Lúc trực thăng hạ xuống trên du thuyền, một đám người đồng loạt từ trên máy bay đi xuống.

Tiếp đó du  thuyền chạy vòng quanh hải vực một vòng, cả đám đông đứng trên boong tàu, nhìn mặt biển chằm chằm, mãi cho đến lúc sao lên, cả thế giới chỉ còn có tiếng sóng biển ồn ào.

Ôn Trúc Tâm mở to mắt, hơi bất an nhìn về phía Du lệ và Giang Úc Linh.

Giang Úc Linh nghiêm mặt đứng trước boong tàu, gió đêm thổi tóc cô bay bay, dưới ánh trăng, khuôn mặt mỹ lệ của cô như được phủ một lớp voan mỏng, thần bí khó lường. Trên người cô có một lực lượng vô hình khó nói khuếch tán ra chung quanh, vô hình vô ảnh, khiến người ta có cảm ứng mơ hồ, muốn nắm bắt nhưng lúc phát hiện ra thì lực lượng đó lại biến mất.

Ánh mắt Giang Úc Linh băn khoắn trên mặt biễn, mãi sau tiếc nuối lắc đầu, nói với Du Lệ, “Không có”

Cô không cảm giác được linh hồn sao động của Chử Hiệt, không nói linh hồn anh mà cả những hồn phách của sinh linh khác cũng không cảm giác được, có thể thấy khu hải vực này vô cùng sạch sẽ.

Du Lệ ngẩn ngơ nhìn mặt biển, rõ ràng là đêm hè mà cô lại cảm thấy lạnh thấu xương, có một cảm giác mịt mờ bi ai ngập trong lòng, cả người mờ mịt vô thố.

Giang Úc Linh ôm lấy vai cô an ủi, “Chắc vẫn chưa đủ thời gian, chúng mình thử lại nhé”

Du Lệ ừm một câu, mãi không nói gì.

Tiếp đó họ lại ở luẩn quẩn gần đó mấy ngày, mỗi tối Ôn Trúc Tâm đều đứng ở trên boong tàu, cố gắng nghĩ, mặc niệm những câu thần chú mà Giang úc Linh dạy cô, vừa tu luyện vừa thả lực lượng của tộc Vu Sơn ra chung quanh.

Nhưng đôi mắt Ôn Trúc Tâm đỏ ngàu mà họ vẫn không thu được gì, chỉ có vẫn chưa tìm ra được thủy quỷ nào thôi.

Vì thế Hề Từ và Nhạc Chính Tước hợp sức cùng gọi Hải Vương quản lý khu Hải vực này tới, bảo Hải Vương hỗ trợ giám sát tình hình trong biển. Hải Vương rất hiền, sau khi biết mục đích của họ cũng giúp thị sát tình hình chung quanh hải vực nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì như cũ.

“Xem ra Áo Phỉ Nicks không chết ở đây” Lai Nhân Tư nói chắc chắn.

“Cũng không thể nói là chết được, chỉ có thể nói là chưa chết  thôi”

Uy SẮt vừa gặm cá khô vừa nói mát.

Hai Ma tộc bị một đám fan ủng hộ Du Lệ tức giận trừng cho, cứ như bọn họ mà lải nhải thêm mấy câu khó nghe nữa thì sẽ ném bọn họ xuống cho cá mập ăn ngay.

Du Lệ mấp máy môi, nhìn mặt biển yên tĩnh dưới ánh sao, tự dưng nhảy từ trên thuyền xuống.

“Du Lệ!”

“Nữ Thần!”

“Tiểu thư Du!”

Cả đám đôngkinh hãi kêu lên, cuống quít nhảy xuống cứu người nhưng lúc phát hiện ra hành động của Du Lệ ở dưới nước thì đồng loạt ngưng lại.

Du Lệ bơi mãi trog biển, mỗi lần nín thở lặn xuống biển, mãi cho đến khi không thở được nữa mới chồi lên mặt nước, sau đó lại tiếp tục lặn  xuống.

Cô lăn lộn hơn nửa đêm trong biển, mai cho đến khi tia nắng ban mai lên, mặt trời mọc, mới được Giang đại tiểu thư nhìn không nổi kéo lên bờ.

Giang Úc Linh dùng khăn bọc lấy cô, vừa lau tóc cho cô vừa an ủi, “Ở đây không có, chúng ta có thể đi Ma giới mà! Cậu đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được anh ấy, vẫn còn Ôn Trúc Tâm đó”

Ôn Trúc Tâm căng cả đầu, đôi mắt căng chặt đến đỏ ngàu, hiện lên mấy tia không xác định.

Du Lệ cuộn mình trong khăn tắm lớn, môi trắng bệch lẩm bẩm, “Không giống nhau…”

“Gì cơ?”

Du Lệ cứ ngơ ngác nhìn về phía trước, mãi sau mới bảo, “Vậy thì đi Ma giới đi”

Thấy cô cuối cùng cũng từ bỏ đào bới ở chỗ này, cả đám người thở phào. Họ không phải lo lắng chuyện khác mà lo cô lăn lộn đến phát bệnh ra, đường lui vẫn còn, không nhất thiết phải tìm mãi ở chỗ này.

Tiếp đó Giang Úc Linh nói với Lai Nhân Tư, “Phiền ông dẫn đường, chúng ta đi ma giới xem thế nào”

Lai Nhân Tư theo bản năng ừ một tiếng, về sau nghĩ đến gì đó, không kìm được nhìn về đám người và không phải người trên du thuyền.

Hôm nay người lên du thuyền không nhiều như lúc trước nhưng người và phi nhân loại ở đây ai cũng có thân phận không tầm thường, cả đám người hùng hậu vậy mà cùng xuất phát khiến ông ta có ảo giác như con người đang định đi tấn công ma giới vậy.

“Aida, quả nhiên là phải đi Ma giới một chuyến mới được!” Mễ Thiên Sư cao hứng nói, ném ra một đống lá bùa vừa vẽ xong. “Tôi đã ngứa mắt cái đám ma này lắm rồi, may mà tôi có chuẩn bị từ trước, không sự những Ma tộc đó làm ra cái gì, tới một thì giết một”

“Nghe bảo hiện giờ Ma giới đã thống nhất, ma cảnh bị vỡ cũng đã quay về, thành Trung ương Ma giới và các ma cảnh đã thông nhau, có thể tự do đi lại, lúc đó gọi cả Lôi Nạp Đa Nhĩ đi cùng nữa” Trác Già dịu dàng chêm vào.

Lâm Đạt dẫn theo mấy huynh đệ tới, hỏi, “Lão Đại,  bao giờ xuất phát ạ?”

Mễ lão Thái gia cũng cười khà khà chen vào một chân, “Ta vẫn chưa được đi Ma giới đó”

“Lão Thái Gia, lão cũng đi à?” Mễ Thiên Sư kêu lên, “Một ông già như lão cũng đừng chen vào nữa, cứ giao cho những người trẻ như chúng cháu là được rồi”

“Thế nào, tôi không thể đi hả?” Lão Thái gia đập một cái lên đầu chắt trai, “tốt xấu gì ta cũng có chút giao tình với Chử Hiệt, liên quan chuyện sống chết của nó, sao ta có thể không đi được chứ?” Nói xong, lão thái gia nheo nheo mắt, nói đầy thâm ý, “Đám thanh niên, có lão già ta đây dẫn đường cho các cháu không phải tốt lắm sao?”

“Mễ lão thái gia, cháu không rõ có cần gọi Bà cô nhà chúng ta dến không ạ?” Lâu Duyệt lo lắng nói, “Chẳng may mà đánh nhau cũng có thêm trợ giúp ạ”

Vân Nhã Nhiên đáp, “Hay cũng gọi Vân lão tổ tông nhà chúng cháu nữa đi ạ”

Mễ lão thái gia cười bảo, “Ở đây người cũng đủ nhiều rồi, đừng có gọi thêm hai cái lão già đó nữa”

“…”

Lai Nhân Tư nhìn cả đám yêu và thiên sư đầy hưng phấn kia, xem đi, thật sự không phải là ảo giác của ông ta đâu!

**

Bất kể là Ma tộc hay những kẻ thị phi với Ma tộc muốn đi vào Ma giới cần phải có một thông đạo ổn định.

Mà loại thông đạo này, lúc Ma giới bị phân tách, đều là do chủ nhân các Ma cảnh khống chế, hoặc nhân lúc lực lượng Ma môn phân tán mà xuất hiện bất ngờ. Nhưng hiện giờ vì bia ma đã được chữa trị, ma giới cũng đã thống nhất, lực lượng Ma môn giờ tương đối ổn định, loại thông đạo xuất hiện bất ngờ cũng không còn, những người khác muốn tiến vào Ma giới thì chỉ có đợi Ma tộc mở ra thông đạo.

Có thể mở ra thông đạo, đều là Ma tộc có lực lượng mạnh ngang nhau mới được nếu không đó là nhập cư phi pháp, nguy hiểm thì chưa nói, có thể may mắn đi qua không cũng không thể rõ được.

Lai Nhân Tư nói dông dài lằng nhằng một đống, Du Lệ nghe cũng không hiểu nổi.

Hoặc là nói cô lười đi phân tích, bảo thẳng, “Ông cho một câu chắc chắn đi”

Lai Nhân Tư hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng ôn hòa bảo, “Là thế này, chỉ cần cô nắm giữ được lực lượng Ma Môn, thì có thể mở ra thông đạo hai giới tùy ý, không lo thông đạo không ổn hay xảy ra nguy hiểm gì cả. Những người khác muốn ra vào Ma môn thì cũng phải được cô đồng ý mới được”

“Thật không?”

Lai Nhân Tư nói khẳng định, “Đúng vậy, người Thủ hộ Ma Môn bảo vệ Ma môn, duy trì thông đạo vững vàng, dù là tất cả Ma môn, đều là lực lượng của các cô, không thể lừa được các cô”

“Ồ, lợi hại quá đi!”

Nhóm thiên sư và yêu nghe lén không kìm được kêu lên kinh ngạc, nhìn Du Lệ với ánh mắt sùng bái, mấy fan Mễ Thiên Sư thì khỏi nói, đến cả Trác Già, Lâm Tam này đó đều gia nhập đám fan cuồng, sau này có mặt Du Lệ, bọn họ đi Ma giới tiện hơn rất nhiều.

Lai Nhân Tư, “….” Các người đi Ma giới làm gì thế?

Tự dưng phát hiện ra có một người thủ hộ Ma môn, Ma giới hình như có vẻ không an toàn ý nhỉ!

Tiếp đó bọn họ cùng trở lại hẻm Thanh Xuyên lần nữa.

Lúc trở lại hẻm Thanh Xuyên, đêm đã khuya, mọi người không muốn làm phiền cư dân hẻm Thanh Xuyên nghỉ ngơi, đi thẳng vào tận sâu bên trọng hẻm.

“Ở đây có một thông đạo đi ma giới” Uy Sắt nói, “Hẳn là Natia Duy Đạt trước đây để lại, sau đó lại được Áo Phỉ Nick sử sụng, nếu tôi đoán không nhầm thì từ chỗ này có thể đi thẳng tới La Tắc A Tư”

MỌi người cùng nhìn vào sâu bên trong hẻm Thanh Xuyên, ánh mắt Lai Nhân Tư hơi lóe, trong lòng thở dài, quả nhiên Áo Phỉ Nick đã sớm có dự mưu.

Tiếp đó Lai Nhân Tư và Uy Sắt cùng hợp sức mở ra một thông đạo.

Hai người đều là Cổ Ma, so với Ma tộc bình thường thì bọn họ có năng lực chỉ trong thời gian ngắn mở ra thông đạo hai giới, mà thông đạo này chỉ cho phép một người đi qua, nếu số lượng người nhiều hơn thì thông đạo sẽ không ổn định, người tiến vào không những bị đẩy ra xa, mà không đi qua sẽ bị thông đạo ép thành thịt nát.

Ma khí chung quanh dao động, một thông đạo hắc ám được mở ra.

Thái dương Lai Nhân Tư hơi lấm tấm mồ hôi, cắn răng nói, “Mọi người nhanh vào đi”

Du Lệ nhìn thông đạo màu đen kia, hít sâu một hơi, lúc đang chuẩn bị tiến vào thì nghe được một tiếng “mễ pi” mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra tiểu Hắc CẦu đã  tới đây từ lúc nào, đang ngồi xổm bên cây đào ven đường nhìn họ.

Du Lệ vẫy tay về phía Tiểu Hắc Cầu, tiếp được một cục lông đen tròn nhảy tới, là người đầu tiên bước chân vào thông đạo.

Giang Úc Linh và Hề Từ bám theo sát,  tiếp đó là Nhạc Chính Tước và các con yêu khác, Mễ lão thái gia dẫn đám thiên sư đi theo cùng Ôn Trúc Tâm thấm thỏm lo lắng trong lòng.

Mãi cho đến khi tất cả mọi người tiến vào, thấy thông đạo sắp khép lại, Lai Nhân Tư và Uy Sắt cùng chạy nhanh vào.

Lúc một người cuối cùng tiến vào, cửa thông đạo hơi nhoáng lên ma khí đột nhiên co rút lại, co càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất cùng thông đạo liên quan, hẻm Thanh Xuyên lại khôi phục yên lặng lần nữa.

Thông đạo rất tối, ma khí ngập tràn khắp nơi, là lực lượng Ma Môn không lúc nào là không đè ép mọi người.

Bất kể là người, yêu hay Ma tộc đều có một cảm giác lực bất tòng tâm, thậm chí cảm giác được không gian chung quanh không ổn, trong không khí ngập tràn lực lượng cuồng bạo, cứ như có thể phá hủy bất cứ lúc nào.

Lai Nhân Tư và Uy Sắt có cảm giác vô cùng nhạy bén, lúc tiến vào thông đạo không lâu, đã cảm giác được thông đạo không ổn, ma khí chung quanh kích động càng lợi hại hơn.

Trán Lai Nhân Tư thấm mồ hôi lạnh, cuống quít bảo, “Tiểu thư Du, nhanh ổn định thông đạo đi”

Cả Uy Sắt đều như lâm vào giữa đại địch.

Du Lệ nhìn về phía trước, cô có thể cảm giác được lực lượng chung quanh, so với những người bị những thứ đó áp chế thì cô lại nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí còn có cảm giác thân thiết, cứ như vận mệnh đã chú định rồi vậy, có thứ gì đó đang triệu hoán cô, chào đón cô trở về.

Không cần người dạy cô cũng đã biết nên làm thế nào.

Cô nhắm mắt lại, nâng hai tay lên, chi bảo gia truyền nhà họ Du trên cổ – tức tí vật người Thủ hộ Ma môn có ma lân bay ra, lúc bay đến giữa không trung nở rộ thành một đôi cánh sáng trắng, ánh sáng trắng đó không chói mắt lắm mà ngược lại lại vô cùng dịu dàng, chiếu sáng thông đạo hắc ám.

Tiếp đó ma lân biến thành một luồng sáng trắng, bay thẳng vào giữa trán cô, một vệt đen như hình chiếc vẩy xuất hiện ngay giữa trán.

Lực lượng cuồng bạo chung quanh đột nhiên được ổn định lại, mọi người chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẳn, lực lượng áp chế cũng không còn nữa.

Du Lệ mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn tay mình.

Chính giữa lòng bàn tay xuất hiện một hình hoa văn màu đen, hoa văn này giống hoa văn trên ma lân như đúc, dần dần biến mất giữa lòng bàn tay, nhưng vẫn có cảm ứng được sự tồn tại của chúng, như một vết bớt vậy.

Đột nhiên cô lại có thể cảm giác được cả khoảng không gian này, phảng phất như cô chính là chủ nhân của khoảng không gian này vậy, cô tâm nhiệm mình có thể đạt được cái gì thì có thể khống chế lực lượng chúng để mình sử dụng.

Chậm rãi thu tay lại, Du lệ quay đầu nói với những người đó, “Đi thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play