Sáu giờ tối, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng dưới sảnh phòng kinh doanh. Chung Ly Toại ngồi trong xe, đặt laptop trên đùi vừa xử lý công việc trong công ty, vừa chờ Cố Trầm tan tầm.
Lái xe là trợ lý Lâm của Chung Ly Toại. Người này trước đó từng giúp Chung Ly Toại chạy đi làm thủ tục mua nhà, cũng đi đưa chìa khóa cho Cố Trầm giám sát thiết kế, từng mời Cố Trầm ăn bữa cơm, trò chuyện xem như hợp ý.
“Hình như sếp rất coi trọng Cố Trầm thì phải.” Trong lúc chờ người, trợ lý Lâm bình tĩnh nói: “Nhưng Cố Trầm đúng là người giỏi giang. Lúc trước chúng tôi có cơ hội trò chuyện với nhau một lần, cái nhìn của cậu ấy về chính sách, xu hướng thay đổi của thị trường tài chính chứng khoán trong nước rất thấu triệt. Khứu giác rất minh mẫn.”
“Tôi luôn thưởng thức người trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy. Huống chi lần này Cố Trầm còn giúp công ty chúng ta tiết kiệm 750 triệu Đô la Mỹ dự chi cho hạng mục.” Trợ lý Lâm dừng một chút, còn nói thêm: “Lúc Tổng giám đốc Khương nhắc tới chuyện này cũng hãnh diện lắm.”
Trước đó, hạng mục thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương vẫn luôn do đối tác cao cấp của Công ty đầu tư Thiên Toại tên Khương Minh Phàm phụ trách. Lúc đó Phan Hạo Dương ỷ vào trong tay nắm 59.1% cổ phần của Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, có quyền khống chế tuyệt đối. Vậy nên đối phương treo giá cao, làm ra không ít chuyện khiến người ta chán ghét. Khương Minh Phàm tức giận đến mức thường xuyên nửa đêm gọi điện thoại về rủa xả với Chung Ly Toại.
Lần này Chung Ly Toại có được tin tức từ chỗ Cố Trầm, lại thông qua con đường khác xác nhận mức giá thấp nhất cho Phan Hạo Dương bán ra Khoa học kỹ thuật Hạo Dương đúng thật là 7,8 tỷ đô la Mỹ. Sau đó anh tự mình bay qua Thượng Hải tiếp nhận đàm phán, dùng thời gian một tuần thu phục Phan Hạo Dương, lấy giá 7,85 tỷ đô la Mỹ ký kết hợp đồng, hoàn toàn nắm quyền khống chế thực tế tuyệt đối với cổ phần Khoa học kỹ thuật Hạo Dương. Không chỉ tiết kiệm cho Công ty Thiên Toại vài trăm triệu đô la Mỹ tiền dự toán, Phan Hạo Dương còn vì 50 triệu đô la Mỹ dôi ra kia mà biết ơn Chung Ly Toại.
“... Theo tôi thấy, Phan Hạo Dương này đúng là lăn qua lộn lại không đâu.” Trợ lý Lâm cười khẩy: “Nếu lúc bàn tới 8,4 tỷ đô la Mỹ mà anh ta dứt khoát ký hợp đồng luôn thì làm gì còn nhiều chuyện như vậy. Cho dù chúng ta sau này biết bị thiệt cũng không thể nề hà.”
Vấn đề ở chỗ Phan Hạo Dương lòng tham không đáy, lại còn nâng giá thêm 200 triệu đô la Mỹ trong lúc thương lượng giá. Đáng tiếc là vận may anh ta không ra gì, vừa lúc Tổng giám đốc Khương và sếp bàn bạc giá cả với nhau thì bị Cố Trầm tình cờ nghe được.
Tuy mãi đến hôm nay, trợ lý Lâm cũng không biết Cố Trầm có được tin tức từ chỗ nào. Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh ta cảm thấy may mắn cho Thiên Toại, đồng thời giữ nguyên thái độ vui sướng khi người gặp họa với bất hạnh của Phan Hạo Dương.
Đúng là hả giận.
“Đừng cảm thấy may mắn.” Chung Ly Toại thản nhiên nói: “Lần chen ngang bất ngờ này cũng lộ ra sơ hở nghiêm trọng trong mảng điều tra báo cáo của công ty. Chuyện như vậy lần sau tuyệt đối không được xảy ra lần nữa.”
