“Còn một vấn đề nữa là sau khi chúng ta quay phim ngắn xong thì chiếu ở đâu đây?”
Đây là điều mọi người quan tâm nhất. Dù sao thì thứ như điện ảnh này, nếu như quay xong mà không được chiếu, không ai xem, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
“Tôi biết hai học viện điện ảnh của thành phố A đều có phòng chiếu. Có phải chúng ta phải liên lạc với bọn họ vào lúc diễn ra trận chung kết không, thuê phòng chiếu của bọn họ?”
“Nếu làm như vậy, có khi nào tác phẩm tham gia thi đấu của hai học viện điện ảnh kia sẽ có lợi thế sân nhà không? Vốn dĩ sinh viên trường bọn họ đã có lượng fan cố định rồi, nếu như chơi như vậy, người thiệt chắc chắn là mấy trường bình thường chúng ta đó!”
Cố Trầm yên lặng lắng nghe hết tất cả những thắc mắc của mọi người, mỉm cười giải thích: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ là một bộ phim ngắn hai mươi phút, tuy rằng là phim, nhưng gọi chính xác hơn thì là video dài. Thế thì hoàn toàn không nhất thiết phải chiếu trong rạp, chúng ta có thể phát trực tiếp trên trang web video là được rồi. Như vậy khán giả mà chúng ta được tiếp cận là một số lượng lớn cư dân mạng, sẽ được lan truyền rộng rãi hơn, sau đó để cư dân mạng bỏ phiếu, chọn ra những tác phẩm lọt vào vòng đầu tiên.”
“Đăng lên trên mạng ư?” Đám người nghe vậy thì nhìn nhau.
“Ừm.” Cố Trầm gật đầu: “Chúng ta tổ chức cuộc thi thu thập bài viết này, mục đích ban đầu là muốn duy trì bảo vệ di tích lịch sử của khu phố cổ. Cho nên đương nhiên là có càng nhiều người tham gia, gây ra tiếng vang càng lớn thì càng tốt. Bây giờ internet phát triển như vậy, nếu như có thể khiến trên mạng sục sôi, thì sẽ càng có ưu thế hơn là chiếu trong phạm vi nhỏ như rạp chiếu.”
“Thế nhưng nếu như không chiếu phim trong rạp chiếu, không chiếu trên màn hình lớn, thì đâu còn ý nghĩa nữa?” Có người không nhịn được mà phản bác: “Không thể chiếu trong rạp chiếu, thì còn có thể gọi là phim được sao?”
“Cho nên mới là phim ngắn.” Cố Trầm có thể hiểu được sự cố chấp của một số người đối với chiếu rạp, kiên nhẫn nói: “Như thế này, chúng ta cũng có thể đợi sau buổi chung kết rồi chiếu tác phẩm xuất sắc nhất trong rạp chiếu, coi như cổ vũ cho tác phẩm xuất sắc nhất.”
“Thế nhưng...” Đàn anh đã từng đoạt giải phim tài liệu hay nhất trong Liên hoan phim sinh viên đại học trước đó do lực một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì. Nhưng có thể nhìn ra được sự mất mát trên khuôn mặt đó.
“Đừng như vậy, mọi người đều đang cố gắng hết sức để quảng bá khu phố cổ phía tây mà.” Cao Hải Dương khoác lấy vai đàn anh kia, rồi lại rót cho anh ta một chén rượu: “Cậu nghĩ tích cực chút xem nào, chúng ta tổ chức cuộc thi lần này, nếu như gây được tiếng vang lớn, chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý tới. Có thể khiến càng nhiều cư dân mạng thưởng thức tác phẩm của cậu, không phải cũng rất tốt sao! Dù sao thì ý nghĩa tồn tại của tác phẩm ngoài truyền đạt tư tưởng ra, còn là phải lan tỏa được nữa!”
“Đúng đó!” Những người khác cũng đồng loạt khuyên nhủ: “Hơn nữa không phải Cố Trầm đã nói rằng cuối cùng sẽ tìm cách chiếu tác phẩm xuất sắc nhất lên màn ảnh lớn sao.”
Cố Trầm cũng có hơi bất ngờ. thực ra trước khi thực hiện kế hoạch, Cố Trầm đã đoán trước được bản thân có thể sẽ gặp phải nhất nhiều gian nan và trắc trở. Nhưng cậu không ngờ rằng, trắc trở đầu tiên lại là phim ngắn sẽ chiếu ở đâu. Nhìn đàn anh có vẻ mặt mất mát, cậu không tiếp tục nói thêm điều gì nữa, mà để đàn anh kia tự mình âm thầm tiêu hóa cảm xúc.
