"Ân! Thương Nhi cô nương rất đẹp, đẹp như tiên nữ!" Nguyệt nhi gật gật đầu nói nếu chính mình có khuôn mặt đẹp bình thường cũng sẽ không lưu lạc thành nha hoàn hầu hạ người..

"Thật vậy chăng? Thật sự đẹp như vậy sao? Ta đây mau chân đến xem." Bình Nhi nháy nháy mắt hưng phấn nói đến.

"Không thể ! Thương Nhi đang khảy đàn đã nói lên trong phòng của nàng có khách nhân, các ngươi không thể đi quấy rầy." Nguyệt nhi vội vàng nghiêm túc ngăn cản ,bằng không chọc giận khách nhân thì chịu không nổi.

"Nhưng là chúng ta rất muốn nhìn một chút, nàng thật sự giống tiên nữ sao? Làm cho chúng ta đi nhìn xem, chúng ta ngay tại ngoài cửa sổ vụng trộm nhìn có được không?" Điệp nhi cùng Bình nhi lôi kéo cánh tay của nàng loạng choạng trước kia ở trong cốc các nàng chỉ cần như vậy nhất làm nũng đại nhân sẽ thỏa mãn các nàng.

"Tiểu thư, không phải ta không cho các ngươi đi." Nguyệt nhi nói xong dùng ánh mắt phiêu Triệu Đại cùng Triệu Nhị.

Các nàng lập tức hiểu ý , buông ra nàng chạy đến bên hai người họ, giữ chặt tay bọn họ nói: "Thúc thúc ! cho ta xem đi, chỉ cần liếc mắt một cái thôi!"

"Các ngươi về sau sẽ có cơ hội nhìn đến ,hiện tại nếu quấy rầy trong phòng khách nhân thì sẽ bị trừng phạt !" Triệu đại nói đến không phải hắn không nghĩ cho xem, nói thật hắn càng muốn xem, tuy rằng đều ở trong này nhưng Thương Nhi cô nương mỗi lần mang theo cái khăn che mặt .

"Nhưng là chúng ta hiện tại muốn xem cơ! ngay tại cửa sổ liếc mắt một cái thôi, chúng ta cùng đi xem." Điệp nhi đề nghị nói nàng cũng không tin bọn họ sẽ không nghĩ xem.

"Ca. " Triệu Nhị kêu hắn một tiếng sau đó nhỏ giọng ở bên tai hắn nói: "Chúng ta không phải cũng tưởng nhìn xem nàng đẹp như thế nào sao? Bình thường sợ mẹ trừng phạt, hôm nay vừa lúc có cơ hội nếu như bị phát hiện rồi chúng ta có thể đem trách nhiệm đổ lên trên người các nàng, đã nói các nàng đào tẩu, chúng ta là tới đuổi theo, như vậy chúng ta sẽ không có trách nhiệm."

Triệu Đại bị hắn nói tâm liền động ,suy nghĩ một chút gật đầu tỏ vẻ đồng ý sau đó nhìn các nàng làm ra vẻ làm dạng đến:" Các ngươi chỉ được liếc mắt một cái thôi đấy!"

"Ân." Các nàng thấy hắn đồng ý rồi liều mạng gật đầu.

Uyên ương lâu mỗi một cái nữ tử hơi có danh tiếng đều có một tiểu lâu riêng.

Lặng lẽ tiêu sái lên lầu ,Điệp nhi cùng Bình nhi lấy tay ở cửa sổ thượng khu ra một cái lỗ nhỏ sau đó dùng sức hướng bên trong nhìn lại ,các nàng liền thấy một người mặc quần áo màu lam đưa lưng về phía các nàng, đánh đàn bóng dáng tuyệt vời mà nhìn không tới người.

"Tiểu Điệp chúng ta vào xem. "Bình nhi nhỏ giọng nói đến.

"Hảo." Điệp nhi lập tức đồng ý.

Binh!~ Cửa lập tức bị đẩy ra ,các nàng liền xông đi vào làm cho Nguyệt nhi cùng Triệu Đại phía sau bọn họ trở tay không kịp , không kịp ngăn cản, sợ hãi lo lắng đứng lại, không biết mẹ biết thì sao?

Tiếng đàn đột nhiên đình chỉ ,người trong phòng kinh ngạc nhìn cửa thấy hai cái tiểu cô nương đang chạy vào.

