Nói là chồng chồng, nhưng thật ra hai người họ cũng chưa chính thức kết hôn, nghe nói nửa kia của vị tiên quân nọ là người phàm tu thành tiên, người nọ đạo hạnh không cao, cũng chưa có vị tiên nào gặp qua hắn. Vì vậy khắp tiên giới đều đồn rằng người nọ hẳn là yêu Nam Hải tiên quân muốn chết, vì được ở bên y mà ra sức tu luyện nhiều kiếp liền, còn chấp nhận bị nhốt lại, không đi đâu cả, ở lại tiên đảo hầu hạ Nam Hải tiên quân, còn sinh con cho y nữa.
Lời này thông qua Lâm Phong Huyền —— Tiểu Quai —— Hỏa Hỏa lòng vòng truyền tới tai Giang Phù, Giang Phù nghe thấy mà tức điên: Tin đồn nhảm nhí gì thế này?! Tôi giam cầm anh ta? Anh ta hầu hạ tôi? Sinh con cho tôi? Cái chó má gì vậy?!
Giang Phù hung hăng oang oang mà chửi tục, bấy lâu nay y được Tần Hoán cưng chiều đến mức trở nên càn quấy, đã sớm không thèm quan tâm đến mấy thứ đạo lý gì đó nữa. Hỏa hỏa thấy y như vậy, tập mãi thành quen mà gãi gãi lỗ tai, lắc cái đuôi to thong thả đi ra ngoài.
Giang Phù bưng một đĩa đậu phộng đi vào thư phòng. Bên trong chứa đầy pháp khí, thước trắc tinh rồi đồng hồ mặt trời các thứ đều đủ cả, trước mặt Tần Hoán có một cái trận pháp, thấy y tiến vào, trận pháp kia lập tức tan biến, Tần Hoán ngồi xếp bằng dưới đất cười đến là dịu dàng: "Hỏa Hỏa đi rồi à?"
"Ừm." Giang Phù nhìn thấy hắn, cơn giận cũng rút đi phần nào, "Anh đang xem cái gì đó?"
Tần Hoán nói: "Anh đang xem số mệnh cho Phong Huyền, hình như hắn đang mang thai đứa thứ hai."
Giang Phù: "... Chuyện này tối hôm qua em mới nói với anh mà."
Tần Hoán kéo dài âm thanh: "Ồ —— "
Giang Phù đặt đĩa đậu phộng xuống, lấy một quyển sách về thảo dược mở ra xem. Lúc Phong Huyền mang thai Tiểu Quai đã không cẩn thận mà tổn thương thân thể, nên cái thai thứ hai này hắn săn sóc cẩn thận hơn nhiều. Tần Hoán cũng không để ý lắm, cũng lấy một quyển sách ra ngồi xuống đọc. Hai người ngồi bên nhau, hài hòa tĩnh lặng, lại thêm một đĩa đậu phộng, bọn họ vậy mà đọc sách tới tận trưa.
Giang Phù đọc sách cả buổi cũng thấy mệt, định ghé dược phòng xem một số loại thảo dược, khi đứng dậy lại bị cặp chân dài của Tần Hoán cản lại. Tần Hoán chẳng biết lúc nào đã đeo một cặp kính mắt, mặc một bộ trường sam nhã nhặn, trông như một người thầy giáo lớn tuổi, nghiêm túc cúi đầu đọc sách.
Giang Phù hừ một tiếng, "Anh đeo kính làm chi."
"Anh bị cận." Tần Hoán trả lời.
Hắn rất hiếm khi lấy mấy món đồ ngày xưa ra, thành thật mà nói, hai người cũng ít khi nhắc đến những chuyện đã xảy ra khi đó. Tất cả đều diễn ra quá nhanh, so với hai vạn năm chờ đợi, nó tựa như một tấm hình cũ phai màu, chỉ còn lại những đường nét mờ nhạt. Nhưng tất cả những cảm xúc đau đớn và hạnh phúc của ngày đó đều chân thực đến lạ thường, chân thực đến mức sau hai vạn năm Giang Phù cũng không thể nào quên.
"Anh cũng nghe rồi đúng không?" Trong nhà cách âm không được tốt, còn giả làm sói đuôi to* cái gì.
"Bọn họ đều nói anh yêu em đến chết đi sống lại." Tần Hoán nở nụ cười, bỏ sách xuống, vươn tay ôm y vào lòng, "Không phải sao?"
Tim Giang Phù đột nhiên nhảy lên một cái, y không thể cưỡng lại một Tần Hoán nho nhã lễ độ lại tươi cười đầy quyến rũ như vậy, y thò tay muốn muốn tháo kính mắt của hắn xuống, đầu lưỡi của Tần Hoán lại liếm lên đầu ngón tay y.
Giang Phù nhũn chân suýt nữa ngã ngồi lên người hắn, y khuỵu gối lên đùi Tần Hoán, hai tay vội vàng bám lai vai hắn.
"Em chỉ muốn nói là." y cố gắng dằn lòng, "Em đâu có... cũng đâu phải em chưa bao giờ làm gì cho anh đâu. Đương nhiên anh đã vì em mà làm quá nhiều thứ rồi, mà em... Nhiều năm như vậy, em cũng chờ anh thật lâu đó thôi. Cũng có một lần, anh té xuống sông, anh có nhớ không? A còn có lần trước, anh lên núi hái thuốc, gặp một con sói..."
"Em có đánh nhau với sói ư?" Tần Hoán cười trầm thấp.
Nhớ đến con sói kia, Giang Phù không nhịn được mà run lên một cái, nhưng sống lưng của y vẫn thẳng tắp, "Có chứ! Ta hóa thành chân thân uy vũ, hấp dẫn sự chú ý của nó, dụ nó đi cho anh có thời gian chạy trốn..."
Tần Hoán vẫn cười, ôm y càng chặt hơn, hắn tựa cằm lên đầu y, không cho y ngẩng đầu lên nhìn.
"Em không biết phải làm sao để anh quay về." Giang Phù lẩm bẩm, "Em đã nghĩ đến rất nhiều cách, ví dụ như em tự đi tìm chết, thế nhưng Phạm bát gia nói, em là thần tiên, không chết được, trừ khi là hồn phi phách tán, nhưng nếu vậy thì sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa, em cũng đã nghĩ đến việc trở thành người phàm, nhưng em sợ phải uống canh Mạnh Bà, cũng càng sợ sau khi hạ giới lại không tìm được anh. Sau này em mới hiểu được, em có thể cố gắng tu hành, chuyển hết công đức sang cho anh, bảo vệ anh ở nhân gian, đời đời kiếp kiếp đều sung túc bình yên không đau không khổ."
"A." Y bỗng nhiên ngừng nói, "Nói nhiều như vậy... Nhưng hình như, em đúng là, chẳng làm được gì cho anh hết."
"Hồ ly ngốc." Tần Hoán nói.
Giang Phù muốn đẩy hắn ra, "Em không có ngốc! Chỉ là... Chỉ là em đã hứa với anh rồi, em sẽ khồn bao giờ rời bỏ anh."
Cuối cùng Tần Hoán cũng nới lỏng vòng ôm, Giang Phù nhìn vào đôi mắt lấp lánh của hắn, hơi run run hỏi: "Anh khóc à?"
"Đâu có." Tháo kính xuống, đôi mắt Tần Hoán tựa như hai hồ nước lấp lánh sâu thẳm, hàng mi dài đa tình rũ xuống, khiến Giang Phù không nhìn thấy rõ hình bóng của mình trong mắt hắn. Tần Hoán nhẹ nhàng xoa mặt y, chân thành cười nói: "Khắp tiên giới ai ai cũng chỉ nói rằng anh yêu em đến chết đi sống lại, lại không biết rằng em cũng yêu anh nhiều như thế, anh thật sự rất hạnh phúc."
Giang Phù bị hắn xoa đến đỏ cả mặt, lầm bầm hai tiếng muốn lùi ra, lại bị Tần Hoán ấn gáy hôn lên.
Đây là một cái hôn bất ngờ, nụ hôn như cướp đoạt, một nụ hôn không thể tránh thoát. Đầu lưỡi luồn vào khoang miệng, nhẹ nhàng liếm hàm trên của y, khiến y giãy dụa rên rỉ, hai tay cũng mềm nhũn, chống lên ngực Tần Hoán hòng đẩy hắn ra, lại bị Tần Hoán nắm lấy. Tần Hoán vừa hôn y vừa thở dốc, dường như không thèm nhẫn nại nữa, trực tiếp đẩy y ngã nhào xuống tấm thảm mềm mại.
Giang Phù nằm ngửa trên sàn, đầu gối hơi cong lên, muốn trả thù mà cọ vào trong vạt áo hắn, vài giây sau y đột nhiên rít lên một tiếng: "Lão lưu manh, anh không mặc quần trong à?!"
Tần Hoán cười nói: "Để tiện hầu hạ em đó."
Giang Phù khiếp sợ nói: "Lúc ăn sáng Hỏa Hỏa cũng ngồi ở đó mà!"
Tần Hoán nói: "Đương nhiên là sau đó anh mới cởi."
Giang Phù nói: "Sau đó là lúc nào?"
Tần Hoán đã vội vã mà cắn lên đầu v* y, Giang Phù nắm lấy tóc hắn, ưỡn ngực lên cao, dâng đầu v* lên cho hắn mút, ưm ưm a a mà sung sướng một hời, mới đột nhiên tỉnh ngộ: "Anh nghe thấy em nổi nóng với Hỏa Hỏa, nến mới cởi quần ra à?"
Tần Hoán tạm dừng động tác, nhổm người lên, hai tay chống xuống bên người y, nghiêm túc nhìn y, "Giang Phù, em có biết chuyện đã khiến anh hối hận nhất là gì không?"
Giang Phù còn chưa kịp trả lời, hắn đã tiếp tục nói: "Đó là anh đã để em phải chờ tận hai vạn năm."
Hắn vuốt tóc Giang Phù, ôm y ngồi dậy. dương v*t cả hai đều đã cứng ngắc, cách một tầng vải mà ma sát chảy nước. Tần Hoán giúp y chỉnh trang quần áo, lần nữa tinh tế mà hôn lên môi y.
Ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ nhỏ trên gác mái cao cao, không khí ở Nam Hải trong lành ấm áp, ánh mặt trời cũng mang theo hào quang màu vàng nhạt, từng hạt bụi li ti bay lượn trong không trung. Nụ hôn lần này vô cùng dịu dàng, tựa như tuyết đầu mùa, lại như cầu vồng sau cơn mưa, trước khi nụ hôn kết thúc Giang Phù lại cảm thấy nóng ruột, muốn giành quyền chủ động, nhưng lại "A" một tiếng mà cắn trúng môi Tần Hoán.
Tần Hoán liếm liếm vết máu trên môi, cười rộ lên.
Giang Phù không rảnh quan tâm chuyện khác, ôm chặt cổ Tần Hoán, hạ thân không ngừng cọ lên người Tần Hoán, như muốn dính sát lên người hắn. Y thậm chí còn lấy lòng mà thổi khí vào tai Tần Hoán, nói: "Hôm nay mình dùng thử vài món đồ chơi nha?"
Có những lúc —— đa số là lúc đang động tình—— y quên mất mình đang là con người, dùng ánh mắt ngọt ngào đáng thương của tiểu hồ ly mà nhìn Tần Hoán. Tần Hoán thò tay vào trong quần áo mà vuốt ve lưng y, nói: "Muốn chơi cái nào, em tự chọn đi?"
Giang Phù có chút ngượng ngùng, nhưng dục vọng đã chiến thắng tất cả, y chậm chạp đứng lên từ người Tần Hoán, rồi nắm lấy tay hắn, muốn hắn đi chọn đồ chơi với mình.
Trong căn phòng chứa đồ nhỏ trên tầng gác mái, có một cái thùng giấy khá to. Trong thùng đựng không ít thứ đồ chơi khiến người ta đỏ mặt —— bịt mắt, gậy mát xa, quần lót tình thú, trứng run, kẹp ngực... Mà điểm chết người nhất chính là Giang Phù vậy mà lại đặt tên cho mỗi món "đồ chơi" này.
Có đôi khi Tần Hoán nghĩ rằng bản lĩnh của hồ ly tinh đều là trời sinh.
Nhưng mà hôm nay Giang Phù lại chọn hơi lâu, dường như không một món đồ chơi nào có thể khiến thấy hài lòng. Tần Hoán bị y nắm tay, cúi đầu nhìn vành tai nho nhỏ đỏ ửng của y, đến khi hắn đã cứng đến mức đau đớn khổ sở, Giang Phù đột nhiên vươn tay về phía cái hộp đặt bên cạnh: "Đây là cái gì vậy?"
Tần Hoán ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, một bước xông về phía trước muốn cản y lại, "Không, không phải cái đó..."
Cái hộp đã bị Giang Phù mở ra, đồ bên trong cũng rơi ra ngoài. Là một cái đuôi xù, một cái đuôi chó bông xù mềm mại.
Giang Phù nhìn thấy nó, im lặng không nói gì.
Trong lòng Tần Hoán thầm than gay go rồi, đá cái đuôi vào góc phòng, lập tức muốn kéo y ra ngoài. Giang Phù lại giật tay ra, đứng lại, lồng ngực liên tục phập phồng, lớn tiếng nói: "Anh con mẹ nó, ông đây không phải là thú cưng yêu thích nhất của anh sao! Ông đây là hồ ly tinh, con mẹ nó anh vậy mà lại đi thích một con chó! Một con chó!"
Y mắng liên tục một mạch, không chờ Tần Hoán phản ứng đã chạy bình bịch xuống lầu. Tần Hoán hạ quyết tâm, nhặt cái đồ chơi kia lên, lập tức đuổi theo, ôm lấy người đang đứng trong thư phòng.
Giang Phù thấy trong tay hắn còn cầm cái đuôi chó kia mà nổi giận: "Anh có tật xấu gì đúng không!"
"Anh có!" Tần Hoán trả lời thật nhanh, "Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta làm tình, em lộ cái đuôi ra không?"
Giang Phù ngây người, "Cái gì cơ?"
Tần Hoán mím môi, thả nhẹ giọng, như một lão già hồi tưởng chuyện xưa mà nói, "Vào lúc ấy, em dùng đuôi quấn lấy anh, ngực dán lên người anh, toàn thân như hóa thành bãi nước... Giang Phù, anh thích lắm."
Giang Phù cứng đờ mặt, "Anh... sao anh lại nhớ được?"
Tần Hoán không hiểu gì: "Sao anh lại không nhớ chứ?"
"Em đã hạ huyễn chú rồi mà." Giang Phù kiên trì nói: "Sao anh lại thấy em... với cái đuôi của em được."
Tần Hoán cũng suy nghĩ một hồi, "Anh nhớ là có mà. Có lẽ huyễn chú lại có hiệu lực như mê dược, thật sự có hiệu quả làm tăng khoái cảm... Thế nhưng khi em lộ cái đuôi ra, anh cũng biết là em rồi."
"Anh biết đó là em?" Giang Phù khó khăn lặp lại, "Anh biết là em, sao anh còn..."
Giang Phù không nói gì nữa. Y nhận ra mình lại gây sự vô cớ rồi. Năm đó rời khỏi Đại Hoang, trong lòng y hối hận vô cùng, sự hối hận này không ngừng quấn lấy tim y, quấn chặt đến mức muốn đổ máu.
Tần Hoán ôm Giang Phù vào lòng, hôn trán y, "Nghĩ gì thế? Anh chỉ muốn nói là, anh thích em lộ đuôi ra cho anh làm."
Lời này nói ra rõ ràng là để kích thích y, nhưng Giang Phù lại không bị dụ, phẫn nộ nói: "Vậy anh kiếm đuôi chó làm chi."
"Đâu có, chẳng qua là anh không tìm được đuôi hồ ly..." Tần Hoán nói, "Cái này thì khác nha, thứ này là đồ tốt."
Giang Phù cầm lấy thứ đồ chơi kia, nhìn đầu còn lại của cái đuôi xù, quả nhiên là một cái gậy nhét hậu môn, trong suốt mà bóng loáng, cầm cũng khá nặng tay.
"Hừ." Giang Phù trung khí mười phần mà hừ một tiếng.
Tần Hoán thấy y có vẻ đã hết giận, không hiểu sao lại cảm thấy hơi tội lỗi. Tần Hoán biết chỗ kia của tiểu hồ ly nhà hắn nhạy cảm vô cùng, nhưng hắn cũng biết mình thích dùng tình yêu lấp đầy chỗ đó cỡ nào.
"Muốn thử không?" Tần Hoán cười gian.
Thử thì thử! Giang Phù hào khí ngút trời.
Về sau, cái đuôi chó này cũng được Giang Phù ban ân đặt cho một cái tên, gọi là Xấu Xấu.
... Đây chính là toàn bộ nội dung trận cãi vã của hai chồng chồng Nam Hải tiên quân.
__________
*Chú thích:
- Sói đuôi to: "Đại vĩ ba lang", là vế sau của một số câu ngụ ngôn chẳng hạn như "Cóc cắm lông gà, giả làm sỏi đuôi to." ("Lại cáp mô thí cổ sáp kê mao thiền tử - mạo sung đại vĩ ba lang"). Thường dùng để trào phúng những người hay tỏ vẻ, thích giả vờ khoe khoang. (Theo Baidu)
===Toàn văn hoàn===
16/08/2021
Edit hoàn: 13/11/2021
#Riz: Bộ này chính thức hoàn rồi nha! Hẹn gặp lại mọi người ở hố mới, trước mắt là có 3 hố: "Hoan Hỉ Phật", "Ra Vẻ Đạo Mạo", và "Rượu Nhạt Pha Trà" nha! Hoan nghênh mọi người ghé thăm!
----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT