Thời điểm ba người đi đến chỗ đám người của Hồ Vi, liền đưa tới ánh mắt của người qua đường chung quanh.
Hồ Vi cùng Lục Già đứng đằng trước, phía sau còn vây quanh mấy nam nhân như hổ rình mồi. Phong Đình cùng Vương Đại Long sắc mặt nghiêm trọng đối diện với bọn họ, giống như cảnh hai băng đảng chạm trán thường thấy trên phim truyền hình.
Hồ Vi nhìn chằm chằm Phong Đình trong chốc lát, nghiêng đầu liếc Dư Tô ở đằng sau một cái, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu:
"Tổ chức các người thật đúng là ai cũng dám nhận, một nữ nhân có thể được ích lợi gì? Làm linh vật sao?"
Dư Tô híp mắt. A, xưng hô linh vật này còn khá dễ nghe, cát lợi!
Phong Đình duỗi tay túm nàng ra sau lưng hắn, ngăn cản tầm mắt của Hồ Vi, ngữ khí lãnh đạm nói:
"Linh vật cũng có thể đánh tàn mấy đầu chó phía sau ngươi."
Mấy người kia tức giận, đồng loạt trừng mắt nhìn hắn, lại không dám tiến lên. Trong đó có một người hùng hùng hổ hổ mắng chửi vài câu, bị Hồ Vi quay đầu liếc một cái.
Hồ Vi cười híp mắt:
"Chỉ đùa một chút mà thôi, mùi thuốc súng nồng nặc như vậy làm gì? Được rồi, nói chính sự, Lục Già, còn bao nhiêu lâu?"
Nam nhân trung niên vóc dáng thấp bé bên cạnh móc di động nhìn thoáng qua, nặng nề nói:
"Còn mười ba phút."
Hắn có vẻ căng thẳng, bởi vì ở lần nhiệm vụ trước, hắn thiếu chút nữa không thể quay trở ra.
Thời gian còn lại, ba người phía Phong Đình cũng không có hứng thú cùng bọn người của Hồ Vi tán gẫu, vì thế liền trầm mặc đứng chờ tại chỗ.
Người qua đường lại ghé mắt nhìn, thậm chí lúc đi ngang qua còn vội vã nhanh hơn bước chân, sợ bên này đột nhiên đánh nhau.
Dư Tô cầm di động trong tay, bình quân 30 giây liền xem giờ một lần. Theo thời gian trôi qua, nàng cũng hơi khẩn trương lên.
Vương Đại Long so với nàng càng căng thẳng, đến độ duỗi một bàn tay túm góc áo Dư Tô, thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán. Trong khi Phong Đình - người sắp tiến vào nhiệm vụ lại bình tĩnh hơn so với bất luận kẻ nào.
Đảo mắt, mười ba phút ngắn ngủi đã trôi qua.
Lục Già cúi đầu bấm tiếp nhận nhiệm vụ, nhập vào ID của Phong Đình.
Phong Đình thực nhanh nhấn đồng ý. Dư Tô nhìn đồng hồ đếm ngược trên di động của hắn dần dần kết thúc. 3 giây cuối cùng, nàng cùng Vương Đại Long cơ hồ đồng thời nói một câu:
"Thận trọng."
Trong nhiệm vụ không biết đi qua bao nhiêu ngày, nhưng đối với người bên ngoài, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt. Bởi vậy, trong mắt Dư Tô cùng Vương Đại Long, Phong Đình chỉ sững người một lát. Sau đó, hắn nhét điện thoại di động về trong túi, quay đầu mỉm cười với Vương Đại Long cùng Dư Tô:
"Đã sống sót trở lại."
Dư Tô cảm giác tâm trạng căng thẳng một khắc trước nháy mắt liền bay hơi, thay đổi trong thời gian cực ngắn làm tim nàng như thắt lại. Không đợi Dư Tô nói câu gì, ánh mắt vô tình quét tới phía đối diện, thấy Lục Già sắc mặt trắng bệch.
Giây tiếp theo, Lục Già điên tiết rống to:
"Ngươi mẹ nó vì sao bỏ ta lại, một mình chạy thoát?! Hồ ca, nhiệm vụ của tôi thất bại! Mẹ nó, tôi sẽ chết!!! Mau giết hắn, giúp tôi báo thù!!!"
Hồ Vi ngẩn người, đưa mắt ra hiệu cho những người khác. Bọn họ nhanh chóng túm lấy Lục Già, bịt kín miệng hắn.
Mà người qua đường chung quanh nghe được 2 chữ "giết hắn", lập tức biến sắc mặt, liên tiếp nhìn qua bên này. Có người còn móc di động chuẩn bị báo cảnh sát.
Hồ Vi nghiến răng, trừng mắt nhìn Phong Đình hỏi:
"Thế là sao? Anh đã chính miệng đáp ứng điều kiện mà chúng ta trao đổi!"
Phong Đình cong lên khóe môi, mỉm cười đáp:
"Điều kiện là kêu tôi dẫn hắn qua nhiệm vụ thứ chín, không phải đã qua xong rồi sao? Còn về việc lúc sau đi ra hắn sống hay chết, anh chưa nói a!"
"Ngươi......" Hồ Vi vươn một lóng tay chỉ vào Phong Đình, hung tợn nhìn chằm chằm Phong Đình hồi lâu, bỏ tay xuống, cắn răng nghiến lợi nói:
"Tốt, rất tốt! Phong Đình, lão tử nhớ kỹ ngươi!"
"Cảm ơn ghi nhớ." Phong Đình nhíu mi, quay đầu nói với Dư Tô cùng Vương Đại Long:
"Có chút đói bụng, đi ăn chút gì không?" Dứt lời, hắn liền dẫn đầu xoay người đi mất.
Dư Tô cùng Vương Đại Long cau mày, liếc mắt nhìn nhau một cái, mới chạy theo.
Tuy rằng Phong Đình thoạt nhìn thực nhẹ nhàng, thực bình tĩnh, nhưng hai người bọn họ đều biết, lúc nãy trong nhiệm vụ tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Bởi vì...hắn đã không trả lại viên thuốc【Thời gian trọng trí đan】cho Dư Tô.
Ngày hôm sau, không thấy xuất hiện tin Lục Già chết, mà là một người khác. Thời điểm Dư Tô nhìn đến ảnh chụp người chết mà Phong Đình gửi qua, không thể nén kinh ngạc mà "A" một tiếng.
Người này nàng gặp qua, chính là một trong số những người đi theo Hồ Vi ngày hôm qua.
Phong Đình nhắn tin nói: Đây là lý do vì sao lúc trước tôi nói cô đừng tùy tiện gia nhập tổ chức.
Bởi vì gia nhập sai tổ chức, không chỉ không gia tăng tỷ lệ sinh tồn, ngược lại bất kỳ thời điểm nào cũng có khả năng chết trong tay đồng đội.
Lục Già tuy rằng không thể thuận lợi thông qua nhiệm vụ thứ chín, nhưng ít nhất hắn đã thông qua tám lần nhiệm vụ. Giữa hắn cùng những người mới vừa trải qua ba bốn lần nhiệm vụ, nên lấy hay bỏ ai, Hồ Vi rất rõ ràng.
Bất quá...hắn không sợ thành viên khác trong tổ chức bởi vậy mà rời bỏ tổ chức sao?
Dư Tô hỏi Phong Đình, hắn trả lời rằng, nơi đây là thế giới hiện thực, mỗi một người chơi đều có ràng buộc của riêng mình, chỉ cần Hồ Vi nắm giữ nhược điểm của bọn họ, là có thể hoàn toàn khống chế bọn họ.
Cho dù có xảy ra loại chuyện này, người chơi khác cũng không dám rời đi tổ chức.
Dư Tô thầm than, không riêng gì trong thế giới nhiệm vụ, thế giới hiện thực cũng hắc ám giống nhau.
Lần này, thời gian nghỉ ngơi của Dư Tô tương đối dài, tới 80 ngày. Một tuần nàng dành 6 ngày huấn luyện, chỉ chừa ra 1 ngày giải trí. Hồng Hoa bởi vì ở một mình, chuyển nhà tương đối dễ dàng, cho nên đã sớm từ thành phố bên cạnh dọn lại đây, thuê phòng ở chỗ Dư Tô và Phong Đình, cũng đăng ký lớp học võ nơi Dư Tô học, cùng nhau tập luyện.
Tại đoạn thời gian này, Dư Tô cảm giác không riêng tay chân mình linh hoạt hơn, mà cơ bắp cũng rắn chắc không ít. Làn da không còn lỏng lẻo như trước kia. Từ bề ngoài đến khí chất, cả người đều bắt đầu theo chiều hướng tốt mà phát triển.
80 ngày sinh hoạt dưới quy luật đâu vào đấy chậm rãi trôi qua. Lúc thời gian nghỉ của nàng đã qua một nửa, đến lượt Vương Đại Long tiếp nhận nhiệm vụ, Phong Đình theo hắn cùng nhau vào.
Bạch Thiên gần nhất mới thông qua lần nhiệm vụ thứ 5, cho nên từ đó đến nhiệm vụ tiếp theo còn đến 200 ngày nghỉ ngơi. Hồng Hoa cũng giống vậy.
Đảo mắt 80 ngày đã hết, hiện tại ứng dụng trên di động của Dư Tô đang đếm ngược 10 phút cuối cùng.
Nàng lần lượt gọi điện cho Phong Đình, Vương Đại Long cùng Bạch Thiên.
Lúc này đây, bọn họ đi theo là để tích lũy kinh nghiệm, gia tăng tỷ lệ tồn tại ở các nhiệm vụ sau. Tuy rằng nhiệm vụ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện mức độ tương đối đơn giản, nhưng phần lớn đều là tăng lên. Dư Tô hiện tại đi vào nhiệm vụ thứ 5, đối với những người khác mà nói là nhiệm vụ có con số thấp nhất, vừa lúc thích hợp cho bọn họ tích lũy kinh nghiệm.
Nếu là tới màn 7 màn 8, bọn họ sẽ không dám tùy tiện tiến vào. Vốn dĩ Hồng Hoa cũng tính đi, nhưng ứng dụng chỉ cho phép mời tổ đội nhiều nhất 3 người, nên hắn chỉ có thể ở lại.
Đến khi đếm ngược kết thúc, đề mục nhiệm vụ liền xuất hiện trên màn hình chính -- Bút Tiên.
Dư Tô không vội nghiên cứu hàm nghĩa của đề mục này, mà trước tiên điền 3 mã ID của bọn bọ vào khung mời tổ đội.
Thời gian chuẩn bị chấm dứt, tiếp đến là trận hoa mắt quen thuộc. Cảnh tượng trước mặt liền phát sinh biến hóa.
Tiếng ồn ào đột ngột rót vào tai. Những thanh âm tràn ngập sức sống kia làm Dư Tô trong nháy mắt cảm giác bản thân mình một lần nữa về tới thời gian đi học.
Không sai, đây đúng là ở trường học.
Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, liền nghe thấy tiếng giới thiệu nhiệm vụ vang lên.
[Nhiệm vụ: Bút Tiên.
Vào 12 giờ khuya mỗi ngày, người chơi cần phải cùng nhau hoàn thành một lần chơi Bút Tiên, cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, hoặc khi toàn bộ người chơi tử vong.]
Chỉ có yêu cầu nhiệm vụ, không có bất luận gợi ý gì về cách hoàn thành, cũng không có hạn chế thời gian.
Bất quá, Bút Tiên trước giờ vẫn luôn là một loại trò chơi rất nguy hiểm. Nếu yêu cầu các người chơi làm cái này, chỉ sợ từ ngày thứ nhất liền có người chết.
Như vậy, thời gian hạn chế nếu đoán không lầm, kỳ thật tương đương với tổng nhân số người chơi. Mỗi ngày một người, đến khi toàn bộ chết hết, nhiệm vụ liền kết thúc.
Dư Tô suy nghĩ một lúc sau, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hiện tại đại khái là buổi chiều, xét ở cách bài trí khuôn viên cùng việc học sinh đều mặc trang phục tự do, đây hẳn là một trường đại học.
Phía trước nàng là một tòa nhà cao, ước chừng là khu dạy học. Hiện tại đang có một đám sinh viên chen chúc xô đẩy, rậm rạp vây quanh ở đó, nhìn sơ qua có hơn trăm người.
