Bầu không khí trong phòng khách lập tức cứng đờ.
Ánh mắt Cố Đình Phong đầy thâm ý nhìn Tô Mạn Mạn, hỏi lại: "Cô đồng ý ly hôn?"
Tô Mạn Mạn khẽ gật đầu.
Móng tay đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nghĩ đến sau này mình sẽ không còn được gặp lại gương mặt này của Cố Đình Phong, thậm chí cô còn có chút khó chịu.
Nhưng mà, cô không thể ngăn cản Cố Đình Phong theo đuổi người mình thích được.
"Điều kiện gì?" Ánh mắt Cố Đình Phong trở nên u ám.
Tô Mạn Mạn khẽ thở dài một hơi, ánh mắt trong veo như dòng suối mát lạnh, khiến người ta không cẩn thận sẽ chìm đắm trong đôi mắt ấy.
Cô thật sự không phải cô gái đêm đó sao?
Cánh môi mỏng của Cố Đình Phong khẽ cong lên, trong mắt đã nổi lên một cơn bão tố. Nhìn thấy khóe miệng cô gái từ từ cong lên, trên mặt anh hiện ra vài phần khinh miệt.
VietWriter.vn
Hừ, trước đây anh còn cảm thấy Tô Mạn Mạn dịu dàng ngoan ngoãn, ngây thơ, bây giờ xem ra... Không phải cô đang chờ đợi một cơ hội sao?
Nói không chừng, trước đây cô không chịu rời khỏi nhà họ Cố, chính vì muốn tìm cơ hội để mở miệng sư tử ngoạm.
"Nói đi, chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể đồng ý với cô." Cố Đình Phong nói.
Cố Đình Nam muốn ngăn cản người em trai hồ đồ của mình, nhưng căn bản không thể ngăn được. Chuyện Cổ Đình Phong đã quyết định, trừ khi anh tự mình thay đổi, nếu không người khác căn bản không khuyên nổi.
Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, lông mày Cố Đình Nam bắt đầu nhăn lại.
Những căn bản anh ấy không thể xen vào nổi.
Tô Mạn Mạn nhìn mặt Cố Đình Phong, trái tim rỉ máu. Có lẽ anh đang rất vui nhỉ, sắp được ở bên Đường Tiểu Diễm rồi.
Cố Đình Phong cũng đang quan sát Tô Mạn Mạn, thầm nghĩ xem cô sẽ đưa ra điều kiện gì.
Kết quả, Tô Mạn Mạn chỉ nói: "Tôi muốn xác định, người anh tìm thấy kia cũng thích anh, thì tôi sẽ rút lui."
Hai cậu chủ nhà họ Cố đều khiếp sợ nhìn Tô Mạn Mạn, lông mày anh tuấn của Cố Đình Phong nhăn lại thành hình chữ "Xuyên".
Anh không thể tin nổi hỏi lại: "Tô Mạn Mạn, cô lại muốn giở trò gì hả?"
"Nếu như cô ta không yêu anh, tôi sẽ không ký tên trên thỏa thuận ly hôn."
Tối hôm đó, Cố Đình Phong nhìn đống tài liệu chồng chất như núi trên bàn, không có cách nào cả.
Hôm nay, từng chuyện xấu lần lượt xuất hiện, anh đã xử lý sạch sẽ ảnh phóng viên chụp, bận rộn cả một ngày, ngay cả nước cũng chưa kịp uống.
Đột nhiên cửa phòng làm việc mở ra, anh trai anh bước vào.
"Đình Phong, rốt cuộc chuyện giữa em với cô diễn viên kia là thế nào? Có phải em bị xuất huyết dạ dày nằm viện vì cô ta không? Em có biết em thừa nhận quan hệ giữa hai người, sẽ gây ra tổn thương lớn cỡ nào với Mạn Mạn không?"
"Anh trai."
Trong khoảnh khắc khi Cố Đình Nam bước vào, Cố Đình Phong đã biết anh ấy muốn nói gì rồi.
Ngón tay thon dài của Cố Đình Phong khẽ bóp huyệt thái dương của mình, giọng nói trầm thấp ấm áp, khóe môi cong lên nở nụ cười mỉa mai: "Anh trai, anh không cảm thấy mình quản quá rộng sao? Hay là nên nói, anh thật sự quá quan tâm đến vợ em rồi."
Trong giọng nói trầm thấp ấy mang theo sự cao quý, khiến người ta không rét mà run.
Anh trai ruột thịt lại quan tâm đến vợ của mình.
Ôi!
"Cố Đình Phong, Mạn Mạn là cô gái tốt, em làm vậy hơi quá đáng." Cố Đình Nam khẽ gầm lên.
"Nếu như vậy, thì anh cưới cô ta đi."
Thật sự cho rằng mình không dám sao? Nếu như không phải vì hai chân anh không thể đi lại bình thường, không thể mang đến hạnh phúc cho Mạn Mạn, anh đã làm thế rồi.
Đây là lần đầu tiên Cố Đình Nam cãi nhau với em trai mình, nguyên nhân vậy
mà lại vì một cô gái.
Một lúc lâu sau, Cố Đình Phong lại nói tiếp: "Em không có chút tình cảm nào với cô ta cả, em đã nói rồi, em có người mình yêu, Diễm Diễm đã cho em lần đầu tiên của cô ấy, từ nhỏ cô ấy đã phải sống ở cô nhi viện, nếu không có em, em thật sự không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này của cô ấy sẽ thế nào. Cho nên, em phải chịu trách nhiệm với cô ấy."