Chương 5162

Càng về sau khi càng lớn anh ta mới hiểu được, hóa ra trong cơ thể anh ta có hai linh hồn.

Lúc anh ta vẫn còn rất rất nhỏ, một người khác đã nhân lúc cơ thể của anh †a yếu ớt, mạnh mẽ chiếm lấy cơ thể anh ta.

Sau đó lợi dụng ánh mắt và nụ cười dối trá, còn cả một gương mặt đáng thương để giở trò chiếm lấy trái tim của mọi người.

Còn anh ta thì sao, bị nhốt trong thân thể này trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.

Anh ta còn muốn lớn tiếng nói với mọi người rằng anh ta mới thật sự là Chiến Lưu Thành.

Tên nhóc yếu ớt và đáng thương luôn lấy lòng mọi người vốn là hàng giả.

Nhưng mà anh ta lại bất lực.

Anh ta chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhìn người khác chiếm lấy cơ thể của mình, dùng nụ cười giả tạo thân thiết và sự hiểu chuyện để lừa dối mọi người, khiến người khác vui vẻ.

Nhưng mà mỗi khi anh ta lấy lại được thân thể của mình, khi anh ta làm bất cứ điều gì, không hiểu tại sao luôn khiến mọi người trách móc nặng nề.

Người khác sẽ hỏi anh ta, tại sao cũng là một chuyện nhưng mà trước đó anh ta có thể làm rất tốt, tại sao cứ như lại biến thành một người khác vậy chứ?

“Tại sao con không thể hiểu chuyện nghe lời, lễ phép như hôm qua chứ?”

“Thăng nhóc này con làm sao vậy?

Mới đó còn đang yên đang lành, sao hôm nay cứ như là biến thành người khác vậy, chẳng hiểu chuyện chút nào cả?”

“…

Những lời nói như vậy gần như là cả kí ức ngày nhỏ của anh ta.

Cũng đã trở thành nỗi ám ảnh nửa đời sau của anh ta.

Nên dần dần tâm lý anh ta trở nên vặn vẹo, tính tình cũng ngày càng trở nên cố chấp.

Anh ta cảm thấy chuyện lớn nhất mà mình muốn làm trong đời chính là hủy đi tên Chiến Lưu Thành giả dối kia.

Nhưng mà bây giờ thì sao chứ? Rõ ràng anh ta đã làm tổn thương Nguyễn Phương Thảo.

Anh ta đã hủy hoại người quan trọng nhất trong lòng người đó, nhưng tại sao ngay cả một chút cảm giác thành tựu cũng không có?

Anh ta thậm chí còn có ảo giác rằng mình là người được thương xót, được thông cảm nữa?

Cảm giác này thật sự là không thể nào miêu tả được, thậm chí còn khó chấp nhận hơn cả việc bị những người đó trách mắng nặng nề lúc nhỏ.

Mà bên kia, sau khi Tô Lam rời khỏi bệnh viện lại đi cùng Quan Triều Viễn đến đồn cảnh sát một chuyến.

Cô vừa mới đi đến đồn cảnh sát đã thấy Quý Cảnh Thiên vừa làm xong thủ tục, đang dẫn Nguyên Phương Thảo ra.

Tô Lam vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta, có vẻ như không thể tin nổi là sao anh ta lại đi cùng Nguyễn Phương Thảo: “Luật sư Quý, vụ án trước đó anh nhận lẽ nào là…”

Quý Cảnh Thiên quay đầu liếc nhìn Tô Lam, lại quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Phương Thảo đứng bên cạnh mình, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ôi trời, không ngờ lại trùng hợp như vậy đấy! Hóa ra vụ án mà mợ Lệ bảo tôi nhận cũng là một vụ này sao?”

Tô Lam đang định mở miệng hỏi rốt cuộc là ai có thể bảo Quý Cảnh Thiên bào chữa cho Nguyễn Phương Thảo vụ án này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play