Trợ lý Lâm gật đầu. Lúc mới biết chuyện này, anh ta cũng ứa mồ hôi lạnh khắp người. Không khó tưởng tượng, nếu Thiên Toại không điều tra bổ sung lại ngành sản xuất mà trực tiếp dùng 8,6 tỷ đô la Mỹ thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương thì chờ khi tin tức lan truyền rồi, hạng mục đầu tư coi tiền như rác này sẽ khiến danh dự của Thiên Toại bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
May là cát nhân có thiên tướng.
“Còn nữa...” Chung Ly Toại dừng một chút, thản nhiên bổ sung: “Chuyện lần này ba người chúng ta biết là được rồi. Đừng để những người khác biết Cố Trầm có tác dụng trong hoàn cảnh này.”
Trợ lý Lâm tiếp tục gật đầu, rất hiểu cho băn khoăn của Chung Ly Toại.
“Sếp muốn bảo vệ Cố Trầm.” Dừng một chút, trợ lý đặc biệt Lâm lại hỏi: “Nhưng tôi không hiểu lắm, tại sao cuối cùng khi ký hợp đồng, sếp lại chủ động tăng 50 triệu đô la?”
Rõ ràng 7,8 tỷ đô la Mỹ là đã có thể lấy được Khoa học kỹ thuật Hạo Dương rồi.
“Làm người lưu lại một đường.” Chung Ly Toại thản nhiên nói: “Tuy rằng giới hạn của Phan Hạo Dương là 7,8 tỷ đô la Mỹ, nhưng Thiên Toại dùng giá 7,85 tỷ đô để hoàn thành khống chế cổ phần Khoa học kỹ thuật Hạo Dương cũng không có hại. Khoa học kỹ thuật Hạo Dương xứng đáng với cái giá này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trợ lý Lâm vẫn không cho là đúng: “Nhưng con người Phan Hạo Dương thì không xứng.”
“Bây giờ Phan Hạo Dương có phiền toái quấn thân, quyết tử chiến đến cùng. Chúng ta cũng không cần thiết phải bỏ đá xuống giếng.” Từ trước đến nay, Chung Ly Toại làm ăn đều thích hai bên cùng có lợi. Huống chi tuy điểm giới hạn của Phan Hạo Dương đúng thật là 7,8 tỷ đô la Mỹ, nhưng nếu Chung Ly Toại thật sự ép giá đến điểm giới hạn của Phan Hạo Dương thì dù anh ta đồng ý cũng do dự giãy dụa, chưa chắc đã sảng khoái ký tên như vậy.
Chung Ly Toại một lời nói toạc ta điểm giới hạn của Phan Hạo Dương, đầu tiên chính là để đánh vỡ hàng rào phòng ngự tâm lý của Phan Hạo Dương. Sau đó lại chủ động nâng giá lên 50 triệu đô la Mỹ. Phan Hạo Dương vì không muốn đêm dài lắm mộng, sợ Chung Ly Toại lại đổi ý nên nhất định sẽ vội vàng ký tên.
Mà về phía Thiên Toại, một khi tóm được quyền khống chế thực tế với cổ phần của Khoa học kỹ thuật Hạo Dương là có thể lập tức tiến hành chỉnh hợp tài nguyên và thăng cấp sản nghiệp. Cũng giành được cơ hội trước khi công ty XD của nước D công khai thanh minh, dẫn đầu mở họp báo tuyên bố Công ty đầu tư Thiên Toại liên hợp với Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, sử dụng kỹ thuật AI tiên tiến nhất hiện tại để nghiên cứu phát minh một phần mềm phân tích hợp đồng tài chính, phần mềm này đề cao hiệu suất của nhân viên các ngành tương quan trong phương diện kiểm toán và kiểm tra tin tức gian lận rất nhiều. Giảm bớt tiêu hao trên phương diện nhân lực và tài nguyên.
Chung Ly Toại tin chắc rằng, nếu quá trình này diễn ra xuôi chèo mát mái, chắc chắn giá trị thị trường của Thiên Toại sẽ tăng trưởng lên không chỉ năm triệu đô. Cùng với đó, Thiên Toại còn có thể mượn cơ hội Khoa học kỹ thuật Hạo Dương chỉnh hợp cơ cấu mà phát hành thêm cổ phiếu mới.
Trợ lý Lâm tâm phục khẩu phục: “Sếp không hổ là sếp.”
Còn chưa nói hết lời đã thấy Cố Trầm và một đoàn đồng nghiệp xinh đẹp tổ kinh doanh số 1 vừa trò chuyện vui vẻ ra khỏi cao ốc.
