Chung Ly Toại nhìn khuôn mặt vui sướng của người hâm mộ của mình, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, đến cả văn phòng kinh doanh đang tăm tối ảm đạm cũng trở nên sáng bừng lên.
“Cố Trầm đúng không?” Chung Ly Toại hơi ngẫm nghĩ một lát rồi chủ động bắt đầu câu chuyện: “Giới thiệu cho chúng tôi một chút xem khu nhà mới của các cậu có những loại căn hồ nào đi?”
Chung Ly Toại quyết định, nể mặt Cố Trầm là người hâm mộ của mình, chỉ cần đối phương giới thiệu cho anh một căn hộ không đến nỗi nào thì anh sẽ lấy một căn. Dù sao anh cũng đã cho người khảo sát qua về vị trí địa lý rồi, bất động sản ở khu này và môi trường xung quanh anh đều rất hài lòng. Quan trọng nhất là ở đây gần với công ty của anh, chỉ cần lái xe 10 phút là đã tới nơi. Chung Ly Toại vốn dĩ định mua một căn hộ ở đây, để tránh việc hàng ngày đã tăng ca đến rất muộn rồi lại còn lãng phí thời gian lái xe về nhà nữa.
Nếu đã quyết định kiểu gì cũng mua, vậy thì chi bằng mua từ tay của cậu người hâm mộ này, tránh cho người quản lý kia lại mượn cơ hội này để làm khó cậu ta.
Cố Trầm hơi kích động, cầm chặt lấy que gậy chỉ dẫn, dù chưa từng bán nhà nhưng Cố Trầm rất tự tin. Trên thế giới này ngoại trừ ba mẹ và người nhà của Chung Ly Toại ra thì không ai hiểu anh hơn cậu. Cậu đã xem qua tất cả các buổi phỏng vấn của Chung Ly Toại, nghiên cứu tất cả những dự án đầu tư mà Chung Ly Toại ủng hộ, nắm rõ trong tay về sự nghiệp của anh, biết được khi tăng ca, anh thích uống trà sữa vị xoài, bị dị ứng với lạc, vì chứng sạch sẽ quá mức mà rất ghét ở khách sạn. Ở thành phố nào cũng có nhà riêng, lúc đi công tác bao giờ cũng sống trong nhà của mình, những căn nhà do anh đứng tên đều đã được đích thân anh khảo sát, trang trí theo phong cách mà anh thích nhất.
Còn kiểu nhà mà Chung Ly Toại thích nhất chính là…
Cố Trầm chớp mắt một cái: “Anh xem căn này đi, khu B phòng 808, có cửa sổ sát đất, có ban công, đứng ở ban công có thể nhìn thấy sông hồ và sân golf ở phía đối diện. Bên dưới rẽ trái 100m là tới siêu thị được khu nhà này xây dựng, anh có thể đi từ cửa sau vào siêu thị để mua đồ, bên dưới còn có cả bãi đỗ xe trên mặt đất.”
Mặc dù không tiết lộ nguyên nhân nhưng Cố Trầm biết được thông tin hình như Chung Ly Toại rất ghét bãi đỗ xe ngầm từ một buổi phỏng vấn. Nếu anh tự lái xe, có khi chấp nhận đỗ sai chỗ trên lề đường, nhận giấy phạt chứ quyết không chịu lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Khu nhà Đại Chu Thiên Hạ này là khu nhà ở cao cấp, công ty bất động sản quản lý vô cùng nghiêm ngặt môi trường trong khu này. Trong buổi bán thử, nhà đầu tư đã cam kết về mật độ người và xe, chỉ có rất ít những vị trí đỗ xe bên dưới những tòa nhà, để tiện cho công ty chuyển nhà hoặc chủ nhà sử dụng khi cần.
Cũng chỉ có mỗi mình Cố Trầm rảnh rỗi học thuộc lòng tất cả những thông tin và số liệu tham khảo về khu nhà này. Thậm chí cậu còn nghe ngóng được hết những vấn đề rất nhỏ nhặt như định hướng quy hoạch của khu nhà này bao gồm một bệnh viện gần đây sẽ được xây ở đâu, xây trường tiểu học và mầm non tư nhân ở đâu, sẽ lấy bao nhiêu bác sĩ giỏi từ các bệnh viện cả nước về đây, sẽ tuyển dụng bao nhiêu giáo viên giỏi, mạng lưới kinh doanh bán hàng bên ngoài khu nhà này nhắm vào đối tượng khách hàng là ai, ở đây sẽ mở quán cafe hay là siêu thị dân sinh…
Bây giờ cậu có thể căn cứ vào việc đối chiếu những sở thích và thói quen trong cuộc sống hàng ngày của đối phương, để lựa chọn ra tất cả những ngôi nhà phù hợp với Chung Ly Toại nhất.
Thậm chí Cố Trầm còn biết cả việc Chung Ly Toại rất thích sưởi nắng, những nơi có tầm nhìn thoáng đãng, sự thoải mái, tiện lợi, kể cả nhu cầu thoát thân khi có cháy xảy ra đều phải được tính toán đến. Cậu có thể đoán được đây là ngôi nhà mà Chung Ly Toại thích nhất, cả về kiểu dáng căn hộ lẫn những phương diện khác.
Chung Ly Toại lẳng lặng ngồi nghe Cố Trầm nói, nhìn hai mắt cậu sáng rực lên khi đang nói chuyện, khóe môi anh cong lên, nói một câu ẩn ý sâu xa: “Cậu rất hiểu về tôi đấy nhỉ.”
Cố Trầm ngẩn người, cậu chợt hoàn hồn trở lại, cảm thấy sợ hãi, cả người đổ đầy mồ hôi.
Vừa rồi cậu đắc ý quá nên quên mất, quên mất tất cả những gì cậu biết được về Chung Ly Toại đều dựa vào tư liệu từ các cuộc phỏng vấn mà cậu đã xem được ở kiếp trước, nhưng thời gian bây giờ đã lùi lại 10 năm, Chung Ly Toại ở tuổi 25 vẫn chưa hề nhận phỏng vấn nhiều như vậy. Vậy nên trong mắt của Chung Ly Toại, những gì cậu biết được về anh đều đến những con đường không chính đáng. ( truyện trên app T𝕪T )
Một sinh viên vừa đỗ được vào đại học A, tự nhiên lại chạy tới một phòng kinh doanh để làm sale, rồi hiểu rõ như lòng bàn tay về những sở thích của một người khách vô tình tới đây mua nhà. Suy nghĩ từ vị trí của người khác, nếu đổi thành cậu, cậu nhất định cũng sẽ nghi ngờ xem đối phương có âm mưu gì xấu xa không, có phải là đang tiếp cận cậu với một mục đích mà người khác không thể biết được hay không.
Cố Trầm vô thức mím môi lại, khóe môi đang cong lên đột nhiên trĩu hẳn xuống.
Tào Nghiêm từ nãy đến giờ đứng bên cạnh quan sát, khó khăn lắm mới nắm được thóp của Cố Trầm, anh ta lập tức nói xen vào: “Giỏi lắm! Tôi đã nói rồi mà! Một học sinh vừa mới thi đại học được hơn 700 điểm, đỗ vào đại học A, tự dưng tại sao lại chạy đến chỗ của bọn tôi để làm nhân viên bán hàng? Hóa ra là mục đích của cậu không nằm ở đây. Nói đi, sao cậu biết được hôm nay anh Chung Ly sẽ tới đây xem nhà? Cậu nghe ngóng được từ đâu nhiều bí mật cá nhân như thế của anh Chung Ly? Cậu tính toán trước trong lòng muốn tiếp cận với anh Chung Ly, rốt cuộc là cậu định làm gì?”
Cố Trầm mím chặt môi, nhất thời hoảng loạn, nhưng cậu cũng không buồn quan tâm đến Tào Nghiêm.
Chung Ly Toại thấy Cố Trầm ban đầu còn vui vẻ như ánh mặt trời, tự nhiên lại ỉu xìu ủ rũ, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm. Anh khẽ chau mày rồi nói: “Căn hộ này có vẻ cũng được, cậu dẫn tôi đi xem thử đi.”
“Dạ? À, dạ!” Cố Trầm hoàn hồn lại, gật đầu nói: “Anh đợi một chút để tôi đi lấy chìa khóa.”
Cố Trầm chậm chạp đi lấy chìa khóa rồi lại chậm chạp cầm nó về. Hai người ra khỏi văn phòng kinh doanh để đi xem nhà, Tào Nghiêm vẫn đi theo ở đằng sau. Chung Ly Toại nhìn Tào Nghiêm rồi nói: “Không cần làm phiền đến quản lý Tào nữa đâu. Có Cố Trầm đưa tôi đi xem nhà là được rồi.”
Tào Nghiêm vẫn chưa phản ứng lại được: “Anh Chung Ly, anh cứ yên tâm, thằng nhóc này có mưu đồ xấu xa trong đầu, không biết còn định làm gì nữa? Tôi sẽ trông chừng cậu ta, không để cho cậu ta quấy rầy anh đâu.”
Chung Ly Toại hơi mất kiên nhẫn: “Tôi là một người đàn ông khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, cậu ta có thể làm được gì tôi chứ? Con người tôi thích yên tĩnh, không thích nhiều người ồn ào. Một mình Cố Trầm đi xem nhà cùng tôi là được rồi.”
Tào Nghiêm nhìn Chung Ly Toại rồi lại nhìn Cố Trầm, trong lòng thầm phỉ nhổ, vừa rồi Cố Trầm nói như súng liên thanh một lúc lâu anh không kêu ồn ào, bây giờ tôi mới nói một câu mà anh đã thấy tôi phiền!
Nhưng Tào Nghiêm cũng nhìn ra được, cho dù Cố Trầm có âm mưu gì để tiếp cận với Chung Ly Toại thì anh cũng hoàn toàn không quan tâm, có lẽ đối phương còn đang tận hưởng cảm giác này.
Dù sao được một cậu nhóc đẹp trai thi đại học được hơn 700 điểm ngưỡng mộ, nếu đổi lại là Tào Nghiêm, cho dù trong lòng cậu định tiếp cận mình với âm mưu gì thì anh ta cũng cảm thấy rất tự hào.
Điều này có nghĩa là sức hấp dẫn của anh đây không còn nơi nào có thể chứa nổi nữa!
Trong lòng Tào Nghiêm thầm thở dài một hơi, nghĩ rằng số của thằng nhóc Cố Trầm đúng là chó ngáp phải ruồi, được một người như vậy nhìn trúng. Không nói đến những chuyện khác, ít nhất là căn nhà đó hôm nay cũng đã tìm được chủ rồi. Vừa mới đi làm được một ngày đã ký được hợp đồng đầu tiên, Tào Nghiêm thấy những trò thị uy ban đầu của mình không chút tác dụng, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Cố Trầm đặc biệt lái chiếc xe dùng để tham quan mà văn phòng kinh doanh đã chuẩn bị, cậu còn tận tình lau sạch lớp bụi ở hàng ghế sau, lẳng lặng dẫn Chung Ly Toại đi xem nhà. Sau khi đến khu B, cuối cùng cậu cũng điều chỉnh lại được tâm trạng của mình.
“Anh Chung Ly, chúng ta đi xem chỗ đỗ xe trước nhé…”
“Thực ra tôi cũng không quan tâm.” Tự nhiên Chung Ly Toại lên tiếng
“Dạ?” Cố Trầm nghe không hiểu, khó hiểu nhìn sang Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại kiên nhẫn giải thích: “Cho dù cậu nghe ngóng được sở thích cá nhân của tôi ở đâu, có biết được chuyện hôm nay tôi đến đây mua nhà hay không thì tôi cũng không quan tâm. Cậu cũng chỉ dành nhiều công sức để thu thập những thông tin mà cậu muốn biết. Nhưng việc có mua nhà hay không, tôi có nhìn cậu bằng con mắt khác, hoặc có đánh giá gì về con người cậu thì cũng là quyết định chủ quan của tôi. Chuyện này cậu không thể can thiệp được.”
“Nếu việc gặp mặt hôm nay là một chuyện bất ngờ, vậy chứng tỏ tôi và cậu rất có duyên. Nếu như việc gặp mặt lần này là do cậu sắp xếp kỹ càng…” Chung Ly Toại hơi dừng lại, anh nhìn Cố Trầm rồi nở nụ cười sâu xa: “Vậy thì tôi có thể nói cho cậu một chuyện. Một người trẻ tuổi xuất sắc như cậu lại chuẩn bị kỹ càng như vậy để được làm quen với tôi, thì đó nhất định là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Tôi rất vui.” Chung Ly Toại nói, đưa cánh tay phải về phía Cố Trầm, nói rất nghiêm túc: “Rất vui được làm quen với cậu. Tôi là Chung Ly Toại.”
Dường như chỉ trong một giây, tất cả những mưa gió bão bùng đều biến mất, để lộ ra ánh sáng rực rỡ. Cố Trầm nhìn bàn tay của Chung Ly Toại, không kiềm được nụ cười ngốc nghếch của mình, sau đây đưa tay ra bắt lấy tay Chung Ly Toại: “Rất vui được làm quen với anh, tôi là Cố Trầm.”
Bàn tay Chung Ly Toại khẽ dùng lực nắm lấy rồi buông ra, Cố Trầm thu lại cánh tay của mình về rồi vô thức siết chặt bàn tay. Cậu im lặng một lát rồi nói tiếp: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Chung Ly Toại nhìn chỗ đỗ xe bên cạnh bãi cỏ: “Cảm giác không tồi đâu.”
“Đúng vậy!” Chung Ly Toại gật đầu, giới thiệu qua về những điều khoản và giá cả để mua được vị trí đỗ xe này, rồi lại dẫn Chung Ly Toại lên trên để xem nhà.
Chung Ly Toại đi lùi lại phía sau hai bước, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cố Trầm, gật đầu hài lòng.
Đúng là còn đẹp hơn khi ủ rũ rất nhiều.
…
Tác giả có điều muốn nói:
Chung Ly Toại: Cô vợ của tôi dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận tôi kìa.
Cố Trầm: Nghe tôi giải thích, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Chung Ly Toại: Vận mệnh của chúng ta đã định sẵn là sẽ gặp nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT