"Ai cần cô lo? Tô Mạn Mạn, xen vào chuyện của người khác như thế, cô có thấy phiền hay không?"

Đường Tiểu Diễm mặc lại quần áo của mình, vô cùng bất mãn.

Nếu như không phải Cố Đình Phong không chạm vào cô ta, sao cô ta có thể cảm thấy cô đơn lạnh lẽo thế này, cho nên cô ta mới tìm nam chính để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Bây giờ cô ta cũng nghi ngờ, có phải Cố Đình Phong không được hay không.

"Đường Tiểu Diễm!" Nghĩ đến dáng vẻ thâm tình của Cố Đình Phong, Tô Mạn Mạn lại cắn môi nói: "Cố Đình Phong là người đàn ông tốt, hơn nữa nhà họ Cố còn có tiền, nếu anh ấy đã thích cô, sẵn lòng cưng chiều cô, vì sao cô không thể yên ổn sống chung với anh ấy..."

"Cô bị bệnh à?"

Đôi mày lá liễu của Đường Tiểu Diễm bắt đầu nhăn lại.

Sắc mặt cô ta cũng trở nên khó coi: "Tô Mạn Mạn, tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành phu nhân nhà cao cửa rộng, đến lúc đó tôi muốn bóp chết cô chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến, tốt nhất cô đừng nên trêu chọc tôi!"

Nói xong, Đường Tiểu Diễm hung hằng đẩy cô ra, nghênh ngang rời khỏi chỗ này.

KO

VietWriter.vn

Trên ghế sô pha vẫn lưu lại mùi vị hoan ái giữa hai người, Tô Mạn Mạn ngửi thấy lập tức buồn nôn, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài nôn ọe.

Cô không ngủ được cả đêm, đợi đến khi quay về, tinh thần không tốt chút

nào.

Vừa về đến nhà, cô đã nghe thấy tiếng người giúp việc thảo luận.

"Con hồ ly tinh kia nói có thật không vậy? Cậu hai cũng hơi quá đáng, vậy mà lại bao nuôi diễn viên bên ngoài."

"Đúng vậy, mợ chủ tốt với cậu ấy như vậy, khi cậu hai nằm viện, mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ đến bệnh viện chăm sóc, thậm chí còn tự mình nấu canh."

"Suyt, đừng nói nữa đừng nói nữa, mợ chủ sắp về rồi."

Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của bọn họ, Tô Mạn Mạn cười khổ.

Cô đâu phải mợ chủ gì, cũng chỉ là người bị gả thay đến đây mà thôi.

Cô vừa mới bước vào, quản gia đã cưỡng chế đám người kia giải tán.

Tô Mạn Mạn đi qua đám người, không nói câu nào, yên lặng kéo tấm rèm trong phòng lên, sau đó một mình nằm co quắp trên chiếc giường đôi trong phòng, dường như trong chăn vẫn còn mùi hương của Cổ Đình Phong.

Bây giờ có lẽ anh đang vội vàng xử lý chuyện xấu kia nhỉ?

Có điều, trong video đúng là bọn họ rất xứng rôi.

Buổi tối, nghe thấy tiếng động từ dưới lầu truyền đến, Tô Mạn Mạn lập tức ngồi dậy bước xuống lầu.

"Cố Đình Phong, cậu biết mình đang làm gì không? Bây giờ cậu thừa nhận quan hệ với Đường Tiểu Diễm, sẽ khiến Mạn Mạn nghĩ thế nào? Cậu đừng quên, người vợ hợp pháp trên giấy đăng ký kết hôn với cậu là cô ấy."

"Hợp pháp sao?" Cố Đình Phong mỉa mai.

FA

Anh bước từng bước đến gần Cổ Đình Nam, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên đầy lo lắng: "Anh, em với Tô Mạn Mạn kết hôn thế nào, trong lòng anh hiểu rõ. Em đã nói trong lòng em chỉ có mình Diễm Diễm, không phải ly hôn với cô ấy là được sao? Hơn nữa, không phải anh cũng ngóng trông chúng em ly hôn, để anh cưới cô ấy à?"

"Cố Đình Phong! Cậu nói bậy bạ gì đó, cậu có biết thanh danh của con gái quan trọng thế nào không!"

Khuôn mặt Cố Đình Phong căng cứng.

Đương nhiên anh biết, vì vậy Đường Tiểu Diễm mới khóc lóc như vậy, cho nên anh không thể để yên không quan tâm.

Huống chi, Tô Mạn Mạn còn đi cả đêm chưa về.

"Hai người đừng cãi nhau nữa, đừng vì tôi mà tốn hại tình cảm anh em giữa

hai người."

Tô Mạn Mạn đã nghe thấy hết lời bọn họ nói.

Đúng vậy, ly hôn không phải được rồi sao.

Dù gì cô cũng không có ý định níu kéo Cố Đình Phong, nhưng mà bên phía bố và em trai cô...

N

"Mạn Mạn, em nghe thấy hết rồi phải không? Em đừng nôn nóng, Đình Phong chỉ nhất thời bị mê hoặc choáng váng đầu óc thôi, anh sẽ thuyết phục cậu ấy." Cố Đình Nam ngồi trên xe lăn, vô cùng lo lắng nói.

Tô Mạn Mạn lắc đầu, cảm kích nhìn về phía anh ấy.

Trong ngôi nhà này, anh cả và ông nội thật sự rất tốt với cô.

Cô không muốn tiếp tục lừa gạt bọn họ.

Cô thoải mái nói: "Tôi đồng ý ly hôn, nhưng mà tôi có một điều kiện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play