“Bạn gọi?” Cha Dư Tô hỏi.

Dư Tô nhanh chóng cất di động vào, gật đầu:

“Dạ, tụi con hẹn ngày mai ra ngoài chơi. Đi thôi cha, phía trước là đến chợ.”

Đi tới chợ, trong khi cha Dư Tô chọn nguyên liệu nấu ăn, Dư Tô liền đứng bên cạnh, âm thầm suy nghĩ.

Lần trước nhìn thấy hội trưởng Tào Khôn, là lúc Tào Linh đến xin lỗi nàng. Tại quảng trường, Tào Linh ngay từ đầu vẫn không nhúc nhích. Sau khi Tào Khôn phát ra một tiếng cười khẽ, Tào Linh mới tiến lên, hướng Dư Tô xin lỗi.

Khi đó, biểu hiện của Tào Linh có chút quái dị.

Ấn tượng của Dư Tô về Tào Linh ở trong nhiệm vụ là thông minh cộng thêm chút quái gở, nhưng không giống loại người âm hiểm xảo trá đến mức sẽ xuống tay với thân nhân, bạn bè của người chơi.

Xét ở điểm này, biểu hiện của Tào Linh vào ngày đó làm Dư Tô lúc ấy liền cảm thấy kỳ quái.

Bất quá, bởi vì sự tình đã được giải quyết, bọn họ không tiếp tục để tâm.

Hiện tại, Tào Linh bỗng nhiên chủ động liên lạc, lời nói càng là có ý muốn giúp nàng……

“Con cá này thế nào?” Cha Dư Tô chỉ một con cá lớn trong xô nước, hỏi:

“Lần trước mẹ con làm cá hầm cải chua cứ nhắc mãi, nói con thích nhất món này, tiếc là vẫn không thấy con quay về.”

Dư Tô thu hồi suy nghĩ, cười đáp:

“Là vì đang cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp, thời điểm mới bắt đầu luôn tương đối bận rộn. Qua mấy năm nữa, mỗi ngày con đều cùng cha mẹ ở bên nhau!”

“Thôi thôi!” Cha Dư Tô quay đầu, kêu chủ sạp gói lại con cá kia, lại nhìn Dư Tô nói:

“Qua mấy năm nữa vẫn là cùng lão công ở bên nhau thì tốt hơn.

Hiện mẹ con không ở đây, cứ yên tâm nói cho cha biết, trong số mấy tiểu tử hôm nay tới nhà chúng ta, có thích ai hay không?”

Dư Tô: “……Đều thích.”

Cha Dư Tô giơ tay, giả bộ muốn đánh nàng một cái, xụ mặt nói:

“Không có giỡn chơi! Tuổi cũng không còn nhỏ, nếu mấy tiểu tử kia không được, lần sau cha mẹ sẽ kêu con trai chú Lưu lại đây xem mắt……”

“A! Con còn muốn ăn gà nướng khoai tây. Cha chờ ở đây, con đi mua gà!” Dứt lời, Dư Tô liền xoay người chạy.

Nàng còn chưa bao lớn, đã trực tiếp bị cha mẹ xem thành thừa nữ.

Bữa tối hôm nay thực sự phong phú. Dư Tô thật lâu không được ăn đồ mẹ nấu. Đầy bàn thịt cá làm khẩu vị của nàng mở rộng, cơm cũng ăn nhiều một chén.

Điểm khó chịu duy nhất chính là, mẹ Dư Tô cứ luôn gắp đồ ăn cho Phong Đình.

Cơm nước xong xuôi đã là 9 giờ tối. Phong Đình rốt cuộc đứng dậy tạm biệt, chuẩn bị về nhà.

Mẹ Dư Tô liền ở sau lưng đẩy nàng một phen:

“Thất thần cái gì? Nhanh đi tiễn người ta về!”

Dư Tô đau đầu:

“Mẹ, hắn ở ngay tòa nhà đối diện.”

