“Không có việc gì!”. Phỉ Hành Vân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu.

Dư Nghệ định mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo. Cũng rất ít khi cô lúng túng như vậy trước mặt một người. Những gì cô muốn nói gì cần thuận miệng là có thể nói ra, nhưng khi đứng trước mặt Phỉ Hành Vân thì cô luôn phải cân nhắc kỹ lưỡng thì lời mới có thể đến được cửa miệng. Nhưng sau đó có thể nói ra được hay không thì lại là một câu chuyện khác. Cô không hiểu vì sao mình lại thất bại như vậy.

Sau khi rửa chén xong, Dư Nghệ trở về phòng khách. Cô hạ quyết tâm chút nữa nhất định phải nấu được món gì đó có thể ăn, ít nhất không thể để Phỉ Hành Vân xuống bếp lần nữa. Anh ta chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô đó. Đã mắc nợ ân tình của người ta rồi còn đến đây ăn nhờ ở đậu, cô cảm thấy mình nhất định sẽ bị trời phạt.

Hộp quà gỗ gụ vẫn còn được đặt ở bàn trà, Dư Nghệ không muốn lấy nó nên cũng không chú ý nhiều. Phỉ Hành Vân nhìn thoáng qua, mày khẽ nhíu lại. Anh mở hộp quà ra, bên trong là một cái vòng tay dương chi bạch ngọc*. Kết cấu sáng bóng, nhìn sơ qua liền biết giá cả rất đắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play