Diêu Viễn trưng ra vẻ mặt nghẹn khuất quay về phòng ăn.

Tổng giám đốc Diêu vừa nhìn là biết con trai bị Cố Trầm cho ăn đủ rồi, nhưng ông ta chẳng những không nói gì mà còn tiếp đón Cố Trầm ăn cơm càng nhiệt tình hơn.

Cơm nước xong, Cố Trầm về phòng kinh doanh. Đồng nghiệp tổ kinh doanh số 1 vây lại, vẻ mặt hâm mộ cảm khái: “Cố Trầm, rốt cuộc cậu kiếm đâu ra khách hàng thế? Sao ai nấy đều giàu có như vậy? Tổng giám đốc Diêu hôm nay cũng thanh toán dứt điểm đấy. Công tích hơn bốn mươi triệu tệ, lại thêm một khoản hoa hồng mười hai vạn tệ về tay rồi.”

Cố Trầm mới đi làm thêm được ba tuần, còn chỉ đi làm vào hai ngày cuối tuần. Vậy mà mỗi lần đi làm đều có thể bán ra ít nhất một căn hộ. Giờ tính riêng trích phần trăm đã lời lãi gần ba mươi vạn tệ rồi.

“Tôi làm ở đây hai năm cũng chưa bán được mấy căn thanh toán toàn khoản như thế! Sao mấy ông nhà giàu đều bị cậu gặp được cả vậy.”

Bình thường khách hàng có thể đến nơi này mua nhà đều là tinh anh xã hội có tư duy kinh tế. Cho dù trong ví có bao nhiêu tiền thì cũng đều thích mua nhà trả góp, sau đó đem số tiền dôi ra đi chơi cổ phiếu hoặc đầu tư. Số người có thể một hơi lấy ra mấy chục triệu tệ trả trong một lần như vậy còn hiếm hơn gấu trúc nữa.

“May là cậu chỉ đi làm hai ngày cuối tuần thôi đấy. Nếu cậu đi làm toàn thời gian thì chắc quán quân tiêu thụ tháng này về tay cậu rồi.”

Cố Trầm cười cười không nói.

Liễu Mi đi đến cạnh Cố Trầm, dõng dạc trước mặt mọi người: “Chị phải cảm ơn cậu chuyện hợp đồng của Tổng giám đốc Tôn. Nhưng cậu yên tâm đi, cậu có nghĩa khí, chị cũng không làm cậu thiệt đâu. Công tích hợp đồng Tổng giám đốc Tôn tính cho chị, tiền hoa hồng cho cậu hết.”

Cố Trầm hơi bất ngờ.

Đồng nghiệp tổ kinh doanh số 1 cũng không dám tin nhìn Liễu Mi: “Liễu Mi, cô lại bày trò gì đấy?”

“Cô nghĩ cho kỹ đấy nhé. Đừng có quá hai ngày lại hối hận. Sau đó tìm Cố Trầm gây sự.”

Mọi người cộng tác với nhau hai năm, cũng đều rõ tính cách Liễu Mi thế nào. Người này trong mắt chỉ có tiền thôi. Bình thường đặt cơm hay mua nước mà ké được thì đều phải ké. Hôm nay lại hào phóng như vậy.

Chuyện khác thường ắt có gian trá!

Đám đồng nghiệp đưa mắt nhìn lẫn nhau, đều chờ Liễu Mi giải thích.

“Đừng coi thường tôi được không.” Liễu Mi cười mỉa: “Tôi biết trong mắt mọi người thì Liễu Mi này vừa bủn xỉn vừa keo kiệt, còn thích chiếm món hời nhỏ. Nhưng Liễu Mi này làm việc có lương tâm. Hợp đồng của Tổng giám đốc Tôn tôi cũng thấy rõ ràng. Nếu không có Cố Trầm, Tổng giám đốc Tôn người ta chắc gì đã đến chỗ chúng ta mua nhà. Cho dù lần đầu tiên tới đúng là do tôi tiếp đãi, nhưng lúc sau có thể bán được nhà là nhờ sự cố gắng của Cố Trầm, chẳng dính dáng gì đến tôi cả. Giờ hợp đồng này tính công trạng theo tên tôi là vì Cố Trầm có nguyên tắc, tôi cũng không từ chối. Nhưng tiền hoa hồng tôi không lấy được.

