Hai người đi thang máy lên đến tầng 8, tòa nhà B xây theo kiểu một tầng một căn hộ. Thang máy mở ra lập tức nhìn thấy Huyền quan, sau khi mở cửa phòng liền nhìn thấy phòng khách và phòng ăn vô cùng rộng rãi. Ánh nắng buổi chiều là đẹp nhất, ánh nắng rực rỡ xuyên qua ban công và tấm cửa kính lớn tới sát đất, từng tia nắng chiếu vào trong phòng khách, không gian ngập trong ánh nắng. Đứng ở cửa là có thể nhìn thấy bãi cỏ golf xanh biếc và những cảnh quan xanh hóa bên trong khu nhà này. Tầm nhìn vô cùng rộng mở.
Bên trái của cửa ra vào là giá treo quần áo và tủ đựng đồ, bên phải là phòng bếp, đi vào sâu bên trong một chút còn có hai phòng ngủ cho khách và phòng tắm. Một phòng trong số đó có thể cải tạo thành phòng tập gym. Bên trái tấm cửa kính sát đất chính là phòng ngủ chính, bên phải là phòng sách, diện tích tổng cộng là 350 m2, bố cục nhà vô cùng xuất sắc.
Chung Ly Toại nhìn xong liền mỉm cười, nhìn Cố Trầm rồi nói đùa: “Khá được đấy, cậu thiết kế luôn giúp tôi xem tôi thích trang trí nào luôn rồi sao?”
“…” Cố Trầm bình tĩnh lại, phát hiện ra mình vẽ rắn thêm chân, nói những lời không nên nói mất rồi.
Khi Cố Trầm còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì thì Chung Ly Toại đột nhiên đi nghe điện thoại.
Do phép lịch sự, Cố Trầm lập tức lui sang một bên, cậu không muốn nghe lén Chung Ly Toại bàn chuyện làm ăn, nhưng phòng khách rộng như vậy, lúc Chung Ly Toại nghe máy lại không hề nói nhỏ lại, cộng thêm việc kiếp trước Cố Trầm đã nghiên cứu rất kỹ tất cả những dự án đầu tư mà Chung Ly Toại tính toán nên cậu hiểu rất rõ sự phát triển của Công ty đầu tư Thiên Toại. Chỉ cần nghe được một hai từ quan trọng rồi đối chiếu với mốc thời gian là Cố Trầm đã biết được hiện tại rốt cuộc Thiên Toại đang làm dự án nào.
Sau khi xác định rõ được chuyện này, Cố Trầm hơi không kiềm chế được mình, bởi vì cậu biết Chung Ly Toại sẽ bị lỗ trong dự án lần này.
“… Lần trước đám người đó ăn sạch 8,4 tỷ, chúng ta cũng đồng ý rồi. Xem xét lại những điều khoản trong hợp đồng, tất cả mọi việc đều đã bàn bạc xong cuôi, cuối cùng cũng đã ký tên, bây giờ những người đó lại đưa ra yêu cầu chúng ta phải tăng thêm 200 triệu đô la, nếu không sẽ không ký nữa.” Người phụ trách ký kết hợp đồng dự án này suýt nữa đã văng bậy trong điện thoại: “Làm như vậy không phải là đang trêu đùa với người khác sao?”
Chung Ly Toại chau mày, trầm giọng nói: “Khoa học kỹ thuật Hạo Dương có nói rõ lý do vì sao bọn họ muốn thêm tiền không?”
“Nói rồi.” Khương Minh Phàm vừa nhắc tới chuyện này là lại thấy tức giận: “Thằng nhóc Phan Hạo Dương kia nói con số 86 kia là số may mắn, cậu ta cảm thấy con số này rất dễ nghe.”
Lời như vậy mà cũng nói ra miệng được à!
“8,6 tỷ.” Chung Ly Toại hơi trầm ngâm, anh đang định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh yếu ớt vọng lên từ đằng sau: “7,8 tỷ thôi.”
Chung Ly Toại ngẩn người, quay đầu lại nhìn Cố Trầm: “Cậu nói cái gì?”
“7,8 tỷ đô la.” Vốn dĩ Cố Trầm vẫn còn lo lắng không yên, cậu không biết nên giải thích thế nào, cũng không biết Chung Ly Toại có tin tưởng cậu hay không, nhưng trong giây phút nhìn vào mắt Chung Ly Toại, Cố Trầm cảm thấy mình không cần phải do dự như vậy.
Cũng giống như những gì Chung Ly Toại đã nói lúc trước, cậu chỉ nhắc nhở cho Chung Ly Toại những tin tức mà mình biết trong phạm vi năng lực của mình là được, còn về chuyện quyết định thế nào, đó vẫn là lựa chọn của riêng anh.
“Mốc giới hạn của Khoa học kỹ thuật Hạo Dương là 7,8 tỷ, dự án kỹ thuật trí tuệ AI mà bọn họ đang nghiên cứu và phát triển nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng thực ra từ ba tháng trước, công ty XD ở nước D đã giải mã thành công được kỹ thuật này rồi, hơn nữa còn đã ứng dụng vào sản xuất xe hơi trong thực tế. Có lẽ nhiều nhất là nửa năm nữa, kỹ thuật AI này sẽ phổ biến rộng rãi trên thị trường toàn cầu. Lúc trước Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương không đồng ý việc Công ty đầu tư Thiên Toại mua lại là vì bằng sáng chế của thứ này. Bọn họ cảm thấy trong tay mình đang nắm giữ một món báu vật. Nhưng bọn họ không ngờ rằng là công ty XD đã vượt qua hàng rào của chuyện bằng sáng chế, phát triển một hệ thống AI càng tiên tiến hơn. Sau khi biết được thông tin này, bọn họ nhân lúc công ty XD vẫn còn đang thời kỳ phong toả thông tin để nhanh chóng bán Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương đi.”
Cố Trầm dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Hơn nữa lúc trước Phan Hạo Dương từng đến Las Vegas đánh bài, ngủ với nhân tình của một ông chủ lớn nào đó. Hiện tại chuyện này đã bị lộ ra, đối phương đã tìm đến nơi, Phan Hạo Dương muốn dùng tiền để tránh tai họa này nên ít nhất cũng phải đưa cho đối phương 100 triệu đô la Mỹ, nếu không bọn họ sẽ cắt đứt…” ( truyện trên app T𝕪T )
Cố Trầm khựng lại một chút, diễn đạt tế nhị hơn: “Cắt đứt công cụ gây án của Phan Hạo Dương. Vậy nên bây giờ anh ta đang cần dùng tiền gấp. Mức giá thấp nhất của anh ta là 7,8 tỷ đô la.”
Sở dĩ Cố Trầm biết rõ chuyện này như vậy cũng hoàn toàn là do con người nông cạn Phan Hạo Dương kia. Kiếp trước anh ta đòi mức giá 8,6 tỷ để bán Công ty khoa học kỹ thuật Thiên Dương lại cho Công ty đầu tư Thiên Toại. Sau đó còn quay lại để khoe khoang cho tất cả mọi người cùng biết. Khi phỏng vấn với báo chí, anh ta không chỉ cười nhạo Chung Ly Toại một trận, nói rằng Chung Ly Toại căn bản không phải thiên tài đầu tư như mọi người đã khen ngợi mà chỉ là một người tiêu tiền như nước thôi. Còn nói rằng Chung Ly Toại không hề có con mắt đầu tư, cười nhạo Chung Ly Toại đến việc công ty XD đã giải mã được kỹ thuật AI cũng không biết, dùng 8,6 tỷ để mua lại Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, trong khi kỹ thuật quan trọng nhất của công ty này đã bị đào thải rồi.
Bởi vì một loạt những hành động này của Phan Hạo Dương mà cho dù về sau Chung Ly Toại đã dùng thực tế chứng minh việc anh ta bỏ ra 8,6 tỷ để mua lại Khoa học kỹ thuật Hạo Dương là một quyết định hoàn toàn đúng với giá trị của nó, nhưng danh tiếng của Chung Ly Toại vẫn bị tổn hại. Việc Công ty đầu tư Thiên Toại mua lại công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương trở thành một vết nhơ trong lịch sử của Thiên Toại. Mỗi lần có người nào nhìn thấy Chung Ly Toại không thuận mắt đều lôi dự án này ra để cười nhạo rằng Chung Ly Toại chỉ là một người tiêu tiền như rác, hoàn toàn không quan tâm đến việc khi Thiên Toại làm các dự án đầu tư hoặc mua bán sáp nhập đều đưa ra những điều kiện rất vượt trội.
Còn Phan Hạo Dương sau khi bán đi Khoa học kỹ thuật Hạo Dương đã tự thành lập cho mình một công ty đầu tư tài chính. Mỗi lần cần lừa gạt người khác đầu tư, anh ta lại lôi chuyện này lên kể lại với giọng vô cùng đắc ý, để chứng minh khả năng đầu tư thiên phú và kỹ thuật đàm phán của mình thực ra còn mạnh hơn Chung Ly Toại rất nhiều, hoàn toàn giẫm lên hình ảnh Chung Ly Toại đã xây dựng. Điều quan trọng là rất nhiều người đầu tư không có não cũng tin anh ta làm cho Phan Hạo Dương vinh quang được vài năm, cuối cùng sàn P2P* sụp đổ, anh ta thân bại danh liệt, tay đeo còng số 8 vào ngồi tù bóc lịch.
(*: P2P là một phương thức giao dịch tiền ảo và tiền điện tử ngang hàng do một bên thứ ba là Binance cung cấp)
Cố Trầm vừa nghĩ tới chuyện này đã cảm thấy tức giận, sau khi được sống lại một lần nữa, cậu không muốn Chung Ly Toại bị loại người như vậy biến thành viên đá kê chân, không muốn để cho Phan Hạo Dương có cơ hội cười nhạo Chung Ly Toại, giẫm lên hình ảnh của Chung Ly Toại. Cậu quyết định vạch trần Phan Hạo Dương đến cùng: “Nếu như anh không tin có thể cho người đi nghe ngóng thử. Công ty XD của nước D đã bắt đầu vận dụng hệ thống AI vào xe ô tô rồi. Chuỗi sản xuất đầu tiên trên phạm vi toàn cầu cũng đang được vận hành, tin tức không thể bị phong tỏa hoàn toàn được. Còn cả người đến từ Las Vegas tới tìm Phan Hạo Dương để đòi nợ nữa, chắc là anh cũng điều tra ra được thôi.”
Ánh mắt thâm sâu của Chung Ly Toại nhìn về phía Cố Trầm, đôi mắt Cố Trầm sáng lên, kiên định nhìn lại Chung Ly Toại.
Một lúc sau, Chung Ly Toại mới nói với người ở bên kia điện thoại: “Tạm thời dừng việc ký kết lại, tôi sẽ đích thân đi xử lý việc này.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Chung Ly Toại lại gọi điện cho người trợ lý của mình, dặn dò anh ta điều tra công ty XD và việc Phan Hạo Dương bị người ta tới đòi nợ. Nói xong, anh lại nhờ trợ lý đặt giúp một vé máy bay tới Hộ Thành vào chiều nay: “Tôi phải bay đến Hộ Thành để gặp Phan Hạo Dương nói chuyện một lần.”
Chung Ly Toại nói đến đây lại nhìn về phía Cố Trầm, dặn dò trợ lý: “Sau khi làm xong mọi việc, cậu đến Đại Chu Thiên Hạ một chuyến, tôi có mua một căn nhà ở đây, cậu đến làm thủ tục cho tôi.”
Sau khi tắt máy, Chung Ly Toại mỉm cười nói với Cố Trầm: “Tôi rất thích căn nhà này, có thể kí hợp đồng được rồi.”
Cố Trầm ngẩn người ra một lát rồi mới phản ứng lại được, cậu vẫn còn chưa kịp sắp xếp lại những thuật ngữ mà mình cần nói thì Chung Ly Toại đã nói tiếp: “Tôi thấy cậu rất có thiên phú trong việc đầu tư, cậu có hứng thú với việc đến Thiên Toại thực tập không?”
Hai mắt Cố Trầm sáng lên, nhưng sau khi suy nghĩ chuyện gì đó, cậu lại lập tức lắc đầu: “Chắc là không được rồi.”
Cố Trầm biết rõ chuyện trong nhà mình. Sau khi sống lại, những sự hiểu biết của cậu về Chung Ly Toại hoàn toàn bắt nguồn từ những hồ sơ đầu tư được người trong ngành gọi là “ví dụ trong sách giáo khoa” và cả những cuộc phỏng vấn. Nếu thật sự dựa vào thiên phú và năng lực của cậu, Cố Trầm nhất định không thể so sánh được với những người trong nhóm của Chung Ly Toại, nếu không cậu cũng không đến mức mở một công ty rồi kinh doanh đến mức phá sản đóng cửa.
Hơn nữa lần đầu tiên cậu và Chung Ly Toại gặp nhau đã khiến anh nghi ngờ cậu có âm mưu gì đó rồi. Nếu lần này cậu cứ thuận nước đẩy thuyền, nhận công việc thực tập của Thiên Toại, không phải sẽ càng không thể nói rõ được việc này hay sao? Hơn nữa chịu sự hạn chế của tình tiết trong kịch bản, cậu vẫn còn những chi tiết gắn với Cố Tú và Hoắc Minh Chương nữa! Cố Trầm không muốn Chung Ly Toại nhìn thấy con người thảm hại, vô dụng của mình.
Hiện tại như vậy cũng đã là khá tốt rồi.
Cố Trầm mím môi thành một đường thẳng: “Anh Chung Ly, nếu anh hài lòng với căn hộ này, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng luôn. Anh yên tâm, tất cả những điều khoản ký kết sẽ được giải thích kỹ càng trước khi anh đặt bút ký. Còn về lãi suất bên phía cho vay trả góp tôi cũng sẽ giúp anh tính ra một mức hợp lý nhất…”
“Không cần đâu.” Chung Ly Toại cắt ngang lời của Cố Trầm: “Tôi trả một lần luôn.”
Cố Trầm: “…”
Được lắm! Không hổ danh là người có tiền! Một căn nhà mấy nghìn vạn mà nói trả một lần là trả một lần ngay được.
Cố Trầm thở dài một hơi: “Vậy bây giờ chúng ta về ký hợp đồng luôn chưa?”