Thôi Hoa đứng trước cửa nhà Lê Hạo mở to hai mắt thâm quầng, Hôi Hôi một tay giữ cửa một tay che chắn, nói: "Không được, không cho phép, Hạo Hạo đang ngủ, ngươi không được gây tiếng động a."

"..." Thôi Hoa cảm thấy vạn phần bất lực, trước đây chỉ mình Lê Hạo thôi là đã đủ khó khăn rồi, hiện tại lại lòi đâu ra thêm một đứa nhỏ, anh thở dài, tận lực nặn ra một nụ cười hòa ái: "Bảo bảo, em ngoan nga, Lê Hạo nếu bây giờ mà còn không rời giường thì sẽ muộn mất, đến muộn cũng không tốt, em có hiểu hay không."

Hôi Hôi lắc đầu, phi thường dứt khoát nói: "Không hiểu."

Thôi Hoa trượt một cái ngã nhào, sau đó tự mình cố gắng bò dậy, quát: "Đồ ngốc này đã nói đến vậy mà còn không hiểu? Chuyện của người lớn con nít không được quản."

Hôi Hôi bực bội: "Ngươi nhỏ giọng một chút a, sao lại có người đáng ghét như vậy chứ."

Thôi Hoa mặc kệ, ngẩng cổ hét: "Lê Hạo Lê Hạo, cậu con mẹ nó thức dậy cho tôi, con mèo nhà cậu không cho tôi vào."

"Không cho vào là đúng rồi." Lê Hạo ngáp dài, từ trong phòng ngủ bước ra, đi tới cửa kéo Hôi Hôi vào nhà: "Bảo bảo, đừng quan tâm tới cái tên thiểu não đó nữa."

Thôi Hoa theo ở phía sau, không ngừng khuyên bảo: "Lê Hạo a, cậu chừng nào thì mới có thể khiến tôi tiết kiệm chút ít tâm tư đây? Cậu chừng nào thì mới có thể thôi để người khác lo nghĩ đây, cậu chừng nào thì..."

Hôi Hôi vùng khỏi tay Lê Hạo, cởi chiếc dép lê màu hồng phấn ném về phía Thôi Hoa, lớn tiếng: "Phiền quá a, phiền muốn chết luôn."

Thôi Hoa kinh ngạc há hốc, cầm dép lê lên chỉ vào Lê Hạo mắng: "Con mẹ nó vậy mà cậu cũng không biết lên tiếng dạy bảo."

"Hôi Hôi." Lê Hạo thái độ nghiêm túc nhìn Hôi Hôi: "Sau này không được phép cởi dép ném người khác, bởi vì chân trần đứng trên mặt đất sẽ rất lạnh, có biết chưa?"

"Biết rồi."

"Ân." Lê Hạo xoa xoa đầu nhỏ: "Đúng là một đứa nhỏ ngoan, Thôi Hoa, mau trả dép lại cho chúng tôi."

Thôi Hoa hóa đá ngay tại chỗ.

Hôi Hôi một bước lại một bước đến trước mặt Thôi Hoa, cầm lấy dép của chính mình, chụp vào chân, xong xuôi liền vội chạy về bên cạnh Lê Hạo, nhoài người nói nhỏ vào lỗ tai hắn: "Cái bộ dạng đó của Thúy Hoa ca ca thật là ngốc quá đi."

Thôi Hoa nhìn hai người xì xào xì xào nói cái gì, sau đó lại ha ha cười đến híp cả hai mắt, không khỏi khiến anh cảm thấy khó chịu, phi thường khó chịu, anh chán ghét nhất chính là thời điểm bản thân khó chịu thì người khác lại có thể sảng khoái đến như vậy, mới quyết định phải phá vỡ ngay bầu không khí này.

Liền lên tiếng: "Lê Hạo, nghe nói Giản Ninh nhập viện rồi."

Lê Hạo tay bưng tách cà phê bỗng khựng lại, nửa ngày sau mới đưa lên miệng hớp một hơi, thờ ơ nói: "Ân, bị người ta đánh, là tôi đưa cậu ta vào bệnh viện."

"Nga, ra vậy a." Thôi Hoa gật gật đầu một cách khoa trương, lại nhìn chằm chằm Hôi Hôi, muốn nhìn xem vẻ mặt hiện tại của cậu có gì biến chuyển, chỉ là người ta vẫn cứ lặng thinh ngồi nghịch tách cà phê bằng sứ có tay cầm làm từ vàng 24K nguyên chất đặt trước mặt Lê Hạo, ngón tay thon dài tinh xảo như khảm ngọc, Thôi Hoa chuyển hướng sang Lê Hạo: "Đứa nhỏ này thực sự là càng nhìn càng đẹp mắt."

Lê Hạo liếc mắt nhìn anh một chút, bắt lấy eo Hôi Hôi kéo cậu đến ngồi trên quầy bar, nói: "Hôi Hôi, hôm nay theo anh đến trường quay chơi có chịu không?"

"Thật sao?" Hôi Hôi hai mắt sáng rực, cười tươi như hoa: "Anh đồng ý dẫn em theo ra ngoài sao?"

Lê Hạo cười cười, vò vò mái tóc mềm mại: "Không đồng ý, anh sợ nhất là có kẻ vừa nhìn thấy liền tương tư em, nhưng lão sư cùng bảo mẫu phải đến ngày mốt mới có thể tới, để em ở nhà một mình, anh thật sự không yên tâm."