Liễu Mi nói đến đây liền nhìn về phía Cố Trầm: “Hai ta chia đôi. Chị lấy công trạng, tiền hoa hồng thuộc về cậu, đủ công bằng chứ?”

Cố Trầm lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu chị Liễu.”

“Cần chứ!” Liễu Mi khoát tay: “Chị đây không thể vì cậu thành thật mà làm cậu thiệt thòi được. Nếu cứ như vậy thì sau này còn ai dám bàn hợp đồng giúp người khác nữa. Ai còn mặt dày nhờ cậu giúp đỡ chứ?”

Cố Trầm vừa định nói gì, Liêu Xuân Hoa lại cướp lời: “Nếu Liễu Mi cũng nói thế rồi thì Cố Trầm nghe đi. Thật ra tôi cũng muốn nói đến chuyện này đấy. Bình thường Cố Trầm giúp đỡ các cô các không ít hợp đồng, tính khoản vay, đó là bởi vì Cố Trầm có tinh thần đoàn đội. Mọi người được lợi trực tiếp thì cũng phải nhớ rõ điểm tốt của người ta. Đừng có quản lý Tào nói cái gì là nghe cái ấy.”

“Nhìn xa trông rộng vào cho tôi. Chút lợi nhỏ này tính là cái khỉ gì đâu? Tôi nói mọi người nghe. Trên tổng bộ Tập đoàn đã công bố giải thưởng cho nhóm đạt thành tích tốt cả năm rồi đấy. Chỉ cần tổ kinh doanh số 1 chúng ta đồng tâm hiệp lực, bắt được giải quán quân đoàn đội năm nay thì lập tức có mười chiếc Porsche, tổng cộng hai mươi triệu tệ tiền thưởng đấy.” Liêu Xuân Hoa dựng thẳng ngón trỏ, vẽ một số mười trước mặt: “Các đồng nghiệp thân ái, mười chiếc Porsche! Hai mươi triệu tệ đó nha! Nếu chỉ dựa chính mọi người thì phải bán bao nhiêu căn hộ mới kiếm đủ tiền mua một chiếc Porsche?”

“Huống chi, dù kiếm đủ tiền rồi thì có bao nhiêu người nỡ lòng lấy hai triệu tệ ra mua một chiếc xe hả?” Liêu Xuân Hoa tận tình khuyên bảo: “Nhưng giờ chỉ cần chúng ta đủ cố gắng, bắt được giải quán quân đoàn đội tiêu thụ năm nay thì chiếc xe hơn hai triệu này là miễn phí nha.”

“Mười chiếc Porsche á? Thật hay giả thế?” Đồng nghiệp trong tổ kinh doanh số 1 kinh ngạc thốt lên.

“Sao năm nay Tổng bộ hào phóng thế? Lần này chảy máu nhiều thật sự!”

“Tôi cũng không biết.” Liêu Xuân Hoa cười nói: “Nhưng chúng ta không cần biết nhiều như vậy làm gì. Chỉ cần nghĩ cách chiếm lấy giải thưởng cuối năm này là ngon rồi.”

Liêu Xuân Hoa nói tới đây, hơi tạm dừng một chút: “Từ trước đến nay, tuy tôi là tổ trưởng của tổ kinh doanh số 1 nhưng chỉ có thể cố gắng đạt giải quán quân tiêu thụ cá nhân mà thôi. Tôi thừa nhận, tôi còn chưa làm tốt công tác quản lý. Vậy nên năm nay mọi người cùng cố gắng nhé, tranh thủ nắm chắc giải quán quân đoàn đội lần này.”

“Mọi người có tiền cùng nhau kiếm.” Liêu Xuân Hoa nắm tay thành nắm đấm, cổ vũ chính mình và mọi người: “Cố lên!”

“Cố lên!” Thành viên trong tổ kinh doanh số 1 đều nắm tay quyết tâm, kích động nói: “Nắm giải quán quân đoàn đội năm nay, nắm lấy Porsche!”

Sau khi cổ vũ sĩ khí, Liêu Xuân Hoa ý bảo nhân viên ra ngoài làm việc.

Cố Trầm theo mấy đồng nghiệp hăng như đánh máu gà ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước lại nghe Liêu Xuân Hoa gọi giật lại: “Cố Trầm, cậu ở lại.”

Cố Trầm quay đầu lại: “?”

Liêu Xuân Hoa gọi Cố Trầm vào văn phòng: “Cậu không phải người ngoài, tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Tổng bộ tập đoàn có chế độ tương quan đến phương diện khảo hạch hiệu suất. Cậu biết đấy. Mấy điều khoản khích lệ như phần thưởng cuối năm hay là thưởng danh hiệu gì gì đó đều phải có điều kiện tiên quyết là nhân viên chính thức của Tập đoàn.”

“Ví như phần thưởng đoàn đội cuối năm tôi vừa nhắc tới chẳng hạn. Mười chiếc Porsche này tương đương với số lượng thành viên mỗi phòng kinh doanh, tính cả tổ trưởng chính là mười nhân viên chính thức.”

“Vì hồ sơ của cậu bây giờ vẫn là thực tập, nếu, tôi nói là nếu nhé! Nếu tổ mình thật sự đạt được quán quân cuối năm, vậy mười chiếc Porsche này tôi chắc chắn phải chia cho nhân viên chính thức trong tổ.”

Không đợi Cố Trầm nói gì, Liêu Xuân Hoa tiếp tục nói: “Nhưng tổ mình là một đội với nhau! Nếu đã tính đến tinh thần đoàn đội thì tôi cũng không làm cậu thiệt được. Tôi định thương lượng với các thành viên khác trong tổ, giờ tổ mình có mười một người rồi, thưởng cuối năm là mười chiếc xe giá trị hai triệu. Vậy chúng ta cứ dựa theo giá trị hai triệu này, mỗi người một phần quy thành tiền mặt tiếp tế cậu. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên, tôi biết tính như vậy vẫn là thiệt cho cậu. Bởi vì giá trị một chiếc Porsche kinh điển trên thị trường chắc chắn không chỉ hai triệu đâu. Nhưng giờ chúng ta cũng không biết tập đoàn mua hàng giá nội bộ thế nào...”

“Được ạ.”

“Hả?” Liêu Xuân Hoa không kịp phản ứng: “Cậu nói cái gì?”

“Em nói được ạ.” Cố Trầm lặp lại.

Liêu Xuân Hoa vui mừng nhìn Cố Trầm: “Tôi biết ngay mà. Cậu là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất có tinh thần đoàn đội. Không hổ là sinh viên ưu tú của đại học A, tố chất thật sự rất cao.”

Liêu Xuân Hoa một hơi khen Cố Trầm vài câu.

Cố Trầm có chút bất đắc dĩ: “Chị Xuân Hoa còn việc gì khác không ạ? Nếu không thì em đi làm việc nhé.”

“Không còn gì đâu.” Liêu Xuân Hoa lắc đầu: “Đi làm việc đi! Cố lên, hy vọng cậu không ngừng cố gắng, ký thêm vài hợp đồng.”

Cố Trầm ra khỏi văn phòng Liêu Xuân Hoa, còn chưa đi đến sảnh chính thì Liễu Mi liền ôm tài liệu khách hàng chạy tới, tươi cười cực kỳ nhiệt tình: “Cố Trầm, chị có thể nhờ cậu thêm một chuyện này không?”

Cố Trầm nói: “Chị Liễu nói đi.”

“Cậu xem người này!” Liễu Mi mở tài liệu khách hàng của mình ra, chỉ vào một người nói: “Chị theo người này gần nửa tháng rồi. Thật ra anh ta rất muốn mua phòng nhưng không hiểu sao cứ do dự mãi. Em giúp chị bắt lấy người ta được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cố Trầm: “...”

“Giúp chị đi mà.” Liễu Mi nhìn Cố Trầm, ra vẻ đáng thương: “Cậu không biết đâu, điều kiện nhà chị không được tốt. Trên có già dưới có trẻ. Tiền học thêm của con chị một tháng đã sáu, bảy nghìn tệ rồi. Mỗi tháng còn phải trả nợ mua nhà, lãi vay mua xe. Cả nhà đều dựa vào mình chị nuôi sống, áp lực vô cùng. Nếu không thì bình thường chị đây cũng chẳng chi li keo kiệt thế đâu, đều là bị hoàn cảnh xô đẩy. Cậu nghĩ mà xem, nếu có điều kiện thì ai chẳng muốn sống thoải mái hào phóng mỗi ngày chứ. Chị cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu giúp chị tiếp lần này đi. Giúp chị ký xong hợp đồng chị mời cậu ăn cơm, còn bao lì xì cho cậu nữa. Chị không để cậu làm không đâu.”

