Đường Tiểu Diễm cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một vầng sáng.
Không ngờ con cá lại mắc câu nhanh đến thế!
Trước khi cấu kết với Cố Đình Phong, cô ta đã phải người đi điều tra rồi, không nói tới dáng vẻ xuất chúng của Cố Đình Phong, năng lực không thấp, mà ngay cả xuất thân của anh cũng tốt nhất nữa.
Mặc dù không phải là con trai trưởng nhà họ Cố, nhưng nghe nói con trai trưởng Cố Đình Nam của nhà họ Cố là một cái ấm sắc thuốc, cả ngày ngồi trên xe lăn không đứng lên nổi, cơ bản là chẳng phải đàn ông.
Vậy thì, chẳng phải quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Cổ và tất cả tài sản đều là của Cố Đình Phong sao?
Cô ta hưng phấn hô to hai tiếng, đạo diễn vô dụng người sản xuất phim chết tiệt gì đó đi chết hết đi.
Đợi đến khi cô ta trở thành mợ hai nhà họ Cố, bọn họ có gấp gáp đến xách giày cho cô ta cũng không xứng.
Đường Tiểu Diễm cười to mấy tiếng.
Ngay cả rượu vang đỏ trong ly uống rượu bị đổ cũng không biết...
Trời tờ mờ sáng.
VietWriter.vn
Sáng sớm, Tô Mạn Mạn chỉ nghe thấy tiếng Cố Đình Phong đứng dậy, anh đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó mở cửa đi mất.
Tô Mạn Mạn vẫn giả bộ ngủ, cho đến khi anh đi rồi mới mở to mắt.
Không thấy bộ tây trang màu xanh ngọc đắt tiền được treo trong tủ quần áo, và cả chiếc cà vạt caro màu hồng, đồng hồ Vacheron Constantin trên bàn đâu nữa. Tô Mạn Mạn đầu bù tóc rối ngồi dậy.
Hơi nhếch đôi môi mỏng lên, nhất định là Cố Đình Phong đã đi hẹn hò.
Thấy anh ăn diện long trọng như thế, nhất định là rất để ý đến Đường Tiểu Diễm. Đường Tiểu Diễm...
Tô Mạn Mạn siết chặt nắm đấm, sớm muộn gì Cố Đình Phong cũng sẽ ăn một vố đau trên người phụ nữ này.
Cô chán nản đứng dậy, bản thân không rảnh mà đi quan tâm đến đời sống tình cảm của người giàu, loại người như cô chỉ có thể lấy hết sức lực để sống.
Ăn bữa sáng xong, Tô Mạn Mạn muốn đi ra ngoài.
Cố Đình Nam buông đũa xuống: "Mạn
Mạn, hôm nay cô muốn ra ngoài à?"
"À..."
Tô Mạn Mạn khó xử.
Cô không nhớ thân phận hiện tại của mình, cô là mợ hai nhà họ Cố, nhưng mà mợ hai đâu phải thần tiên trên trời, cũng cần phải đi kiếm tiền chứ...
Cô cũng không phải Tô Mẫn Nhi, mỗi tháng bố đều phải chuyển cho cô hơn ba trăm năm mươi triệu tiền tiêu vặt.
Thấy Tô Mạn Mạn khó xử, biểu cảm Cố Đình Nam hơi dịu xuống một chút: "Không phải là tôi muốn quản chế cô, chỉ là quan tâm thôi."
"Tôi biết mà..."
"Vậy tôi để tài xế Vương chở cô đi."
"Cám ơn anh."
Trong nhà có hai tài xế dự phòng, là dì giúp việc nói với cô, một người là xếp riêng cho anh cả, một người là xếp riêng cho ông cố. Còn về Cố Đình Phong..
À, trong bãi đỗ xe của nhà họ Cố có một đống xe hơi sang trọng của tên đó rồi mà.
Mỗi ngày chỉ cần xem tâm trạng rồi có thể đổi vài chiếc xe, cơ bản là chẳng cần đến tài xế.
Tô Mạn Mạn không dám để tài xế chở mình đến nơi cô muốn đến, mà chỉ bảo anh ta dừng ở một cửa hàng, bước vào từ cửa chính, đi ra từ cửa nhỏ.
Sau khi tài xế thấy Tô Mạn Mạn xuống xe rồi thì lập tức bấm điện thoại gọi cho Cố Đình Nam: "Cậu cả, mợ đã đến một cửa hàng, có lẽ là vào trong mua đồ."
Tài xế Vương báo cáo.
Những thiên kim tiểu thư đều rất thích tới đây dạo phố mua sắm, xem ra mợ hai cũng không ngoại lệ...
Cũng không biết tại sao cậu cả lại để ý mợ hai nhiều thế nhỉ?
"Biết rồi, quay về đi."
Tô Mạn Mạn đi ra từ cửa nhỏ, lúc bấy giờ mới nhanh chóng bước lên chiếc xe bus gần đó. Trước khi đến cô đã điều tra rồi, từ đây đi đến studio rất gần, cũng chỉ mất nửa tiếng đi xe thôi.
Cô sống trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ đến lớn.
Vì chỉ tốt nghiệp trung học nên không thể làm những công việc tri thức được, vừa mới bắt đầu chỉ có thể rửa chén đĩa, phát tờ rơi.
Sau này bất ngờ quen biết được với một anh trai tốt bụng, thấy cô có thể chịu được cực khổ, bản lĩnh cũng khá thì giới thiệu cô cho một người quen vào đoàn phim làm thế thân.
Sau này cô phát hiện công việc đóng thế này kiếm được tiền thật nhanh...