Mẹ Dư Tô: “Vậy cũng nên đưa đến dưới lầu.”

Ok, nàng thua.

Dư Tô đi theo Phong Đình đến thang máy. Phong Đình duỗi tay ấn nút, hướng mặt về phía cửa thang máy, bình tĩnh chờ đợi.

Sau đó, Dư Tô thấy khóe miệng hắn dần dần cong lên, đột nhiên bật cười, cười đến hai vai run run.

“……”

Dư Tô trừng mắt nhìn hắn, mặt vô biểu tình hỏi:

“Cười cái gì?”

Phong Đình ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười nói:

“Tâm tình tốt bộ không thể cười sao?”

“Không thể!”

“Được thôi, không cười thì không cười.” Dứt lời, từ trong cổ họng hắn lại phát ra một tiếng cười khẽ.

“……” Dư Tô bất đắc dĩ che mặt:

“Cười chết anh đi!”

Thang máy tới, bên trong không có ai. Thời điểm hai người đi thang máy xuống lầu, Dư Tô mới kể về việc Tào Linh gọi điện tới cho Phong Đình nghe.

“Lúc nãy khi ăn cơm, tôi có cẩn thận suy nghĩ.” Dư Tô nói:

“Trước cứ coi như Tào Linh thiệt tình muốn giúp đỡ. Như vậy theo lời nói của Tào Linh, khi nào trong tin nhắn có ký hiệu hai chữ x-c mới là do Tào Linh nhắn. Những lời này rất đáng cân nhắc.”

Nếu Tào Linh thật sự muốn giúp nàng, lại đặc biệt nhấn mạnh những lời trên, tức là có khả năng sẽ có người khác mạo danh, dùng số điện thoại của Tào Linh nhắn tin.

Dư Tô nghĩ đến đây, liền nhớ tới lần Lâm Tiểu An xảy ra tai nạn xe cộ, Phong Đình điều tra được người liên lạc với tài xế gây tai nạn lúc ấy, dùng chính là số di động của Tào Linh. Vốn dĩ Dư Tô còn nghi vấn sự kiện kia có phải do Tào Linh làm hay không, nhưng sau khi biết điểm này, nghi ngờ của nàng liền gần như biến mất.

Hiện tại, nếu kết hợp lời Tào Linh nói với sự việc lần trước, vậy chứng tỏ lần trước là có người khác dùng di động của Tào Linh liên lạc với tài xế gây tai nạn.

Suy ra, vụ tai nạn của Lâm Tiểu An, căn bản không phải Tào Linh làm.

Đương nhiên, hết thảy cơ sở của suy đoán đều dựa vào việc Tào Linh không nói dối. Dư Tô cũng không dám dựa vào phỏng đoán hoàn toàn tín nhiệm Tào Linh, rốt cuộc Tào Linh là em gái của hội trưởng tổ chức Sinh Tồn. Mà Ngải Tiếu và Phương Mẫn cũng đều đến từ tổ chức này.

Dư Tô nói xong, thang máy đã tới tầng trệt.

Hai người bước ra cổng, thấy bên ngoài liên tục có người qua lại, liền cùng nhau đi tiếp đến tòa nhà đối diện, tính vào trong nhà lại nói.

Dư Tô lấy chìa khóa mở cửa, vừa mới đẩy cửa vào, liền thấy vài người trong phòng khách đều dừng hoạt động, nhìn nàng cười.

……Lần này chỉ sợ phải bị chê cười vài ngày.

Vương Đại Long nhìn Phong Đình, chế nhạo:

“Ai da! Đây là con rể nhà ai? Đã chịu về rồi?”

Dư Tô quăng chìa khóa trong tay về phía hắn, vội vàng dẫn vào chủ đề chính:

“Tào Linh gọi điện thoại tới.”

Mấy người lúc này mới nghiêm mặt, nghe nàng kỹ càng tỉ mỉ kể lại một lần.

Đường Cổ nghe xong, hỏi:

“Tào Linh ở trong điện thoại gọi anh trai mình là ‘hội trưởng’?”

Hắn và Hồ Miêu đều không trải qua sự kiện đó, nhưng sau khi gia nhập, lúc tán gẫu nhiều ít nghe qua một chút chuyện về mâu thuẫn của bọn họ với tổ chức Sinh Tồn.

“Đúng vậy.” Dư Tô gật đầu:

“Kỳ thật lần trước hai bên gặp mặt, mọi người đều có thể nhìn ra. Tào Linh rất sợ anh trai mình. Cảm tình giữa hai anh em bọn họ hình như cũng không tốt.”

Đường Cổ ngẫm nghĩ, nói:

“Ngày mai tôi tìm người điều tra xem. Hai người kia muốn báo thù, cứ việc tới, bảo đảm bọn họ có đi mà không có về.” Dứt lời, hắn còn cười một tiếng.

Bạch Thiên dời mắt khỏi màn hình máy chơi game, nói với Đường Cổ:

“Giết người là trái pháp luật.”

Đường Cổ trầm mặc một lát, đáp:

“Bọn họ gây sự trước. Cái này phải gọi là phòng vệ chính đáng.”

“Cũng có lý.” Bạch Thiên híp mắt:

“Thêm tôi một suất.”

Mọi người: “……”

○●○○●○~TK-WATTPAD~○●○○○●

Dư Tô đã dọn tới nhà mới, ở cùng cha mẹ.

Nửa đêm, di động nàng đặt ở bên gối đột nhiên rung lên, làm nàng từ trong mộng bừng tỉnh.

Là Tào Linh nhắn tin:

[Bọn họ x đang tìm một người chơi, dự tính giết c cá nhân kia trước, rồi mới đi đối phó các người.]

Dư Tô nhíu mày, lập tức hiểu được. Hai người kia đang tìm Lâm Khôn.

Tào Linh nói tổ chức Sinh Tồn sẽ không giúp bọn họ trả thù nàng và Phong Đình, nhưng không đại biểu sẽ không hỗ trợ tìm Lâm Khôn.

Dư Tô suy nghĩ một chút, hỏi:

[Sao cô lại giúp chúng tôi?]

Thực mau liền có tin nhắn phản hồi:

[Lần trước người ra tay với bạn của cô là Ngô Băng c, mục đích để x hãm hại tôi.]

Dư Tô giật mình, trong lòng càng khó hiểu.

Ngô Băng ra tay với Lâm Tiểu An, tạo ra xích mích giữa hai tổ chức, chỉ để hãm hại thành viên cùng tổ chức với mình? Hơn nữa, Tào Linh còn là em gái hội trưởng.

Đến cuối cùng, lại là Ngô Băng ra mặt đàm phán, hóa giải mâu thuẫn hai bên, vì thế còn trả giá 3 tấm đạo cụ Miễn Tử.

……Rốt cuộc là tình huống gì? Ngô Băng làm mấy chuyện này, tựa hồ hoàn toàn không có lợi?

Dư Tô đang nghĩ ngợi, lại có một tin nhắn tới:

[Mặc kệ cô tin hay không, trước đó tôi nói sau khi x nhiệm vụ kết thúc sẽ báo thù, là ý nói về sau nếu gặp trong nhiệm vụ, tôi liền ăn miếng trả miếng, chứ không tính toán ở trong hiện thực tra xét đời tư của cô để c đối phó cô, hoặc là thân nhân của cô.]

Dư Tô hồi tưởng lại trận nhiệm vụ làm người ta muốn rụng tóc kia, trong đầu hiện ra bộ dạng cuối cùng của Tào Linh trước khi nhiệm vụ kết thúc.

Lúc ấy, Tào Linh dùng một con mắt còn lại cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, thông báo rằng mình có đạo cụ Miễn Tử, tiếp theo liền rũ xuống mi mắt nhàn nhạt nói:

“Tôi sẽ báo thù”.

Thời điểm Dư Tô trả lời, Tào Linh cũng chỉ cười một cái, bật ra hai chữ "Được thôi".

Khi đó, biểu tình và ngữ điệu của Tào Linh không có bất luận một tia tức giận cùng không cam lòng. Hiển nhiên ở thời điểm biết được thân phận của Dư Tô, Tào Linh đã tiếp nhận kết quả nhiệm vụ thất bại.

Nếu Tào Linh thật sự là loại người sẽ ở trong hiện thực thương tổn người vô tội, chỉ vì người kia có quan hệ với người chơi, lúc ấy ít nhất nên biểu hiện ra một chút phẫn nộ hoặc không cam lòng, mà không phải bình tĩnh như vậy.

Về sau, Lâm Tiểu An xảy ra chuyện. Phong Đình tra được số điện thoại của Tào Linh là cùng một số liên lạc với tài xế gây tai nạn, Dư Tô mới không tiếp tục hoài nghi.

Nhưng hiện tại thoạt nhìn…...giữa Tào Linh và Ngô Băng, hoặc là nói, ở trong tổ chức Sinh Tồn, còn có rất nhiều tranh đấu gay gắt mà người ngoài không thể nào biết được.

Dư Tô nhìn chằm chằm tin nhắn kia thật lâu, mới hỏi:

[Cô ở nơi đó sống không tốt sao?]

Qua vài phút, tin nhắn của Tào Linh mới tới:

[Nếu x tôi biết thêm gì, sẽ liên hệ sau c.]

Dư Tô cau mày, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Nàng chụp lại màn hình tin nhắn, gửi vào trong nhóm chat:

[Tôi cảm giác, Tào Linh là thiệt tình muốn giúp đỡ.]

Vốn tưởng chờ đến sáng mai mọi người tỉnh dậy mới thấy tin nhắn, không ngờ hơn một phút sau, liền thấy Phong Đình nhắn lại một câu:

[Khuya như vậy còn chưa ngủ, muốn làm tặc?]

Dư Tô cắn răng nghiến lợi trả lời:

[không phải anh cũng chưa ngủ sao?!]

Phong Đình: [Bị điện thoại rung đánh thức.]

Dư Tô: [Ai bảo đi ngủ không biết bật tĩnh âm.]

Phong Đình: [A!]

Dư Tô: [《●◇●》Hoảng sợ.jpg]

Vương Đại Long: [Hơn nửa đêm không ngủ được, ở trong nhóm ve vãn đánh yêu vậy mà coi được sao? Gâu!]

“……” Dư Tô tắt di động, giả chết.

Di động lại rung vài lần, là Phong Đình nhắn riêng qua cho nàng.

[Chuyện về Tào Linh ngày mai để Đường Cổ điều tra. Nhân mạch của hắn khá rộng, rất nhanh sẽ có kết quả.]

Dư Tô đánh mấy chữ, lại xóa đi, chỉ trả lời:

[Ok, ngày mai bàn tiếp. Ngủ ngon!]

○●○●○●~TK-WATTPAD~●○●○●○

Sáng sớm hôm sau, Dư Tô bị mẹ xách lên từ trong ổ chăn.

Mẹ Dư Tô đưa một vại canh gà cho nàng:

“Đứa nhỏ này, cũng không biết chủ động một chút! Tối hôm qua mẹ hỏi rồi, Tiểu Đình còn độc thân. Con phải biết tranh thủ. Đi, đem canh gà đưa cho người ta, nhớ nói là tự tay hầm!”

Dư Tô mang một đầu tóc ổ quạ nỗ lực mở mắt ra, nói:

“……Mẹ, bình tĩnh một chút. Con như vậy chẳng lẽ không gả đi được.” Thứ tốt đương nhiên phải để cho mình uống.

Trưa hôm đó, Đường Cổ gửi một vài thông tin vào trong nhóm chat.

Nội dung là, Tào Linh và Tào Khôn - hội trưởng của tổ chức Sinh Tồn - không phải anh em ruột.

Khi Tào Khôn còn nhỏ, cả nhà xảy ra một sự cố lớn. Trừ bỏ hắn, toàn bộ người trong nhà đều chết hết. Sau đó, hắn được nhà họ Tào nhận nuôi, trở thành anh trai của Tào Linh.

Lúc ấy, bọn họ đều còn rất nhỏ. Cha mẹ bọn họ vì không muốn Tào Khôn khi lớn lên cảm thấy thua thiệt, cho nên trước sau che giấu chuyện này, coi hắn như con trai ruột nuôi lớn. Hai anh em cũng luôn cho rằng đối phương là thân nhân có quan hệ huyết thống với mình. Về sau, cha bọn họ mắc bệnh qua đời. Hai năm kế tiếp, mẹ bọn họ cũng bệnh nặng, trước khi rời đi nhân thế, đã nói ra sự thật về thân thế của Tào Khôn.

Mà nguyên nhân cụ thể khiến Tào Linh sợ hãi Tào Khôn……

Theo tin nhắn Đường Cổ gửi, là vì Tào Khôn ôm thứ tình cảm không nên có giữa hai anh em đối với Tào Linh.

Có thành viên trong tổ chức Sinh tồn từng vô tình bắt gặp Tào Khôn và Tào Linh đơn độc ở trong phòng nói chuyện. Tào Khôn đã cưỡng hôn Tào Linh.

Càng cẩu huyết chính là, Ngô Băng thích Tào Khôn, và cũng biết Tào Khôn mang loại tâm tư gì đối với Tào Linh.

Vì thế, ở tổ chức liền trình diễn một hồi cốt truyện ngược luyến, hơn nữa không chỉ một lần.

Tào Linh cực kỳ ghét Tào Khôn. Nhưng chỉ cần Tào Linh không muốn chết, liền vĩnh viễn không thể rời đi nơi đó. Để cột Tào Linh vào bên cạnh mình, Tào Khôn đã bức ép Tào Linh cướp đoạt tài khoản của một người chơi, trở thành phần tử của cái APP chết chóc này.

Nếu Tào Linh thất bại trong nhiệm vụ, hắn có thể làm Tào Linh tiếp tục sống sót. Nhưng nếu Tào Linh muốn rời khỏi, hắn sẽ phát động toàn bộ lực lượng trong tổ chức đi lùng sục, một lần nữa bắt Tào Linh trở về.

Trừ việc này ra, trong lúc Tào Linh bỏ trốn, một khi có thành viên của tổ chức ở trong nhiệm vụ gặp gỡ Tào Linh, nếu có thể giết chết nàng, liền được đến phần thưởng phong phú.

Đương nhiên, những thành viên nọ không biết bí mật giữa Tào Khôn và Tào Linh, chỉ có một số ít người sinh hoạt ở tổng bộ mới rõ ràng.

Bởi vì điều này, Tào Linh căn bản không cách nào rời khỏi Tào Khôn.

Tào Linh cũng từng động thủ giết Tào Khôn. Sau lần đó, hắn nằm ở bệnh viện hơn nửa tháng. Mà tình trạng của Tào Linh càng tệ hơn, phải theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Tào Khôn chính là một kẻ biến thái, chân chính biến thái.

Hắn thích Tào Linh. Nhưng nếu Tào Linh uy hiếp đến tính mạng của hắn, hắn cũng có thể không chút lưu tình xuống tay với nàng.

Oái ăm chính là, loại người này, Ngô Băng lại phi thường thích.

Ngô Băng thường xuyên tạo ra một vài chuyện lớn bé vu hãm Tào Linh. Mục đích là hy vọng Tào Khôn sẽ dần dần chán ghét Tào Linh. Bao gồm một lần gây tai nạn cho Lâm Tiểu An - bạn của Dư Tô, cũng là hành động của Ngô Băng.

