Giọng điệu của cô mang theo vài phần trêu ghẹo. Rõ ràng là tiếp xúc trong thời gian dài, Dư Nghệ đã không còn cảm giác xa cách của sinh viên và giảng viên đối với Ngũ Khinh Phàm. Ngũ Khinh Phàm cũng rất vui lòng khi biết Dư Nghệ không quá cảnh giác anh ta nữa, đưa khung ảnh qua cho cô.

Khung ảnh này trông rất cũ kỹ. Trên bức ảnh có không ít vết xước, ba người trong ảnh không rõ mặt, nhưng lại dựa vào nhau vô cùng thân thiết. Người đàn ông mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn phẳng phiu chỉnh tề, cúc áo được cài lên tận cổ. Cho dù khuôn mặt của ông ấy bị mờ đi, nhưng vẫn có thể cảm giác được phong thái nghiêm trang của ông ấy. Người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy mặc một chiếc váy đỏ, tóc dài đến eo, trong lồng ngực của bà ấy là Ngũ Khinh Phàm chỉ mới mấy tuổi.

Dư Nghệ không khỏi ngước mắt nhìn sang Ngũ Khinh Phàm một cái. Cậu bé nhỏ nhắn trong ảnh chụp và người đang đứng bên cạnh cô hoàn toàn khác biệt.

Ngũ Khinh Phàm lúc vài tuổi đang mặc một bộ quần áo bóng rổ lấm lem bùn đất, tóc ngắn rối bù, trên mặt là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Mặc dù đang được mẹ ôm trong lồng ngực, cậu bé vẫn không ngoan ngoãn mà muốn nhảy xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play