“Cái gì?” Giọng nói của Lưu Hạnh trong chớp mắt hơi kinh ngạc, ngay sau đó liền bật cười:

“Lừa gạt cũng lừa cho khôn khéo chút! Đừng tưởng tôi không biết, mấy ngày nay căn bản không ai trong số các người rời khỏi thành phố này. Sao có thể ở nhà tôi?”

Đường Cổ và Phong Đình liếc mắt nhìn nhau một cái, nói:

“Không tin? Vậy nghe thử đi?”

Lúc này, Phong Đình mở di động.

Bên trong lập tức truyền ra tiếng phụ nữ trung niên la to, theo sau là một câu kinh hoảng:

“Hạnh Tử!!!”

Giây kế tiếp, miệng người nọ tựa hồ bị ai bịt kín, chỉ phát ra tiếng "Ưm ưm!", thực mau hoàn toàn biến mất.

Mà đầu bên kia điện thoại, Lưu Hạnh giống như nổi điên hô lớn:

“Mẹ, mẹ! Các người đã làm gì?! Mẹ tôi thế nào rồi?!”

Đường Cổ đáp: “Tạm thời không thế nào, bất quá……kế tiếp có thể thế nào hay không thì chưa biết.”

“Các người...các người sao có thể ác độc như vậy?! Ân oán giữa chúng ta, vì cớ gì muốn liên lụy người vô tội?” Lưu Hạnh tức giận đến mức cảm xúc hỗn loạn:

“Mẹ tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với bà ấy!”

Bạch Thiên cố ý đè thấp giọng, lạnh lùng cười:

“Muốn bà ta sống, lập tức đến trước cửa nhà chúng tôi chờ. Biển số bao nhiêu, chắc không cần nói cho hai người biết đúng không?”

Cách điện thoại, mọi người đều có thể nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng nghiến răng. Sau một lúc lâu, Lưu Hạnh mới tức giận hỏi:

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?”

Đường Cổ mang ý cười, chậm rãi đáp:

“Là hai người chủ động tìm tới. Không phải chúng tôi mới là người cần hỏi câu này sao?”

Trong điện thoại lại truyền đến thanh âm của Quách Miểu:

“Chúng tôi chẳng qua tới tìm hai người bọn họ nói chuyện mà thôi. Bọn họ đâu? Trốn sau lưng các người làm rùa đen rút đầu?”

“Đừng lo, hai người rất nhanh sẽ nhìn thấy họ.” Bạch Thiên nhìn Phong Đình một cái, nhàn nhạt nói:

“Hiện tại, ra hạn cho hai người trong vòng 10 phút đến trước cửa nhà chúng tôi chờ. Nếu không, 10 phút sau chính là lúc vị phu nhân họ Trần này chết.”

“Các người dám?!” Lưu Hạnh ước chừng muốn dựa vào đề cao âm lượng áp chế nội tâm bất an, nhưng ngữ điệu run rẩy vẫn làm bại lộ cảm xúc của nàng.

Hai hàm răng của Lưu Hạnh mài đến kèn kẹt vang lên, đang muốn nói câu gì. Quách Miểu đột nhiên đề nghị:

“Đợi đã, gọi điện cho mẹ cô trước xem.”

Ngồi trong xe, Đường Cổ híp mắt, chẳng thèm quan tâm nói:

“Vậy các người cần phải nắm chặt thời gian, 10 phút đếm ngược đã bắt đầu rồi.”

Dứt lời, hắn liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Bạch Thiên.

Bạch Thiên lập tức cúp điện thoại. Vương Đại Long khởi động xe, chở mọi người chậm rãi rời khỏi nơi này, đi tới giao lộ phía trước.

○●○●○●~TK-WATTPAD~●○●●○●

Lưu Hạnh luống cuống tay chân bấm số gọi điện cho mẹ mình, sau vài giây ngắn ngủi chờ đợi, từ di động truyền ra âm báo đối phương đã tắt máy.

Nàng cùng Quách Miểu lúc này đang đứng trên thảm cỏ thuộc khu chung cư, vốn định từ nơi này vòng ra sau, trốn ở khoảng trống tạo ra từ vách tường giữa hai tòa nhà, nhưng mới đi đến đây thì có điện thoại tới.

Cái trán Lưu Hạnh bởi vì lo lắng bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng vội vàng cúp máy, gọi lại lần nữa, trong miệng còn nghi hoặc:

“Phó hội trưởng không phải nói những người này rất vô hại sao? Bởi vì họ không có khả năng làm ra chuyện liên lụy người vô tội. Sao bây giờ lại xuống tay với mẹ tôi?! Còn nữa…mấy ngày nay căn bản không ai trong số họ rời khỏi thành phố. Nửa giờ trước, tôi còn gọi điện được cho mẹ. Bọn họ rốt cuộc là…...Làm sao đây?!” Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm di động, không chú ý biểu tình của Quách Miểu.

Ánh mắt Quách Miểu chợt lóe lên một tia sáng lạnh. Ở thời điểm trong di động lại lần nữa truyền đến âm báo người nhận đã tắt máy, hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

“Đừng gấp! Như vậy đi, cô tới trước cửa nhà bọn họ chờ, tôi lập tức đi báo cảnh sát.”

Lưu Hạnh đang muốn gọi lại lần thứ ba, nghe vậy động tác cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Quách Miểu:

“Báo cảnh sát? Không được, vừa rồi bọn họ biết hai người chúng ta đang ở trong khu chung cư, chứng tỏ có người đang ở gần đây theo dõi chúng ta. Nếu anh không đi cùng, bọn họ liền sẽ giết mẹ tôi!”

Quách Miểu rũ mi, che khuất vẻ âm trầm trong đáy mắt, nhàn nhạt đáp:

“Bọn họ không dám. Đây không phải thế giới nhiệm vụ, muốn giết người không dễ như vậy. Ngay cả chúng ta cũng chỉ tính tìm cơ hội bắt cóc cha mẹ nữ nhân kia, uy hiếp bọn họ giao ra di động.”

Lưu Hạnh nghe giọng nói nhẹ nhàng của Quách Miểu, dần dần bình tĩnh lại. Nàng khẽ thở ra một hơi thật dài, mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn:

“Được rồi, báo cảnh sát đi, nói bọn họ bắt cóc mẹ tôi.”

Quách Miểu gật đầu, xoay người bước đi, lại bị Lưu Hạnh giữ chặt.

Lưu Hạnh cười lạnh:

“Báo cảnh sát mà thôi, một cú điện thoại là xong. Anh muốn hướng nơi nào chạy?”

Quách Miểu bị vạch trần, mặt không đổi sắc duỗi tay kéo xuống cánh tay đang chộp vào vạt áo mình của Lưu Hạnh, trầm giọng hỏi:

“Muốn nghe lời thật đến như vậy?”

Lưu Hạnh giận dữ, hai mắt gắt gao trừng hắn, cắn răng nói:

“Tôi biết anh cảm thấy người bị uy hiếp bây giờ là tôi, căn bản không quan hệ gì tới anh, phải không? Anh muốn bỏ mặc tôi một mình chết ở chỗ này, còn bản thân thì cao chạy xa bay?! Mẹ nó! Đừng có mơ! Cho dù chết, tôi nhất định sẽ kéo anh theo cùng!”

Vừa nói, Lưu Hạnh vừa vươn tay túm chặt Quách Miểu.

Đồng thời, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.

Lưu Hạnh chợt cứng đờ, nhìn đến dãy số biểu hiện trên màn hình, liền nhanh chóng buông tay, bắt máy:

“A lô, các người mau thả mẹ tôi, có chuyện gì giữa các người chơi chúng ta tự giải quyết!”

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ của Đường Cổ:

“Còn 6 phút...”

Lưu Hạnh nghiến răng, đang muốn nói thêm gì nữa. Điện thoại liền cúp.

Lúc này, Quách Miểu đã nhân cơ hội bước ra thảm cỏ, nhanh chóng hướng về phía cổng chung cư.

Lưu Hạnh nhét điện thoại vào túi, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo Quách Miểu.

Quách Miểu tăng nhanh bước chân, trước sau không để Lưu Hạnh đuổi kịp. Hành động của bọn họ làm người qua đường chung quanh liên tiếp ghé mắt. Nhưng hiện tại, bọn họ đã không rảnh quan tâm.

Khu chung cư này muốn vào thì khó, nhưng muốn rời đi lại rất dễ dàng.

Quách Miểu chạy đến cổng, nhìn bảo vệ hô to một tiếng "Mở cửa". Bảo vệ tuy rằng hơi bất mãn với thái độ của hắn, nhưng vẫn thực mau mở cổng.

Trong lúc Quách Miểu chờ cửa mở, Lưu Hạnh đã đuổi tới.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đánh một quyền về phía Quách Miểu.

Quách Miểu nghiêng người né tránh, lại không cùng Lưu Hạnh dây dưa, xoay người hướng ra ngoài chạy.

Cùng lúc đó, hắn lạnh lùng buông xuống một câu:

“Mẹ cô chết. Về sau cô liền không còn vướng bận!”

Thân hình Lưu Hạnh hơi cứng đờ. Tại thời khắc này, trong đầu liền xuất hiện một tia do dự cực mỏng manh.

Qua vài giây, không biết có phải vì tia do dự chợt lóe qua này làm thẹn quá hóa giận, Lưu Hạnh đột nhiên hét lớn, một lần nữa vung quyền về phía Quách Miểu.

Quách Miểu căn bản không có ý định cùng Lưu Hạnh ở nơi này đánh nhau, bởi vì nhất định sẽ kéo tới một lượng lớn người đi đường vây xem.

Hắn tiếp quyền, sau đó nhấc chân đá Lưu Hạnh một cái thật mạnh, liền quay đầu chạy.

Sức lực của Lưu Hạnh kém xa Quách Miểu, bị cú đá này làm lùi lại vài bước. Thời điểm áp xuống được đau đớn ở bụng muốn đuổi theo, đối phương đã cách một khoảng xa.

Thời gian 10 phút những người đó đưa ra……khẳng định không đủ.

Trong tích tắc, nội tâm của Lưu Hạnh lại lần nữa vang lên câu Quách Miểu vừa nói —— “Mẹ cô chết. Về sau cô liền không còn vướng bận!”

Kỳ thật không chỉ như vậy.

Nếu nàng tuân theo điều kiện đi đến trước cửa nhà đối phương, những người đó nhất định sẽ lập tức kéo nàng vào trong, sau đó cướp đoạt di động của nàng, gỡ cài đặt APP.

Ở trong hiện thực, một khi APP bị gỡ, đạo cụ miễn tử tự nhiên liền vô dụng. Huống chi đối phương tuyệt đối sẽ lục soát người nàng, lấy đi toàn bộ đạo cụ mà nàng mang theo.

Tiếp theo, bọn họ sẽ giam cầm nàng, cho đến khi thời hạn 24 tiếng đồng hồ sắp kết thúc.

Nói cách khác, nếu nàng làm theo yêu cầu của đối phương, mẹ nàng sống, nhưng nàng nhất định sẽ chết.

Bởi vì mất đi tài khoản trò chơi mà chết, cái chết đó thậm chí chỉ bị quy về lý do ngoài ý muốn hoặc tự sát. Đám người kia sẽ không chịu bất luận hoài nghi gì từ phía cảnh sát!

Cho nên……hiện tại đặt trước mặt nàng là 2 lựa chọn: Bản thân chết, hay mẹ của mình chết.

Trong chớp nhoáng, Lưu Hạnh đã làm ra quyết định cuối cùng.

Nàng đè lại cơn đau ở bụng, hướng tới Quách Miểu đang chạy càng ngày càng xa lớn tiếng kêu:

“Đợi đã, tôi đi cùng anh!”

Quách Miểu ngừng lại. Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười xán lạn.

Hắn thấp giọng nói:

“Quả nhiên, chúng ta trước sau là đồng đội phù hợp nhất.”

Đồng dạng ích kỷ, đồng dạng vì đạt mục đích không từ thủ đoạn. Ở thời điểm gặp nguy hiểm, thậm chí có thể không chút do dự vứt bỏ lẫn nhau.

Lưu Hạnh chỉ bị đá một cú, không bị thương quá nặng, đau đớn thực mau liền giảm bớt. Nàng chạy chậm tới trước mặt Quách Miểu, thở hổn hển, sắc mặt thập phần khó coi, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt tươi cười của Quách Miểu.

“……Anh cùng tôi về nhà một chuyến. Nếu bọn họ để lại chứng cứ, chúng ta ít nhất còn có thể báo cảnh sát bắt giữ đám phạm tội giết người kia.” Ngữ khí của Lưu Hạnh thực nặng nề. Đầu quả tim theo lời nói mà loáng thoáng đau nhức, thậm chí khóe mắt cũng dần đỏ hoe.

Quách Miểu chậm rãi vươn tay, quẹt qua một giọt nước mắt chảy xuống trên má nàng, hơi mỉm cười:

“Nước mắt cá sấu.”

Lưu Hạnh cúi đầu, dùng sức cắn môi.

Trong lòng nàng thật sự vì hi sinh mẹ mình mà khổ sở. Kia chính là người đã sinh ra nàng, nuôi nấng nàng. Sau khi ly hôn, mẹ vì nàng, đều không tái hôn.

Nhưng hiện tại...đó đích xác là vướng bận.

Lưu Hạnh hít sâu một hơi, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quách Miểu, trầm giọng nói:

“Đi thôi, lần này anh lái xe.”

“Ok.” Nụ cười trên mặt Quách Miểu càng phóng đại, nghiêng người làm ra tư thế xin mời, muốn Lưu Hạnh đi trước —— Hắn vẫn còn phòng bị, sợ Lưu Hạnh đột nhiên từ sau lưng đâm hắn một dao.

Nhưng Lưu Hạnh cũng không chần chờ, trực tiếp cất bước đi.

Hai người một trước một sau, từ giao lộ đi tới chỗ đỗ xe trước đó.

Cách khu chung cư không xa là một phố ăn uống. Nơi này không cho phép buôn bán, nhưng rất nhiều người bán hàng rong không muốn phí tiền thuê sạp chợ đều đến đây bày quán.

Trưởng khu mặc dù muốn cũng không thể quản lý hết nhiều người như vậy, dần dà, cũng ngầm đồng ý.

Giữa phố ăn uống nằm ở trung ương hai khu chung cư có một ngõ hẻm nhỏ. Xe của Lưu Hạnh và Quách Miểu chính là đậu ở sát vách tường trong ngõ hẻm này.

Lúc hai người đến cạnh xe, trên má Lưu Hạnh đã khô nước mắt.

Bọn họ một trái một phải hướng ra hai bên. Sau khi Quách Miểu mở khóa, Lưu Hạnh liền dẫn đầu kéo ra cửa xe.

Ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm giác được một con dao nhọn sắc bén kề sát bụng nàng.

Lưu Hạnh cả người cứng đờ, chưa kịp mở miệng nhắc nhở Quách Miểu đang mở cửa phía đối diện, đã bị túm vào trong xe.

Cùng lúc đó, Quách Miểu kéo ra cửa xe. Thời điểm hắn nhìn thấy Lưu Hạnh bị túm vào trong, đã muộn ——

Đang đứng trước một quầy hàng lựa đồ ăn, đưa lưng về phía này, Vương Đại Long tức khắc quay đầu lại, phi nhanh đến chỗ Quách Miểu. Lúc Lưu Hạnh bị túm vào xe, Vương Đại Long đồng thời đá một chân vào sau lưng hắn.

Quách Miểu vốn không hề phòng bị, trực tiếp ngã nhào vào trong xe. Vương Đại Long lại xông lên ấn hắn xuống ghế điều khiển.

Bạch Thiên cũng thực mau từ trong đám người bước tới, rút ra hai bộ còng tay từ sau thắt lưng, mây trôi nước chảy giúp Vương Đại Long kiềm chế Quách Miểu.

Tình huống này trong tích tắc đưa tới ánh mắt của rất nhiều người trong phố ăn uống. Phong Đình vào lúc này liền đi ra, trình thẻ cảnh sát trong tay, giọng nói trầm thấp, mặt mày nghiêm túc nói:

“Cảnh sát phá án, nghiêm cấm chụp ảnh tuyên truyền.”

Quách Miểu bị Bạch Thiên và Vương Đại Long cùng nhau đàn áp, nhanh chóng bị còng lại nhét vào ghế sau. Lưu Hạnh đã hôn mê bất tỉnh, cũng bị Đường Cổ một tay túm cổ áo quăng vào cùng một chỗ.

Chiếc xe bắt đầu khởi động, Dư Tô và Bạch Thiên cũng ngồi ở ghế sau, cùng nhau dùng băng dán bịt kín miệng hai người.

Vương Đại Long vừa lái xe, vừa từ kính chiếu hậu ngó ra đằng sau. Đụng phải ánh mắt căm hận của Quách Miểu, hắn cười ha ha, nói với những người khác:

"Mẹ nó quả thực quá kịch tính!!”

Đường Cổ ngồi ở ghế phụ lái, liếc mắt nhìn hắn, chậm rì nói:

“Lo lái xe đi, còn chưa tới thời điểm kịch tính đâu.”

Ghế sau tổng cộng có bốn người, thành ra thập phần chật chội. Nhưng Dư Tô và Bạch Thiên vẫn không chút chần chừ, phân công lục soát người Lưu Hạnh và Quách Miểu.

Dư Tô thực mau tìm được một cái di động, lại không thể mở khóa. Tuy rằng di động có chức năng nhận diện vân tay, nhưng Lưu Hạnh hiển nhiên đã đề phòng gặp phải loại tình huống này, chỉ thiết lập giải khóa bằng mật mã. Di động Bạch Thiên lấy được từ Quách Miểu cũng thế.

Vấn đề trên kỳ thật cũng không quan trọng. Đường Cổ nêu ý kiến:

"Hai cái di động này còn chưa chắc có APP trong đó. Tóm lại tới địa điểm tập kích, cứ trực tiếp phá hủy chúng.”

Vương Đại Long cực kỳ sùng bái nói:

“Trước kia không nhìn ra, anh còn biết cạy khóa xe?!”

Đường Cổ nhướng mày:

“Rảnh rỗi nhàm chán, cùng một vị thúc thúc học. Người ta ngay cả mộ cũng trộm được, trộm chiếc xe tính cái gì?”

“……” Giữa hai chuyện này có liên hệ gì sao?

Đằng sau, Phong Đình cũng đang lái xe chạy theo bọn họ. Hai chiếc xe chạy một mạch hơn hai giờ đồng hồ, mới tới địa điểm tập kích ——

Đây là nơi Vương Đại Long từng ở - Phố Đinh Tử, xóm nghèo nổi danh của thành Tây.

Nơi này chỉ có các căn nhà vừa tồi tàn vừa xập xệ, thoạt nhìn thậm chí có cảm giác lung lay sắp đổ. Mà cư dân trong đó hầu hết đều không phải chính chủ, mà là dân thuê nhà với đồng lương ít ỏi.

Bởi vậy, hoàn cảnh cùng trị an ở đây cực kỳ kém, tương đương với giá thuê thập phần rẻ. Phần lớn là công nhân lao động tay chân thuê. Bọn họ cơ hồ làm việc nặng cả ngày. Phòng ở đối bọn họ mà nói chỉ là chỗ để ngả lưng.

Rất nhiều người sáng sớm đã ra cửa, tới tối mịt mới về. Cho nên mặc dù đang là ban ngày, trên đường cũng không có ai đi lại, chỉ thấy vài con chuột cống to béo thỉnh thoảng chạy vụt qua.

Bọn họ đậu xe dưới một tòa nhà cũ kỹ. Nhóm người Dư Tô xuống xe. Đường Cổ và Bạch Thiên một trái một phải lưu tại hai bên cửa sau chờ. Dư Tô đến chiếc xe Phong Đình lái đằng sau, lấy ra hai cái áo khoác dài. Vương Đại Long thì đi tuốt đằng trước, tiến lên mở cửa nhà.

Tiếp đó, Đường Cổ hơi cong lưng, thân thiện cười với Quách Miểu một cái, sau đó nắm lấy cổ áo của hắn, lôi kéo về phía trước, tiếp nhận áo khoác Dư Tô đưa qua trùm ở trên người hắn, che khuất còng tay sau lưng, áp giải hắn bước đi. Bạch Thiên cũng cõng lên Lưu Hạnh, đi theo lên lầu.

Phong Đình đưa bọn họ đến nơi xong, liền tiếp tục chạy xe đến một bãi đỗ xe, lại quay về xử lý chiếc xe của Lưu Hạnh và Quách Miểu.

Dư Tô theo phía sau, thông qua cầu thang âm u chật hẹp lên lầu hai, lần đầu tiên thấy được nơi Vương Đại Long sinh hoạt trước kia.

Bởi vì thật lâu không ai ở, căn phòng đã đóng một tầng bụi. Lúc bọn họ đi vào còn có hai con chuột kêu chít chít chạy trốn vào phòng bếp.

Cho dù vật dụng trong nhà không quá cũ, nhưng để lâu không dùng, đều không được mỹ quan cho lắm.

Vương Đại Long hắc hắc cười vài tiếng:

“Thật ngại quá! Nơi này chính là như vậy, ngồi đi.”

Dư Tô nhìn thoáng qua cái sô pha đầy bụi, kêu Bạch Thiên đặt Lưu Hạnh lên đó.

Đường Cổ trực tiếp ném Quách Miểu xuống đất, phát ra một tiếng trầm vang. Quách Miểu hừ nhẹ một tiếng, cặp mắt giống như lưỡi dao trừng mọi người.

Nhưng không ai rảnh rỗi nói lời vô nghĩa với hắn. Dư Tô và Bạch Thiên lập tức lấy ra hai cái điện thoại di động, trước dùng chân ghế đập hư, sau lại ném vào trong nước.

Làm xong xuôi, Đường Cổ mới cúi đầu gỡ băng dán trên miệng Lưu Hạnh ra. Dư Tô một ly nước lạnh tưới xuống, Lưu Hạnh liền tỉnh lại.

Lưu Hạnh là ở thời điểm lên xe bị Đường Cổ đánh hôn mê, lúc này vừa mới tỉnh còn hơi mơ mơ màng màng. Chờ thấy rõ bốn người đứng trước mặt, Lưu Hạnh lập tức trợn to mắt, vội vàng bật dậy, mới phát hiện hai tay đang bị còng sau lưng.

Đường Cổ cười tủm tỉm nhìn Lưu Hạnh, mở miệng:

“Đừng sợ, chúng tôi chẳng qua phá huỷ di động của hai người mà thôi.”

Cơ bắp trên mặt Lưu Hạnh run rẩy một chút, ngay sau đó hoảng sợ kêu lên:

“Đùa cái gì vậy?! Trong đó có APP của tôi!”

Đường Cổ cười cười:

“Giả bộ chưa đủ giống. Hai cái di động kia chắc chắn không có APP....Bất quá, không sao.”

“Dù gì, đến lần nhiệm vụ tiếp theo, hai người không tiếp nhận được, cũng sẽ chết.”

Lưu Hạnh biến sắc, đột nhiên nói:

“Anh……chính là người trong điện thoại khi nãy.” Giọng nói này rất quen. Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy hắn còn nói đang ở trong nhà nàng.

Đường Cổ "A!" một tiếng, mặt không đổi sắc đáp:

“Là tôi, trước đó lừa cô thôi...”

Khuôn mặt của Lưu Hạnh liền vặn vẹo.

Đường Cổ vẫn tiếp tục:

“Tuy rằng thật sự có người tới nhà mẹ cô, nhưng chúng tôi đều là công dân gương mẫu, không dám làm gì quá đáng. Chẳng qua mượn tạm di động của mẹ cô, hơn nữa cho người canh chừng, nội trong hôm nay tìm cách không cho bà ấy ra ngoài. Còn giọng nói kia……là chúng tôi mời một nghệ sĩ am hiểu mô phỏng giọng nói người khác ghi âm lại, sau đó dùng kỹ thuật xử lý một chút. Không dám khẳng định giống trăm phần trăm, nhưng ít nhất đã lừa được cô, không phải sao?”

Thân thể Lưu Hạnh bởi vì phẫn nộ mà run lên.

Đáy mắt Đường Cổ lộ ra ý cười, thở dài nói:

“Đang sống yên lành không thoải mái sao? Một hai phải tới tìm chết.”

Lưu Hạnh cúi đầu, sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, bắt đầu cầu xin:

“Chúng tôi sai rồi. Chúng tôi không biết tự lượng sức, cầu xin các người thả chúng tôi. Chúng tôi bảo đảm sẽ không đến tìm các người nữa!”

“Chậc! Lỡ hai người lật lọng thì sao?” Vương Đại Long nói:

“Muốn tìm được di động của hai người cũng không khó, không khai cũng không thành vấn đề.”

Đường Cổ dụ hoặc:

“Hay là…...ai khai ra di động của đối phương ở nơi nào trước, liền thả người đó, thế nào?”

Bạch Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Quách Miểu, xé xuống băng dán trên miệng hắn.

Quách Miểu thở hổn hển, lạnh lẽo nói:

“Đừng nói cho hắn!”

Lưu Hạnh lộ vẻ chần chờ, một lát sau mới mở miệng:

“Hai cái di động giấu cùng một chỗ. Nếu khai ra của đối phương, di động của bản thân cũng bị tìm được. Như vậy, các người có thể bảo đảm chỉ lấy một cái sao?”

Đường Cổ cười híp mắt:

“Đương nhiên! Tôi đưa ra hứa hẹn, chưa từng không tuân thủ.”

“Di động ở khách sạn Vạn Hâm, phòng 307, giấu ở dưới nệm! Thẻ phòng giấu ở khách sạn Lệ Hòa, phòng 613. Thẻ phòng của khách sạn Lệ Hòa đang ở trên ghế điều khiển của chiếc xe lúc nãy!” Trước khi Lưu Hạnh lên tiếng, Quách Miểu một hơi khai ra toàn bộ.

Lưu Hạnh khiếp sợ nhìn Quách Miểu, chưa kịp nói gì. Hắn lại tiếp tục nói:

“Nhiệm vụ trước đó đã kết thúc. Tôi không nên tới báo thù, là tôi sai. Về sau tôi sẽ không lại có bất luận tâm lý trả thù gì đối với các người, hơn nữa cũng không tất yếu phải làm vậy…Các người đi tìm di động đi, của Lưu Hạnh là màu trắng.”

Dư Tô lập tức gọi điện cho Phong Đình.

Phong Đình đang lái chiếc xe của Lưu Hạnh và Quách Miểu đến một nơi hoang vắng vứt bỏ, nhận được điện thoại, thực mau phát hiện một tấm thẻ phòng ở dưới đệm ghế.

Hắn trở về phố Đinh Tử, cùng Dư Tô chạy tới các khách sạn theo lời Quách Miểu miêu tả.

Hai người này thật biết cách giấu đồ. Sau khi đến đây liền trực tiếp đặt phòng ở hai khách sạn khác nhau. Một nơi chỉ để giấu di động. Một nơi khác mới là chỗ bọn họ ở. Thẻ phòng nơi giấu di động lại giấu ở trong phòng ở. Mà thẻ phòng ở lại giấu trong xe.

Nếu tự đi tìm, chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều công sức.

Sau khi tìm được hai cái di động, Dư Tô liền gọi điện báo cho Đường Cổ.

Đường Cổ đi ra ngoài cửa, mới trả lời:

“Lập tức hủy cả hai cái di động, nhổ cỏ tận gốc.”

“……” Ai vừa nói đã ra hứa hẹn, chưa từng không tuân thủ?

Đường Cổ: “Để Phong Đình làm. Người hứa hẹn là chúng ta, không phải Phong Đình.

Thế nào, không đành lòng? Nếu để cho cá lọt lưới, cha mẹ và em trai cô, bao gồm tất cả chúng ta, liền vĩnh viễn không được an toàn.”

Dư Tô cúp điện thoại, cầm đi hai cái di động từ tay Phong Đình, tự mình hủy hoại chúng.

Nếu phải làm người xấu, vậy để nàng làm là được. Nhóm người của Đường Cổ vốn là bị liên lụy, ngay cả Phong Đình cũng vì cùng nàng tiến vào nhiệm vụ mới gặp phải chuyện này, không thể cứ trốn ở đằng sau, để người ta toàn đảm đương người xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play