Chương 20: Để anh bị cô ta lừa cho một phen mới được
"Ồ, cô mà cũng biết suy nghĩ thấu đáo đến thế sao?" Anh dĩ nhiên không tin, tiếp tục nói: "Tôi thấy cô là sợ mối quan hệ vợ chồng này ngăn cản cô ra ngoài mồi chài thêm vài tên đàn ông nữa thì đúng hơn."
Ánh mắt dò xét của anh liếc về phía cô.
Cô không muốn thừa nhận mối quan hệ với anh trước mặt người ngoài, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào.
Anh đã quên rằng, rõ ràng chính anh mới là người không muốn thừa nhận cô vợ này, nhưng bây giờ anh lại để ý đến việc cô giấu chuyện hai người là vợ chồng trước mặt người khác.
Cô nhăn mặt, cứ nghĩ đến Đường Tiểu Diễm là tâm trạng cô lại không vui, cô nói: "Thế còn anh thì sao? Anh năm lần bảy lượt nhắc nhở tôi tôi không xứng làm vợ anh, là bởi vì anh đã thích Đường Tiểu Diễm đúng không? Thật đáng tiếc, đại tiểu thư nhà họ Tô tôi mới là người quang minh chính đại kết hôn với anh, còn cô gái tên Đường Tiểu Diễm kia, chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, chắc chắn ông nội sẽ không bao giờ đồng ý để cô ta bước chân vào căn nhà này."
Đôi mắt cô như từng đợt sóng mạnh, dồn dập, đang thay nhau xô vào bờ.
Lúc nãy anh còn đang rất thản nhiên, nghe cô nói xong lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt nguy hiểm của anh nheo lại.
"Tô Mạn Mạn, cô đang đe dọa tôi đấy à?"
"Tôi không dám."
VietWriter
Đường đường là cậu hai nhà họ Cố, ai dám uy hiếp anh, kẻ đó đúng là ăn gan hùm.
Hàng mi dài của cô run run, ba phần là vì ấm ức, nhưng bảy phần còn lại là không cam lòng.
Anh xứng đáng bị Đường Tiểu Diễm lừa dối.
Cô cắn môi, bướng bỉnh nói: "Cậu hai, tôi buồn ngủ rồi, nếu cậu không muốn ngủ thì xin đừng làm phiền tôi đi ngủ."
"Cô…"
Anh vẫn còn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy cô mắt đã ngấn lệ, cổ họng anh đột nhiên nghẹn lại, không nói nữa.
Làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, cả thái độ ngang bướng và khẩu khí mạnh miệng của cô, khiến anh cảm thấy có chút động lòng.
Sâu trong lòng, anh thực sự muốn an ủi cô.
Anh giật mình kinh ngạc, tại sao vừa rồi mình lại có suy nghĩ muốn an ủi Tô Mạn Mạn được cơ chứ?
Anh đã hứa với Đường Tiểu Diễm sẽ chịu trách nhiệm với cô ta. Nếu không có Đường Tiểu Diễm, nói không chừng đêm hôm đó anh mới là người "bị thương".
Hơn nữa cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, lại bị anh lấy đi lần đầu, nếu đã thế anh càng phải có trách nhiệm với cô ta.
Anh nhắm mắt, cố nén thứ cảm xúc khó hiểu kia vào lòng.
Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Alo? Đường Tiểu Diễm?"
Bước chân của người đàn ông xa dần.
Cô vùi đầu vào trong chăn, sống mũi bỗng nhiên thấy cay cay.
Chiếc giường đôi êm ái này quá rộng, nó khiến cho trái tim hai người không có cách nào có thể chạm đến nhau.
Bản thân cô bây giờ đã là mợ Cố, nhưng điều đó có tác dụng gì chứ? Thậm chí còn chẳng có cách nào đổi nó lấy một trăm tệ.
Chưa kể… cô còn có một người chồng trên - danh - nghĩa, luôn muốn chối bỏ mình.
Bàn tay cô rõ ràng đang đau nhức do làm việc quá nhiều, nhưng nó cũng chẳng là gì so với nỗi đau trong tim cô.
Tại sao anh lại ghét cô đến vậy, chẳng lẽ vì cô nhất quyết ở lại nhà họ Cố mãi không chịu rời đi sao?
Nhưng cô cũng là lực bất tòng tâm nên mới phải làm thế…
Một giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt cô.
"Alo? Nhiễm Nhiễm, muộn thế này rồi còn gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì thế? … Để ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ bảo Cố Minh Chính đến đón cô đi ăn cơm,... Cứ chọn món cô thích ăn là được."
Ánh trăng chiếu rọi sáng tấm chăn bông, căn phòng to lớn trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong chăn, không chút động tĩnh gì.
Dĩ nhiên, cô càng yên lặng không động đậy gì, anh lại càng nói to hơn.
Như cố tình muốn chống đối lại cô.
Rõ ràng lúc nãy nói chuyện với mình còn lạnh lùng, bây giờ giọng điệu lại dịu dàng đến thế.
Cô tức giận vùi đầu vào trong chăn, bịt chặt tai, tên đàn ông xấu xa này.
Đường Tiểu Diễm là loại người gì, cô lại còn không rõ sao, cô chắc chắn cô ta theo đuổi anh chỉ vì tiền tài và danh lợi, nhưng anh xấu tính như thế, thôi cứ để cho cô ta lừa anh một phen mới được.