Chương 358
Một ánh mắt lạnh băng đảo lướt qua một đám người, tất cả các thuộc hạ không dám thở mạnh, dám lén lút sau lưng cô giở trò trục lợi, khá lắm, cô sẽ xử chuyện này cho ra nhẽ. Còn bây giờ trước mắt phải làm rõ với hai người này, gia thế của họ cô không dám dây dưa vào.
“Ha ha, Vân thiếu, là thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, mong anh đại nhân đại lượng tha thứ, không chấp nhặt kẻ tiểu nhân. Là chúng tôi không biết cô gái đó có quan hệ với anh. Bằng không có cho tôi một trăm lá gan cũng không dám làm ra loại chuyện này.”
Tần Trân vội vàng cười làm lành, nhưng trong lòng đã cảm thấy tức tối lên, chỉ tại đám thuộc hạ vô dụng nên cô mới phải cúi mình trước tên kia.
“Tần Trân, cô nghĩ rằng chỉ vài câu câu nói này của cô là mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa?” Vân Thiên Lâm nhếch cười nhẹ ở khóe môi, nụ cười này làm cho Tần Trân có chút sợ hãi.
“Vân thiếu có chuyện gì căn dặn, cứ nói, chỉ cần làm được tôi nhất định sẽ làm.”
“Tôi muốn có được thông tin của những người đã bắt cóc cô gái đó đấu giá. Nếu là người của cô làm, hẳn là cô nên biết phải xử lý như thế nào, không cần tôi phải dạy cho cô.”
“Còn không mau làm theo lời Vân thiếu, đứng đó làm gì?” Tần Trân quát lên một tiếng, lập tức có người đem toàn bộ tư liệu đến đưa cho Vân Thiên Lâm.
Tuy rằng nói đây là chợ đen không có pháp luật, nhưng cứ là hàng hóa trao đổi đều phải có thông tin rõ ràng, dấu ấn đầy đủ. Có được đồ vật mình muốn, Vân Thiên Lâm lập tức rời đi, anh không muốn lưu lại ở đây lãng phí thời gian quý báu của mình.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, ai muốn quay trở lại lần hai chứ.
“Tự giải quyết cho tốt!” Trước khi đi, Vân Thiên Lâm lên tiếng cho lời khuyên. Tần Trân nhìn hai chiếc xe nghênh ngang rời đi, cả người đều thở hắt ra, chân đột nhiên đứng không vững, thiếu chút nữa giày cao gót của cô dính vào nhau té ngã trên sàn nhà.
Cũng may là thuộc hạ bên cạnh nhanh tay đỡ lấy Tần Trân. Cô vuốt vuốt mi tâm, sắc mặt không được tốt lắm, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Đỡ tôi vào trước! Tất cả mọi người lui xuống hết đi.”
Trong không gian sáng trưng đèn điện, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm điện thoại, đến nỗi chợp mắt lúc nào không hay. Đột nhiên cảm giác ai đó đang lau mặt cho mình, cô giật mình mở mắt ra. Đập vào mắt chính là Vân Thiên Lâm lành lặn.
“Giai Giai cậu ấy thế nào rồi, sao chỉ có một mình anh thế này.”
Câu đầu tiên là Bạch Hiểu Nguyệt muốn biết tình trạng của Giai Giai thế nào, cô lắc lắc vai anh, gấp đến độ Vân Thiên Lâm chưa kịp lau mặt cho cô xong. Bất đắc dĩ, Vân Thiên Lâm rụt tay lại, nhìn cô ám áp nói: “Em bình tĩnh đã, hiện tại Giai Giai rất an toàn, cô ấy đang được Cố Thần chăm sóc. Nhìn xem, mới có một ngày mà trông em gầy hẳn, chúng ta tắm một chút rồi đi ngủ.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngăn lại tay anh, trong lòng cô đã bớt đi một nửa lo sợ: “Có thật không? Cố Thần đang chăm sóc cho Giai Giai? Không được, em phải đi tới chỗ cậu ấy, Cố Thần đâu có yêu thương gì Giai Giai, em không yên tâm giao Giai Giai cho anh ấy.”
Vân Thiên Lâm thở dài, giải thích cho Bạch Hiểu Nguyệt hiểu, có những chuyện chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được.
“Em đừng đi, chuyện này là của hai người Cố Thần và Giai Giai, em phải tin tưởng bạn của anh. Cậu ấy nhất định sẽ không làm tồn thương Giai Giai, có khi nhờ lần này, mà họ mới nhận ra tình cảm của nhau. Em đừng lo quá.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ anh nói cũng đúng, thôi thì xem thử lần này ra sao? Biết đâu được hai người lại thành đôi. Vân Thiên Lâm thấy cô có vẻ ngầm đồng ý liền bế cô lên đi tắm. Hai người tắm qua loa, rồi Vân Thiên Lâm ôm chặt Bạch Hiểu Nguyệt đi vào giấc ngủ. Quả là một ngày nặng nề.
Trong một biệt thự xa hoa, Giai Giai vẫn đang say ngủ, đột nhiên một dòng nước trong lành được đưa vào miệng. Không hiểu tại sao, cổ họng cô lại khô ngắc, gặp được nước cô chủ động hút lấy.
Hút được một hồi, từ thế chủ động cô liền bị chuyển sang bị động. Đôi môi mềm mại của ai đó đang không ngừng mút lấy môi cô, trong miệng cô tràn đầy mùi hương nam tính.