Mason nhìn bộ Âu phục nhãn hiệu C&T riêng của y bị vò đến thảm hại mặc ở trên người Lê Hạo, cảm giác đặc biệt đau lòng, không ngừng vuốt ve, còn thút thít: "Cậu cũng ít có ác lắm, lại nhẫn tâm dằn vặt nó đến như vậy sao?"
Lê Hạo cười: "Anh đừng mượn lý do thương tiếc bộ Âu phục để mà ăn đậu hũ của tôi a."
Mason lập tức chán ghét thu tay về, lùi ra xa tới hơn hai mét: "Bớt tự mãn giùm, tôi đi tìm Hôi Hôi chơi đây."
Lê Hạo lắc đầu cười một cái, sau đó đứng trước mặt Thẩm Thế Vân, nói: "Có thể bắt đầu rồi đạo diễn."
Thẩm Thế Vân đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, mới ho khan một tiếng, nói: "Đứa...Đứa nhỏ cậu dẫn đến, mang lại đây cho tôi nhìn một chút."
"A ha ha" Lê Hạo kỳ quái cười cười: "Đó cũng không phải con nít gì, là người của tôi, không tiện lộ diện."
"Tôi cũng không phải muốn cưỡиɠ ɠiαи cậu ấy, chỉ là..." Thẩm Thế Vân thường ngày mang theo bộ mặt than, da mặt cũng khá dày, thế nhưng hiện tại lại có vẻ ngài ngại, liền tiếp theo sau ho khan năm sáu cái, mới nói: "Có hứng thú tham gia diễn xuất vào bộ phim điện ảnh lần này không? Đứa nhỏ kia ấy."
Lê Hạo vui vẻ cười: "Đại đạo diễn ơi, có Lê Hạo tôi đây còn sợ không làm được việc sao, chưa đến nỗi phải để giai nhân xuất đầu lộ diện a."
"E hèm." Thẩm Thế Vân bị từ chối khuôn mặt có chút không nén được giận, nhìn quanh tứ phía, nói qua: "Vậy thì quên đi."
Nhấc chân muốn đi, lại xoay người, quay về phía Lê Hạo hung hãn nói: "Nếu như sau này cậu ấy muốn xuất đầu lộ diện, nhất định phải giao cho tôi, không thì đừng trách sao tôi không khách sáo."
Lê Hạo phiền muộn, vật nhỏ vẫn là khiến cho người khác nhớ nhung.
Cảnh quay hôm nay chủ yếu là để vai diễn đặc công của Lê Hạo cùng một đám người vật lộn, mặc dù phần lớn đều do thế thân đánh rồi lại đấm, thế nhưng chính hắn làm sao cũng phải khoa tay múa chân vài cái, huống hồ Lê Hạo đã có sẵn nền tảng, vẫn là bắt nguồn từ lão cha thủ trưởng quân khu của hắn, thế là ngay khi cả một đám người bao vây Lê Hạo, cũng chính vào thời điểm cao trào nhất, đột nhiên có một tiếng nói đầy chính nghĩa vang lên: "Không cho các ngươi bắt nạt Hạo Hạo ~~~~~~~~~~~~~~~~"
Hôi Hôi rít gào chạy đến giữa đám người, tất cả mọi người sửng sốt, chỉ thấy Hôi Hôi khư khư siết chặt quả đấm nhỏ, khuôn mặt tức giận đỏ chót hướng về phía dàn diễn viên quần chúng: "Các ngươi làm gì a, không cho các ngươi đánh Hạo Hạo, mau tránh ra tránh ra."
"Cắt" Phó đạo diễn từ trên ghế đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Thế Vân lại lười đứng, không chút cảm xúc quét mắt nhìn Hôi Hôi đang thần hồn nát thần tính, cảm thấy thú vị vô cùng, quay đầu hướng phó đạo diễn quát: "Ồn ào cái gì, ngậm miệng lại hết cho tôi, xảy ra chuyện gì vậy hả Lê Hạo?"
"Bảo bảo, bảo bảo, bọn họ không có bắt nạt anh, đây là đóng phim là giả vờ thôi." Lê Hạo đem mèo nhỏ nhà hắn kéo đến một bên, kiên trì giải thích: "Anh cùng bọn họ hiện tại chỉ là đang đóng phim, như khi em xem trên tivi thì nhìn thấy đó, đều là phải quay hình như thế này."
"Nhưng mà...Bọn họ muốn đánh anh a." Hôi Hôi vừa nói liền cuống lên, ở phòng hóa trang bị Mason trêu chọc một trận, định bụng ra ngoài tìm Lê Hạo, lại để cậu nhìn thấy cả một đám người đem Hạo Hạo nhà cậu bao vây ở giữa.
"Đều là giả vờ, không phải đánh thật đâu."
"Không đau sao?"
"Không đau không đau." Lê Hạo vội vàng lắc đầu, nói: "Đi tìm Mason chơi có được hay không?"
"Đợi đã" Thẩm Thế Vân chậm rãi tiến tới, cúi đầu nhìn Hôi Hôi, sau đó nghiêm mặt phân phó: "Lão Lý, sắp xếp cho đứa nhỏ này một chỗ ngồi ngay bên cạnh tôi, để tôi có thể hảo hảo giảng giải cho cậu ấy về điện ảnh."
Lão Lý phó đạo diễn không ngừng vâng vâng dạ dạ, lập tức quay đầu ra dấu với cả đám người sau lưng −−−− Đạo diễn ngắm trúng đứa nhỏ kia rồi.
Mọi người liền đưa mắt nhìn sang Lê Hạo, nhưng là người nọ vẫn trước sau như một trưng ra bộ mặt tựa tiếu phi tiếu lưu manh không sao chịu được, khiến bọn họ trong lòng bất an, lẽ nào Lê thiên vương đã nhận ra được Thẩm đại đạo diễn của bọn họ muốn đoạt người rồi.
Thẩm Thế Vân nói xong còn đưa tay hướng về phía Hôi Hôi, nói: "Đi thôi, đi theo tôi, tôi có thể để Lê Hạo đánh lại bọn họ, tôi dẫn em đi chơi, miễn cho tiện nhân Mason kia chiếm tiện nghi của em."
Hôi Hôi còn đang nắm chặt tay Lê Hạo, hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó giòn tan hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Thẩm Thế Vân"
"A" Hôi Hôi kinh ngạc kêu lên: "Yêu quái."
Lê Hạo lập tức phun ra một ngụm máu, luôn mồm nói: "Đạo diễn đạo diễn, đây là hiểu lầm, hiểu lầm a."
Thẩm Thế Vân biến sắc mấy lần, liền kiềm nén nghiến răng nhả chữ: "Ai nói cho em biết?"
Hôi Hôi nhìn Lê Hạo một lúc, mới ưỡn ngực: "Tự ta có thể nhìn thấy, ngươi...Ngươi...Ngươi nhất định là Bạch Cốt Tinh.
"Em làm sao có thể nhìn thấy được?" Thẩm Thế Vân nổi dậy hứng thú: "Chẳng lẽ em cũng là yêu quái?"
"..." Hôi Hôi bỗng chốc ngây người, tiếp theo cúi đầu, dẩu cái miệng nhỏ: "Ta là người..."
Mason đứng ở cửa phòng hóa trang, đặc biệt đúng trọng tâm nói: "Thật ra Thẩm đại mỹ nhân nếu như trang điểm một chút sau đó vận bạch y tung bay thì trông sẽ chẳng khác gì Bạch Cốt Tinh a."
Hôi Hôi được sắp xếp cho một chỗ ngồi bên cạnh đạo diễn, hơn nữa còn không ngừng tiến sâu bàn luận về vấn đề yêu quái, cơ hồ chín chín tám mốt kiếp nạn gặp bao nhiêu là yêu quái trong Tây Du Ký đều được đem ra bàn luận, giữa đại yêu quái cùng tiểu yêu quái bỗng chốc nảy sinh tình bằng hữu phi thường nồng hậu.
Lâm Thanh vừa ngủ bù một giấc từ trong phòng hóa trang bước ra, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy đạo diễn thường ngày chua ngoa độc mồm độc miệng ấy thế mà hiện tại lại có thể thật vui vẻ tươi cười cùng một tiểu mỹ nhân nói gì đó, còn không ngừng phát ra tiếng cười ha ha.
Lâm Thanh sửng sốt, gãi gãi đầu, lầm bầm: "Tạm không nói những cái khác, hai mỹ nhân ở cùng một chỗ, quả thật là đẹp mắt, Mason đâu Mason đâu?"
"Gọi làm gì?" Mason từ phía sau bay tới, thâm trầm nói: "Hôi Hôi đã hoàn toàn vứt bỏ tôi để mà tập trung ôm ấp Thẩm đại mỹ nhân rồi."
"Vậy sao Lê ca mặc kệ không quản?"
"Quản cái gì mà quản, Lê ca của cậu vừa nhìn thấy tiểu mỹ nhân vui vẻ cười nói, sớm đã u mê không rõ nguyên nhân rồi." Mason thờ ơ nói, lại oán niệm nhìn bọn họ, phẫn hận: "Rõ ràng là tôi cùng tiểu mỹ nhân quen biết trước, Thẩm Thế Vân anh ta dựa vào cái gì so với tôi càng được sủng ái."
Lâm Thanh nâng mặt Mason lên, nhìn nhìn một chút, sau đó đánh giá: "Diện mạo so với đạo diễn cũng không tệ, đáng tiếc, chỉ cần anh mở miệng nói chuyện, lại khiến người ta có một loại kích động muốn ra tay đánh người."
"..." Mason híp mắt đầy nguy hiểm, hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại: "Lẽ nào loại kích động này lại không có ở Thẩm Thế Vân?"
Lâm Thanh cả người chấn động, liền sau đó quay về phíay không ngừng gật đầu: "Anh ta so với anh còn tệ hơn, anh ta không nói lời nàocũng khiến tôi nảy sinh một loại kích động muốn đánh người."