sẽ không khiến người khác chán ghét.
Uông Thần Tiêu thật sự cảm thấy Lâm Ôn không tệ, nhưng Nhậm Tái Bân lại cho rằng dạng tính cách này quá nhạt nhẽo.
Nhậm Tái Bân nói rằng nó giống như công việc trước đây của anh ta vậy.
Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ công việc trong biên chế, tính chất công việc ổn định, đem ra khoe cũng nở mày nở mặt, anh ta đã gắng hết sức để thi vào biên chế. Tuy nhiên, sau những kích thích lúc đầu, cuộc sống chỉ còn sự buồn chán.
Lâm Ôn rất tốt, xinh đẹp và dịu dàng là điểm hấp dẫn của cô. Nhưng nếu quanh năm suốt tháng đều dịu dàng thì như một hồ nước lặng, cuộc sống của cô không chút thay đổi, con người cũng nhạt nhẽo vô vị.
Nhậm Tái Bân đã lâu rồi chưa biết cảm giác trái tim đập, rung động là gì.
Uông Thần Tiêu cẩn thận lựa lời, cố gắng để nói một cách dễ nghe nhất có thể. Nhưng chuyện này thách thức EQ của anh ấy quá, miệng lưỡi ba tấc vẫn không thể đảo ngược sự thật.
Sự thật là…
“Nhậm Tái Bân không biết phải ngỏ lời chia tay em thế nào, thật ra chính cậu ta cũng rất mâu thuẫn, cậu ta chưa tìm được việc mới, nên muốn dành thời gian này để suy nghĩ kỹ về tương lai.”
“Cậu ta chỉ từng kể khổ cho tôi nghe vài lần.”
“Cậu ta không về, hôm nay nhờ tôi đến nhà lấy bằng lái xe rồi gửi sang thôi, chắc là muốn du lịch tự túc. Địa chỉ nhận là trạm Thái Điểu Dịch ở khu Tây Tạng.”
“Cậu ấy không cho tôi nói cho mọi người, dù sao cũng là anh em với nhau…Trước khi về nhà, tôi đã gửi gói chuyển phát nhanh cho cậu ta.”
“Hơn nữa tôi không lừa em, di động của cậu ta vẫn tắt máy. Cậu ta thật sự chỉ muốn có không gian yên tĩnh, bình thường tôi cũng không liên lạc được với cậu ta.”
Lâm Ôn không nói gì, cứ yên lặng ngồi lắng nghe, nếu đổi lại là Viên Tuyết thì cô đã sớm cào mặt anh, Uông Thần Tiêu cảm thán trong lòng, một lần nữa cảm thấy Lâm Ôn thật tốt tính, đáng tiếc.
Bên ngoài, Chu Lễ đang hút thuốc ngoài ban công.
Anh đóng cửa kính để ngăn mùi thuốc, vịn lan can, anh vừa hút thuốc vừa đếm số nhà sáng đèn phía đối diện.
Vừa hút thuốc xong, hai người kia cũng vừa lúc bước ra khỏi phòng làm việc. Chu Lễ kéo cửa kính quay lại phòng khách, vùi đầu thuốc lá vào gạt tàn.
“Nói xong rồi?” Chu Lễ hỏi.
“Hở? À…” Uông Thần Tiêu nhìn chằm chằm Lâm Ôn.
Lâm Ôn mím môi, nói với Viên Tuyết: “Em về trước, chị mau ngủ đi.”
Viên Tuyết vẫy tay: “Về đi, em đừng suy nghĩ quá nhiều.” Sau đó khoanh hai tay lại, lạnh lùng trừng mắt với Uông Thần Tiêu.
Chu Lễ không quan tâm đến cặp vợ chồng trẻ, cũng không hỏi gì nhiều: “Đi thôi, tôi đưa em về.” Anh nói với Lâm Ôn.
Lâm Ôn sợ không bắt được taxi nên cũng không khách sáo với Chu Lễ.
Lâm Ôn thường ngày không hay nói chuyện, nhưng trong trường hợp chỉ có hai người thì cô sẽ cố tìm gì đấy để nói. Nhưng lần này cô im lặng cực kỳ, suốt cả đoạn đường, cô chỉ chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ.
Chu Lễ nhận hai cuộc điện thoại trên đường đi. Trong xe quá yên tĩnh, Lâm Ôn nghe thấy được hai ba người bạn rủ Chu Lễ đi ăn khuya.
Cô tự hỏi sao Chu Lễ có nhiều bạn như thế.
Bận rộn suy nghĩ khiến thời gian trôi nhanh hơn, chỉ trong chốc lát Lâm Ôn đã về đến nhà.
Chu Lễ gọi Lâm Ôn lại khi cô bước xuống xe.
Lâm Ôn tưởng rằng anh sẽ nói gì đó nghiêm túc, nhưng Chu Lễ chỉ hỏi cô: “Ngày mai có đi làm không?”
Lâm Ôn sửng sốt: “Có.”
Chu Lễ nói: “Vậy nghỉ ngơi sớm chút, rảnh thì liên lạc.”
Những lời khách sáo kiểu này đã khá quen thuộc với Lâm Ôn, cô và Chu Lễ không có gì để liên lạc với nhau cả. Dù sao trước giờ từ lúc cô quen biết những người đàn ông này thì cũng đâu có trao đổi phương thức liên lạc.
Về đến nhà Lâm Ôn đặt túi xách xuống, xoa bóp đôi vai nhức mỏi, rồi ngồi ngây ngốc trên sô pha.
Nhưng cũng không ngây người lâu lắm.
Cô phồng má thở một hơi dài, cởi áo khoác ra rồi mặc tạp dề vào, bắt đầu tìm việc cho mình làm.
Cầm giẻ lau lên, cô mới nhận ra trong nhà quá sạch sẽ, tối hôm trước dì giúp việc của Chu Lễ mới đến tổng vệ sinh, ngay cả gác xép và sân thượng cũng sạch.
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Ôn đi vào phòng ngủ phụ.
Cô không cho dì giúp việc quét dọn phòng ngủ phụ, chính cô cũng chưa vào trong một thời gian ngắn.
Diện tích phòng không lớn, giường đơn dài 1m3 phủ chăn màu xanh đậm, bàn học tích hợp với giá sách.
Giá sách có cửa kính, vài cuốn sách giáo khoa cấp ba và tạp chí được sắp xếp gọn gàng ở bên trong. Trên bàn học có một chiếc xe ô tô đồ chơi và một tấm hình của một gia đình ba người.
Tuy căn phòng ngăn nắp nhưng vẫn bám một chút bụi, Lâm Ôn lau đơn giản vài lần đã sạch.
Lâm Ôn lại về phòng mình tìm việc.
Cô ngủ trong phòng ngủ chính, những món nội thất lớn đều do ba mẹ tìm thợ mộc đóng, được chăm sóc kỹ nên còn rất mới. Sau khi chuyển vào cô đã kê thêm một giá sách màu trắng.
Đã lâu rồi cô không sửa sang lại giá sách, dọn xong phòng, Lâm Ôn lấy sách xuống, lau bụi trên giá, rồi lau bụi trên từng cuốn sách.
Có vài cuốn sách tựa nhau, đều có nếp gấp ở góc, đó là do trước đây cô thường xuyên đọc chúng.
Lâm Ôn vừa lau vừa lật sách, nhớ lại nội dung trong sách, phát hiện có rất nhiều nội dung trong sách cô đã quên mất.
Giẻ lau vắt không quá khô, lau sách xong, Lâm Ôn trải vài quyển sách lên bàn để hong khô. Rồi cô bước vào phòng bếp làm đồ ăn khuya.
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, Lâm Ôn chọn lựa từng cái, lấy một hộp thịt bò bít tết đông lạnh ra nhìn. Trong tủ lạnh, ở góc giấu sau hộp bò bít tết lộ ra bao bì của một gói đồ chiên đông lạnh. Lâm Ôn đẩy cái gói ấy vào trong, nhét luôn hộp bít tết vào lại.
Cô thật sự không muốn ăn đồ trong tủ lạnh.
Lâm Ôn mặc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Cửa bị gió giật ra, phòng ngủ chính cũng bị thổi tung, một quyển sách được trải ra phơi khô trên bàn, gáy sách có tên tác giả là Alan Hendrickson, một đoạn trên trang giấy bị thổi bay có viết.
“Dù bây giờ bạn đang thể hiện bản thân như thế nào với thế giới…
Là chanh chua dữ dằn, hay là hoà ái thân thiện, hoặc nữa là căng thẳng, rồi bối rối xấu hổ, tôi biết “bạn” tốt nhất luôn tồn tại.
Khi bạn ở bên những người khiến bạn cảm thấy thoải mái và thư giãn, hoặc khi bạn ở một mình hưởng thụ sự cô đơn, cái tôi của bạn sẽ tự động lộ ra, đây mới là con người thật của bạn.”
Đã rất khuya, nhưng lúc này lại là khi các quán bán đồ ăn khuya hoạt động sôi nổi nhất.
Cả một con phố đối diện trường trung học cơ sở trở nên nhộn nhịp vào nửa đêm, hơi khói lan ra khắp nơi từ trong quán ăn đến vỉa hè.
Chu Lễ sau khi rời khỏi khu nhà của Lâm Ôn chưa xa, anh chọn một quán bán tôm hùm đất làm địa điểm ăn khuya. Anh gọi năm kí tôm hùm đất, hai món ăn kèm và một tá bia, áo vest và cà vạt đều để trong xe, anh mặc sơ mi trắng, ngồi bàn trên vỉa hè chờ bạn bè tới.
Tôm hùm đất mùa này không ngon, sau khi bạn bè đến đông đủ thì chén sạch tôm hùm đất, rồi thêm hai món khác.
Trước khi các món mới được dọn ra, Chu Lễ chợt thấy một bóng dáng đang đi qua đường…
Cột tóc đuôi ngựa thấp, chưa thay quần áo, không đeo cái túi lớn, đã thay giày, mang tất và đi dép lê bằng nhựa.
Cô đi đến lối vào của một quán bán đồ nướng cách đó không xa, hình như đang gọi món. Tiếp đó cô xoay người, tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống.
Rác rơi vương vãi khắp đường ở đâu cũng thấy, bàn ghế cũng không được sạch sẽ.
Trên bàn có khăn giấy rẻ tiền, cô lấy một tờ rồi lau bàn cẩn thận, sau đó gấp khăn giấy bẩn lại để dưới chỗ gác đũa để tránh bị gió thổi rơi xuống đất.
Cô thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một chai Giang Tiểu Bạch. Vừa mở chai xong thì uống thẳng từng hớp nhỏ từ miệng chai.
Giang Tiểu Bạch 100 ml, độ cồn là 40.
Người bạn bên cạnh mở một chai bia 4 độ khác cho Chu Lễ, Chu Lễ liếc nhìn chai bia, nhếch môi.
Anh không hề ngạc nhiên.
Chu Lễ tiếp tục cười đùa và ăn khuya cùng bạn bè. Lát sau ăn xong, khi bạn bè chuẩn bị rời đi, anh nói: “Mọi người về trước đi, tôi ngồi thêm lát.”
Bọn họ đã về hết, chỉ còn một đống chén ly bừa bộn đầy bàn, không chỗ nào sạch sẽ cả.
Chu Lễ rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, dựa lưng vào lưng ghế. Anh châm thuốc, nheo mắt nhìn người ở phía xa.
Cô không gọi nhiều xiên nướng, nhưng ăn khá chậm, bây giờ vẫn còn thừa ba xiên. Cứ ăn hai miếng thì sẽ uống một ngụm, yên tĩnh và lặng lẽ đến lạ.
Ngay cả khi uống rượu cô ấy cũng dịu êm như làn nước ấm.
Chu Lễ nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, xung quanh ngày càng ít người.
Anh không định làm phiền người ta, định bụng hút xong điếu này sẽ rời đi.
Cuối cùng, xiên thứ ba được đặt lại lên đĩa, cô đổ ngược chai Giang Tiểu Bạch, ngửa đầu uống ngụm cuối.
Uống xong thì đặt chai rượu xuống, vừa quay đầu thì mọi người đã giải tán hết, cô nhìn một lượt, sau đó bất động.
Đầu lửa lập loè, Chu Lễ dừng một chút. Anh kẹp thuốc, chậm rãi ngậm vào miệng, hóp chặt hai má, hút ngụm cuối, rồi dập tắt tàn thuốc, đứng dậy đi sang phía cô.
“…Anh ăn khuya ở đây à?”
Chu Lễ đi tới mất mười mấy giây, người đang ngồi như khó khăn lắm mới nghĩ được một câu bắt chuyện trong suốt mười mấy giây đấy.
Chu Lễ không trả lời.
Anh thấy sắc mặt cô vẫn như thường chứ không đỏ, rồi đưa mắt nhìn chai Giang Tiểu Bạch trống rỗng trên bàn.
“Ăn xong chưa?” Chu Lễ đút một tay vào túi, một tay gõ hai cái lên bàn, nói: “Đi thôi, tôi đưa em về chuyến nữa.”
Lâm Ôn từ từ đứng lên, Chu Lễ cúi đầu nhìn vẻ mặt không biết nói gì của cô, mỉm cười rồi xoay người dẫn cô đi.
TYT & Hạ Còn Vương Nắng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT