“Thì ra ma giới là cái dạng này đây!”

Dưới màn trời đỏ sậm, vầng mặt trời ở tít trên cao, xa xa là dãy núi kéo dài, cánh rừng rậm quanh co khúc khuỷu, xuyên qua giữa rừng cây có thể nhìn thấy hình ảnh những ma vật bé nhỏ chợt lóe  qua.

Ma giới còn dồi dào giàu có hơn so với tưởng tượng của họ.

“Những thực vật này thoạt nhìn chẳng khác thế giới nhân loại lắm nhỉ?”

“Đúng là không khác lắm thật, mọi người nhìn đi, đó là gì vậy?”

“Đúng…. Hình như là thực vật que diêm vậy?”

“À còn có cả cây quỷ xấu hổ nữa kìa”

“Ô, những đồ vật đó giống ma thú quá…. Chết tiệt, đúng thật là ma thú rồi! Quả nhiên là Ma giới mà!”

“…”

Một đám nhân loại và yêu cứ rối rít lên tiếng, con người và loài yêu lần đầu tiên đi đến Ma giới, trên mặt ít nhiều đều nảy sinh hứng thú, nếu không phải phát hiện ra tình hình không ổn thì đã sớm chạy tới nhìn rồi.

Có thể họ cậy người đông thế mạng, cả đám đông mênh mông cuồn cuộn như sắp tấn công Ma giới vậy, đến cả những Ma tộc đi một mình ở bên ngoài hay các ma vật khác đều chốn đi, đang thầm nhìn trộm bọn họ.

Mặt Lai Nhân Tư đen xì, thầm nghĩ rốt cuộc cái đám nhân loại và yêu này không rõ hiểu lầm ma giới cái gì đây?

“Đi xuyên qua khu rừng này, phía trước chính là thành Trung ương rồi” Lai Nhân Tư chỉ về phía khu rừng rậm đằng trước.

Vì thông đạo hai giới là do Lai Nhân Tư và Uy Sắt cùng nhau mở ra, hơn nữa Du Lệ vừa mới trở thành người Thủ hộ Ma Môn, nên việc vận dụng lực lượng Ma Môn vẫn chưa thành thạo, vì thế từ lúc họ từ thông đạo đi ra cũng không phải xuất hiện ở ngay cổng thành Trung ương gần đó mà là trước một khu rừng rậm.

Là dân vốn sống ở ma giới, tiếp theo phải do Uy Sắt và Lai Nhân Tư dẫn đường rồi.

Uy Sắt quả nhiên không hổ mà cuồng ma chiến đấu, đi một mạch chưa nói đến các ma vật nghe tiếng mà sợ vỡ mật, đến những ma thú thoạt nhìn trông đáng sợ đó nhìn thấy bóng đã chạy, vẫn là Du Lệ cảm thấy đi bộ quá tốn thời gian vì thế nhóm uy Sắt mới túm lấy ma thú để đi thay.

Du lệ đi qua Ma Cảnh không ít, năm trước lúc ở Ma Cảnh A trát Bỉ đặc, đã biết thêm không ít về “Tiểu khả ái” mà A kỳ Bắc Nhĩ Đức nuôi trong rừng rậm, ma thú ở gần thành Trung ương Ma giới này dĩ nhiên không có dáng dữ tợn cao lớn như “Tiểu Khả Ái” nhưng hình dáng cũng không nhỏ, đi trong rừng rậm cứ như máy ủi đất ầm ầm đi tới, thanh thế rất lớn, vô cùng có tính cách áp bức.

Thanh thế như vậy trừ phi là người chết nếu không  vốn không có khả năng phát hiện ra.

Còn chưa tới thành Trung ương, Ma Bình thành Trung ương cũng đã đến đây xem tình hình.

Đương nhiên lúc nhìn thấy Uy Sắt đứng trên đầu Ma thú kia, nhóm Ma Bình lúc đầu kinh ngạc sau đó thần sắc cũng hòa hoãn hẳn chạy vội tới hành lễ hỏi thăm, dùng ma ngữ nói, “Đại nhân Uy Sắt, ngài đã trở lại rồi ạ”

Uy Sắt ừ một tiếng hỏi, “Mai Lợi NHĩ đâu rồi?”

“Đại nhân Mai Lợi Nhĩ đang ở vương cung ạ” Thị vệ Ma binh dẫn đầu đáp, cũng lắm miệng thêm một câu, “Thành chủ Gacia biết ngài đã về chắc chắn sẽ cao hứng lắm ạ”

Uy Sắt nhìn gã một cái không rõ ý vị, nhếch miệng cười bảo, “Thật không? Ta còn tưởng Garcia hận ta lắm ấy chứ”

Thị vệ Ma binh chỉ đành cười không dám nói gì.

Tiếp đó nhóm Ma Bình cũng không dám ngăn cản nữa, trợn tròn mắt nhìn một đám ma thú như một đám máy ủi đất chở đám người, yêu, ma hừng rực đi tới thành Trung ương. Sau đó lại trơ mắt nhìn đám ma thú như đi vào chỗ không người, xuyên qua thành Trung ương, đi thẳng tới trước cung điện thành Trung ương.

Nhóm Ma Bình ven đường chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia của Uy Sắt thì đều có ý nghĩ giống nhau là không ngăn gã lại, ngược lại còn xua những Ma tộc chung quanh đi cho gã đi được thuận tiện.

NHưng người và yêu khác nhìn đi nhìn về thấy thế là đủ,  rốt cuộc cũng biết thì ra Uy Sắt còn có danh vọng rất cao ở Ma giới, tuy rằng đều là do đánh nhau mà có.

“Đây, chỗ này chính là vương cung thành Trung ương” Uy Sắt đứng trên lưng ma thú, chỉ vào cung diện nguy nga trước mặt, vô cùng nhiệt tình giới thiệu với Du lệ, “Nếu năm đó Áo Phỉ Nick không ngủ say, chắc cái thành Trung ương này cũng nên sửa tên là Vương thành, biến thành hành cung của ngài ấy rồi. Vương cung cũng là được xây dựng lúc đó, do Mai Lợi Nhĩ tự tay xây dựng, vốn là xây cho Ma Vương, ai ngờ…”

Nói đến đây, gã nhún nhún vai.

Người hiểu về lịch sử Ma tộc đều biết, ma giới không có Ma Vương, chỉ có chủ nhân các Ma Cảnh làm theo ý mình, chủ nhân Ma Cảnh này đó cũng có thể được xưng là lĩnh chủ các nơi, đều là một đám Cổ Ma có thực lực mạnh mẽ trong Ma giới.

Ma giới tôn kẻ mạnh làm đầu, ai có thực lực thì người đó có thể đảm đương lĩnh chủ.

Tương tự ai có thực lực người đó có thể làm Ma Vương.

Lĩnh chủ đã mạnh rồi nhưng thực lực trước mặt Ma Vương lại không bằng, cũng chỉ là những phần tử trung gian. Tiếc là năm đó còn chưa kịp chọn ra Ma Vương, bia Mễ Nại Tư đã xảy ra, khiến thực lực Cổ ma mạnh mẽ như Áo Phỉ Nick cũng bắt đầu ngủ say ở chi uyên Ma giới, vì thế có rất nhiều ma tộc sinh ra thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh, còn coi anh trở thành một truyền thuyết sau khi tỉnh dậy sẽ mang đến hắc ám cho thế giới, là đại ma đầu khiến mọi thứ đều sợ hãi.

Không thể không nói truyền thuyết này ở ma giới đều do cảm kích của những Cổ ma mà có, thật đúng là nực cười, thậm chí còn hoài nghi thả ra tin tức rắp tâm của Ma tộc.

Lúc đại quân Ma thú đến trước cung điện, chủ nhân cung diện đã xuất hiện trên tường cao, đang nhìn họ từ trên cao.

Nhìn cái loại nhìn xuống thế này khiến Uy Sắt thấy khó chịu mà thọc vào rơi xuống.

Mlucs Ma tộc quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy đầu tóc đỏ của Uy Sắt kia, thần sắc ngạo mạn trên mặt bị sự hoảng sợ thay thế, “Nè, nè, nè…”

UY Sắt “nha’ một câu, trên mặt vẫn nở nụ cười cuồng vọng, “Garcia, đã lâu không gặp!”

Garcia bị chọc rớt xuống, té ngã lộn nhào lăn tới, biểu hiện trên mặt vô cùng phong phú.

“Đại nhân Uy Sắt, ngài đã về rồi” Garcia hoảng sợ cung kính mấy phần, hoàn toàn không có ngạo khí của thành chủ, vô cùng khách sáo nhìn họ tiến vào cung điện nghỉ ngơi, thậm chí không hề nghi ngờ đám nhân loại và loài yêu đi cùng Uy Sắt tới đây rốt cuộc có mục đích gì.

Đến nỗi lai Nhân Tư, do ở thế giới con người quá lâu, rất nhiều ma tộc đã quên mất ông ta, Garcia chẳng thèm để ý tới ông ta.

Lai Nhân Tư cũng không để ý, đứng yên tĩnh như bức tranh, để Uy Sắt mang đầy sát khí dẫn họ đi vào.

Uy Sắt không khách sáo, sau khi cửa cung lớn mở rộng dẫn mọi người đi vào.

Garcia có một đầu tóc vàng, là con cháu thế hệ thứ N Mai Lợi Nhĩ, có thể lên làm thành chủ thành Trung ương, cũng do vì có chút vận khí. Vị trí thành chủ này xem như là nhặt được, ai bảo gã là tông thích của lão tổ tông Mai Lợi NHĩ chứ, nói rõ đem vị trí thành chủ cho gã chứ. Trong mắt Lai Nhân Tư thì chẳng qua là do gã cũng đủ ngu, không chỉ bị khống chế, còn nghe tổ tông nói Mai Lợi Nhĩ đương nhiên rất thích con cháu như thế.

Garcia vừa cung nghênh Uy Sắt tiến cung vừa cẩn thận đánh giá người và yêu đi cùng, lúc nhìn thấy Du Lệ và Giang đại tiểu thư xinh đẹp thì hai mắt sáng lên.

Garcia có một tật xấu đó là rất thích cô gái nhân loại xinh đẹp.

Đột nhiên Hề Từ nhìn gã cười, dùng ma ngữ đầy dịu dàng bảo, “Cứ nhìn đi móc mắt của ngươi xuống ngay”

Garcia, “…”

Con người và loài yêu đi vào đây cũng biết chút ma ngữ, đay là lúc trước ở trên du thuyền Đồ Nhĩ Tư dạy họ học, bởi vì biết khả năng muốn đi một chuyến đến hang ổ Ma tộc, sợ ngôn ngữ không thông có hại, nên một đám người và yêu sớm nên học trước một ít, không cần nghe nói đọc viết, ít nhất cũng biết mấy câu thông thường là không vấn đề.

Lúc này nghe được Hề Triển vương uy hiếp gã đều cảm thấy anh ta có thể làm được.

Garcia bị sự hung tàn của Hề Triển Vương mà thấy hoảng sợ, không dám nhìn Giang đại tiểu thư nữa, tầm mắt xoẹt qua một đám thiên sư đang vây quanh Ôn Trúc Tâm và Lâu Duyệt, rồi nhìn xuống người Du Lệ đang đứng lẻ loi một mình bên cạnh.

Từ sau khi đi vào Ma giới, Du Lệ đã xụ mặt, bộ dáng lạnh lẽo đẹp đẽ cao quý, toàn thân toát ra một hơi thở không dễ dây vào.

Bộ dáng cao quý lãnh diễm đó đúng là loại Garcia thích, nhìn mà trong lòng thấy nhộn nhạo, đến trả lời Uy Sắt cũng thất thần.

Lai Nhân Tư liếc mắt nhìn gã, lười để ý tới loại Ma tộc tép riu này.

“Nhìn cái gì? Ngươi muốn chết hả?” Uy Sắt đá một chân tới, “Đây chính là bạn lữ của Áo Phỉ Nick đó”

“Gì?”

Garcia ngã rụp xuống, mặt ngơ ra, đợi lúc nghe Uy Sắt nói rõ ra, vẻ mặt đầy kinh khủng.

Lúc này một ma tộc cả người lấp lánh đầy đá quý từ cung điện đi ra, nhìn thấy đám Uy Sắt thì giật mình bảo, “Sao các người lại tới rồi? Ô, Anita, cô…”

Đột nhiên gã nhìn chằm chằm ấn ký trên trán Du Lệ, trong bất chợt ngơ ngẩn.

“Lĩnh chủ A Trát Bỉ Dặc?” Uy Sắt thấy hứng thú hỏi, “Sao anh lại ở chỗ này?”

A Kỳ Bắc Nhĩ Đức không thèm để ý đến gã, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Du Lệ, thần sắc trở nên phức tạp, bảo, “Nghe nói Mai LỢi Nhĩ bị bệnh, ta đến thăm”

“Bị bệnh hả?” Lai Nhân Tư nhấm nuốt lời này bất giác hơi châm chọc, Ma tộc sẽ không bị bệnh, chỉ có bị thương quá nặng mới có thể gọi là bị bệnh.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức đi đến trước mặt Du Lệ, nhìn chằm chằm cô bảo, “Anita, tôi không ngờ cô sẽ là người Thủ hộ Ma Môn, chẳng trách mà Ảo Phỉ Nick sẽ….” Nghĩ đến gì đó gã thở dài một câu, hiện giờ nói nhiều thì có ích gì, rốt cuộc Áo Phỉ Nick cũng không còn nữa.

Đột nhiên A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghi ngờ hỏi, “Anita, sao cô lại đến đây vậy?”

Ma giới vừa mới khôi phục, đúng là lúc nguyên khí rất mạnh, trách nhiệm của người Thủ hộ Ma môn càng nặng nề hơn, nếu cô kế thừa lực lượng Ma môn, hẳn là phải quen thuộc mới đúng, chứ không phải đứng ở chỗ này.

Du Lệ xả ra một nụ cười cứng ngắc, đột nhiên vung tay, từ trong sương đen ngưng tụ ra một cây kiếm nói lãnh đạm, “Tới đánh nhau!”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “….”

Garcia trợn trừng mắt, lúc nhận ra nó là cây kiếm Mặc Tác Tọa, toàn bộ Ma Đô không xong rồi.

Đợi khi A Kỳ Bác Nhĩ Đức biết mục đích của đoàn người Du Lệ tới, vẻ mặt gã thật sự một lời khó nói hết.

“Anh chắc không ngăn cản tôi chứ?” Du Lệ hỏi.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức vội đáp, “Sao được? Tôi thật sự vừa mới tới đây thôi” Trong lòng lại thầm chửi, gã chính là ăn no rửng mỡ chẳng có việc gì làm, cũng sẽ không cùng người Thủ hộ ma môn gây hấn gì, càng không cần nói đến cây kiếm ma trong tay người thủ hộ Ma Môn.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức quả thật là vừa đến đây, từ lúc Ma giới khôi phục thống nhất, các Ma Cảnh trở về, giữa các Ma cảnh có thể tự do đi lại, A Kỳ Bác Nhĩ Đức sau khi an bài A Trát Bỉ Đặc xong, quyết định đến thành Trung ương xem tình hình thế nào.

Ai ngờ đúng lúc tới lại khéo gặp được người thủ hộ Ma môn vừa trở về.

Sắc mặt Du Lệ nhìn đỡ hơn, hơi gật đầu bảo, “Một khi đã vậy, lát nữa tôi ra tay, anh tốt nhất đừng có can thiệp vào”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức lấy hành động thể hiện cho thấy tuyệt đối không can thiệp cô, biết đâu chừng còn có thể giúp cô, rốt cuộc đều là bạn bè, thuận miệng hỏi, “Cô định làm gì?”

“Tẩn Mai Lợi Nhĩ một trân” Hai mắt Du Lệ sáng loáng hung tợn.

Garcia, “…” Lần này người thủ hộ Ma Môn thật đáng sợ, thế mà lại muốn tẩn……tổ phụ gã một trấn chứ!

Nhưng A Kỳ Bác Nhĩ Đức không những vui vẻ mà vẻ mặt còn đầy hưng phấn ân cần bảo, “Tôi biết ma Lợi Nhĩ đang dưỡng bệnh ở đâu, tôi dẫn đường cho cô nhé”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play