“Uầy!” Trợ lý đặc biệt Lâm cười nói: “Xem ra cậu Tiểu Cố nhà chúng ta đúng là có phúc mà.”
Chung Ly Toại cầm di động lên, gọi qua cho Cố Trầm.
Có đồng nghiệp tinh mắt nhận ra Chung Ly Toại: “Kia không phải khách hàng lớn đến mua nhà chỗ chúng ta hôm trước à?”
“Cố Trầm, đến tìm cậu đúng không?”
Cố Trầm gật đầu.
“Khách hàng này đẹp trai thật đấy, vừa trẻ vừa có tiền.” Trần Viện nói xong, tò mò hỏi Cố Trầm: “Cậu thân với khách hàng như vậy từ bao giờ thế? Anh ấy đến để gặp riêng cậu à?”
Cố Trầm tiếp tục gật đầu, nhưng cũng không nói Chung Ly Toại đến tìm mình làm gì.
Mấy người đẹp trong phòng kinh doanh cũng quen với thái độ này rồi, nếu không phải chuyện công việc thì trước giờ Cố Trầm đều tích chữ như vàng. Bọn họ cười hì hì phất tay chào Cố Trầm. Sau khi rời đi còn thỉnh thoảng quay đầu lại đánh giá.
Cố Trầm lên xe, hỏi Chung Ly Toại: “Anh đến từ bao giờ vậy? Chờ lâu chưa?”
“Đúng sáu giờ tới đây.” Không chờ Chung Ly Toại lên tiếng, trợ lý Lâm đã cười nói: “Yên tâm đi, không đợi bao lâu đâu. Sếp của chúng tôi là người rất để ý thời gian.”
Chung Ly Toại lẳng lặng liếc trợ lý Lâm một cái, nói với Cố Trầm: “Đợi không lâu. Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
“Được.” Cố Trầm gật đầu. Cậu cũng hơi đói bụng.
Sau khi hẹn ăn cơm với Cố Trầm, Chung Ly Toại đặt một phòng riêng trong Giang Nam các. Trong nhà Trợ lý Lâm còn có việc, đưa người đến nhà hàng rồi rời đi.
Chung Ly Toại và Cố Trầm được nhân viên phục vụ dẫn thẳng vào phòng riêng trên tầng hai. Trang trí trong phòng riêng rất cổ kính, còn có nhạc công mặc váy cổ trang ngồi một bên đánh đàn tranh.
Chung Ly Toại liếc nhìn Cố Trầm đang yên lặng đánh giá nhạc công, mở thực đơn ra: “Thịt cua viên hầm của nhà này khá ngon, cũng là món đặc sắc của nhà hàng bọn họ. Chúng ta thử một phần nhé?”
Cố Trầm gật đầu.
Chung Ly Toại lại hỏi: “Cậu ăn được lươn không? Lươn chiên giòn ở đây cũng ngon. Bọn họ chiên lươn hai lần, sau đó trộn với rượu Thiệu Hưng, gừng băm, tương, đường đun chảy thành sền sệt. Ăn chua chua ngọt ngọt, còn rất giòn nữa.”
Cố Trầm tiếp tục gật đầu.
Chung Ly Toại tiếp tục giới thiệu: “Vịt nhồi ba lớp, đậu phụ khô thái sợi và cá sóc của bọn họ đều không tồi đâu.”*
Cố Trầm không nhịn được nữa liền lên tiếng: “Nếu gọi nhiều đồ ăn quá, hai chúng ta cũng không ăn hết?”
“Vậy cậu thích ăn cái gì?” Chung Ly Toại cũng hiểu ý: “Gọi tiếp hai món cậu thích đi. Lần đầu tiên hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, tôi cũng không biết khẩu vị cậu thế nào.”
“Mấy món này là được rồi.” Cố Trầm không kén ăn. Chỉ cần ăn ngon, không quá cay là được.
“Vậy lại thêm một phần canh đậu phụ Bình Kiều.” Chung Ly Toại cười nói: “Có thể chứ?”
Cố Trầm gật đầu.
Nhân viên phục vụ nhận lại thực đơn, khom người rời đi. Chung Ly Toại ý bảo nhạc công cũng có thể đi rồi: “Chúng tôi cần nói chuyện riêng, mời cô đi nghỉ ngơi trước đi. Nếu có cần, tôi sẽ gọi cô sau.”
Nhạc công nghe vậy cũng rời khỏi, thoáng cái trong phòng riêng chỉ còn lại Cố Trầm và Chung Ly Toại.
Cố Trầm cảm thấy hơi gượng gạo.
Chung Ly Toại mỉm cười, không nhanh không chậm kể cho Cố Trầm nghe một tuần đi Thượng Hải đã làm những gì: “... Ngày thứ ba đến Thượng Hải tôi mới đi gặp Tổng giám đốc Phan. Vừa gặp mặt tôi đã đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đưa báo cáo điều tra cuối cùng của Công ty đầu tư Thiên Toại cho anh ta xem. Tổng giám đốc Phan là một người rất thông minh. Lập tức đoán được tôi đã thăm dò rõ quy định giá của anh ta. Sau đấy tôi lại thêm tiếp 50 triệu đô la Mỹ nữa, anh ta trực tiếp ký tên luôn.”
“Đúng rồi, bánh bao súp chiên bên kia ngon lắm. Có một nhà hàng làm vịt hấp tương cũng được. Khi nào có thời gian tôi dẫn cậu đi ăn nhé.” Chung Ly Toại nói tới đây, hơi ngừng một chút: “Nhờ một câu của cậu mà Thiên Toại tiết kiệm được ít nhất 750 triệu đô. Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào mới tốt đây.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Cố Trầm nghe Chung Ly Toại miêu tả xong cũng thấy rất vui vẻ: “Chỉ cần Phan Hạo Dương kia bị một phen hãi hồn là tốt rồi.”
Cố Trầm nói: “Không quen, chỉ là trực giác mách bảo rằng Phan Hạo Dương này không phải người tốt.”
Chung Ly Toại mỉm cười.
Đồ ăn lên bàn, Chung Ly Toại múc cho Cố Trầm một bát canh, hỏi cậu: “Cậu muốn uống rượu không?”
Cố Trầm xin miễn cho kẻ bất tài, lắc đầu nói: “Tôi còn là sinh viên.”
“Được thôi, bạn học Cố.” Chung Ly Toại dùng đũa chung gắp cho Cố Trầm một viên thịt cua, giọng nói mang ý cười: “Cậu còn chưa nói muốn tôi báo đáp cậu thế nào đâu?”
“Không cần báo đáp.” Cố Trầm cắn một miếng thịt viên, hai mắt sáng ngời, không nhịn được lại cắn thêm một miếng nữa.
“Làm thế sao được chứ?” Chung Ly Toại cười tủm tỉm nói: “Con người của tôi rất phúc hậu, am hiểu nhất là tri ân báo đáp.”
Cố Trầm không nhịn được mà khẽ cười: “Tôi chưa từng nghe có ai tự khen mình phúc hậu cả.”
Đặc biệt là mấy người làm ngành đầu tư.
“Vậy giờ cậu nghe được rồi đấy.” Chung Ly Toại cười, hỏi ngược lại: “Thế nào, có phải ấn tượng sâu sắc không?”
Cố Trầm gật đầu.
Trước khi đến, thật ra Chung Ly Toại đã chuẩn bị chi phiếu chưa ký trong túi rồi. Nhưng ngồi cùng Cố Trầm một lát, bỗng nhiên anh không muốn lấy tấm chi phiếu kia ra nữa.
“Căn hộ trên tầng của tôi đã bán chưa?” Chung Ly Toại hỏi.
“Chưa đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Căn đó ba trăm năm mươi mét vuông sàn đấy. Một mét vuông mười hai vạn, nào có dễ bán đi như vậy.”
Cố Trầm dừng một chút, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà bỗng nhiên nói: “Nhưng tôi bán được căn ở tầng 18 rồi. Trong phòng kinh doanh của chúng tôi mới chỉ bán được hai căn trong tòa B, đều là do tôi bán đấy.”
“Bạn học Cố nhà chúng ta đúng là giỏi giang.” Chung Ly Toại cười khen một câu: “Vậy tôi mua căn tầng chín tặng cho cậu, chúng ta làm hàng xóm được không?”
*Vịt nhồi ba lớp: Món truyền thống đặc trưng của Hoài Dương, gồm lớp ngoài là vịt nhà, lớp giữa là vịt trời hoặc gà, lớp trong cùng là bồ câu mái hoặc bồ câu non.
*Đậu phụ khô thái sợi: Món Hoài Dương đặc trưng, đậu phụ khô được cắt nhỏ thành hình que diêm, ninh với nước cốt gà…
*Cá sóc: Cá Rô mo Trung Quốc được cắt tỉa thành hình con sóc, tẩm bột chiên ngập dầu rồi thêm nước sốt chua ngọt.
TYT & Lynn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT