Dư Tô mở ra bình luận, nhìn thấy trong đó còn có vài tin nhắn spam không biết là do ai mua, không có bằng chứng mà suy đoán cả tên hung phạm, còn đánh ra ghép vần, viết tắt này nọ.

Liền tính minh tinh lại nhiều, các fan cũng có thể thực mau tìm ra chữ viết tắt kia là tên của ai, sôi nổi chạy đến Weibo đối phương mắng chửi. Đối phương thậm chí không biết tại sao mình ngay cả nghi phạm đều không phải, trực tiếp bị coi thành hung phạm đối đãi.

Dư Tô cơ hồ có thể đoán được hướng phát triển về sau. Vị minh tinh bị vu hãm này tạm thời sẽ không nhảy ra đáp trả, có lẽ còn sẽ có người đào ra bài viết nói xấu Trương Dịch nào đó của hắn, khiến cho hiềm nghi của hắn càng thêm nghiêm trọng. Chờ thêm mấy ngày, kéo đủ thù hận rồi, hắn liền nhảy ra làm sáng tỏ một lần, kết hợp với kết quả cảnh sát điều tra cùng lịch trình an bài của chính hắn, lập tức có thể thoát khỏi nghi ngờ, nhưng lại được lên hot search, thừa dịp này nổi tiếng một phen.

Loại chuyện hấp huyết ăn thịt người này trong showbiz thật sự là thấy quá nhiều.

Dư Tô nhìn khắp nơi đều đưa tin về Trương Dịch, lướt hơn mười phút, còn đặc biệt tìm kiếm về các vụ án mạng phát sinh hôm nay, nhưng kết quả ra tới tất cả đều là Trương Dịch. Cho dù có sự kiện khác, chỉ sợ cũng không có trang nào chọn đăng ở thời điểm này.

Nàng không tìm được tin tức về Nguyệt Nguyệt. Bất quá, Trương Dịch đã chết trong trò chơi, nhiệm vụ của kẻ phản bội cũng thất bại. Cho dù Hồng Hoa có lựa chọn cho bọn họ tội không đáng chết, Trương Dịch vẫn sẽ chết. Như vậy, Nguyệt Nguyệt đồng dạng chết ở trong trò chơi, hẳn cũng không có khả năng tồn tại.

Trừ bỏ hai người kia, bị chết còn có Nhụy Nhụy cùng nam để râu.

Nói đến Nhụy Nhụy, Dư Tô đến bây giờ vẫn không rõ ràng lắm, lý do Nhụy Nhụy chết có thật sự giống như Nguyệt Nguyệt nói hay không, là bởi vì đề mục trắc nghiệm xuất hiện, không thể không giết người?

Dư Tô ngồi trong chốc lát, mới mở ra ứng dụng xem xét khen thưởng của nhiệm vụ lần này.

Tiền thưởng lần này càng nhiều, nhiều đến mức Dư Tô đếm ba lần mới dám tin mình không nhìn sai. Điểm thưởng thuộc tính vẫn như cũ là 15 điểm, trừ bỏ hai cái này, còn có tin nhắn thứ ba.

【Chúc mừng người chơi hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ ẩn: Tiểu Yến muốn tự do bay lượn. Đạt được đạo cụ khen thưởng đặt biệt *1, xin kiểm tra và tiếp nhận.】

Dư Tô ngẩn người, nhớ tới thiếu nữ kiên cường dũng cảm kia, không nhịn được mỉm cười, ấn xuống cái nút.

Đạo cụ đặc biệt【Microphone nói thật】

Sau khi lấy ra, đạo cụ sẽ biến mất, đặt ở trong trí não của người chơi. Phương pháp sử dụng: Sử dụng lên người chơi khác, cưỡng chế đối phương nói ra một câu nói thật, có thể sử dụng 1 lần.

Dư Tô cực kỳ vui vẻ. Đây đúng là đồ tốt, nếu gặp loại nhiệm vụ giống như trò "người sói", sau khi có đối tượng hoài nghi liền có thể sử dụng đạo cụ lên người kia. Quả thực chính là thần khí hack game, tiếc là chỉ sử dụng được một lần.

Lúc này, nàng đem điểm thuộc tính phân phối tới cột thính lực. Hiện tại thị lực đã khá tốt. Mà ở nhiệm vụ trước, nếu thính lực của nàng tốt hơn một chút liền không cần áp tai vào cửa để nghe ngóng. Phân phối xong thuộc tính, nàng mới cầm di động gọi điện cho Lâm Tiểu An.

Sau khi đối phương tiếp cuộc gọi, chỉ mới "a lô" một tiếng, liền khóc nức nở.

Dư Tô thầm than trong lòng, an ủi:

"Đừng quá khổ sở, người chết không thể sống lại, ngày mai hai chúng ta đi ăn lẩu đi. Mình mời khách, muốn ăn cái gì cứ việc gọi."

Lâm Tiểu An vốn dĩ chỉ là nức nở, nghe được lời nói quan tâm của nàng, oa một tiếng cảm động khóc, vừa khóc vừa nói:

"Nhất định không gọi lẩu uyên ương."

Dư Tô giật giật khóe miệng:

"Ok, vậy gọi lẩu thái siêu cay."

♡~♤~♡

Không bao lâu, Vương Đại Long liền cùng Phong Đình lại đây. Ba người kêu xe taxi tới chỗ hẹn với Hồng Hoa.

Bởi vì Hồng Hoa cư trú ở thành phố bên cạnh, cho nên nơi bọn họ hẹn gặp mặt là ở bên ngoài vùng giáp ranh, để đối phương bớt phải ngồi xe hết mấy chục phút.

Thời điểm ba người còn cách gần một nửa đường mới tới điểm hẹn, Vương Đại Long liền cầm di động tìm kiếm chỗ có thể chơi ở gần đó. Nhưng phụ cận cũng chỉ có một công viên giải trí, Dư Tô cùng Phong Đình đều không muốn đi, cảm giác nơi đó quá ầm ĩ. Vương Đại Long lại ác ý bán manh, ghê tởm bọn họ một phen. Hai người chỉ có thể chiều hắn.

Hôm nay là thứ bảy, người tới công viên giải trí rất đông. Còn cách cổng chính một chặng đường, Dư Tô đã thấy không ít người lục tục chạy về hướng công viên. Tiếng cười vui xen lẫn vài tiếng kêu sợ hãi từ bên trong truyền ra quả thực làm người ta đau đầu.

Trước cổng công viên giải trí có một người mặc đồ gấu bông đang phát tờ rơi cùng bóng bay, đám trẻ con đi vào đều vô cùng hào hứng tranh nhau lấy. Đến khi ba người bọn họ đi qua, người kia bỗng nhiên ngăn ở trước mặt bọn họ, đem một đống bóng bay trong tay toàn bộ đưa cho Dư Tô.

Dư Tô ngẩn người, trong lòng tự kỷ mà lướt qua một câu: Chẳng lẽ mình đột nhiên trở nên phi thường xinh đẹp?

Sau đó, nàng còn chưa kịp duỗi tay nhận lấy, liền nghe thấy từ trong cái đầu gấu bông rầu rĩ truyền ra một câu:

"Trước giúp tôi cầm."

Đây là có ý gì......

Dư Tô tiếp nhận bóng bay, thấy người nọ giơ tay, đem cái đầu gấu bông lấy xuống.

Gương mặt bên trong lộ ra một khắc, Dư Tô liền kinh hãi, buột miệng thốt lên:

"Biến......à nhầm, Bạch Thiên?!"

Dưới trang phục gấu bông dày nặng, Bạch Thiên hơi híp mắt nhìn chằm chằm Dư Tô:

"Cô vừa rồi muốn gọi tôi là gì?"

Mái tóc hơi dài của hắn bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính ở trên trán, hơi che khuất đôi mắt, kết hợp với biểu cảm này của hắn, thoạt nhìn cực kỳ giống một tội phạm không chuyện ác nào không làm.

Dư Tô nhích ra phía sau Phong Đình:

"Khẩu âm của tôi không tốt lắm, ở quê tôi, từ "bạch" với từ "biến" là cùng âm!"

Bạch Thiên cởi ra trang phục gấu bông, từ túi quần lấy một bao khăn giấy lau mồ hôi trên trán, thoạt nhìn một chút cũng không giống người tốt nói:

"Không cần sợ, tôi là công dân gương mẫu, luôn tuân thủ pháp luật."

