Trần thị nghe xong, cũng dao động. Đúng vậy, nếu là Đỗ Vân Ngũ đánh chủ ý lên Đỗ Phương Phỉ. Các nàng như vậy là tự loạn đầu trận tuyến, chẳng phải là chính mình hủy hoại chính mình?
"Ta liền sợ nhị bá ngươi muốn đem đại tỷ ngươi bán đến cái nơi bẩn thỉu."
Đỗ Cẩm Ninh nói:
"Nếu hắn muốn bán, cũng phải đem đại tỷ lừa đi ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta khiến cho người trong thôn tới phân xử, dựa vào cái gì nhị bá chính mình thiếu nợ, tổ phụ tổ mẫu không lấy tiền ra tới còn, ngược lại muốn bán đại tỷ?"
Trần thị duỗi ra tay, lại đem Đỗ Cẩm Ninh kéo vào trong lòng ngực, nước mắt lại rơi:
"Ngươi nói rất đúng, ngươi nói rất đúng, là nương hồ đồ, thiếu chút nữa làm hồ đồ chuyện. Không sai, ngươi nói không sai, sự tình còn chưa tới cái kia nông nỗi."
"Nương, Ninh nhi, các ngươi đi đâu vậy?"
Đỗ gia bỗng nhiên truyền đến thanh âm.
Đỗ Phương Huệ.
Trần thị cùng Đỗ Cẩm Ninh liếc nhau, Trần thị nhanh chóng đem nước mắt lau khô, lôi kéo Đỗ Cẩm Ninh hướng trong nhà đi.
Hai chị em vào thượng phòng, liền thấy đồ ăn đều dọn xong, Diêu thị múc cơm, mà Đỗ Vân Ngũ thế nhưng cũng tới ăn cơm, còn thái độ khác thường mà ngồi ở trong một góc, cùng Đỗ Phương Linh nói cái gì đó. Đỗ Phương Linh đôi mắt sáng lấp lánh, không biết nghe xong chuyện gì khóe miệng còn mang theo ý cười.
Đỗ Cẩm Ninh khóe mắt tức khắc nhảy nhảy. Nàng cùng Trần thị một lòng phòng ngừa Đỗ Phương Phỉ bị bán, lại không nghĩ rằng Đỗ Vân Ngũ thế nhưng đem chủ ý đánh tới Đỗ Phương Linh trên đầu.
Đỗ Phương Linh năm nay mười ba tuổi, dinh dưỡng không đủ, thân thể còn không có phát dục, tuy lớn lên cùng Trần thị giống nhau cao, nhưng gầy giống cây trúc ngực càng bằng phẳng như sân bay. Cũng khó trách Đỗ Cẩm Ninh cùng Trần thị cũng chưa liên tưởng tới nàng.
Nhưng nhìn Đỗ Phương Linh dung mạo, Đỗ Cẩm Ninh lại hiểu rõ. Tam phòng mấy tỷ muội dung mạo đều không kém, Đỗ Phương Linh môi anh đào, đôi mắt rất to, vừa nhìn chính là một mỹ nhân, chờ nẩy nở, mặt mày là so Đỗ Phương Phỉ còn muốn minh diễm hơn vài phần.
Như vậy nữ hài tử, bán đi thanh lâu cấp tú bà dạy dỗ mấy năm, liền có thể làm một cây cây rụng tiền. Quan trọng là Đỗ Phương Linh tâm lý nóng nảy, đối với quần áo đẹp, thức ăn ngon khát vọng mãnh liệt, so với Đỗ Phương Phỉ trầm tĩnh nàng càng vì dễ bị lừa.
Đỗ Thần Sinh đang ngồi ở phòng trong đọc sách, thấy Đỗ Cẩm Ninh vào, vội vàng đứng dậy, đi ra nói:
"Ăn cơm đi."
Biết Đỗ Vân Ngũ muốn làm cái gì, nàng tâm liền yên ổn. Dù sao giặc tới thì đánh, nước đến đắp bờ, sẽ không làm Đỗ Phương Linh ngốc bị bán đi là được.
Sau khi ăn cơm xong, Đỗ Vân Ngũ thần bí mà lôi kéo Đỗ Thần Sinh cùng Ngưu thị vào phòng.
"Ngươi vừa nói cái gỉ? Ngươi lặp lại lần nữa?"
Ngưu thị đầy mặt không thể tin nói.
Đỗ Vân Ngũ chỉ có thể kiên trì lặp lại:
"Con thiếu sòng bạc ba mươi lượng bạc, họ hạn cho con phải trả lại trong vòng năm ngày. Nếu không họ sẽ đến trong nhà chúng ta gây sự.. đến lúc đó.."
"Ta đánh chết ngươi tên phá gia chi tử."
Đỗ Thần Sinh cởi giày ra ném vào đầu Đỗ Vân Ngũ.
"Trước đó vài ngày con có nghe người ta nói, các thanh lâu ở trong thành có mua những tiểu cô nương khoảng mười hai, mười ba tuổi. Chỉ cần lớn lên thanh tú có khi còn bán được mấy chục lượng. Linh nhi vừa vặn trong độ tuổi đấy, ngũ quan cũng không tồi, bán được ba mươi lượng cũng không thành vấn đề."
"Ngươi nói cái gì cơ?"
Thanh âm Đỗ Thần Sinh do cực kì tức giận mà run rẩy nói.
"Ngươi la hét cái gì? Chẳng lẽ muốn cho người ta nghe thấy sao?"
Ngưu thị che chở cho Đỗ Vân Ngũ.
"Ngươi còn dám nói, đều là do lỗi của ngươi đã nuông chiều hắn thành cái dạng gì rồi. Đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn không làm nên cái gì ra hồn. Cả ngày chơi bời lêu lổng, giờ còn đem của cải đi đánh bạc hết."
Đỗ Thần Sinh đem thanh âm đè thấp hơn nhưng trong giọng nói vẫn không thể che giấu được sự tức giận.
Đỗ Vân Ngũ bị nhìn chằm chằm đến nỗi nổi cả da gà:
"Con, con đều nói không cần trong nhà phải lấy tiền ra tới, chỉ cần.. chỉ cần đem Linh nhi đi bán.."
Ngưu thị chuyển ánh mắt về phía Đỗ Thần Sinh:
"Lão đầu, ta thấy chủ ý của Vân Ngũ không tồi."
Ngoài cửa sổ Đỗ Cẩm Ninh cảm giác được thân hình của Đỗ Phương Linh run lên.
Đỗ Thần Sinh im lặng một lúc mới nói:
"Vậy Ninh nhi thì sao? Hắn rất che chở mẫu thân và các tỷ tỷ của mình. Nếu việc của Linh nhi để cho hắn biết thì hắn nhất định sẽ hận chúng ta đến chết mất."
Đỗ Vân Ngũ rất thoải mái nói:
"Phụ thân, ngài chỉ cần không cho hắn đi đọc sách là được."
Đỗ Thần Sinh thở dài:
"Mai mang tiền đi trả cho sòng bạc trước nếu không để chúng đến nhà gây sự thì mặt mũi nhà ta biết để đi đâu. Đợi sang năm mới chúng ta lại nghĩ cách xem nên đem Phỉ nhi gả ra ngoài hay là đi bán Linh nhi."
Ngoài cửa sổ, Đỗ Phương Linh ban đầu nghe Đỗ Thần Sinh bảo Ngưu thị lấy bạc ra tới thì nàng còn có chút hi vọng nhưng nghe đến câu cuối thì sắc mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy.. Đỗ Cẩm Ninh sợ nàng làm người trong phòng nghe được liền kéo nàng về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT