Phỉ Hành Vân đã vắng mặt ở công ty một ngày, trong công ty còn có không ít việc cần anh đích thân xử lý, tất nhiên anh không thể đến thăm Dư Tình với họ.

Thác Chân cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đi theo Dư Nghệ đến bệnh viện, dọc đường đi anh ta đặc biệt im lặng. Nhân lúc Dư Nghệ nghe điện thoại, lại đi ngang qua cửa hàng trang sức, anh ta tùy tiện đi vào và mua một sợi dây chuyền. Dù sao cũng là con gái, những thứ này không thể thiếu. Ngay cả kiểu dáng anh ta cũng không cần xem, cứ chọn cái đắt nhất và quẹt thẻ.

Dư Nghệ gõ cửa phòng bệnh, dò dẫm đi vào. Trong phòng hơi tối, chỗ rèm cửa sổ có một khe hở, không gian thật yên tĩnh. Dư Tình đang đứng trước ban công, nhìn ra ngoài từ khe hở của rèm cửa sổ đó. Ít khi nào thấy cô ta không mặc quần áo bệnh nhân, mà mặc một chiếc váy dài trắng tinh khôi. Làn da hơi tái nhợt, cả người tỏa ra một vẻ đẹp mong manh yếu ớt. Dư Tình hình như không nghe thấy tiếng mở cửa, cho đến khi Dư Nghệ lên tiếng, như thể sợ làm cô ta hoảng sợ, cô lại ngâm nga:

“Dư Tình, sao em còn đứng dậy? Em thấy khá hơn chút nào không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play