Nghe thấy lời Chung Ly Toại nói, phản ứng đầu tiên của Cố Trầm là: “Ông Lê sẽ ở thành phố A bao lâu?”
Chung Ly Toại cười hỏi: “Sao vậy?”
“Bên chúng tôi đang chuẩn bị một hoạt động viết bài.” Cố Trầm nói lại qua loa một chút, cậu hy vọng có thể được đi gặp ông Lê Thiệu Châu sau khi hoạt động thu thập bài viết có thành quả bước đầu. Nếu như có thể thì mời ông Lê về thăm quê. Nếu chuẩn bị đầy đủ thì tỉ lệ luyết phục được ông Lê cũng cao hơn một chút.
Khi được sống lại, Cố Trầm đã sớm hiểu rằng phải nắm bắt cơ hội kịp thời, cũng không thể tùy tiện lãng phí cơ hội được.
Chung Ly Toại cười: “Theo những gì tôi biết, lần này ông Lê về nước, ngoài việc muốn thị sát công ty chi nhánh ra thì còn muốn tới thành phố Thanh khảo sát một chút, chuẩn bị xây dựng một xưởng sản xuất đồ chơi ở đó. Chắc sẽ ở lại khoảng một tuần.”
Một tuần...
Cố Trầm tính toán trong lòng rồi nói: “Tôi phải hỏi giáo sư Hình đã.”
Chung Ly Toại nói: “Được, tôi đợi tin tức của cậu.”
Cúp máy xong, Cố Trầm lập tức gọi điện cho giáo sư Hình.
Ở đầu dây bên kia, giáo sư Hình cũng không ngờ rằng thời cơ lại tới một cách trùng hợp như vậy. Bên bọn họ vừa mới định thực hiện kế hoạch, muốn lôi kéo nhà đầu tư thì họ đã tự mình tới đây. Đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối đầu.
“Bên em mau chóng tổ chức hoạt động thu thập bài viết kia đi. Bên thầy sẽ nghĩ cách mời ông Lê tới tổ chức một buổi tọa đàm cho sinh viên với danh nghĩa của Đại học A.”
Mời người nổi tiếng trong xã hội tới trường làm buổi tọa đàm cũng là hoạt động thường xuyên được các trường đại học lớn tổ chức. Với danh tiếng và địa vị trong giới học thuật của Đại học A, nếu như gửi lời mời long trọng, chắc hẳn Lê Thiệu Châu sẽ không từ chối.
“Thời gian bên em có kịp không?” Giáo sư Hình hỏi Cố Trầm: “Đừng có vì vội mà làm lung tung. Ngược lại không có được hiệu quả nên có đâu.”
“Thầy yên tâm ạ.” Cố Trầm nói. Từ ngày giao bản kế hoạch, Cố Trầm đã chuẩn bị cho các bước kế tiếp rồi. Phương án thực hiện cụ thể được sửa đi sửa lại tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không khởi đầu vội vàng.
“Vậy được.” Thực ra giáo sư Hình cũng vô cùng tin tưởng năng lực làm việc của Cố Trầm. Dặn dò mấy câu đơn giản rồi cúp máy.
Cố Trầm bên này lại lập tức gọi điện lại cho Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại không ngờ rằng Cố Trầm sẽ nghĩ ra cách này để tiếp cận ông Lê. Nhất thời không biết nên thấy mất mát hay là gì khác. Nhưng cho dù như thế nào, Chung Ly Toại vẫn rất tán thưởng tác phong làm việc của Cố Trầm.
“Lại không giúp được gì cho cậu rồi.” Chung Ly Toại có hơi tiếc nuối, nói trong điện thoại: “Nếu như sau đó có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.”
“Anh báo cho tôi biết tin ông Lê tới thành phố A đã là giúp tôi một việc rất lớn rồi.” Cố Trầm nói: “Bên tôi cũng phải nhanh chóng làm việc. Tới lúc đó đỡ phải cuống chân cuống tay.”
“Được.” Chung Ly Toại nghe thấy vậy thì hiểu ngay, cười nói: “Không làm phiền cậu nữa. Lần sau lại nói chuyện.”
“Lần sau mời anh ăn cơm.” Cố Trầm nói: “Trưa nay tôi tới một quán ăn vô cùng ngon, tên là Trân Tu Các. Phật nhảy tường quán bọn họ đỉnh luôn, tôi nhất định sẽ mời anh ăn.”
Nghe thấy câu nói này của Cố Trầm, Chung Ly Toại cũng không biết bị làm sao, lập tức trở nên vui vẻ không thể giải thích được: “Nói phải giữ lời đấy, vậy tôi đợi bữa cơm này của cậu nhé.”
“Nói sẽ giữ lời.”
Hà Thanh Thần và Triệu Thự nghe một lúc, đợi khi Cố Trầm cúp máy rồi lập tức hỏi: “Cái gì mà phật nhảy tường? Cố Trầm, cậu phát hiện ra chỗ có đồ ngon mà lại không muốn dẫn bọn tôi đi. Quá đáng quá đấy nhé!”
“Không phải chính các anh nói muốn ăn lẩu dê sao!” Cố Trầm thấy hơi vô tội: “Đương nhiên tôi phải làm theo suy nghĩ của các anh rồi.”
“Bây giờ chúng tôi lại muốn ăn phật nhảy tường rồi.” Hà Thanh Thần nói: “Lẩu dê ăn lúc nào chẳng được, tôi lớn như vầy rồi còn chưa ăn phật nhảy tường bao giờ đâu.”
“Nhưng phật nhảy tường phải hẹn trước.” Cố Trầm nhìn dáng vẻ tủi thân của hai bàn cùng phòng, lập tức đầu hàng: “Được rồi! Hôm nay tôi mời mọi người ăn lẩu dê, ngày mai sẽ mời mọi người ăn phật nhảy tường. Được chưa?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Đủ nghĩa khí anh em luôn!” Hai người Hà Thanh Thần và Triệu Thự vỗ tay, nói: “Bữa lẩu dê hôm nay không cần cậu mời nữa. Ba người chúng tôi mời cậu. Ngày mai cậu mời chúng tôi ăn phật nhảy tường là được.”
Cũng không thể để một mình Cố Trầm mời khách mãi được.
Cố Trầm nói: “Gọi cả đàn anh Vương Quan và bạn gái anh ấy đi nữa!”
Tuy Vương Quan đã chuyển ra khỏi ký túc xá rồi, nhưng thường hay quay về ăn chực uống chực. Mỗi lần quay về mang theo quả khô đồ ăn vặt cũng sẽ không quên phần của Cố Trầm. Cho nên tuy thời gian tiếp xúc của hai người không nhiều, nhưng Cố Trầm vẫn rất có thiện cảm với Vương Quan.
Triệu Thự và Hà Thanh Thần đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của Cố Trầm, Triệu Thự gọi một cuộc điện thoại cho Vương Quan, bảo Vương Quan dẫn bạn gái tới thẳng quán lẩu đợi. Ba người bọn họ ở ký túc xá đợi Cao Hải Dương về.
Kết quả là lúc Cao Hải Dương quay về, Cố Trầm lập tức quyết định bữa ăn này vẫn là để cậu mời đi... Bởi vì Cao Hải Dương dẫn theo năm sáu đàn anh đàn chị học khoa truyền thông thông tin còn cả khoa văn học và khóa lịch sử.
“Không phải cậu muốn tổ chức cuộc thi viết sao!” Cao Hải Dương nói ào ào: “Tôi mời hết toàn bộ người cho cậu luôn. Đây là chủ tịch hội sinh viên của học viện lịch sử, học viện văn học còn cả học viên truyền thông của trường chúng ta. Hai người này là đại thần dùng máy ảnh SLR đỉnh nhất trường chúng ta đấy, từng được nhận giải thưởng ở Liên hoan nhiếp ảnh Quốc tế. Còn đàn anh này, trước đây đã đoạt giải phim tài liệu hay nhất lại Liên hoan phim sinh viên đại học. Mà vô cùng trùng hợp đó là, nội dung phim tài liệu mà anh ấy quay vào lúc đó chính là trùng tu các di tích văn hóa khu phố cổ. Tên là “Lịch sử bị chôn vùi”.”