Thôi Hoa hốt hoảng kêu to: "Cái gì? Cậu muốn đem cậu ấy tới trường quay, cậu biết trước cửa trường quay có bao nhiêu phóng viên hay không, Lê Hạo cậu là một minh tinh, mỗi một câu nói mỗi một cử động đều phải chú ý, cứ thế ngang nhiên dẫn theo một thằng nhóc, nếu không phải con trai vậy thì chính là tình nhân của cậu."

"Tôi nhiều scandal như vậy còn thiếu mỗi cái này thôi, vả lại bọn họ cũng không dám nói quá mức, anh trai tôi ghê gớm cỡ nào, nếu bọn họ dám làm quá mức để Lê đại thủ trưởng của chúng tôi lên cơn đau tim thì..."

Thôi Hoa: "...Cậu...Cậu con mẹ nó...Lão tử mặc kệ."

−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−

Lâm Thanh: "Dám chắc giới tính là nam, còn tuổi nhất định là vị thành niên."

Lâm Thanh dùng ánh mắt tựa tia laser quét từ trên xuống dưới Hôi Hôi đang ở cạnh Lê Hạo, sau lưng cậu còn có một đám người đi theo nhìn trộm, đột nhiên bị Mason vỗ vai phá đám: "Nhìn cái gì, có gì hay mà nhìn, tự về nhà nhìn vợ của các người đi."

"Ái chà chà, lão gia ngài từ lúc khai máy đến nay chưa từng thấy xuất hiện ở chỗ này, làm sao hôm nay biết có tiểu mỹ nhân mà đến vậy?"

Mason yểu điệu chỉnh sửa mái tóc, sau đó phong tình vạn chủng nói: "Cái này gọi là duyên phận."

"..." Lâm Thanh bắt đầu chán ghét nhìn y: "Anh dám có duyên phận với người của Lê ca."

"Hứ, không nên lúc nào cũng nhắc tôi nhớ tới cái sự thật tàn khốc đó." Mason đầy chỉ trích liếc mắt nhìn cậu, sau đó hỏi: "Đạo diễn của các người đâu, Thẩm đại mỹ nhân đâu?"

"Ngài tìm đạo diễn làm gì?" Lão Lý phó đạo diễn đột nhiên vói đầu qua nhỏ giọng nói: "Đạo diễn chính là đang lên sẵn kế hoạch làm sao để hành hạ Lê thiên vương."

Mason liền lia mắt đến một góc của trường quay, là Thẩm Thế Vân độc bá nhất phương*, trong vòng ba mét quanh thân y, không một sinh vật nào có thể tồn tại.

*Độc bá nhất phương: độc quyền một vùng.

Mason rùng mình một cái, nói: "Xem ra tôi phải cùng anh ta thảo luận một chút về vấn đề quần áo do tôi tài trợ như thế nào lại bị vò thành một khối giẻ rách."

Lê Hạo đem kính mát đeo lên cho Hôi Hôi, rồi cưng nựng cái cằm thanh tú, vật nhỏ không quen đeo kính mát liền không ngừng ồn ào: "Hạo Hạo, Hạo Hạo, tối quá a, sẽ té ngã mất."

"Em ngồi yên thì sẽ không sao, ngoan." Lê Hạo véo véo gò má cậu, nói: "Một lát anh còn phải nghênh chiến cùng với đại yêu quái."

"A" Hôi Hôi ngửa đầu hỏi: "Đại yêu quái có phải là như trên tivi cũng do động vật biến thành giống Hôi Hôi? Hắn là từ con gì biến thành, tên gì, Ngưu Ma Vương? Hay là Hầu Tử, có hung ác hay không?"

Suốt buổi tối hôm qua, vật nhỏ này chính là sống chết không rời mắt khỏi bộ phim Tây Du Ký, đối với những yêu quái từ động vật biến thành giống như cậu thật sự sinh ra hứng thú sâu sắc.

Chỉ là Hạo Hạo rất nhanh đã che miệng cậu lại, mắng: "Em đó, lúc sáng ra ngoài chẳng phải đã nói với em, không được nói em là mèo biến thành."

Hôi Hôi kéo tay Lê Hạo xuống, cười hắc hắc không ngừng: "Em quên mất, nói mau nói mau, yêu quái rốt cuộc là từ cái gì biến thành."

Lê Hạo nhìn vật nhỏ trước mắt, cũng cười, nói: "Yêu quái đó gọi là Thẩm Thế Vân."

Thẩm Thế Vân ngồi trên ghế đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó không chút biến sắc nhìn quanh, đoán xem là ai đã thầm mắng y, hồi lâu không có kết quả, mới dặn dò người nấu canh cho mình.

Phó đạo diễn khổ sở, run run rẩy rẩy nói: "Lão gia ngài giữa trời mùa hạ vì cái gì lại muốn uống canh a?"

Thẩm Thế Vân một mặt cao quý, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: "Vì cái gì lại muốn uống canh, tại sao tôi phải nói cho anh biết."

Lão Lý hóa đá...Lão Từ kế hoạch viên liền tiến lên dùng tay chọt chọt lão Lý, sau đó nịnh nọt lăn đến trước mặt y, nói: "Thẩm đạo diễn, cơm trưa hôm nay sẽ thêm một món, là canh hải sản kiểu Pháp, rất tốt cho sức khỏe."

Thẩm Thế Vân tán thưởng nhìn hắn, sau đó hất hất tay nói: "Lôi anh ta xuống cho tôi, thông báo với các diễn viên chuẩn bị bấm máy."

"Dạ vâng ~~~~" Dáng vẻ khom lưng uốn gối trông chẳngkhác nào một tiểu thái giám, tiếp theo liền phi thường ngạo kiều đưa tay kéolão Lý phó đạo diễn vẫn như cũ hóa đá, tiêu sái rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play