Dư Nghệ thật sự không có thời gian ở đây để dây dưa cùng Lương Tân. Trong mắt cô, những thứ như trò chơi ái tình đó chẳng có một phần lợi lộc nào, mà còn rất lãng phí thời gian. Cô không nên đến buổi biểu diễn này.

Lương Tân thấy sắc mặt Dư Nghệ không ổn, hình như vô cùng tức giận. Cậu ta thở dài một hơi trong lòng, cậu ta biết rằng cho dù có nói gì đi chăng nữa, Dư Nghệ cũng sẽ không mềm lòng. Cũng có thể, ở trước mặt cậu ta, Dư Nghệ chưa từng dao động.

Cậu ta rũ mắt, lưng buông thõng, giơ tay lên và xoa xoa mái tóc của Dư Nghệ, nhưng bàn tay đã đưa đến giữa không trung, cuối cùng cũng không dám hạ xuống. Một phần nào đó nơi trái tim đột nhiên trở nên trống rỗng, như thể cậu ra vừa đánh mất một thứ gì đó, nhưng lại rất khó tìm về.

Lương Tân do dự hồi lâu, rốt cuộc cậu ta chỉ cúi đầu, tựa vào gần phần tóc mai của Dư Nghệ, giọng điệu mềm mỏng, nhỏ giọng nói: “Chị, đúng là tôi đã cố ý kéo chị trốn đến đây. Tôi không có gì là không dám thừa nhận, hay là, chỉ nể mặt tôi đã thành thật, đừng tức giận được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play