“Cô cũng không biết là tôi lo cho cô nhiều cỡ nào đâu! Di động của cô gọi không được, trời tối thui rồi, tôi lập tức đi tìm cô…Tôi bị dọa cho sắp chết rồi, đều do con mụ điên Lâm Hân kia, tôi hỏi cô ấy có nhìn thấy cô không, cô ta còn lừa gạt tôi nói không thấy. Sau đó đạo diễn tới hỏi, cô ta vẫn tiếp tục nói dối. Nếu không phải nhờ Phỉ tổng gọi điện hỏi Bạch Tuyết, chị ấy nói Lâm Hân mượn dùng phòng nghỉ của chị ấy, thì bây giờ chắc cô vẫn còn đang bị nhốt trong đó. Hôm nay Bạch Tuyết có hoạt động, cho nên không tới đây tập huấn, Dư Nghệ à cô thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi cũng rất xin lỗi cô…”
Tiểu Vương thút tha thút thít nức nở nhắc mãi những chuyện phát sinh ngày hôm qua, Dư Nghệ càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nhịn không được cắt ngang lời cậu ta.
“Từ từ, cậu nói Phỉ Hành Vân hỏi Bạch Tuyết sao? Chị ta nói là cho Lâm Hân mượn phòng nghỉ hả?”
Tiểu Vương há miệng thở dốc, sửng sốt một hồi mới trả lời Dư Nghệ: “Đúng vậy, hôm qua tôi gọi điện cho phó đạo diễn, lúc đó hình như bọn họ đang họp cùng với Phỉ tổng, cho nên lập tức tới đây. Trợ lý của Bạch Tuyết nói trước lúc Phỉ tổng tới đây đã đích thân gọi điện hỏi chị ấy, chị ấy nhớ ra có chuyện như vậy cho nên mới cứu được cô.”
Dư Nghệ trầm ngâm một lúc, tức giận cười rộ lên. Không hổ là người có kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí, thật sự không đơn giản. Phủi bỏ sạch sẽ trách nhiệm trên người, giống như chuyện này từ đầu tới cuối không có chút nào liên quan tới Bạch Tuyết.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT