Chương 5163

Nhưng mà vì ngại Nguyễn Phương Thảo đang đứng ở bên cạnh nên cô cũng không hỏi quá nhiều.

Lúc này dù Nguyên Phương Thảo đã được tự do nhưng mà lúc cô ta đứng bên cạnh luật sư Quý chỉ yên lặng không nói gì, cả người cứ như không có chút sức sống nào.

Vẻ mặt cũng vô cùng thờ ơ, cả người dường như đã cạn sức, trống rỗng.

Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy Tô Lam thì vân cố gắng nở một nụ cười không thể gượng gạo hơn.

Cô ta nói với một giọng nói mờ mịt: “Tô Lam, tôi có thể ngồi nhờ xe cô về không?”

Tô Lam bèn vội vàng gật đầu, vô cùng dịu dàng nói: “Tất nhiên là được rồi.”

Tô Lam cũng không hỏi nhiều lắm, tự tay đỡ lấy Nguyễn Phương Thảo quay đầu đi về phía bãi đỗ xe bên kia.

Quan Triều Viễn phụ trách lái xe, Tô Lam và Nguyễn Phương Thảo ngồi ở hàng ghế sau.

Cô nhìn gương mặt vô cùng nhợt nhạt của Nguyễn Phương Thảo, sau khi xe đi được khoảng hơn hai mươi phút thì mới chần chừ nói: “Phương Thảo, cô còn nhớ trông người đó như thế nào không?”

Tô Lam vừa mới nói xong, cô rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể của Nguyễn Phương Thảo bỗng trở nên cứng đờ.

Thậm chí vẻ mặt cũng càng cô đơn và tái nhợt hơn.

Cứ như là cô ta đang nhớ lại ký ức không vui gì đó, hai tay siết chặt lấy vạt áo của mình.

Sau khi yên lặng một lúc lâu, cô ta mới khẽ lắc đầu hắng giọng một cái, nói: “Ngày đó trong phòng rất tối, không bật đèn, tôi cũng không nhìn rõ gương mặt của người đó.”

Sau khi nói xong những lời này, Nguyễn Phương Thảo bèn trực tiếp xoay mặt sang một bên.

Cả một lúc lâu sau, cô ta cũng không nói thêm bất cứ câu nào.

Tô Lam ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt yếu ớt tái nhợt của cô ta, còn cả sự cô đơn cùng cực trên gương mặt, cũng không hỏi gì nữa.

Cô cũng không hiểu lắm cuối cùng là Nguyên Phương Thảo không nhìn thấy rõ mặt hay là cô ta không muốn nói.

Xe đi càng lúc càng xa, lại đi thêm hai mươi phút nữa thì dừng lại trước cửa khu chung cư của Nguyễn Phương Thảo.

Lúc này trên gương mặt của Nguyễn Phương Thảo vẫn không có biểu cảm gì nhiều.

Cô ta nhìn vô cùng lẻ loi, nhưng mà lời nói lại có vẻ có chút sức sống: “Tô Lam, cho tôi nghỉ thêm hai ngày nữa, tôi nghỉ ngơi điều chỉnh tinh thần tốt một chút, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm lỡ cảnh quay “Đại mộng vô song 2” đâu.”

Nghe thấy những lời này của Nguyễn Phương Thảo, Tô Lam không khỏi sửng sốt một chút.

Bởi vì kế hoạch của cô vốn là định để Nguyễn Phương Thảo nghỉ phép.

Dù sao thì gặp chuyện như vậy thì cả tỉnh thần và thể xác đều bị tổn thương.

Chỉ cần là một cô gái bình thường, chỉ sợ là không thể nào điều chỉnh tinh †hần trong khoảng thời gian ngắn như Vậy.

“Phương Thảo, cô chắc chắn chứ?

Nếu không thì cô nghỉ ngơi một thời gian đi?”

Tô Lam thăm dò nói.

Nhưng mà Nguyên Phương Thảo lại lắc đầu.

“Không cần đâu, nếu như tôi đã đồng ý với cô thì chắc chắn là tôi sẽ làm được, cô yên tâm đi!”

Thấy thái độ này của Nguyễn Phương Thảo, Tô Lam cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play