Dư Nghệ hơi bất ngờ: “Bộ đội đặc chủng? Anh ấy cũng từng đi lính rồi à?”

“Đúng vậy!”. Thác Chân thở dài, gật đầu và nói: “Đều là chuyện hồi mười mấy tuổi rồi, lúc đó anh họ làm cấp dưới của ba em một khoảng thời gian. Vì không muốn người khác bàn tới bàn lui, nên nhiệm vụ của anh ấy luôn gấp đôi bình thường, mệt mỏi cũng chưa từng kêu rên một tiếng. Lúc anh ấy nói muốn rời khỏi, ngay cả thủ trưởng của ba em cũng hoang mang, tìm mọi cách muốn giữ anh ấy lại. Nhưng mà chị coi em có thể so sánh với anh em sao? Nếu em có bản lĩnh như anh ấy, còn phải chạy đến chỗ này tìm kiếm sự yên bình chắc?”

“Mới mười mấy tuổi sao!”

Dư Nghệ chớp mắt, không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Phỉ Hành Vân thời niên thiếu sẽ như thế nào. Vẫn là một khuôn mặt lạnh như tiền này sao? Hiếm khi nhìn thấy được cảm xúc lộ ra trên khuôn mặt, hay khi ấy hỉ nộ ái ố đều có thể thoải mái bộc lộ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play