Cố Trầm nghĩ ngợi một thoáng mới đáp: “... Nếu chị có thể hẹn khách hàng ra thì để em thử xem.”

Liễu Mi nghe vậy liền nhanh chóng gọi cho khách hàng. Vài phút sau, cô ta vui sướng quay lại: “Khách hàng kia nói ngày mai có thời gian lại đây.”

Dừng một chút, Liễu Mi lại bổ sung: “Thật ra vị khách này đã đến vài lần rồi. Cuối tuần nào cũng đến, còn chỉ xem đúng căn hộ kia thôi. Chị đoán là anh ta ưng lắm rồi nhưng áp lực vay mua nhà hơi lớn. Chị nghe đâu anh ta là kiến trúc sư công trình, lương một năm 50 vạn tệ. Còn chưa tính thưởng cuối năm. Căn hộ anh ta nhìn trúng là kiểu nhỏ nhất trong chung cư chúng ta, 115 mét vuông. Trừ đi đặt cọc ban đầu thì mỗi tháng phải trả khoảng ba vạn tệ tiền vay. Vậy là còn khoảng hơn một vạn tiền phí sinh hoạt cơ mà! Có thể chấp nhận được đúng không nào?”

Dùng hai phần ba lương tháng trả tiền vay mua nhà! Áp lực này đúng là hơi nặng.

Ít ra nếu là Cố Trầm thì chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế. Chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.

Nhưng đây là khách của Liễu Mi, cậu cũng không bình luận gì nhiều.

“Thế ngày mai nhờ cậu cả đấy.” Liễu Mi chà xát hai tay, nói với Cố Trầm: “Nếu có thể ký được thì chị mời cậu ăn cơm.”

Cố Trầm cẩn thận nói: “Ngày mai xem thế nào rồi hẵng nói ạ.”

“Được!” Liễu Mi gật đầu, vui vẻ rời đi.

Lúc trước Liêu Xuân Hoa khuyên cô ta đưa hết tiền hoa hồng cho Cố Trầm, Liễu Mi còn thấy xót vô cùng. Nhưng Liêu Xuân Hoa nói không sai, Cố Trầm ký hợp đồng giỏi như vậy, mọi người chắc chắn có lúc nhờ vả Cố Trầm. Giờ làm việc không sảng khoái một chút, sau này cũng không mặt mũi đâu mà đi làm phiền người ta.

Chưa kể Cố Trầm còn quen biết nhiều khách hàng lớn như vậy, lại có ông chủ lớn như Tổng giám đốc Tôn nguyện ý giới thiệu khách hàng cho cậu. Sau này cơ hội ký hợp đồng lớn rất nhiều. Chẳng may có người nào trong số bọn họ có tháng không may lắm, không ký được hợp đồng hoặc cần hợp đồng để tích công trạng thì không chừng còn cần nhờ vả Cố Trầm nhường hợp đồng cho.

Vậy nên giờ cứ tạo quan hệ tốt với Cố Trầm đi, cũng không thể lúc nào cần mới đi giao hảo với người ta.

Đặc biệt là mười chiếc xe thưởng cuối năm kia. Người khác thì không biết thế nào, chứ còn Liễu Mi cô ta thì đang thèm đến đỏ mắt đây này.

“Tự cô tính rõ sổ sách trong ngoài đi. Rốt cuộc là hai vạn tệ này quan trọng hay thành tích và xe quan trọng.” Liêu Xuân Hoa nguyên văn nói như vậy: “Thành tích tháng này của Cố Trầm đã sớm vượt qua ba mươi triệu tệ rồi. Cậu ấy chỉ là một thực tập sinh, cũng không tranh được danh ngạch thưởng cuối năm, bao nhiêu thành tích cũng không có tác dụng gì. Nhưng thành tích tháng này của cô còn chưa tới hai mươi triệu tệ đúng không? Vượt qua ba mươi triệu tệ là có thể tăng số trích phần trăm lên ba phần nghìn rồi. Cái nào nhiều cái nào thiếu cô tính thử xem.”

Một phen giáo dục nói cho trái tim Liễu Mi bừng bừng sống lại. Lúc này mới cam tâm tình nguyện nhượng lại toàn bộ tiền hoa hồng cho Cố Trầm. Tiền lương còn chưa phát đã ôm tài liệu khách hàng đến nhờ Cố Trầm ký hợp đồng giúp, tính toán rất cặn kẽ.