Mà trước đó, Tào Linh vẫn luôn xem Ngô Băng mặt ngoài đơn thuần thiện lương như bạn tốt. Cho đến khi sự tình phát sinh, Tào Linh mới biết được là Ngô Băng thiết kế hãm hại mình.

Tào Linh ở trong tổ chức thật sự không tốt. Các thành viên đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Tào Khôn tuy rằng không cưỡng bách nàng phát sinh quan hệ với hắn, nhưng sẽ thường thường nổi điên bức ép Tào Linh nói yêu hắn. Nếu nàng không chịu, Tào Khôn sẽ không ngần ngại động thủ.

Trên thân thể Tào Linh thường xuyên mang thương tích. Những vết sẹo kia bị giấu dưới lớp quần áo, không ai có thể thấy. Nhưng Tào Linh vẫn không ngừng phản kháng, duy nhất một lần chủ động thuận theo Tào Khôn, chính là vì muốn hắn buông xuống phòng bị mà giết hắn.

Đáng tiếc, không thành công.

Dần dần, Tào Linh càng ngày càng quái gở. Mặc dù sống gian nan như vậy, nhưng nàng vẫn không muốn chết.

Dư Tô không thể tin tưởng đọc xong toàn bộ tin nhắn, hơn nửa ngày mới phản hồi một câu:

[Mấy chuyện này anh làm thế nào tra được?]

Đường Cổ đáp:

[Bạn tôi tìm được một thành viên trong tổng bộ tổ chức bọn họ, hứa hẹn cho hắn 10 tấm đạo cụ Miễn Tử. Hắn liền khai ra.]

Vương Đại Long: [10 tấm? Đâu ra nhiều vậy?]

Đường Cổ: [Bạn tôi hứa hẹn, đâu phải tôi.]

Vương Đại Long: [??? Vậy bạn anh làm sao có nhiều đạo cụ Miễn Tử như vậy?]

Đường Cổ: [Lừa hắn thôi, một tấm cũng không có.]

Dư Tô: [●□●!!!!]

Xã hội thật hiểm ác!

Nàng kéo các khung thoại lên trên, đọc lại đoạn tin nhắn kia một lần, càng đọc, trong lòng càng nghẹn muốn chết.

Khó trách lúc ấy ở trong nhiệm vụ, Tào Linh vẫn luôn lầm lầm lì lì, ngay cả tươi cười cũng ít đến cơ hồ không có.

Đổi là ai cũng không có khả năng cười được.

Hồ Miêu nhắn qua:

[ (ToT) Thật tội nghiệp! Chúng ta không có cách nào giúp cô ấy sao?]

Đường Cổ: [Đương nhiên là có —— giết Tào Khôn.]

Bạch Thiên: [👍]

Vương Đại Long: [Đây là ý tán thành hay là ám chỉ hành động vậy?]

Bạch Thiên: [Làm sao để dụ hắn tiến vào cùng nhiệm vụ?]

Đường Cổ: [Trong nhiệm vụ giết hắn cũng vô dụng, hắn có rất nhiều đạo cụ, không bằng……]

Bạch Thiên: [Trong nhóm có cảnh sát.]

Phong Đình: [Có sao? Tôi không phát hiện.]

Dư Tô đang xem bọn họ nói chuyện. Di động báo có một tin nhắn mới.

Nàng lập tức mở ra, là Tào Linh nhắn:

[Bọn họ đã đến thành phố H tìm người chơi kia x, tạm thời an toàn c.]

Dư Tô khẽ thở dài, đánh một đoạn tin nhắn thật dài, cuối cùng lại xóa đi, chỉ đáp hai chữ:

[Cảm ơn.]

○●○●○●~TK-WATTPAD~○●○●○●

Tin nhắn tiếp theo của Tào Linh, là ở 3 ngày sau——

[Bọn họ ngày hôm qua đi tới nhà cha mẹ cô, không tìm được người, hiện tại đang trên đường c đến chỗ các người. Phải cẩn thận x!]

Dư Tô nhận được tin nhắn, lập tức chụp màn hình gửi vào trong nhóm chat.

Vài phút sau, Hồng Hoa và Hồ Miêu mang theo giỏ trái cây tới cửa.

Thừa dịp hai người cùng cha mẹ Dư Tô tán gẫu, Dư Tô tìm cớ phi nhanh ra ngoài, cùng những người khác tập hợp.

Ngải Tiếu và Phương Mẫn tên thật là Quách Miểu và Lưu Hạnh. Thời điểm hai người ngừng xe ở ngoài cổng khu chung cư, nhóm người trong tổ chức Dư Tô đã ngồi ở quán cà phê tại chung cư đối diện nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai người kia ngồi ở trong xe bàn bạc gì đó, Lưu Hạnh ở ghế lái hạ xuống cửa sổ xe thăm dò nhìn vào khu chung cư, lại nói mấy câu với Quách Miểu, mới kéo lên cửa sổ, lái xe rời đi. Xe rẽ một đường cong, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Vương Đại Long nhỏ giọng hỏi:

“Kỳ quái, sao bọn họ đi nhanh vậy?”

Đường Cổ cười tủm tỉm khuấy ly trà sữa trong tay, chậm rãi đáp:

“Nếu tôi đoán không sai, bọn họ tính toán ở chỗ này tìm người lừa gạt.”

Dư Tô gật đầu:

“Bọn họ có thể là muốn chờ dân cư sống trong khu chung cư ra tới. Xác định mục tiêu xong, cùng đối phương ra điều kiện gì đó, để đối phương dẫn bọn họ vào. Có người nói giúp, bảo vệ đương nhiên sẽ không ngăn cản bọn họ.”

Vương Đại Long bẻ ống hút, nói:

“Đúng là nham hiểm.”

Phong Đình cúi đầu lấy ra di động:

“Tôi gọi người tới.”

Sau khi cuộc gọi được chuyển thông, Phong Đình liền nói với đầu bên kia một câu:

“Dương Quang, mượn một người trong tổ chức của anh một chút……”

Điện thoại vừa mới cúp, liền thấy Quách Miểu và Lưu Hạnh từ ngã rẽ đi bộ ra, đứng ở ven đường, cách cổng khu chung cư không xa, thoạt nhìn như đang tán gẫu.

Vài phút sau, Diêu Viện ăn mặc một thân trang phục hằng ngày, cầm theo một cái giỏ tre bước ra cổng.

Diêu Viện ra tới xong cũng không làm gì nhiều, chỉ xách giỏ hướng về phía chợ chậm rì rì đi tới.

Ánh mắt hai người kia quét một vòng trên người Diêu Viện, liếc nhìn nhau, nhưng không làm ra hành động gì.

Lúc sau, lục tục có dân cư ra tới hoặc trở về, bọn họ vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.

Vương Đại Long "Chậc!" một tiếng:

“Chúng ta có phải đã đoán sai không?”

“Chờ.” Đường Cổ một chút cũng không nóng nảy.

Hơn 10 phút trôi qua, hai người kia rốt cuộc có hành động.

Bọn họ tiếp cận một phụ nữ trung niên từ con đường nhỏ ra tới, hiện đang muốn trở về chung cư, không biết nói cái gì, chỉ thấy người kia lắc đầu, tăng nhanh bước chân đi vào cổng.

Sau đó, bọn họ lại hướng tới hai người trước đó cũng đi ra, hiện đang trên đường trở về nhà. Đối phương cũng cự tuyệt.

Lúc này, Diêu Viện xuất hiện, xách một túi trái cây cùng ít rau dưa mới mua, biểu tình thoải mái trở về.

Hai người ngăn lại Diêu Viện, mở miệng nói gì đó. Diêu Viện lộ vẻ chần chờ, chỉ vào chốt bảo vệ ngay cổng nói vài câu. Lưu Hạnh lập tức lộ ra sắc mặc bất đắc dĩ, kéo tay Diêu Viện, tựa hồ bắt đầu năn nỉ.

Diêu Viện khó xử suy nghĩ trong chốc lát, mới gật đầu.

Ba người liền cùng nhau cất bước tới cổng khu chung cư.

Sau một hồi, Dương Quang gọi điện báo cho Phong Đình:

“Diêu tỷ vừa nói cho tôi. Hai người kia tự xưng là nhân viên của một công ty đòi nợ thuê. Bởi vì bên trong có hộ gia đình thiếu nợ không chịu trả, cứ luôn trốn tránh không ra ngoài, bọn họ lại không thể xông vào, chỉ có thể cầu dân cư trong khu nhà này hỗ trợ, hy vọng có thể đi theo vào, sau đó sẽ hậu tạ một số tiền. Hiện tại bọn họ đã vào được, tiếp theo mọi người muốn làm gì? Nếu cần chúng tôi hỗ trợ cứ việc nói, đừng ngại.”

“Tạm thời không cần, cảm ơn.” Phong Đình cúp điện thoại, quay lại nói:

“Bọn họ đi vào nhất định sẽ tìm nơi trốn, chờ đến tối mới hành động.”

Vương Đại Long bức xúc:

“Nhân số của chúng ta nhiều hơn, bọn họ tiến vào nhất định không phải vì muốn ra tay với chúng ta, là nhắm tới Dì Dư và chú Dư.”

Hai người này trước đó đi tìm cha mẹ Dư Tô, hiện tại chắc chắn đã biết người đang được Dư Tô tiếp nhận, lại rất dễ đoán được Dư Tô sẽ không để cha mẹ mình ở cùng nhà các người chơi khác.

Cho nên cách tốt nhất chính là xuống tay với cặp vợ chồng bình thường này.

“Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, nếu đã tới, thì đừng hòng trở về.” Đường Cổ lộ ra một nụ cười cáo già, thong thả đứng dậy:

“Đi, ấn theo kế hoạch mà làm.”

Phong Đình, Bạch Thiên, Vương Đại Long, Đường Cổ, Dư Tô, năm người lục tục từ quán cà phê đi ra, chui vào một chiếc xe con bình thường ven đường.

Vương Đại Long phụ trách lái xe. Bạch Thiên ngồi ở ghế phụ lái, vẻ mặt chờ mong quay đầu nhìn chằm chằm Đường Cổ.

Đường Cổ rũ xuống mi mắt, cúi đầu thao tác trên di động vài cái, sau đó đưa cho Bạch Thiên.

Sau một hồi chuông chờ, liền nghe thấy đầu bên kia di động truyền đến giọng nói:

“A lô?”

Thanh âm này rất quen tai. Đúng là giọng của Phương Mẫn — hay phải gọi là Lưu Hạnh.

Bạch Thiên thấp giọng "Khụ khụ!" hai cái, xụ mặt hỏi:

“Lưu Hạnh, cảnh quan trong chung cư chúng tôi đẹp không?”

Đầu đối diện trầm mặc một chút, tựa hồ là ngoài ý muốn, sau một lát mới lên tiếng:

“Anh là đồng lõa của hai người kia?”

Bạch Thiên nghiêm trang sửa lại:

“Là bạn bè, loại cấu kết làm chuyện trái pháp luật như hai người mới gọi đồng lõa.”

“……”

Lưu Hạnh trầm giọng nói:

“Các người đang ở đâu?”

Đường Cổ cười khẽ một tiếng, để sát vào di động, ngữ điệu thập phần ôn hòa đáp:

“Ở nhà cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play