Ngoài việc này ra, Cố Trầm lại rót thêm cho bản thân một chén rượu, nâng ly với mọi người. Nhờ các đàn anh đàn chị sau khi quay về sẽ kêu gọi các sinh viên tham dự cuộc thi thu thập bài viết này nhiều hơn, tốt nhất là viết được nhiều bài văn, hoặc là đăng được nhiều tấm ảnh cũ trong cuộc thi hơn.
“Tôi sẽ mở một chủ đề trên weibo. Nếu như sau khi chủ đề đó mở ra, trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ bị weibo tự động đẩy lên các đề xuất nổi bật. Cố Trầm giới thiệu đơn giản về cơ chế đẩy đề xuất nổi bật của weibo: “Tới lúc đó chúng ta có thể thích bình luận chia sẻ bài đăng mà mình thích, như vậy các bài đăng mà chúng ta thích sẽ ở vị trí nổi bật, sẽ càng có nhiều người nhìn thấy hơn.”
“Đây lại là một cách để cư dân mạng muốn tham gia hơn đó.” Hai mắt Tưởng Vi Vi sáng lên, nhạy bén nhận ra được cách này có thể gợi lên mức độ lan tỏa của dư luận. Tưởng Vi Vi như có điều suy nghĩ, cảm thấy lúc tòa soạn bọn cô tuyên truyền sách mới, cũng có thể dùng cách này.
Cố Trầm gật đầu, coi như đồng ý với lời Tưởng Vi Vi nói. Tiếp tục nói: “Tôi sẽ chính thức tổ chức cuộc thi thu thập bài viết vào ngày kia. Hy vọng các đàn anh đàn chị có thể giúp đỡ nhiều hơn, nếu như tạm thời không có bài văn để đăng lên, thì có thể đăng nhiều hình ảnh cũ cũng được.”
Suy nghĩ của Cố Trầm là muốn các sinh viên đăng bài nhiều để tạo bầu không khí. Như vậy thì các cư dân mạng lướt internet sẽ nhìn thấy chủ đề, mới có hứng thú để tham gia được. Dù sao thì bản chất thích hóng hớt của con người sẽ không thay đổi.
“Thế thì không có vấn đề gì. Không có ảnh thì bảo mọi người đi chụp ngay bây giờ cũng được.” Triệu Thự cười vui vẻ nói: “Tôi nay tôi sẽ về nhà bà nội một chút, lật hết ảnh cũ trong nhà hàng xóm ra. Đợi tới khi mở chủ đề weibo, tôi lập tức sẽ đăng mấy ảnh đó lên mạng luôn. Chắc chắn sẽ ủng hộ cậu.”
Cố Trầm cười giơ ngón tay cái like với Triệu Thự.
Bữa ăn này ăn tới tận hơn mười giờ, tất cả chia tay nhau trong vui vẻ. Cố Trầm cũng nói rõ hết tất cả những chuyện cần phải nói, những thứ cần phải nhờ vả. Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Trầm lại liên lạc với ban tổ chức và các nhà tài trợ.
“Ban tổ chức?” Giáo sư Hình có hơi bất ngờ nhìn Cố Trầm: “Em muốn tìm ban tổ chức và nhà tài trợ như thế nào?”
“Tốt nhất là có thể để các tổ chức hoặc bộ phận về phương diện trùng tu văn vật tới đảm nhiệm ban tổ chức, như vậy thì chúng ta sẽ càng có tiếng tăm hơn khi quảng bá duy trì bảo vệ khu phố cổ phía tây. Vấn đề nhà tài trợ em sẽ tự mình nghĩ cách.” Cách làm việc của Cố Trầm từ trước tới giờ đều là việc tự bản thân có thể làm thì tuyệt đối sẽ không làm phiền tới người khác. Trước đây cậu làm việc ở Phòng kinh doanh cũng quen biết không ít khách hàng lớn. Những khách hàng này có người làm kinh doanh có người làm bên quan hệ công chúng. Cố Trầm cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể giải quyết được chuyện kéo nhà tài trợ này.
Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm đầy bất ngờ. Không ngờ rằng học trò vừa mới lên năm nhất này của mình, không những có thiên phú học lực không tệ, mà làm việc cũng trưởng thành tháo vát tới như vậy. Đúng là khiến ông bớt lo hơn nhiều: “Chuyện liên lạc với ban tổ chức thì cứ để thầy. Tới lúc đó thầy gọi một cuộc điện thoại, nhờ Cục văn vật đứng ra đưa một văn bản xác nhận. Liên kết hoạt động thu thập bài viết lần này với đơn vị của bọn họ.”
Rồi lại hỏi Cố Trầm: “Em có chắc chắn có thể giải quyết được chuyện kéo nhà tài trợ một mình được không?”
Cố Trầm gật đầu: “Em chắc chắn ạ. Chắc ngày mai em có thể giải quyết được chuyện nhà tài trợ thôi. Tới lúc đó em sẽ viết ra các giải thưởng và chế độ nhận thưởng nộp lên cho thầy xem ạ.”
Thái độ Cố Trầm chắc chắn như vậy, giáo sư Hình cũng không nói nhiều thêm nữa. Chỉ cười nói rằng: “Thằng nhóc này còn có năng lực hành động ghê đấy nhỉ. Người trẻ tuổi nên như vậy, làm chuyện gì cũng phải nhanh chóng.”
Trước đây tuy rằng Cố Trầm cũng làm việc chu đáo, nhưng luôn có cảm giác lạnh nhạt vô hồn trầm lặng, giống như không có chút hy vọng nào với thế giới này vậy. Giáo sư Hình nhìn thấy vậy thì vô cùng lo lắng. Thậm chí còn muốn nhờ bạn thân của ông giúp Cố Trầm khám xem có vấn đề tâm lý gì không. May mà tự bản thân Cố Trầm đã thay đổi rồi.
Giáo sư Hình cảm thấy, đúng là người trẻ tuổi vẫn nên có sự nghiệp của chính mình.
Đương nhiên Cố Trầm không biết những điều giáo sư Hình đang cảm khái trong lòng. Cậu đi ra khỏi văn phòng giáo sư Hình, lập tức đăng một tin trong vòng bạn bè. Nói ngắn gọn súc tích rằng bản thân muốn tổ chức hoạt động thu thập bài viết, hiện tại đang tìm kiếm các nhà tài trợ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Trầm đăng bài vào vòng bạn bè sau khi lập WeChat, lập tức khiến bạn bè trong vòng chú ý tới. Gần như còn chưa tới mười giây, điện thoại Cố Trầm đã rung lên bần bật, vang ong ong không ngừng. Có bạn bè bình luận trong vòng bạn bè hỏi thăm, có người thì nhắn trong nhóm, có người thì nhắn tin riêng cho Cố Trầm, còn có người gọi điện thoại thẳng tới.
“Cần bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”
Cố Trầm nghe thấy lời nói kiểu tổng tài bá đạo của Chung Ly Toại, nhất thời khiếp sợ không nhẹ.
“Không cần! Không cần!” Cố Trầm vội vàng giải thích: “Chỉ là tài trợ một cuộc thi thu thập bài viết thôi. Còn không dám nhờ tới tôn đại phật như anh đâu.”
“Là hoạt động thu thập bài viết về bảo vệ di tích văn hóa khu phố cổ phía tây đúng không?” Trong điện thoại, Chung Ly Toại cười nói: “Có thể ủng hộ sự nghiệp bảo vệ văn hóa của nước ta một chút cũng rất tốt mà.”
Cố Trầm đang định từ chối, Chung Ly Toại lại nói: “Cậu có từng nghĩ rằng, nếu như hoạt động thu thập bài viết lần này cậu có thể kéo được Công ty vốn Thiên Toại làm nhà tài trợ thì sẽ gửi tới bên ngoài một tín hiệu, đó là Công ty vốn Thiên Toại tham gia vào dự án phát triển khu phố cổ phía tây này hay không? Cậu nghĩ mà xem, đối với dự án này của các cậu, cũng có lợi mà.”
Cố Trầm lập tức im lặng. Cậu có thể hiểu được ý của Chung Ly Toại. Chung Ly Toại muốn cậu mượn thế lực của Công ty vốn Thiên Toại, phát tín hiệu rằng phe phía tây đã lôi kéo được nhà đầu tư với bên ngoài. Không cần biết cuối cùng Công ty vốn Thiên Toại có tham gia đầu tư dự án phát triển khu phố cổ phía tây hay không, ít nhất thì trong giai đoạn trước mắt, sự tham gia của Công ty vốn Thiên Toại cũng tạo thêm sức nặng cho cán cân của Cục xây dựng.
“Thế nhưng dự án phát triển khu phố cổ phía tây này rốt cuộc có thể sinh lời hay không, bây giờ chúng ta cũng chưa rõ ràng...”
“Bất kỳ dự án nào cũng có rủi ro thua lỗ. Đó là lý do tại sao các tổ chức đầu tư sẽ thành lập các tổ chức tư vấn chuyên môn để tiến hành điều tra và phân tích lợi nhuận của từng dự án. Đầu tư có rủi ro, các nhà đầu tư có kinh nghiệm đều biết rõ điều này. Tôi sẽ không làm chuyện không có lợi ích.” Chung Ly Toại cười nói: “Còn nữa, có thể đóng góp một phần nào đó vào việc tuyên truyền bảo vệ văn vật lịch sử, bản thân chuyện này là ý thức trách nhiệm xã hội mà mỗi doanh nghiệp cần phải có.”
“Vậy được rồi.” Cố Trầm nói: “Hoạt động thu thập bài viết này của chúng tôi bao gồm hai phần là cuộc thi mặt bằng và cuộc thi phim ngắn. Cái trước là nội dung bài việc và đăng ảnh chụp cũ, giải thưởng phần này tổng cộng là 10 vạn tệ. Một giải nhất 2 vạn tệ, năm giải nhì mỗi người 5000 tệ, mười giải ba mỗi người 1000 tệ. Còn có cả một trăm giải thưởng khuyến khích, kế hoạch của tôi là kêu gọi các nhà tài trợ để sử dụng sản phẩm thương hiệu hoặc là phiếu mua sắm tặng cho những cư dân mạng trúng thưởng. Như vậy vừa có thể quan tâm tới cảm giác tham gia của cư dân mạng, cũng có thể quảng bá thương hiệu cho nhà tài trợ.”
“Còn về phần thi phim ngắn, chúng tôi chỉ chọn ra giải nhất thôi. Đầu tư cho đối phương quay một bộ phim ngắn.” Cố Trầm dừng lại một chút. Thực ra ý tưởng này cũng bất chợt nảy ra sau khi nghe đàn anh kia than phiền vào buổi tối ngày hôm qua.
Cố Trầm có thể hiểu được sự cố chấp với chuyện này của rất nhiều nhà làm phim đối với việc quay phim. Cũng biết có rất nhiều đạo diễn trẻ tài năng không thể thực hiện được ước mơ của mình vì không kéo được nhà đầu tư. Cho nên lần này cậu định chơi lớn luôn. Lợi dụng giải nhất này để làm mánh lới quảng cáo đầu tư vào lĩnh vực làm phim, thu hút ngày càng nhiều đạo diễn trẻ chuyên nghiệp tham gia cuộc thi làm phim ngắn lần này.
Bởi vì Cố Trầm biết rất rõ ràng, tác phẩm được sản xuất bởi một đạo diễn chuyên nghiệp và có tài năng, người bình thường không thể nào so sánh được.
“Muốn quay một bộ phim, kinh phí đầu tư ít nhất cũng phải 500 vạn tới hàng nghìn vạn. Hình như cậu đầu tư có hơi nhiều đấy?” Chung Ly Toại cau mày lại, cảm thấy phần thưởng mà Cố Trầm bỏ ra cho phần thi phim ngắn quá nhiều, e rằng sẽ không gánh được.
Phải biết rằng quay một bộ phim không phải là chuyện đơn giản. Cần phải lên kế hoạch quá nhiều thứ. Hơn nữa người xem có chấp nhận nội dung quay hay không, có mua vé hay không, đều là chuyện không thể nào đoán trước được.
Rủi ro quá lớn, cho nên dù dự án do Công ty Thiên Toại đầu tư trải dài khắp các ngành nghề, Chung Ly Toại cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đầu tư quay phim.
“Tôi sẽ kiếm soát chi phí.” Cố Trầm nói: “Hơn nữa chúng tôi đầu tư cho người giành giải nhất quay phim, cũng không phải là đối phương muốn quay gì là quay cái nấy. Về kịch bản và nội dung, chúng tôi sẽ ra mệnh đề. Đó là quay một bộ phim quảng bá cho những di tích lịch sử nổi tiếng của khu phố cổ phía tây. Tới lúc đó chúng tôi sẽ cố gắng liên hệ với Cục du lịch văn hóa và Cục văn vật kiểm soát chỉ đạo. Thời lượng dài từ năm tới mười phút. Liên hệ với các rạp chiếu lớn, để bộ phim tuyên truyền này có thể được chiếu, trở thành quảng cáo được phát trước khi phim bắt đầu chiếu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chung Ly Toại: “...”
