Ánh mắt này…

Rất giống một người trong ký ức của cô ta.

Ánh mắt mang theo ngạo nghễ ngông cuồng không ai bì nổi, giống như không có ai có tư cách lọt vào mắt của cô ấy.

Dư Nhất Băng, Dư Nghệ, lại còn cùng một cái họ.

Bạch Tuyết càng lúc càng chán ghét cô, sự ghen tị với Dư Nhất Băng trong quá khứ lúc này không tránh được chuyển dời một phần lên người Dư Nghệ. Tuy rằng trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng là bản thân đang giận chó đánh mèo.

Cho dù không quá thân thiết với Dư Nhất Băng, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng những thành tựu mà người phụ nữ kia đạt được cho tới bây giờ, cho dù diễn viên nhỏ trước mắt này có phấn đấu cả đời cũng không có khả năng đạt được một phần mười của cô ấy.

Nhưng ai bảo Dư Nghệ làm cho Bạch Tuyết chướng mắt, chỉ có thể xem như Dư Nghệ xui xẻo!

Lâm Hân thấy chuyện tiến triển theo chiều hướng xấu, sợ Bạch Tuyết bị Dư Nghệ tác động làm liên lụy tới cô, vội vàng bước lên một bước, duỗi tay muốn xô Dư Nghệ ngã, trong miệng còn mắng không ngừng:

“Hừ! Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, trong lòng cô không sạch sẽ, đầu óc cũng toàn là những ý đồ xấu xa, cho nên nghĩ người khác cũng xấu xa giống như cô. Chị Tuyết là ai chứ? Có thể dễ dàng bị tôi ảnh hưởng sao? Nếu cô còn muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa tôi và chị Tuyết, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ…”

Còn chưa nói hết lời, Dư Nghệ đã linh hoạt lắc eo một cái tránh được tay của cô ta, thản nhiên nhích người sang một bên nửa bước, liếc xéo cô ta một cái.

“Lâm tiểu thư, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, nảy giờ quỳ gối cũng hơi lâu rồi, một hồi sẽ đứng dậy không nổi đó.”

Lâm Hân sửng sốt, sắc mặt nhất thời hết đỏ lại trắng, làm sao mà cô nghe không hiểu đây chính là lời nói châm chọc, trong lòng càng thêm tức giận. Dư Nghệ này có tư cách gì mà dám trào phúc cô, nếu chưa từng được chứng kiến qua sự tàn khốc của cái vòng giải trí này thì để cô tới dạy dỗ người mới một chút vậy!

Biểu tình âm lãnh trong mắt cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, cô đứng đưa lưng về phía Bạch Tuyết, trên mặt đã có chút vặn vẹo khó coi, chỉ có thanh âm là vẫn bảo trì bình tĩnh một cách kỳ lạ:

“Dư Nghệ, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là có quen biết xã giao, không ngờ cô lại ném đi một cơ hội tốt như vậy. Như vậy đi, cô cúi đầu tạ tội với chị Tuyết cho đàng hoàng, tôi giúp cô năn nỉ chị ấy một chút, chuyện này sẽ được cho qua, được không?”

Cô ta làm gì có lòng tốt tới như vậy?

Không chừng là có kế sách gì đang chờ cô ở phía sau. Nếu lời cô ta nói mà tin được thì trên đời này cũng thật sự có quỷ!

Dư Nghệ cũng không phải là người mới bước ra đời, đổi thành một cô gái trẻ ngây thơ thiếu hiểu biết khác thì có có khả năng tin tưởng vào chuyện ma quỷ của cô ta mà cúi đầu nhận sai, muốn một điều nhịn chín điều lành, cố gắng không làm trái ý bọn họ.

Nhưng chuyện này thật sự có thể giải quyết đơn giản như vậy sao?

Đúng như Dư Nghệ dự đoán, có tới bảy tám thủ đoạn để có thể lợi dụng sự chuyện xin lỗi này, hơn nữa ở nơi này không chỉ có một đôi mắt.

“Cúi đầu tạ tội?”. Dư Nghệ cười cười: “Cũng không phải là không được, nhưng mà…”

Cô lại cố tình kéo dài âm cuối, chờ Lâm Hân mở to hai mắt trông đợi nhìn cô mới bổ sung: “Nhưng mà, cô tới xin lỗi tôi trước mới được.”

Lâm Hân sửng sốt.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì thanh âm lạnh băng của Bạch Tuyết đã vang lên: “Cô ta đang trêu đùa cô, cô còn nghe không hiểu sao?”

Lâm Hân lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ một lần nữa trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Dư Nghệ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Đây là lần thứ hai cô để cho Dư Nghệ chiếm thế thượng phong, cô còn chưa bao giờ chịu đựng uất ức như vậy đến như vậy. Cục tức này, làm sao mà nuốt trôi được!

Cô ta còn đang định nói thêm gì đó, Bạch Tuyết lại không muốn nghe nữa, giơ tay ra cắt ngang lời nói của Lâm Hân.

“Mấy giờ rồi?”

Trợ lý nam vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chị Tuyết, sắp ba giờ rồi, nếu như phải thay đổi lễ phục thì bây giờ chúng ta phải đi rồi.”

“Ừm!”. Bạch Tuyết khẽ gật đầu: “Còn những người ở bên ngoài, mấy giờ thì rời khỏi đây?”

“Chắc là khoảng 5 giờ!”

“Vậy cậu cứ ở lại đây chờ bọn họ về hết rồi mới được về.”

Bạch Tuyết chống tay trên bàn trang điểm từ từ đứng dậy, cái cổ trắng nõn như một con thiên nga kiêu ngạo, cô xách túi xách qua một bên, bước chân ưu nhã đi tới cửa, bàn tay như bạch ngọc cầm lấy tay vặn.

Vừa ra tới cửa, cô ta quay đầu lại liếc Dư Nghệ một cái: “Còn cô nữa, cứ ở lại đây là từ từ suy nghĩ đi, đây là phòng nghỉ của tôi, hi vọng cô có thể ở trong này học được cách tôn trọng tiền bối. Trước khi muốn bay lên thì cần phải đứng cho vững vàng đã, hẹn gặp lại, đại minh tinh tương lai!”

Trong giọng nói của cô tràn đầy châm chọc, trên mặt là một mãnh xem thường ngạo nghễ.

Từ lúc phát hiện ra Dư Nghệ có điểm nào đó rất giống với Dư Nhất Băng thì Dư Nghệ cũng bị xem là đối tượng ghi thù trong lòng Bạch Tuyết. Dư Nghệ còn không biết địch ý của Bạch Tuyết đối với cô đại đa số chính là từ bản thân mình trong quá khứ.

Lúc này Bạch Tuyết cũng không thèm che giấu ý tứ của bản thân nữa. Cô đang vội vàng kịp giờ đi thảm đỏ, một Dư Nghệ không đáng để cô trì hoãn quá nhiều thời gian. Cứ nhốt ở chỗ này một ngày, xem như là một bài học nho nhỏ.

Cho dù cái phòng nho nhỏ này âm lãnh lại không thông gió, buổi tối không chừng sẽ lạnh như tủ đông, cũng không có quan hệ gì với cô. Đây là dạy dỗ hậu bối, chỉ thế thôi.

Bạch Tuyết bước ra cửa, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn trợ lý nam một cái. Không cần nói cũng biết đây chính là ý tức cảnh cáo.

Thân thể trợ lý nam run lên, nháy mắt hiểu ra ý tứ của Bạch Tuyết. Cô ta không chỉ muốn hắn đừng xen vào việc của người khác, mà còn muốn hắn lưu lại nơi này đuổi hết những người không cần thiết đi, cho đến khi…nơi này chỉ còn lại một mình Dư Nghệ.

Trợ lý nam còn suy nghĩ cẩn thận được chuyện này, sao Dư Nghệ lại không nhìn ra. Loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng dùng đến? Cũng không biết giao tình giữa Bạch Tuyết và Lâm Hân sâu đậm tới cỡ nào.

Nếu cô đã đoán ra ý đồ thì sẽ không ngồi yên chờ chết, nhìn thấy Tuyết Trắng đã rời khỏi, trợ lý nam và Lâm Hân đều chưa quay đầu lại, Dư Nghệ cất bước muốn lao ra khỏi phòng.

Căn phòng này không lớn, khoảng cách từ chỗ cô đứng tới cửa không xa, bước vài bước là có thể lao ra ngoài rồi. Rất gần!

Thiếu một bước nữa.

Lâm Hân bật cười, cô ta động tay một cái, dù sao thì cô ta cũng đứng gần cửa hơn so với Dư Nghệ, cho dù đầu óc có phản ứng chậm thì cũng biết là không được cho Dư Nghệ đạt được ý nguyện.

Cô ta giang cả hai cánh tay ra, dùng thân thể để chặn đường chạy của Dư Nghệ. Cùng lúc đó, trợ lý nam chạy tới cửa, chỉ để lại một khe hở vừa đủ cho một người qua, Lâm Hân đẩy bả vai Dư Nghệ một cái, quay đầu chui tọt ra khỏi cửa.

‘Bang!’

Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, sau đó là âm thanh khóa cửa lách cách. Tiếng cười không kiêng dè cùng với tiếng lí nhí xin lỗi của trợ lý nam hòa lẫn với nhau.

“Thực sự xin lỗi cô, chuyện này…cô nhẫn nhịn một đêm là được, chỉ có một đêm mà thôi, ngày mai cô nói xin lỗi với chị Tuyết là được rồi. Tôi thật sự rất cần công việc này, cô…dù sao cũng rất xin lỗi cô!”

Hắn không còn mặt mũi nào để nói thêm gì nữa.

Nhưng Lâm Hân lại vô cùng cao hứng, cô ta lấy di động ra mở phần mềm ghi âm, để sát vào cửa, nhẹ nhàng hỏi:

“Dư Nghệ, có hối hận không nè? Không ngờ là chị Tuyết sẽ không có cơ cơ hội kiêu căng đúng không. Tôi nói cho cô biết, bây giờ có muốn đi xin lỗi cũng không còn kịp rồi. Chỗ này buổi tối không có ai cả, cô chỉ có thể một mình ở đây chịu lạnh chịu đói cả đêm, không ai thèm để ý tới cô đâu. Không biết đại minh tinh tương lai của chúng ta có vượt qua được đêm này không ta? Nhưng mà cả một đêm đó, không chừng ngày mai lại bị dọa thành bệnh tật gì thì khổ!”

“Cô đừng có nói nữa, đi nhanh lên!”. Trợ lý nam nghe không lọt tai, đè di động của cô ta xuống: “Còn nữa, xóa cái ghi âm này đi, không được nhắc tới tên của chị Tuyết.”

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play