"......" Đúng rồi, ngài rất tuân thủ pháp luật.

Vương Đại Long chưa gặp qua Bạch Thiên, nhưng cũng từ Dư Tô mà biết đến vị đại ca xã hội đen một lời không hợp liền chém người này, tò mò hỏi:

"Sao cậu lại đi làm công việc này?"

Bạch Thiên liếc mắt nhìn hắn, còn chưa lên tiếng, một phụ nữ trung niên từ trong công viên giải trí đi ra, không nói hai lời liền vỗ vào đầu Bạch Thiên một cái:

"Đứa nhỏ này, lại lười biếng! Đi làm không đi, kêu ra phát mấy cái bóng bay còn lười biếng, có phải mày muốn mẹ mày tức chết hay không?"

"......"

Bạch Thiên mặt vô biểu tình nói:

"Mẹ, bọn họ là người quen."

Dư Tô thầm cảm thán: Dì, lợi hại!

Lúc sau bọn họ mới biết được, gia đình của Bạch Thiên thuê mặt bằng ở trong công viên giải trí này kinh doanh nhà ma. Vốn dĩ Bạch Thiên chưa tính nói tên thật của hắn, nhưng không ngờ mẹ hắn mỗi một câu đều là "Trịnh Nghị nhà chúng ta", trực tiếp làm hắn bại lộ. Nhưng hắn không thích cái tên phát âm giống như từ "chính nghĩa" này, kêu đám người của Dư Tô cứ gọi hắn là Bạch Thiên.

Nếu đã gặp mặt, ba người liền tới nhà ma của gia đình hắn dạo một vòng.

Có lẽ là do Bạch Thiên từng nhìn thấy ma quỷ thật, cho nên cái nhà ma này thiết kế rất chân thật khủng bố. Ba người còn chưa tới gần liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thét chói tai, hết đợt này đến đợt khác. Chờ cho nhóm người trước ra tới, bọn họ mới được đi vào, Bạch Thiên cũng đi theo.

Đi được một đoạn ngắn, một nữ quỷ từ sàn nhà trồi lên.

Không ai có phản ứng.

Nữ quỷ tựa hồ bị nhục vì nhát ma thất bại, nhanh chóng lui trở về.

Bạch Thiên mở miệng:

"Tổ chức mấy người còn nhận thành viên không?"

Dư Tô sửng sốt, bởi trong lòng còn đang suy tính xem có nên thử dụ hắn gia nhập hay không, không ngờ chính hắn hỏi trước.

Phong Đình từ tốn nói:

"Đương nhiên còn nhận, bất quá trước mắt tổ chức chỉ có tổng cộng ba thành viên chúng tôi."

"......" Nói thật vậy được không?

Bạch Thiên nhíu mi:

"Không sao cả, lúc mấy người ra ngoài nói giúp một chút cho mẹ tôi, mấy người là nhân viên từ một công ty chính quy."

Dư Tô nhớ khi nãy dì kia nói trắng ra Bạch Thiên thất nghiệp, lập tức đáp:

"Nếu anh gia nhập, vị trí giám đốc quản lý của chúng tôi liền giao cho anh! Còn có danh thiếp xa hoa, dì nhìn thấy khẳng định cao hứng."

Vương Đại Long quay đầu nhìn nàng:

"Cô là cảm thấy chức vụ phó tổng giám đốc càng dễ nghe hơn sao?"

Thời điểm bọn họ bình tĩnh đi hết nhà ma, tổ chức ba người lúc đầu đã biến thành bốn người.

Hơn nửa giờ sau, bọn họ cùng đi gặp Hồng Hoa.

Hồng Hoa một mình tới, nhìn thấy đối diện có tận bốn người, cười nói:

"May là tôi chọn nơi đông người, thực sự có cảm giác an toàn."

Dư Tô giới thiệu hai bên, sau đó chờ Hồng Hoa đặt câu hỏi.

Nhưng câu đầu tiên hắn hỏi lại là:

"Mỹ nữ đông đảo đâu?"

"..."

Vương Đại Long chỉ Dư Tô.

Liên tiếp vài câu hỏi, hắn rốt cuộc biết được mình đã đứng bên cạnh một cái hố to.

Tuy vậy, sau bài diễn văn ba hoa chích choè của Vương Đại Long, hắn cắn môi, vẫn chủ động nhảy hố:

"Dù sao mỗi tổ chức đều là từ ít người phát triển lên nhiều người. Lúc này tôi gia nhập, về sau liền có thể lên làm nguyên lão."

Chưa hết một ngày, tổ chức đã kết nạp thêm hai người, rốt cuộc không quá thê thảm như trước.

♧~◇~♧

Ngày hôm sau, Dư Tô đãi Lâm Tiểu An ăn một bữa lẩu xong, liền tiếp tục đâm đầu vào trung tâm huấn luyện Taekwondo, lần trước cùng Nguyệt Nguyệt đối chiến làm nàng cảm nhận khắc sâu ưu thế của việc biết võ thuật, so với lúc trước nhiệt tình lên không ít.

Thực mau, thời gian mười ngày đã trôi qua.

Dư Tô cùng Vương Đại Long đi theo Phong Đình gặp mặt tổ chức kia, vẫn như cũ chọn nơi có nhiều người qua lại.

Đầu lĩnh của tổ chức bên kia là Hồ Vi. Phong Đình lần trước nói qua, người này không khác biệt lắm so với hắn, đều đã thông qua nhiệm vụ thứ mười. Chẳng qua, Hồ Vi từ thời điểm bắt đầu liền tính toán muốn thành lập tổ chức, hơn nữa ở hiện thực hắn là người có hậu đài, cho nên không hề cố kị mà ở trong nhiệm vụ mời rất nhiều người chơi. Dần dần phát triển, hiện tại số thành viên trong tổ chức đã vượt hơn 30 người.

Nhưng giăng lưới rộng không nhất định có thể vớt được cá lớn, trong hơn 30 thành viên, cao thủ thiếu đến không thể lại thiếu, bình quân đều ở trình độ trải qua 4 - 5 lần nhiệm vụ.

Mà lúc này, người Hồ Vi muốn Phong Đình hỗ trợ vượt qua nhiệm vụ chính là người thông qua nhiều nhiệm vụ nhất trong hơn 30 thành viên kia, tên Lục Già.

Trong tổ chức này, Hồ Vi là lãnh đạo, Lục Già là phó lãnh đạo. Tuy nhiên, bởi vì độ khó của nhiệm vụ đại đa số thời điểm đều gia tăng, Hồ Vi không muốn mạo hiểm tín mạng của mình cùng Lục Già lập thành tổ đội làm nhiệm vụ. Vì thế, hắn liền nhắm tới Phong Đình kinh nghiệm phong phú.

Hồ Vi ở trong hiện thực có bối cảnh không nhỏ, phỏng chừng cũng vì vậy mới biết được nội tình của vụ án kia. Hắn đã dùng chuyện này trao đổi với Phong Đình.

Lúc ba người đến chỗ công viên, nơi hai bên hẹn gặp mặt, Hồ Vi, Lục Già cùng với vài thành viên khác đã chờ ở đó.

Chung quanh thỉnh thoảng lại có người qua lại, còn có một nhóm cụ già đang tập dưỡng sinh, thoạt nhìn phi thường náo nhiệt, nhưng phía đối phương vẫn cẩn thận dẫn theo nhiều người như vậy.

Trước khi Phong Đình đi qua, Dư Tô gọi lại hắn, đem【Thời gian quay ngược đan】mà nàng được thưởng trong nhiệm vụ trước nhét vào tay hắn:

"Cái này có thể giúp anh trở lại một phút đồng hồ trước. Tôi cảm thấy tác dụng không lớn, vốn dĩ muốn ném đi, lại cảm thấy có chút đáng tiếc, đưa anh."

Phong Đình cúi đầu nhìn thoáng qua viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay, cười nhẹ một tiếng, cất vào trong túi, duỗi tay vỗ đầu Dư Tô:

"Giúp tôi cảm ơn mỹ nữ đông đảo trong tổ chức chúng ta, nếu thật vô dụng, ra tới sẽ trả lại."

"......"

Dư Tô nói: "Sống sót ra tới rồi nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play