"Mẹ ơi!?" Điệp nhi cùng Bình nhi lại khiếp sợ nhìn người trước mắt, thật là giống mẹ quá đi thôi!

Quỷ Mị đang nằm trên giường nhìn đcác nàng đứng trước cửa ngốc sửng sốt ,liếc mắt một cái hắn thấy trên người các nàng thân ảnh làm cho hắn hoài niệm -Vân Phi Tuyết, khóe môi mang theo một cái tươi cười tự giễu, điều này làm sao có thể??? nhưng là cái cảm giác này cũng rất mãnh liệt, trên người các nàng có bóng dáng của nàng, không biết vì cái gì? Hắn chính là có loại cảm giác này.

" Năm năm nay nàng còn sống không ?" Hắn đã sớm không ôm còn ôm hi vọng.

"Tiểu cô nương các ngươi tìm ai?" Thương Nhi đầu tiên theo khiếp sợ phản ứng lại đây ,diện mạo hai đứa nhỏ nàng có 7 phần giống nàng, đây có thể coi là duyên phận đi.

Điệp nhi cùng Bình nhi thế này mới phục hồi tinh thần lại ngọt ngào cười nói: "Chúng ta tới tìm ngươi." Đơn giản là nàng rất giống mẹ cho nên có một loại không hiểu hảo cảm.

"Tìm ta?" Thương Nhi cười khẽ một chút sau đó kéo tay các nàng đi đến cái bàn ngồi hỏi:" Các ngươi tìm ta có việc sao?"

"Không có." Các nàng lắc đầu Bình nhi thế này mới nói đến:" Chúng ta nghĩ đến nhìn xem a di xinh đẹp như thế nào."

" A!" Thương Nhi hơi hơi sửng sốt các nàng là vì nguyên nhân này mà đến xem chính mình.

"Xem ra Thương Nhi thật sự là mỹ danh ngoại truyền( danh tiếng xinh đẹp truyền đến bên ngoài ) ngay cả tiểu hài tử đều hâm mộ danh tiếng mà đến rồi. " Quỷ Mị tà cười đi tới ôm mảnh khảnh vòng eo của nàng.

"Gia! là ở chê cười Thương Nhi rồi." Mặt nàng hơi hơi đỏ lên ngượng ngùng cúi đầu.

"Oa thật xinh đẹp.!" Điệp nhi cùng Bình nhi thế này mới phát hiện trong phòng cư nhiên còn có một người nữa, nhìn nụ cười tà mị của hắn không khỏi kêu ra tiếng đồng thời , không nháy mắt nhìn hắn, đây là nam nhân các nàng thấy được nhất từ trước đến nay.

"Ha ha.!!! "Nghe được ca ngợi của các nàng, Quỷ Mị đột nhiên phát ra một trận sảng khoái cười to, "xinh đẹp" hắn vẫn là lần đầu tiên được người khen là xinh đẹp, nhưng lại là hai tiểu hài tử.

"Oa!!! cười rộ lên càng đẹp mắt. "Điệp nhi cùng Bình nhi ánh mắt vẫn là không nháy mắt nhìn hắn ,đột nhiên đồng thời nhảy đến trên người hắn.

" Chụt!" Hai nàng hôn hai bên má hắn, sau đó nhảy xuống.

" A!" Quỷ Mị giật mình ,hắn cư nhiên bị hai cái tiểu quỷ phi lễ.

Thương Nhi lại che miệng cười, hai cái hài tử này nàng thích.

"Vì cái gì hôn ta?" Quỷ Mị đột nhiên một tả một hữu ôm lấy các nàng, hắn cũng sẽ không tưởng tượng các nàng là tham luyến sắc đẹp của hắn.

"Hắc hắc." Các nàng cười gượng một tiếng mới trăm miệng một lời nói: Thúc thúc bộ dạng rất đẹp trai , không có nghe ai nói qua sao? Thấy người đẹp mà không hôn thì thật là xin lỗi chính mình!!!"

Người đẹp ? Quỷ Mị thiếu chút nữa té ngã, lời này cư nhiên là trong miệng hai tiểu hài tử nói ra, không thể nói khác loại chỉ có thể nói ngoại tộc.

"Xì!!" Thương Nhi cũng nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Nếu bị người biết đường đường mẫu đơn câu hồn Quỷ Mị bị hai cái tiểu cô nương khen xinh đẹp thì không biết sẽ xảy ra oanh động thế nào.

  "Các ngươi từ đâu tới đây?" Quỷ Mị nhìn các nàng hỏi , các nàng tuyệt đối không phải là tiểu thư khuê các gì, nếu không sẽ không nói ra như vậy, nhưng là cũng không giống đưá nhỏ nhà bình thường, chính là làm sao lại lưu lạc đến nơi đây.

Điệp nhi cùng Bình nhi sắc mặt lập tức ảm đạm xuống dưới, các nàng là tới tìm mẹ , hiện tại không tìm được mẹ ngược lại còn bị người ta lừa.

Đôi mi dài tà ác của Quỷ Mị híp lại một chút không biết vì cái gì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khổ sở của các nàng, hắn lại có cảm giác đau lòng, vừa muốn mở miệng chợt nghe từ cửa truyền đến một thanh âm mang theo tức giận .

"Các ngươi như thế nào có thể xông vào nơi này?"

Uyên ương mẹ đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến các nàng.

"Nương." Điệp nhi cùng Bình nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng, các nàng cũng không nghĩ sẽ bị trừng phạt.

"Nương?" Cách xưng hô kỳ quái, Quỷ Mị tò mò nhìn các nàng, các nàng tuyệt đối không phải nữ nhi của nàng ,chẳng lẽ là vừa bị bán tiến Uyên Ương lâu? Cũng chỉ có thể là nguyên nhân này nhưng mà các nàng là bị lừa mà bán vào?

"Mẹ , các nàng vừa đến sao? "Một bên Thương Nhi mở miệng hỏi.

"Phải, hôm nay vừa tới". Uyên Ương mẹ sắc mặt dịu đi một chút, dù sao Thương Nhi hiện tại vẫn là cây hái ra tiền của nàng, chính mình cũng không thể không nhìn sắc mặt của nàng .

Nghe được các nàng là bị bán vào, Thương Nhi một trận đau lòng nhìn các nàng, không khỏi nghĩ đến thời điểm trước đây chính mình cũng bị bán vào đây, trong lòng rung động mở miệng nói: "Mụ mụ không bằng đem các nàng giao cho ta mang đi." Như vậy các nàng có thể bớt chịu rất nhiều khổ sở, mà điều nàng có thể làm cũng chỉ có thể là như vậy.

"Ngươi thật sự muốn dẫn dắt?" Uyên Ương mẹ ngữ khí mang theo nghi vấn, nàng chịu dẫn dắt theo đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi, học vấn cùng cầm kỳ của nàng đều là nhất đẳng , như vậy còn tiết kiệm cho chính mình rất nhiều bạc , huống chi nếu bồi dưỡng ra thêm hai Tiểu Thương Nhi, vậy bạc của nàng đã có thể kiếm thêm nhiều rồi.

"Ân , mẹ à ta thực thích muốn đem các nàng đi." Thương Nhi gật đầu nhấn mạnh thêm một lần.

"Hảo, vậy quyết định như đã nói đi." Uyên Ương mẹ sợ nàng đổi ý vội vàng quyết định.

"Mẹ, ngươi đem các nàng giao cho ta ,ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu."

"Thương Nhi ngươi nói gì vậy, giao cho ngươi mẹ yên tâm nhất rồi, vậy ta trước đem các nàng đi ra ngoài không quấy rầy ngươi." Uyên Ương mẹ cười giả tạo, vươn tay muốn kéo các nàng qua.

"Mẹ ngươi đi ra ngoài trước đi, hai hài tử này thực đáng yêu, trước hết ở tại chỗ này." Quỷ Mị tà mị cười nói.

Nàng hơi hơi sửng sốt theo sau cười khẽ một chút nói: "Quỷ Mị, ngươi từ khi nào cảm thấy hứng thú với tiểu hài tử vậy?

"Mụ mụ, ngươi cũng không phải đệ nhất thiên tài , chỉ cần biết là nữ nhi ta đều cảm thấy hứng thú, ta đối với mẹ cũng thực cảm thấy hứng thú." Quỷ Mị yêu nghiệt nháy mắt phải một chút.

Uyên Ương mẹ trên mặt cười thành một đóa hoa tươi, khoát tay nói: "Hảo, vậy để cho các nàng ở tại chỗ này." Nói xong xoay người rời đi.

Chờ nàng qua ngoài cửa rồi Bình nhi mới ngẩng đầu kỳ quái hỏi: "Thúc thúc đây là địa phương nào ?"

"Thanh lâu." Quỷ mị không chút giấu diếm, để cho các nàng biết sớm một chút thì sẽ đối mặt sớm một chút.

"Thanh lâu là làm gì?" Các nàng như thế nào không có nghe nói qua.

Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét tò mò, Quỷ Mị lần đầu tiên không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: " Chính là nơi phóng túng hầu hạ nam nhân."

"Vậy vì sao nam nhân muốn người ta hầu hạ?" Tò mò yêu quái thúc thúc cũng là như vậy sao? " Ở nhà ngươi không có người ở cùng ngươi sao?" Điệp nhi nhướng mày lên hỏi liên tiếp các vấn đề.

Quỷ mị nhất thời vẻ mặt đen lại.

Thương Nhi cười khẽ một chút đi qua , kéo các nàng nói sang chuyện khác: "Tiểu muội muội nói cho ta biết các ngươi tên gọi là gì? Như thế nào đến nơi này?"

"Ta gọi là Điệp nhi nàng ấy gọi là Bình nhi , chúng ta cũng không biết như thế nào đến nơi đây, chính là đêm qua bị một người xấu làm cho hôn mê, tỉnh lại đã ở nơi này rồi." Điệp nhi trả lời chi tiết , nhắc tới cái tên người xấu kia nàng cũng rất tức giận.

Thương Nhi nhìn thoáng qua Quỷ Mị , hiểu được các nàng là bị người ta lừa bán vào, hảo đáng thương.

"Vậy ngươi có người nhà không? Bọn họ ở nơi nào?" Quỷ Mị nhìn các nàng hỏi, Nhìn các nàng có phần giống như Vân Phi Tuyết, có lẽ hắn sẽ hảo tâm đi báo tin một chút.

"Có , đương nhiên là có, chúng ta chính là đi tìm mẹ." Nhắc tới mẹ, sắc mặt Bình Nhi lại ảm đạm xuống một chút, mẹ đã biết các nàng mất tích rồi chứ?

Mà lúc này từ Thiên Sơn chạy tới Vô Tình cốc, Vân Phi Tuyết, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi gấp rút vội vàng phóng qua phía trước Uyên Ương lâu.

Trong lòng đột nhiên có cảm ứng, Vân Phi Tuyết đột nhiên dừng lại cước bộ, đầu không khỏi hướng Uyên Ương lâu nhìn lại.

"Làm sao vậy?" Tiêu Nam Hiên cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đây là thanh lâu.

"Không có gì?" Vân Phi Tuyết lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng một trận bất an nhưng lại không biết sự bất an này rốt cuộc là ở nơi nào?

"Có chuyện gì cứ nói ra? Không cần một mình gánh vác, đừng quên hiện tại còn có ta." Sắc mặt Tiêu Nam Hiên nhìn nàng có chút trầm trọng , biết trong lòng nàng nhất định có chuyện.

Vân Phi Tuyết liếc hắn một cái nói: "Thật sự không có việc gì, ta chỉ là nhớ các con thôi." Nàng che dấu cảm giác lo lắng mạc danh kỳ diệu của chính mình ,có thể tác động đến tâm của nàng, chỉ có Điệp nhi cùng Bình nhi nhưng các nàng đều ở Vô Tình cốc như thế nào lại ở nơi này.

"Ta tăng tốc độ lên chứ?" Tiêu Nam Hiên nói, hắn so với nàng càng muốn nhìn thấy nữ nhi, muốn nhìn một chút các nàng lớn lên sẽ giống ai.

"Sư huynh , Phi Tuyết, chúng ta trước hết tìm một chỗ ăn chút gì, nghỉ ngơi một chút sau đó tăng tốc chạy đi." Long Phi ở một bên nói.

"Ân , hảo." Tiêu Nam Hiên nói xong liền giữ chặt tay Vân Phi Tuyết đi về phía trước.

Nàng vẫn là không kiềm lòng được quay đầu liếc mắt nhìn lại thanh lâu kia một cái .  


P.s: Thành thật xin lỗi do hwa t ngủ quên nên h ms up được :'( . Ai giựt temmmmmmm~ đi t tặng chap nào. và cả  cmr nữa nhá :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play