Các sinh viên đứng đằng sau đều cố gắng chen lấn ra phía trước, hoặc liều mạng nhón chân nhìn vào bên trong. Vài người còn hướng về phía những người đứng trước hỏi gì đó.
Mọi người nghị luận sôi nổi, tiếng ồn ào đúng là từ nơi này truyền đến.
Ánh mắt Dư Tô chuyển qua chiếc xe cứu thương màu trắng đậu ở bên cạnh, cùng với hai chiếc xe cảnh sát.
Nàng tìm khắp mọi nơi, tạm thời không phát hiện thân ảnh 3 đồng đội của nàng, nghĩ ngợi một hồi liền hướng tới đám người bên kia đi qua.
Nếu xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều tới, kết hợp với việc đây là thế giới bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người chết, Dư Tô suy đoán, hiện tại bên kia có thể là có án mạng xảy ra. Cứ tới nhìn xem tình huống thế nào, lại đi tìm những người khác sau.
Chờ nàng đến gần chút, trong đám học sinh bỗng nhiên có một nhóm kinh sợ la lên. Tiếp đó tất cả bắt đầu lui về phía sau, chừa ra một khoảng giữa.
Vài nhân viên y tế nâng một bộ cáng đi ra, trên cáng là một khối thi thể đã được che lại bằng vải bố màu trắng.
Nói là vải bố màu trắng, nhưng hơn phân nửa đã bị máu nhuộm thành màu đỏ. Ở thời điểm bọn họ nâng thi thể hướng về phía xe cứu thương, Dư Tô nhìn thấy nơi bọn họ đi qua đều lưu lại một đường máu đỏ tươi.
Nàng nghe những học sinh bên cạnh thấp giọng bàn tán gì đó, định tiến lên hỏi thăm tình huống, bả vai đột nhiên bị người từ phía sau vỗ một cái.
Là Vương Đại Long.
"Tôi thấy đại ca ở bên kia, tới đó trước đi."
Ví trí của Phong Đình thực tốt, ở sâu nhất trong đám người. Sau khi thi thể bị nâng đi, đám học sinh không còn gì để xem, dần dần tản ra. Dư Tô cùng Vương Đại Long lúc này mới thuận lợi đi qua cùng Phong Đình hội hợp.
Phong Đình ở trong nghe được không ít tin tức hữu dụng. Chờ bọn họ tìm được Bạch Thiên ở sân bóng rổ, bốn người liền cùng nhau tìm một chỗ an tĩnh, nghe hắn thuật lại tình huống.
Người chết vừa rồi là một giáo viên nam trong trường. Hắn nhảy từ tầng cao nhất xuống tự sát.
Từ trong miệng những sinh viên lòng đầy căm phẫn kia, Phong Đình nghe nói, giáo viên này họ Doãn, đã có vợ con. Con gái hắn đang học đại học năm nhất tại đây.
Sở dĩ hắn nhảy lầu tự sát, là vì có một sinh viên nữ trong khoa hắn dạy tố giác hắn quấy rối tình dục.
Nữ sinh viên kia rất xinh đẹp. Nàng khóc lóc kể lể nói thầy Doãn mới đầu lấy cớ điểm trung bình môn của nàng quá kém, đề ra việc muốn đơn độc phụ đạo cho nàng. Nàng vốn thực cảm động, nhưng không ngờ tới, thầy Doãn lại thừa dịp cho nàng học bù, động tay động chân với nàng.
Tuy rằng nữ sinh viên lấy không ra bất luận chứng cứ gì, nhưng tiếng xấu của vị giáo viên này vẫn lan truyền cực nhanh khắp trường học. Các sinh viên đều cự tuyệt đi học môn của hắn, vừa thấy hắn liền mắng hắn ghê tởm, không biết xấu hổ. Ngay cả con gái hắn cũng chịu khi dễ cùng xem thường.
Cuối cùng hẳn là do không gánh nổi áp lực, vị giáo viên này lựa chọn tự sát.
Phong Đình nghe đám sinh viên bàn tán rằng, trước khi ông ta nhảy lầu, từng đứng trên sân thượng giả mù sa mưa mà hô to một câu:
"Tôi là trong sạch!"