“Ý tưởng này của cậu thật là.” Chung Ly Toại muốn nói lại thôi, thầm thấy có chút buồn cười. Không ngờ rằng Cố Trầm lại biết đầu cơ trục lợi như vậy.
“Ý tưởng này tốt biết bao. Chúng tôi có thể quảng bá tối đa di tích văn hóa của khu phố cổ phía tây, cũng có thể khiến tác phẩm của đạo diễn được chiếu rạp, để càng nhiều khán giả xem được. Nhu cầu và mong muốn của mọi người đều được đáp ứng.” Cố Trầm khoe khoang: “Quan trọng nhất là không tốn quá nhiều chi phí đề quay phim đâu.”
“Tôi đầu tư 100 vạn dưới danh nghĩa Công ty vốn Thiên Toại nhé.” Chung Ly Toại tính toán một chút rồi nói.
“50 vạn thôi!” Cố Trầm bớt hẳn đi một nửa: “Anh phải để lại chút cơ hội cho người khác nữa chứ. Điện thoại tôi sắp nổ tung rồi đây này.”
Dừng lại một phút, Cố Trầm nói thêm: “Nhưng anh cứ yên tâm, 50 vạn này sẽ không để anh tiêu vô ích đâu. Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ khiến tên tuổi của Công ty vốn Thiên Toại lan truyền khắp internet.”
Nói tới đây, Cố Trầm tràn đầy tự tin.
“Được.” Chung Ly Toại cười nói: “Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền tới tài khoản cậu luôn.”
Cố Trầm nói: “Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng làm một bản hợp đồng, mời quý công ty ký tên đóng dấu.”
Trước giờ Chung Ly Toại vẫn luôn tán thưởng thái độ làm việc này của Cố Trầm, cười nói: “Vậy tôi đợi cậu ở công ty nhé. Tốt nhất là cậu tới vào giờ cơm, ký hợp đồng xong chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”
Cố Trầm cười nói: “Quyết định vậy nhé.”
Cúp điện thoại xong. Cố Trầm nhìn điện thoại một cái, tin nhắn chưa đọc của WeChat đã gom thành hơn một trăm tin rồi, cuộc gọi nhỡ cũng hơn mười mấy cuộc. Cố Trầm mở tin nhắn chưa đọc ra xem, đang chuẩn bị trả lời từng tin một. Điện thoại liền đổ chuông.
Lúc này là Tổng giám đốc Tôn gọi tới.
“Alo, tôi nói này Tiểu Cố, tôi vừa xem cái bài đăng trên vòng bạn bè của cậu đó, cậu tổ chức hoạt động thu thập bài viết thiếu tài trợ hả? Thiếu bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng với anh Tôn của cậu.” Trong điện thoại, Tổng giám đốc Tôn vỗ ngực nói to: “Anh Tôn của cậu không thiếu tiền nhất đấy.”
Bởi vì chuyện của Tổng giám đốc Vu đợt trước, Tổng giám đốc Tôn luôn cảm thấy như mắc nợ Cố Trầm vậy. Sau đó rất hiếm khi khen Cố Trầm biết chơi cổ phiếu trong nhóm WeChat. Cho dù giới thiệu khách mua nhà cho Cố Trầm, cũng đều hỏi rõ trước xem đối phương có muốn mua nhà thật hay không. Trong một tháng kéo bốn đơn làm ăn cho Cố Trầm, còn tích cực hơn bản thân Cố Trầm nữa.
Cố Trầm khó từ chối được sự nhiệt tình, ngay lúc Tổng giám đốc Tôn đầu tư phim điện ảnh truyền hình, theo như ký ức đời trước, cậu chỉ cho Tổng giám đốc Tôn đầu tư vào một bộ phim cuộc sống đô thị rất nổi trong ấn tượng.
Bây giờ bộ phim truyền hình đó đang phát sóng, nhờ vào bộ phim này mà Tổng giám đốc Tôn kiếm được rất nhiều tiền. Thái độ với Cố Trầm cũng càng nhiệt tình hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT