Thế nào rồi, các ngươi có nghe được cái gì không?"
Trần thị thấy hai người trở về, vội vàng tiến lên hỏi.
Lúc trước Đỗ Cẩm Ninh đem Đỗ Vân Ngũ thiếu nợ nói cho các tỷ tỷ, nghe được trong viện có động tĩnh liền lôi kéo Đỗ Phương Linh đi nghe lén, Trần thị mấy người vẫn luôn đứng ngồi không yên.
"Nương, tổ phụ cùng tổ mẫu đã đồng ý đem Tam tỷ mang đi bán."
Đỗ Cẩm Ninh sắc mặt khó coi nói.
Trần thị sắc mặt trắng nhợt nhìn về phía Đỗ Phương Linh đang run rẩy không ngừng, nàng khẽ cắn môi hỏi Đỗ Cẩm Ninh:
"Ta sẽ suốt đêm đem Tam tỷ của ngươi đi trốn?"
"Đưa đi chỗ nào?"
Đỗ Cẩm Ninh hỏi:
"Nếu không có Tam tỷ, bọn họ sẽ không đem đại tỷ bán đi sao? Đại tỷ, Tam tỷ không ở, còn có tứ tỷ đâu."
"Kia, kia làm sao bây giờ?"
Trần thị ngập ngừng nói.
"Không vội, tổ phụ tính toán sẽ lấy tiền của bọn họ ra đem trả nợ, chuyện bán người đợi sang năm rồi mới tính tiếp. Chắc là sợ chúng ta nháo lên, ăn tết đều không yên ổn."
"Bọn họ có bạc? Có bạc vì sao còn muốn bán chúng ta?"
Đỗ Phương Huệ mở to đôi mắt mê mang hỏi.
Cứ việc đáp án tàn nhẫn, Đỗ Phương Phỉ vẫn là cười khổ sờ sờ muội muội đầu:
"Bởi vì bọn họ luyến tiếc bạc, mà chúng ta ở bọn họ trong mắt lại không tính cái gì."
Đỗ Phương Huệ trầm mặc.
Trần thị nhìn về phía Đỗ Phương Linh:
"Ngươi còn cảm thấy là đệ đệ ngươi hại ngươi không thể sống những ngày tốt lành sao?"
Đỗ Phương Linh khóc lóc lắc đầu:
"Mẫu thân, ta sai rồi."
Ban đầu nàng vẫn luôn oán hận Đỗ Cẩm Ninh, cảm thấy là bởi vì hắn, nàng cùng mẫu thân, tỷ tỷ mới có thể lưu lạc đến nông nỗi ấy, mỗi ngày đều có việc làm không hết, lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Nhưng hiện tại mới biết được, căn bản không phải nguyên nhân này. Các nàng ở tổ phụ, tổ mẫu trong lòng, chỉ là kiếm tiền nô lệ, chỉ cần có ích lợi, các nàng liền có thể bị tùy ý bán đi.
Thời điểm xảy ra chuyện của Đỗ Phương Phỉ nàng còn không rõ; nhưng đến phiên chính mình, nàng mới biết được chính mình có bao nhiêu hận như vậy tổ phụ, tổ mẫu.
"Đại tỷ, Tam tỷ, tứ tỷ, các ngươi nghe cho rõ chuyện này nhất định phải coi như không biết, hết thảy giao cho ta, ta là tuyệt không sẽ làm các ngươi bị bán. Trước khi ăn tết, ta nhất định sẽ cho các ngươi một câu trả lời."
Cẩm Ninh trịnh trọng hứa hẹn.
Ngày thứ hai, Đỗ Cẩm Ninh trong lúc ngủ mơ bị Trần thị gọi tỉnh.
"Ninh nhi, chúng ta xuống ruộng làm việc đây, đi sớm chút miễn cho bọn họ sinh ra tâm tư khác. Mẫu thân nấu cháo vẫn để trên bếp, ngươi nhớ rõ ăn."
Đỗ Cẩm Ninh xoay người ngồi dậy, thấy Trần thị đứng trước giường của nàng, vội gật đầu nói:
"Vâng, con đã biết. Hôm nay con sẽ đi trong huyện một chuyến, đem thoại bản đưa cho Quan thất thiếu gia."
"Ừ, ta đã biết. Trời vẫn còn sớm, ngươi ngủ tiếp trong chốc lát đi."
Trần thị đem Đỗ Cẩm Ninh ấn trở về trên giường, xoay người vội vàng ra cửa.
Đợi Trần thị đi rồi, Đỗ Cẩm Ninh tỉnh dậy ra chuồng bò múc một gáo nước ấm rửa mặt, nàng ăn sáng xong liền đi sang nhà chính để xem động tĩnh.
Lúc này, trong phòng Đỗ Thần Sinh cũng có động tĩnh, ngày thường hay ngủ nướng Đỗ Vân Ngũ cũng dậy. Đỗ gia phụ tử hai người sau khi ăn xong bữa sáng liền cùng nhau ra cửa.
Đỗ Cẩm Ninh không do dự cũng nhấc chân đi ra khỏi thôn, hướng trong thành đi đến. Vì sợ đụng mặt bọn người Đỗ Thần Sinh lên nàng cũng không dám đi xe la mà đành đi bộ.
Đã nhiều ngày nay đều được ăn cơm no nên nàng cũng có chút sức lực, thân mình không suy nhược giống lần đầu tiên khi đi theo Trần thị vào trong huyện. Thời tiết rét lạnh, nàng dứt khoát liền trực tiếp chạy chậm, chạy mệt lại dừng lại đi trong chốc lát, nghe được tiếng xe tới liền trốn vào cây cối ở ven đường. Như vậy một đường đi tới thế nhưng không đến non nửa cái canh giờ nàng liền đến trong thành.
Ngựa quen đường cũ mà tìm được thư viện, Đỗ Cẩm Ninh cùng thủ vệ lão hán nói:
"Đại thúc, phiền toái ngươi giúp ta tìm một chút Quan thất thiếu gia."
Cũng không biết là do lần trước đã gặp mặt một lần hay là do Quan Gia Trạch cố ý dặn dò, hôm nay nàng được nhiệt tình mời vào gian nhà nhỏ để đợi chứ không phải đứng đợi trong gió lạnh như hôm trước nữa.
Một lát sau liền thấy Quan Gia Trạch ra tới, sắc mặt hồng hồng lại còn thở hổn hển chứng tỏ hắn đã chạy vội lại đây.
Khí còn không có thở đều, hắn đã vội hỏi:
"Sách.. Sách đâu?"
Đỗ Cẩm Ninh từ trong lòng ngực móc ra sách, đưa qua.
Quan Gia Trạch đem sách cất vào trong lòng ngực, lại từ túi tiền móc ra một thỏi bạc, đưa cho Đỗ Cẩm Ninh:
"Cho ngươi."
Đỗ Cẩm Ninh thấy thế cũng không nói chuyện, tiếp nhận bạc nhìn nhìn, lại trả trở về:
"Quá nhiều rồi."
Trên tay nàng này thỏi, cũng phải nặng khoảng ba, bốn lượng bạc. Quan Gia Trạch liếc nhìn nàng một cái, xua tay nói:
"Cầm đi, nhiều ra tới xem như ta thưởng cho ngươi."