“Vừa rồi cậu thì thầm gì với Liễu Mi thế!” Chờ Cố Trầm trở lại sảnh lớn tiêu thụ, nữ đồng nghiệp tổ kinh doanh số 1 ghé tới hỏi thăm: “Phông phải chị ta đổi ý đấy chứ?”

“Không phải ạ.” Cố Trầm lắc đầu: “Chị Liễu nhờ em ký giúp cái hợp đồng.”

“Chị ta coi cậu thành cu li thật rồi.” Trần Viện bĩu môi: “Tôi nói cậu nghe, cậu đừng cả nể thế làm gì. Có thời gian này thì tự mình đi tìm khách ký hợp đồng chẳng tốt hơn à!”

Cố Trầm cười không nói gì.

Trần Viện còn định nói thêm cái gì thì có người gọi: “Viện Viện, khách của cô đến này.”

Lời đến bên miệng lại bị Trần Viện nuốt ngược vào trong: “Tạm thời không nói chuyện với cậu nữa. Dù sao chính cậu phải cẩn thận đấy. Tôi cũng là thấy con người cậu không tồi mới nhắc nhở cậu một câu.”

Nói xong cô ta quay người, lắc mông rời đi.

Cố Trầm thấy hơi khát, đi tới máy lọc rót một cốc nước, vừa uống một ngụm thì di động bỗng vang lên.

Cố Trầm vừa uống nước vừa ấn vào hình ống nghe màu xanh tiếp điện thoại: “Alo, ai vậy ạ?”

Bên kia ống nghe truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tôi vừa về tới thành phố A, tối nay có thời gian không?”

Cố Trầm theo phản xạ nhấc điện thoại ra, nhìn hiển thị trên màn hình: “Anh Chung Ly?”

“Ừ.” Chung Ly Toại lên tiếng, giọng điệu quen thân vô cùng: “Tôi vừa xuống máy bay mới biết thành phố A đang mưa. Cậu vẫn đang ở bên phòng kinh doanh à?”

“Vâng.” Cố Trầm đáp.

Chung Ly Toại cười nói: “Vẫn là sáu giờ tối tan tầm sao?”

Cố Trầm tiếp tục: “... Vâng.”

Chung Ly Toại nói: “Vậy sáu giờ tối tôi tới tìm cậu.”

Không chờ Cố Trầm nói thêm gì, Chung Ly Toại lại bổ sung: “Dự án thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương đã bàn xong rồi. Cậu muốn biết chi tiết cụ thể không?”

Cố Trầm hơi chần chừ.

Chung Ly Toại không cho Cố Trầm cơ hội từ chối: “Mưa to quá, tôi không nói nữa. Chờ tối gặp nhau lại rồi nói sau đi. Phương án thiết kế nhà tôi cũng đưa tới rồi. Cậu xem bản thiết kế chưa?”

Cố Trầm đáp: “Chưa xem.”

“Thế thì vừa hay, tối nay cùng nhau xem đi.” Chung Ly Toại tiếp tục hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì? Đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây? Xiên dê nướng vỉa hè hay ăn trong phòng riêng? Hay cậu thích xiên cay thập cẩm không?”

Cố Trầm theo không kịp tư duy của Chung Ly Toại. Vô thức nói: “Ăn cơm đi ạ.”

“Gần công ty địa ốc các cậu có một nhà hàng đồ ăn Hoài Dương khá ngon. Cậu ăn được đồ Hoài Dương chứ?”

Cố Trầm: “... Được.”

“Được rồi. Sáu giờ tối gặp nhé. Không phiền cậu làm việc nữa.” Chung Ly Toại nói xong, chủ động cắt đứt điện thoại.

Cố Trầm nghe tiếng tút tút bên tai. Một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần: “Sao mình lại đồng ý ăn cơm với anh ta rồi?”

Cố Trầm chớp mắt một cái, lược lại từ đầu đến đuôi cuộc đối thoại của hai người trong đầu một lần, vẫn không nghĩ ra được xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Vốn dĩ Cố Trầm còn định sau khi tan làm sẽ về thẳng trường học luôn, tranh thủ thời gian đọc sách vẽ sơ đồ tư duy. Tuần này Cố Trầm và Cao Hải Dương càng ngày càng quen. Quen đến mức vị đàn anh năm tư nào đó đã có thể quen miệng thúc giục rồi. Hôm nào cũng giám sát Cố Trầm, tranh thủ mọi thời gian có thể lợi dụng để vẽ sơ đồ tư duy, chẳng khác gì quỷ đòi mạng cả.

Đã vậy còn được voi đòi tiên, hi vọng ngoài “Luật thuế” và “Luật kinh tế” thì Cố Trầm nhanh vẽ luôn sơ đồ tư duy của bốn môn khác.

Nguyên văn lời nói của Cao Hải Dương: “Cậu không biết sơ đồ tư duy của cậu hot thế nào đâu. Không riêng các đàn anh đàn chị chuẩn bị thi CPA của đại học A mình mà ngay cả đồng nghiệp tôi quen bên Big4* cũng dựa vào sơ đồ tư duy của cậu để ôn tập đấy. Cố Trầm, bây giờ người ngóng trông cậu nhanh chóng vẽ xong sơ đồ tư duy không chỉ là mình tôi đâu. Đây là tiếng kêu gọi của quảng đại nhân dân quần chúng sắp sửa thi CPA đấy. Cậu phải cố gắng lên. Bạn thân cậu năm nay có thể một lần thi qua sáu môn hay không đều nhờ vào công ơn của cậu.”

(*Big4: Gọi tắt 4 hãng kiểm toán lớn nhất thế giới về cả quy mô và doanh thu)

“Tranh thủ giúp tôi một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm chứng chỉ kiểm toán viên cao cấp đi. Sau này tôi có quyền lực ký tên lên báo cáo kiểm toán không, có thể từ nay thăng lương tăng chức hay không, có thể lên làm CEO, cưới một cô vợ bạch phú mỹ*, đi lên đỉnh cao cuộc sống hay không đều dựa vào cậu cả.”

(*: trắng trẻo xinh đẹp giàu có)

Áp lực nặng trịch đặt trên người, Cố Trầm chỉ có thể từ chối: “Ngại quá, tôi không định chịu trách nhiệm cho cuộc đời anh đâu.”

“Muộn rồi!” Cao Hải Dương vênh váo tự đắc “uy hiếp” đàn em: “Dù sao nếu năm nay tôi không lấy được CPA, không cưới được cô vợ bạch phú mỹ thì Cố Trầm cậu chính là đầu sỏ hại tôi độc thân.”

“Không phải anh có bạn gái rồi à?” Cố Trầm nhớ lúc hai người cùng ôn tập trong phòng hoạt động chung, bạn gái Cao Hải Dương còn từng đưa cà phê đến cho anh ta.

“Vậy nên anh định lấy được CPA sau đó chia tay đàn chị, tìm một cô bạch phú mỹ khác?” Cố Trầm ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “Anh muốn làm Trần Thế Mỹ* à?”

(*:Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý)

“... Cậu mới muốn làm Trần Thế Mỹ, cả nhà cậu đều là Trần Thế Mỹ.” Cao Hải Dương không đấu nổi Cố Trầm, chỉ có thể sửa lại câu nói của mình: “Đàn chị của cậu trong lòng tôi là cô gái bạch phú mỹ tốt nhất rồi. Nói ngắn gọn lại, nếu tôi không thi qua CPA, bị bố mẹ vợ tương lai ghét bỏ thì cậu chính là đầu sỏ gây tội đấy.”

“Tục ngữ nói phá mười tòa miếu không bằng phá một mối lương duyên. Cố Trầm, quan hệ hai người chúng ta tốt như vậy, cậu cần phải có trách nhiệm với chuyện hôn nhân cả đời của tôi.”

“Sau này hai ta đêm đêm gặp lại, ngày ngày nhớ nhung. Sơ đồ tư duy của cậu chính là phong bì tiền mừng tốt nhất với tôi. Chị dâu cậu cũng trông mòn con mắt.”

Cố Trầm: “...”

Nghĩ đến “tiền mừng”, Cố Trầm gọi cho Cao Hải Dương một cuộc điện thoại: “Tối nay anh đừng chờ tôi tới ôn tập. Chắc tối muộn tôi mới về.”

“Cái gì?” Cao Hải Dương đang ôn tập tại thư viện với bạn gái, nghe câu này xong, rada trong đầu vang rền: “Thằng ranh cậu có người ở bên ngoài phỏng? Cậu muốn vứt bỏ thằng bạn tào khang này đi hẹn hò với người đẹp ư?”

Cố Trầm: “...”

TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play