Cao Hải Dương nói liền tù tì một đống, thở hổn hển nói: “Tóm lại, tất cả những đại thần đỉnh nhất có thể liên quan tới cuộc thi thu thập bài viết của cậu trong trường chúng ta đều ở đây cả.”
“Đừng đừng đừng, đừng có nói như vậy.” Nghe thấy Cao Hải Dương tâng bốc bọn họ tới như vậy, mấy đàn anh đàn chị vội vàng xua tay, khiêm tốn nói: “Chỉ là sở thích thôi. Không khoa trương như cậu nói đâu, nếu phải so sánh thực sự, thì bài phát biểu trên ‘Nhà kinh tế học’ vẫn đỉnh hơn nhiều.”
“Không có gì. Chúng ta đều là mỗi người giỏi trong lĩnh vực của mình.” Cao Hải Dương uống hai hớp nước ấm, nói tiếp: “Không phải bây giờ chúng ta muốn trở thành một liên minh mạnh mẽ sao!”
“Cố Trầm, cậu mau nói kế hoạch thu thập bài viết kia với mọi người đi, ngày mai tôi sẽ lại liên hệ với người trường khác cho cậu.”
“Tới giờ ăn rồi. Hay là chúng ta đi ăn trước nhé. Lẩu dê, tôi mời, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Cố Trầm cười nói: “Mọi người đi cùng nhau luôn đi.”
“Thế thì không hay lắm!” Mấy đàn anh đàn chị nhìn nhau, đều thấy ngại ngùng: “Chúng ta nhiều người như vậy, hay là chia đều đi.”
“Ôi trời, Cố Trầm có tiền, cậu ấy muốn mời thì mọi người cứ để cậu ấy mời đi.” Chưa đợi Cố Trầm trả lời, Cao Hải Dương đã thoải mái nói: “Nhưng có một điều, người ta nói rồi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, mọi người ăn lẩu dê của Cố Trầm nhà chúng tôi rồi, tới lúc đó nên phối hợp thì phải phối hợp cho tử tế đấy nhá. Đừng có làm bộ làm tịch đấy.”
“Cậu bớt vu khống chúng tôi đi!” Chủ tịch hội học sinh viên văn học bật cười nói lại Cao Hải Dương: “Chúng tôi đều không phải kiểu người làm bộ làm tịch có được không?”
“Ai mà biết được các cậu chứ! Ai ai cũng đều là đại thần, đã quen là người tài kiêu ngạo rồi.” Cao Hải Dương xua tay: “Đừng lề mề nữa. Chúng ta mau đi thôi, tôi sắp đói chết rồi.”
Lúc nói còn không quên gọi điện cho Vi Vi, nói một cách mĩ miều là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ăn chực sao có thể không dẫn vợ theo được.
“Trông cái tiền đồ của cậu kìa!”
Cả đoàn chục người nói nói cười cười đi tới tiệm lẩu. Cố Trầm bảo mọi người gọi món, tất cả mọi người đều thấy ngại, mỗi người gọi có một món. Cố Trầm nhận lấy thực đơn, hỏi: “Mọi người đều không kiêng ăn gì chứ?”
“Không có!”
Cố Trầm gật đầu, dứt khoát bảo nhân viên phục vụ mang như trên thực đơn mỗi món hai đĩa trước, thêm một thùng bia, hai bình nước trái cây còn cả các loại nước uống có ga với lạc óc chó: “Tôi nói trước một tiếng, muốn uống gì thì tự mình lấy, không ép rượu, mọi người ăn nhiều một chút.”
Nghe thấy câu nói này, những người ngồi ở đây lập tức thở phào một tiếng.
Bởi vì cái câu “không ép rượu này”, mấy đàn chị lập tức có thiện cảm với Cố Trầm, liền hỏi: “Cố Trầm, cái hoạt động thu thập bài viết kia của cậu, cụ thể là làm như thế nào?”
“Tôi định đăng cuộc thi thu thập bài viết lên weibo. Chủ yếu chia thành hai phần. Một phần mặt bằng và một phần phim ngắn...” Cố Trầm giải thích chi tiết kế hoạch của mình, cậu đã suy nghĩ xong mỗi một bước nên làm như thế nào, bây giờ chỉ thiếu người làm thôi.
Mấy đàn anh đàn chị nghe xong lập tức hiểu ngay: “Vậy là cậu muốn chúng tôi kêu gọi trong học viện chúng tôi, để sinh viên tích cực tham gia đúng không?”
“Không chỉ là trong học viện, cũng không chỉ là trong các trường đại học của thành phố A, tôi hy vọng nhưng cư dân mạng có thể tham gia đều sẽ tham gia.” Cố Trầm nói: “Tạo tiếng vang càng lớn càng tốt.”
“Nhưng bây giờ có một vấn đề.” Mạnh Hiểu Hiểu nói: “Hoạt động thu thập bài viết này là trường chúng ta tổ chức, vậy Đại học B còn cả những sinh viên trường khác sẽ tham gia với lý do gì?”
Mọi người cũng không nhất định sẽ ủng hộ mà!
Cố Trầm mỉm cười, nói đầy thần bí: “Cái này cần có mánh khóe nhỏ.”
Cả đám người: ? ? ?
Cố Trầm không nói là mánh khóe nhỏ gì, mà chuyển đề tài: “Điều mà tôi lo lắng nhất bây giờ, chính là làm thế nào để thuyết phục được những sinh viên trường khác tham gia. Không cần nhiều, cho dù mỗi một trường chỉ có một số ít người tham gia cũng được.”
“Thế thì cũng không khó.” Chủ tịch hội học sinh viên viện văn học cười nói: “Hội sinh viên chúng tôi thường giải quyết công việc, ít nhiều gì cũng sẽ giao tiếp với người trường khác. Hơn nữa ai lên cấp ba mà không có mấy người bạn thân chứ. Bảo riêng bọn họ giúp viết mấy bài, quay mấy đoạn video tham gia cuộc thi thu thập bài viết cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng chung quy người chúng tôi có thể thuyết phục được cũng có hạn, còn chưa tới mức tạo được tiếng vang chứ?”
“Có người tới là được.” Cố Trầm vẫn nói câu đó. Chỉ cần mỗi trường học có người tham gia, thì cậu sẽ có cách huy động sự tích cực của các trường học.
“Cái gì vậy?” Các đàn anh đàn chị nhìn nhau: “Sao mà cứ thần thần bí bí thế, rốt cuộc cậu giở trò gì thế?”
“Bây giờ vẫn chưa nói được.” Cố Trầm cười nói: “Nói ra thì có lẽ sẽ không có tác dụng nữa. Tới lúc đó mọi người sẽ biết thôi.”
“Vậy được rồi!” Thấy Cố Trầm nhất quyết không chịu nói, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
Chủ đề được đổi, mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi về hai nội dung chủ đề của cuộc thi thu thập bài viết. Phần mặt bằng trong đó không có gì để thảo luận, cũng chỉ là viết bài văn chụp tấm ảnh thôi. Phần phim ngắn này lại khiến những đàn chị khoa truyền thông, còn có người từng đoạt giải phim tài liệu hay nhất kia hứng thú.
“Cậu nói thêm cho chúng tôi biết cái phim ngắn kia rốt cuộc là làm thế nào đi? Với cả sau khi bọn tôi quay xong thì nên bình chọn như thế nào? Lẽ nào còn phải tổ chức thêm một Liên hoan phim ngắn nữa sao?”
TYT & Lynn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT