"Anh, anh vô liêm sỉ!" Giang Phù nhịn đỏ mặt, liều mạng giơ tay lên muốn đánh người, Tần Hoán lại tóm chặt y, dồn hết sự chú ý vào việc đánh nhau dưới mền, bên trên phòng thủ lơ là lập tức bị tập kích. Sợi dây hơi thô kia trong lúc vô tình bị Giang Phù lôi ra, Tần Hoán thấp giọng "Ừ" một tiếng trong cổ họng như rất sướng, đồ chơi đằng trước cứng ngắt đập lên cánh tay Giang Phù.

Tần Hoán nhổm nửa người dậy, chăn trượt xuống, lúc này Giang Phù mới nhìn thấy rõ, rất rõ là đằng khác. Dưới bụng là một chiếc quần lót màu đen, ôm sát lấy dương cụ và hai cái túi no đủ, như một con rắn to ẩn mình sau lớp vải. Hình ảnh này làm trong tim Giang Phù ngứa ngáy lạ thường, y ngẩng đầu lên, Tần Hoán còn đang nhếch mép cười nhẹ, hình bóng y trong mắt hắn dần trở nên ám muội.

Kể từ khi đặt chân lên chốn phàm trần này, trình độ vô sỉ của tên già này ngày càng đi quá giới hạn trong trí tưởng tượng của Giang Phù. Hắn cắn môi Giang Phù thì thào nói: "Cho anh sờ một cái nhé?"

Giang Phù muốn chửi bậy, Tần Hoán lại thôi không giữ tay y nữa, dường như thật sự tin y hoàn toàn. Trong chớp mắt thân thể Tần Hoán đã áp sát lại, ngón tay nhẹ nhàng rút dây quần y..

Trong bóng tối, Tần Hoán không giấu được ngạc nhiên mà cười nói: "Thì ra em nói mặc không quen là như thế này."

Giang Phù cả giận: "Tôi, tôi ở nhà một mình, đâu có cần mặc ——" càng nói giọng càng bé lại, mãi đến khi Tần Hoán đã nắm lấy thứ đó của y, âm thanh nói chuyện lập tức đứt đoạn.

"Lúc hai ta ngồi trên sân thượng ăn cơm, em cũng không mặc quần lót?" Tần Hoán không nhanh không chậm khẽ vuốt, cũng không nhanh không chậm mà nhả chữ, "Lúc hai ta ngắm sao xem tivi, em cũng không mặc quần lót? Giang Phù, anh thật sự là có mắt như mù, trước đây sao không nhận ra em biết chơi như thế nhỉ."

Giang Phù không khách khí phản bác: "Vậy còn anh thì sao, anh cũng giống vậy thôi, tắm xong còn dám mặc cái thứ —— cái thứ..."

"Đúng vậy." giọng Tần Hoán vẫn còn hơi lạc lõng, "Tiếc thay đến bây giờ em mới phát hiện, lại còn phải để anh chủ động nhắc, em thật là quá ngu ngốc."

Giang Phù muốn nổi khùng, dương v*t bị Tần Hoán trêu đùa mấy cái đã cứng ngắc, Tần Hoán lột phăng cái quần cộc trên người y, ngón tay thon dài ấm áp dán lên da thịt, đầu ngón tay khẽ chạm lên lỗ nhỏ đang rỉ nước trên quy đầu, cả người Giang Phù run bần bật, Tần Hoán đã hoàn toàn nắm chắc y, trong lòng y càng thêm sợ hãi, đang muốn phản kháng thì phát hiện mình cũng đang nắm đồ chơi của Tần Hoán trong tay, mình có thể trả đũa hắn.

Nhưng mà y không biết phải làm thế nào.

Y chỉ có thể ngây ngốc mà nắm chặt, quần lót tình thú bị y dùng tay kéo một cái, chưa gì đã rớt xuống mất tiêu, nhưng chỉ có vậy cũng đủ khiến Tần Hoán động tình, nụ hôn của hắn càng thêm gấp gáp rơi xuống hai má Giang Phù, hắn dụ dỗ Giang Phù để y giúp mình gỡ bỏ sợi dây cột trên dương v*t, dương v*t cứng ngắt lập tức một phát rơi vào lòng bàn tay Giang Phù, hình như còn hơi giật nhẹ.

Thứ này cũng cùng nhịp đập với trái tim hay sao?

"Chậm, chậm một chút..." Giang Phù rối cả lên, Tần Hoán lại làm như không nghe thấy gì —— hắn ở trên giường chưa bao giờ nghe lời Giang Phù. Thân thể thon dài như cây trúc của hắn rướn lên, chân dài lạnh lẽo chen vào giữa khiến hai vật cứng rắn chạm vào nhau, niêm dịch quấn quýt, quần lót còn mắc trên hai cây gậy, thấm ướt phần vải đen lẫn ngón tay, gần như không biết là của ai. Giang Phù nhìn thấy mà miệng khô lưỡi khô, đột nhiên Tần Hoán nắm lấy hai tay y, không nói lời nào đè lên đầu giường.

Giang Phù sững sờ. Cánh tay bị nắm đau, nhưng thứ khiến y cảm thấy xa lạ hơn hết là biểu tình trên khuôn mặt Tần Hoán.

Khóe mắt Tần Hoán hơi ửng hồng, men say làm dáng vẻ của hắn bây giờ không còn như trước nữa, tựa như đã hạ quyết tâm, thậm chí còn cười lạnh một cái. Giang Phù cắn răng, co chân lên muốn lùi về sau, lại vô tình cọ qua dương v*t mình. Dường như Tần Hoán khá thỏa mãn với hành động của y, hắn cười, say mê mà xoa mặt y. Nhóc con này lớn lên anh tuấn vô cùng, mày kiếm mắt sáng, nhưng chỉ trêu chọc một chút là sẽ lộ ra nét ngây thơ như thú con, hai má y nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn, tựa như lúc này chỉ cần cho hắn một tia lửa, Tần Hoán lập tức có thể tự thiêu.

Hắn vì y, đến tính mạng cũng có thể vứt bỏ, chút liêm sỉ ấy có nghĩa lý gì.

Giang Phù nhỏ giọng hỏi: "Anh say rồi à?"

Tần Hoán vốn đang tính lấy bao cao su, nghe vậy liền sững sờ, "Cái gì?"

Phân thân mẫn cảm bị nắm lấy làm Giang Phù có hơi khổ sở mà thở không ra hơi.

Hắn trả lời: "Hẳn là anh say."

Tần Hoán đã mở ra ngăn tủ, tay vẫn đè tay y lên đầu giường, nhưng thật lâu sau cũng không có động tác kế tiếp.

Giang Phù nhắm mắt lại, cố hết sức mình nói ra một câu: "Tần Hoán, chúng ta đã ngủ với nhau hai lần. Không thể ngay cả lần thứ ba cũng là say rượu loạn tính."

Tần Hoán hỏi: "Hai lần?"

Giang Phù hơi dừng lại một chút, sau đó gật đầu khẳng định: "Hai lần."

Tần Hoán đột ngột đóng mạnh ngăn tủ, tiếng "Ầm" phát ra vang cọng khắp phòng. Hắn quay đầu đi, cho dù ở trong bóng tối cũng có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của hắn, hô hấp đình chỉ, ngay cả bàn tay đặt trên đùi Tần Hoán cũng trở nên lạnh lẽo.

Giờ khắc này, hắn thật sự giống như một cái xác không có sự sống, một cái xác chết di động không có mơ ước, cũng không có tương lai.

Giang Phù bất an động đậy người. Cả đêm nay, Tần Hoán chưa hôn môi y lần nào. Y biết điều này nghe rất buồn cười, nhưng y có thể dựa vào điểm này mà cảm nhận được sự khác lạ của tối nay. Lời y nói đều là thật, khi y nhìn thẳng vào mắt Tần Hoán sẽ thấy đầu váng mắt hoa, cho dù có đang trong cơn khoái cảm tột đỉnh, trong lòng không biết vì sao vẫn có cảm giác sợ hãi lạ thường.

Mấy ngày gần đây, mỗi một bước chân của y đều được Tần Hoán dẫn dắt, mỗi lần rên rỉ cùng bắn tinh cũng do Tần Hoán dụ ra. Tần Hoán rất tốt, tất cả những dụ dỗ và bắt ép của hắn đều là vì tốt cho y mà không mảy may có ý xấu gì, nhưng y vẫn chưa biết được chân tướng, cho nên cũng không dám hó hé gì. Tần Hoán, Tần Hoán hắn ta rốt cuộc muốn cái gì? Hắn chưa bao giờ nói ra.

"Anh, anh bình tĩnh trước đã." Giang Phù cúi đầu, hít sâu một hơi, "Em... em biết như này là không tốt, nhưng anh phải để em có thời gian hiểu rõ cái đã, em không muốn lần nào cũng là anh dẫn dắt em, nếu không em mãi mãi cũng sẽ... cũng sẽ không đuổi kịp anh."

Y nói: "Tần Hoán, em muốn theo kịp anh."

Y không nhận ra lời bộc bạch này có nguy cơ bại lộ thân phận rất cao, y chỉ muốn nói ra điều đã làm y khổ sở bấy lâu nay. Y chỉ là một con hồ ly mà thôi, cho dù có cố gắng học làm người, biết đâu chừng trong mắt Tần Hoán, mình liệu có được coi là một con người hay không?

Tần Hoán từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Thật lâu sau, Tần Hoán đứng lên, Giang Phù kinh ngạc giật người một cái, vội vã tránh ra, Tần Hoán xoay người đi vào nhà vệ sinh. Lúc hắn ở trong Giang Phù ngồi ở ngoài cũng bất động mà ngẩn người, tâm trạng lúc lên lúc xuống, y thậm chí còn sợ Tần Hoán sẽ ở luôn trong đó, nhốt mình trong nhà vệ sinh cả đời. Mãi đến khi Tần Hoán rôt cuộc bước ra ngoài, y mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tần Hoán đã mặc lại đồ ngủ, tóc tai cũng ẩm ướt, con ngươi ửng đỏ, sắc mặt còn tái hơn, ngồi ngẩn người bên giường.

Giang Phù ngạc nhiên, lấy chăn quấn quanh người mình rồi ngồi sát lại, ôm lấy eo Tần Hoán, vùi mặt vào lưng hắn khẽ hỏi: "Anh giận à?"

Dù sao đi nữa, Tần Hoán cũng đã nấu cho y hai bữa cơm, cùng y xem ti vi, còn mặc quần lót tình thú mà tuốt giúp y, mà y lại chọc giận người ta, y thật quá đáng mà.

Thấy Tần Hoán mãi vẫn không trả lời, cuối cùng y cũng thấy gấp gáp, trong lòng càng thêm lo sợ, nỗi sợ tựa như sóng biển cuộn trào còn mãnh liệt hơn khi nãy, y cảm thấy hô hấp nghẹn lại như người sắp chết đuối, loạn cào cào mà nói: "Tần Hoán, anh đừng giận. Không thì, em,.... Em dùng miệng giúp anh."

Y nói xong liền vội vã nắm quần Tần Hoán toan kéo xuống, Tần Hoán hơi kinh ngạc nhíu mày, đè hai tay y lại, "Ai dạy em cái này?"

Giang Phù ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ướt át đầy oan ức.

Tần Hoán không thể làm gì khác mà vỗ vỗ đầu của y, "Anh cũng muốn nổi giận lắm, nhưng anh nghẹn một hồi, lại không thể phát giận với em."

Giang Phù ngơ ngác mà trừng mắt nhìn. Sóng to gió lớn đã ngừng trước mặt y chỉ vài cm, y được tha cho con đường sống, tựa như người sắp chết chìm nhìn thấy ánh sáng trên mặt nước.

"Là anh quá vội vã." Giọng Tần Hoán hơi khàn, "Nhưng anh rất lo sợ, sợ em lại lén lút bỏ chạy đi mất."

Hắn khẽ cười tự giễu, "Nhóc con này, em biến thành người rồi, anh vậy mà không nhìn thấu được em như trước nữa. Trước đây em chắc chắn là thích anh —— nhưng mà bây giờ, em có còn thích anh không, Giang Phù?"

*

Giang Phù từ từ thu tay về.

Y tuy rằng vẫn không hiểu lắm cái gì gọi là yêu thích, nhưng nếu tính những lúc y còn làm hồ ly, vậy đã là một chuyện khác rồi.

Lúc làm hồ ly, y với Tần Hoán lúc nào cũng chỉ có vui vẻ và hạnh phúc; nhưng bây giờ, chuyện khiến y khổ sở thật sự nhiều lắm.

Y nhỏ giọng nói: "Vậy nên... Vậy nên em mới bảo, anh phải để em suy nghĩ rõ ràng."

Tần Hoán dịu dàng "Ừ" một tiếng, tựa như đã nghĩ thông rồi, nhưng trên thực tế trong đầu của hắn rỗng tuếch. Hắn vén chăn lên chui vào, dựa người vào đầu giường, Giang Phù không tự chủ được cũng chui vào theo. Tần Hoán nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, cảm thấy mình bây giờ thật sự rất cần một điếu thuốc, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể liều mạng hít lấy mùi vị tình dục còn sót lại trong không khí.

"... Cảm ơn anh." Giang Phù nói.

"Không cần cảm ơn." Tần Hoán như đối xử với trẻ con mà nghiêm túc lại khoa trương trả lời y.

Giang Phù cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, ít nhất Tần Hoán còn chịu ôm y một cái. Y quá ngu ngốc, lần đầu tiên làm người, có nhiều thứ còn cần phải học. Thế nhưng Tần Hoán đã đồng ý chờ y một chút, thật sự là quá tốt rồi. Đang mơ mơ màng màng, y đột nhiên nhớ đến lời vị trợ lý nói ban ngày, lập tức phản ứng lại: "Anh sao lại mang theo cái loại quần lót đó, là trợ lý của anh đem qua hả?"

Tần Hoán lập tức tỉnh táo, "... Sao, em không thích à?"

Giọng Giang Phù ỉu xìu: "Quá dâm."

Tần Hoán cười lặp lại: "Không thích sao?"

Giang Phù nghĩ thầm, rốt cuộc ai mới là hồ ly đây? Nhưng mà y lại không nói được câu không thích, chỉ nói: "Lần sau đừng để người ngoài làm mấy chuyện này."

Tần Hoán hôn một cái lên đỉnh đầu y, rất khoan dung mà nói: "Được, lần sau em lựa giúp anh."

===Hết chương 11===

#Riz: Ù uôi anh chồng lên được phòng khách xuống được phòng bếp lại còn chịu play tình thú như thế thì còn gì bằng =))) sướng nhất Giang Phù rồi nhé.

À ngay đoạn kia tui đổi xưng hô sang anh em nhé, tại em thụ nói đoạn đó nghe mùi mẫn quá hihi.

Nhân tiện chương này tui xin phép tặng cho bạn @daruma_san888 vì đã gửi cho tui một loạt sao nhe, cảm ơn sự khích lệ tinh thần của bạn!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play