Vân Phi Tuyết cùng Tiêu Nam Hiên chỉ sợ nằm mơ đều không nghĩ đến bọn họ đã cùng hai đứa trẻ gặp thoáng qua.

"Điệp Nhi, Bình Nhi, nói cho ta biết mẹ các ngươi ở nơi nào? Thúc thúc đi tìm giúp các ngươi." Quỷ Mị nhìn các nàng, lần này hắn thật đúng là quá thiện tâm rồi.

Các nàng nhìn thoáng qua nhau mới nói: "Thiên Sơn, mẹ đi Thiên Sơn."

"Thiên Sơn?" Quỷ Mị hơi hơi sửng sốt hỏi lại: "Mẹ đi Thiên Sơn làm cái gì?" Chẳng lẽ các nàng là người của Vô Tình cốc?

"Luận võ, mẹ ta đi Thiên Sơn luận võ." Bình Nhi giành đáp.

"Luận võ?" Quỷ Mị ở trong lòng đã xác định, không thể nghi ngờ các nàng là từ Vô Tình cốc đến, trong chốn giang hồ ai ai cũng đều biết phái Thiên Sơn và Vô Tình cốc hàng năm đều ở Thiên Sơn luận võ, mà hiện tại đúng là thời gian luận võ.

"Thúc thúc, ngươi dẫn chúng ta cùng đi Thiên Sơn tìm mẹ được không?" Điệp Nhi ngửa đầu nhìn hắn, hắn hẳn là có năng lực mang các nàng rời đi nơi này.

Quỷ Mị vừa định cự tuyệt nhưng là nhìn đến các nàng đương chờ mong càng cực kỳ giống gương mặt của Vân Phi Tuyết cho nên hắn cũng không đành lòng, muốn dẫn các nàng đi với hắn mà nói quả thực là chuyện nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi." Quỷ Mị hắn bình sinh âu đây cũng là lần đầu tiên làm việc tốt đi.

Quay đầu nhìn Thương Nhi đến: "Ngươi đi cho người gọi Uyên Ương mẹ vào."

"Được." Thương Nhi gật gật đầu, trong lòng có vô vàn cảm khái, nàng thực hâm mộ các nàng, nếu lúc trước có người cứu mình rời đi như vậy thì hôm nay mọi sự hết thảy đều đã thay đổi rồi.

"Đa tạ thúc thúc, chúng ta thực yêu ngươi." Điệp Nhi cùng Bình Nhi cao hứng ôm cánh tay hắn.

Quỷ Mị lấy tay quát quát cái mũi nhỏ của các nàng, nhìn đến bộ dáng vui vẻ của các nàng tâm tình của hắn không hiểu sao cũng tốt lên.

"Quỷ Mị, quen ngươi nhiều năm như vậy, ngươi khi nào thì cũng khởi xướng thiện tâm rồi nghĩ như thế nào mang các nàng đi?" Uyên Ương mẹ vừa vào cửa ngữ khí liền không tốt, người hắn muốn dẫn đi chính là các nàng đây, tương lai đều là cây hái ra tiền.

"Cho nên khó được phát thiện tâm một lần, ngươi có thể thành toàn ta." Quỷ Mị tà khí cười, biết nàng trong lòng không muốn.

Một bên Thương Nhi mang theo Điệp Nhi cùng Bình Nhi ly gián, nàng cũng không nghĩ làm cho các nàng ô nhiễm tâm linh khi các nàng còn nhỏ như thế.

"Mụ mụ ta thật ra rất muốn thành toàn ngươi, bất quá ngươi bồi thường ta thế nào đây?" Uyên Ương mụ mụ ngồi xuống nhìn hắn, đến mang bạc đi thì có thể nói chuyện , ở thanh lâu lâu như vậy, tình ý thì cũng không bằng bạc.

"Mẹ muốn ta bồi thường như thế nào?" Quỷ Mị nhìn nàng, biết gặp được bạc chuyện tình gì nàng cũng sẽ trở mặt.

"Quỷ Mị, nhiều năm giao tình phân thượng nên ta cũng không đòi hỏi nhiều, bất quá mười vạn lượng ngươi được toàn quyền mang các nàng đi." Nàng ra giá, kỳ thật nàng muốn đánh mất ý niệm dẫn các nàng đi trong đầu hắn.

"Mười vạn lượng? ngươi cũng thật dám mở miệng." Quỷ Mị mâu trung hẹp dài mang theo tà khí.

"Mười vạn lượng, ta như thế nào không dám mở miệng, nếu nói trắng ra thì điểm bạc ấy, đối với quỷ gia ngươi mà nói quả thực là một bữa ăn sáng." Uyên Ương mẹ cũng nhìn hắn không chút nàokhách khí nói, trên đời này đối với nàng mà nói bạc là vật bất ly thân.

"Mẹ à, điểm bạc ấy kỳ thực không nhiều lắm, với ta mà nói quả là một bữa ăn sáng, bất quá ngươi cũng biết ta đây không thích tiêu tiền hoang phí, các nàng hôm nay vừa tới Uyên Ương lâu, nhiều lắm cũng là năm ngàn lượng hoặc nếu thiếu ta đây cho ngươi một vạn lượng để ta mang các nàng đi." Quỷ Mị nói xong liền đưa qua tờ ngân phiếu một vạn lượng.

Uyên Ương mẹ tiếp, cũng chưa chịu nhận tờ ngân phiếu rơi trên mặt đất, khóe môi mang theo lãnh trào đến: "Quỷ Mị, người khác không biết, chuyện tình nơi này ngươi còn không biết hay sao? Mười vạn lượng, ta quyết không nhiều lời, nếu là người khác ta đã ra giá hai mươi vạn lượng rồi."

"Mẹ à, ngươi đây là không chịu cho ta mang đi rồi?" Quỷ Mị mâu trung tà mị đã muốn mang theo hàn khí, ngữ khí cũng biến lãnh.

Uyên Ương mẹ đương nhiên cũng thấy được, ngữ khí liền dịu xuống: "Không phải ta để ngươi khó xử, thật sự là ta chống đỡ thanh lâu cũng không dễ dàng, nếu mọi người đều giống ngươi như vậy Uyên Ương lâu này e rằng đã sớm đóng cửa rồi, còn có thể chống đỡ tới ngày hôm nay sao."

Quỷ Mị mâu trung mang theo cười lạnh, quả nhiên là vô tình, khóe môi đột nhiên tà mị cười: "Quên đi, bất quá mẹ à, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có biết các nàng là ai chăng?" Lời nói hắn mang theo thần bí.

Uyên Ương mụ mụ sửng sốt, trong lòng cả kinh: "Các nàng là ai? Chẳng lẽ các nàng có bối cảnh gì?"

"Mụ mụ kiến thức rộng rãi, Vô Tình cốc nhất định nghe nói qua." Quỷ Mị không nhanh không chậm nhìn nàng tiếp.

Vô Tình cốc? Uyên Ương mẹ ngẩn ra, nàng tuy rằng ở thanh lâu nhưng là trong chốn giang hồ chuyện tình cũng có biết một biết hai, nàng cũng không nghĩ đắc tội giang hồ môn phái gì?

Có chút không xác định hỏi: "Các nàng thật là Vô Tình cốc?"

Quỷ Mị tà mị cười nói: " Mẹ chẳng lẽ nhìn không ra các nàng không phải đứa trẻ bình thường?" Hắn cũng không tin nàng không hoài nghi quá.

Uyên Ương mẹ thế này mới trầm tư một chút: "Được rồi, một vạn lượng, ngươi có thể mang các nàng đi." Nàng cũng không muốn gặp phải nhân vật giang hồ nên cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích.

"Vậy cám ơn mẹ, ta không khách khí rồi." Quỷ Mị yêu nghiệt cười, nàng quả nhiên vẫn là thông minh.

"Ta cho người đưa các nàng cho ngươi mang đi." Uyên Ương mẹ có chút đau lòng vì tổn thất vừa rồi nhưng cũng không nề hà.

Cửa Uyên Ương lâu, Thương Nhi có chút lưu luyến không rời cùng các nàng phất tay cáo biệt .

"A di." Điệp Nhi cùng Bình Nhi cũng giống nàng vẫy tay ý bảo nàng ngồi.

"Làm sao vậy?" Thương Nhi ngồi lấy tay ôm các nàng.

"A di, ngươi rất giống mẹ chúng ta cho nên chúng ta thích ngươi, về sau hội sẽ lại đến gặp ngươi." Điệp Nhi ôm cổ nàng nói.

Thương Nhi cũng một trận cảm động ôm chặt các nàng: "Ta cũng thích các ngươi."

"Tốt lắm, bọn nha đầu, đi thôi." Quỷ Mị ở một bên thúc giục nói , lòng tốt của mình cũng không nên để phí, phải nhanh chóng mang các nàng đi Thiên Sơn  

  Trên phố xá náo nhiệt chỉ thấy một nam nhân vẻ mặt tuấn mỹ hắc tuyến yêu nghiệt dị thường phía trước ôm một cái tiểu nha đầu sau lưng cũng một cái đáng yêu giống hệt nhau thu hút ánh mắt bao đám người qua lại.

"Thúc thúc có mệt không? Ta giúp ngươi lau mồ hôi." Điệp Nhi dùng tay nhỏ bé chà xát trán hắn, tuyệt không để ý ánh mắt cười trộm của người khác, các nàng chính là thích được hắn ôm.

"Nếu biết thúc thúc mệt vậy thì tự mình xuống đi." Quỷ Mị đương nhiên hiểu được các nàng trong lòng đang có chủ ý gì, cố ý đi chậm rãi làm cho hắn cõng, hắn cũng thật hối hận vô duyên vô cớ cấp chính mình tìm hai cái phiền toái.

"Thúc thúc, chúng ta nhỏ như vậy ngươi như thế nào cho chúng ta chính mình đi." Bình Nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói.

Quỷ Mị hẹp dài con ngươi bán mị nhìn các nàng, nếu các nàng không phải là cái khuôn mặt kia hắn khẳng định đã đem các nàng ném xuống, cũng không thèm quay đầu nhìn xoay người bước đi.

"Thúc thúc, không cần sinh khí, sinh khí sẽ làm ngươi già, không đẹp tí nào." Điệp Nhi nhìn hắn vui cười nói, một chút cũng không để ý mặt hắn đang tức giận, dù sao qua vài ngày ở chung các nàng cũng đã sớm biết hắn sẽ không giận các nàng.

Quỷ Mị lập tức bị các nàng đùa dở khóc dở cười nhìn bộdạng đáng yêu của các nàng, bất mãn trong lòng đã sớm vô tung vô ảnh rồi.

"Thúc thúc, chúng ta khi nào thì có thể đi Thiên Sơn?" Bình Nhi nhịn không được hỏi hắn, nàng thật sự rất nhớ mẹ.

"Nhanh, để ta đi mua con ngựa, hẳn vài ngày là có thể đến đó." Quỷ Mị nói.

"Thật vậy chăng?" Điệp Nhi ánh mắt đầy hào quang, các nàng rốt cục cũng có thể nhìn thấy mẹ rồi.

"Thúc thúc, chúng ta đây nhanh lên." Bình Nhi lại chờ không kịp thúc giục .

"Hảo hiện tại phải đi."

*****************

Vô Tình cốc.

Đứng ở ngoài cốc Vân Phi Tuyết không dấu được vui vẻ: "Rốt cục cũng có thể nhìn thấy Điệp Nhi cùng Bình Nhi rồi, thật nhớ các nàng."

So với nàng, Tiêu Nam Hiên bên cạnh lại càng kích động hơn, có thể lập tức nhìn thấy hai đứa trẻ rồi, hắn có chút không biết nên làm gì? Các nàng hội sẽ gọi hắn như thế nào? Tâm lại là kích động cùng lo lắng.

"Tuyết Nhi, ngươi đi vào trước vẫn hơn là chúng ta cùng nhau vào?" Long Phi mở miệng nói.

"Chúng ta vẫn là cùng nhau đi." Vân Phi Tuyết suy nghĩ một chút, nếu đều đến đây thì còn sợ cái gì?

Đoàn người rất nhanh bước đến cửa cốc, đệ tử canh giữ nơi đó vừa nhìn thấy nàng lập tức cung kính đến: "Thiếu chủ, ngươi đã trở lại."

"Ân, sư phụ có khỏe không? Mọi người có khỏe không?" Vân Phi Tuyết khách khí hỏi.

"Hiện tại vẫn tốt." Một cái đệ tử vừa muốn nói Điệp Nhi cùng Bình Nhi mất tích, môn chủ đã phái người đi ra ngoài tìm nhưng đã bị một cái đệ tử khác giữ chặt ngăn cản nàng sau đó mới đến: "Thiếu chủ, hết thảy đều tốt."

"Ta đây đi vào trước." Vân Phi Tuyết biết nhất định có chuyện nhưng là các nàng không nói, còn chưa tính, dù sao nàng cũng đã muốn trở lại tổng hội để biết.

Hồi đầu với bọn họ nói: "Đi thôi, chúng ta vào."

"Chờ một chút." Đệ tử ngay cửa lập tức ngăn bọn họ lại: "Thiếu chủ, bọn họ là ai?"

Vân Phi Tuyết vừa muốn đáp lời liền thấy sư tỷ đi tới vội vàng nói: "Sư phụ phân phó để bọn họ tiến vào."

"Dạ, đại chủ." Đệ tử ngay cửa liền lập tức cho đi.

"Sư tỷ." Vân Phi Tuyết cung kính kêu một tiếng.

"Tuyết Nhi, ngươi đã trở lại, vào thôi, sư phụ đang đợi các ngươi." Nữ tử nhìn thoáng qua Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi phía sau nàng đến.

"Sư tỷ, Điệp Nhi cùng Bình Nhi đâu, các nàng như thế nào không ra nghênh đón ta?" Vân Phi Tuyết vừa đi vừa hỏi, sư phụ đều ắt hẳn biết nàng đã trở lại thì các nàng cũng không có khả năng không biết.

"Tiên kiến sư phụ rồi nói." Nữ tử không trực tiếp trả lời nàng.

Vân Phi Tuyết cũng không truy vấn, nàng nghĩ đại khái là vì nàng mang Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi tới làm sư phụ sinh khí cho nên không cho các nàng ra gặp mình.

Một bước tiến vào đại sảnh, họ liền thấy Vô Tình sư thái đang ngồi ngay ngắn ở trên, mâu quang thẳng tắp nhìn chằm chằm các nàng.

"Sư phụ." Vân Phi Tuyết vội vàng kêu.

"Tại hạ Tiêu Nam Hiên."

"Tại hạ Long Phi."

"Tham kiến sư thái." Bọn họ cũng cùng nhau cung kính hành lễ.

"Miễn." Vô Tình sư thái không nói nhiều liền vung tay lên nhìn bọn họ, kỳ thật trong lòng ai cũng đều hiểu được bọn họ tới để làm gì?

Vân Phi Tuyết trái phải nhìn xem nhưng vẫn không thấy hai đứa nhỏ, thân ảnh không kiềm chế được đứng dậy đến: "Sư phụ, ta đi trước nhìn xem Điệp Nhi cùng Bình Nhi." Nhìn không thấy hai đứa nhỏ, nàng trong lòng liền cảm thấy bất an.

"Đứng lại, ngồi đi." Vô Tình sư thái lạnh giọng đến.

Vân Phi Tuyết vừa mới định bước lập tức dừng lại, nhìn thấy sắc mặt sư phụ lãnh xuống nàng trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt, cảm giác rùng mình theo đáy lòng dâng lên, chẳng lẽ sư phụ thật sự đem Điệp Nhi cùng Bình Nhi giấu đi để uy hiếp nàng cùng Tiêu Nam Hiên sao?

Nhìn đến sắc mặt nàng khẽ biến, Tiêu Nam Hiên lập tức bắt lấy tay nàng, cấp nàng an ủi.

Nàng quay đầu miễn cưỡng cười một chút.

"Sư thái, lần này ta không phải lấy thân phận đệ tử Thiên Sơn đến mà là lấy danh phận cha của Điệp Nhi và Bình Nhi đến gặp các nàng, cũng lại đến để cảm tạ ân cứu mạng năm đó của sư thái đối với Tuyết Nhi." Tiêu Nam Hiên một bên nói, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chỉ là hợp tình hợp lý.

Vô Tình sư thái lại lạnh lùng đến: "Ta cứu nàng chứ không phải ngươi, muốn cảm tạ cũng không tới phiên ngươi, huống chi ta cũng không phải không công cứu nàng, là mệnh nàng đáp ứng, bất quá chuyện của ta ta nghĩ nàng nhất định hội hoàn thành."

Nàng nhìn Vân Phi Tuyết, ý tứ càng thêm minh xác càng làm cho nàng nhất định thắng.

Thấy nàng thái độ lạnh như băng, Tiêu Nam Hiên cố nén giận trong lòng đến: "Sư thái, vậy cảm phiền người cho ta gặp hai đứa nhỏ."

"Hai đứa nhỏ, ngươi muốn gặp đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi có thể cùng Tuyết Nhi hoàn thành tâm nguyện của ta, không chỉ nói gặp được đứa nhỏ, ta còn có thể cấp ngươi mang liền các nàng đi mà không chút nào oán hận, tuyệt không nói hai lời." Vô Tình sư thái khóe môi cười lạnh nhìn hắn, đã muốn đem sự thực nói ra nhưng hiện tại vẫn muốn xem hắn sẽ xử sự như thế nào?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play