Không biết là vì đã giải quyết được mối họa lớn trong lòng - "Hạ Đồng Đồng" hay là do gặp được bạn cũ nên vui vẻ, ngày hôm đó, mới làm việc đến chạng vạng, Lạc Dương đã mở lòng từ bi tuyên bố kết thúc, sau đó thu hoạch được vô số ánh mắt phức tạp bao gồm: khiếp sợ, kinh ngạc, không thể tin rồi từ từ chuyển thành biết ơn lắm lắm.

"Tất cả đừng đi, tối nay tôi mời." Đạo diễn Lạc nói, hướng ánh mắt về phía thanh niên có dáng vẻ hư hư ảo ảo của con khổng tước họ Kỳ, bổ sung một câu: "Dưới chân núi có một quán ăn vặt nổi tiếng, cho các cô cậu đi ăn món cay Tứ Xuyên."

Đạo diễn Lạc đãi khách? Không phải Lạc Dương vẫn luôn chán ghét mấy thứ xã giao đó sao? Ngày thường nếu hẹn anh ta ăn cơm, tất sẽ nhận một tràng mắng nhiếc: "Ăn cơm còn muốn hẹn người khác ăn cùng, cậu là học sinh tiểu học à? Tiếp theo có phải còn muốn tôi đút cơm cho không?!"

Hôm nay làm sao lại vậy?

Nhóm phần tử nòng cốt trong đoàn không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt, đồng thời rất nể tình mà cùng đồng ý, dù sao cũng là đại ca Lạc, không dám nhì nhằng.

Lô Khê cảnh giác nhìn "lão già" có vẻ bề ngoài nóng nảy, không nhạy bén, thật ra lòng đầy mưu mô, sở hữu khuôn mặt dễ lừa gạt Việt Từ nhất này; cảm giác khó chịu lúc ban ngày chưa tiêu được, hận không thể kéo Việt Từ dứt áo ra đi, cho mưu tính của lão lưu manh thất bại ngay lập tức.

Phương Trung Quy cũng có chung ý tưởng ấy, cụm từ "vừa ý" cứ như một cái gai khiến anh nhìn Lạc Dương kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, chỉ cảm thấy đối phương quả nhiên có ý đồ với ngôi sao của mình. Thuở Kỳ Dịch Niên còn sống, hai người họ hợp tác không dưới ba bộ phim nên vẫn luôn có tin đồn ám chỉ hai người quan hệ ái muội. Bây giờ nhìn cái dạng già rồi mà còn lưu manh của Lạc Dương thế này, Kỳ chưa chắc đã biết tâm tư anh ta, nhưng Lạc Dương thì chắc chắn có suy nghĩ không lành mạnh!

Có điều bất luận hai người khó chịu bao nhiêu, rối rắm bao nhiêu, cũng không qua được một tiếng "Được thôi!" miễn cưỡng của Việt Từ.

Lô Khê bình tĩnh thu lại nét mặt âm trầm, hai tay đút túi: "Vậy đi đi, để xem món ăn đạo diễn Lạc đề cử có phải cũng nóng nảy như bản thân "lão" hay không?"

Phương Trung Quy cười ôn hòa, nghiêng đầu nhìn Việt Từ, hiểu ý người mà hỏi: "Cậu thích ăn cay không, nếu không thích thì có thể đổi sang quán khác."

Hôm nay Lô Khê còn chưa kịp ôn chuyện với anh Phương cùng mình lớn lên từ nhỏ thì đã bị thương nặng khi thấy anh Phương biến thành tình địch, giờ này tức giận lườm một cái rồi hừ lạnh, thầm mắng đồ nịnh nọt!

Lạc Dương nhìn hai người kia nói qua nói lại âm dương quái khí, chỉ thấy khó hiểu dại mặt ra: ?? Hai người này bị cái gì?

Nhưng tranh chấp như vậy mãi vẫn không dừng lại, dù Việt Từ bình tĩnh mỗi tay dỗ một một người, bày tỏ rằng rất thích ăn cay, thì khi ra khỏi phim trường đã lập tức phải nghênh đón tràng diện địa ngục thứ hai.

Lô Khê lái một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở đường bên trái, Phương Trung Quy lái một chiếc xe thể thao màu xám bạc đỗ ở bên phải, rất có cảm giác chia sông cách biển, ranh giới rõ ràng. Hai người ngồi trên ghế lái đồng thời ngước nhìn Việt Từ đứng ở cửa, mời đối phương lên xe, đặc biệt dành riêng vị trí cạnh ghế lái.

Lạc Dương đang định bảo Việt Từ ngồi xe bảo mẫu của mình: "..." Không bảo nữa, xe cổ lỗ quá bảo không nổi.

Dương Đào đeo túi chạy ra, thấy hai quả xe ngầu lòi thì mắt sáng lên chói lọi.

Đầu tiên là gọi Phương Trung Quy: "Đạo diễn Phương, tôi lên xe..." Chữ "anh" còn chưa hô hết đã phải ngậm miệng lại trước nụ cười ôn hòa kèm theo ý lạnh lẽo nhè nhẹ của đối phương.

Cô lại nhìn về phía người còn lại, ân cần nói: "Khê thiếu, tôi..."

Lô Khê tỏ ra không kiên nhẫn, liên mồm đáp lại ba tiếng "Không": "Không được, không cho lên, tôi không vui lòng."

Dương Đào ngây ra: "..."

Lại nhìn Việt Từ vẫn bình tĩnh trầm ổn, không động đậy gì, cũng không có ý tứ sẽ lên chiếc xe nào, vững như bàn thạch.

Đúng lúc đó, một chiếc Porsche màu đỏ chạy lên từ phía chân núi, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt tròn tròn, vui mừng khôn xiết gọi: "Anh Việt, lên xe."

Lô Khê trầm mặt xuống, âm thầm nghiến răng: "Trần Viên cô giỏi lắm..."

Phương Trung Quy không đổi sắc mặt, tay cầm vô lăng lại âm thầm nắm chặt.

Việt Từ nom hai người đối chọi gay gắt thì buồn cười lắc đầu, bước đến xe mình mở cửa ra, ngồi vào.

Trần Viên thấy thế, đang định khởi động xe thì nghe có tiếng gõ vang cửa kính, một gương mặt kiêu ngạo đẹp trai đập vào mi mắt. Lô Khê mở cửa xe cạnh ghế lái, khẽ nâng cằm: "Xuống xe."

Trần Viên không rõ lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn đi xuống, tràn ngập dấu chấm hỏi: "Ơ...?"

Lô Khê ngồi lên xe, chỉ vào xe việt dã ý bảo: "Cô lái chiếc kia."

Sau đó, Phương Trung Quy cũng bước xuống xe, thản nhiên mở cửa ghế sau xe Porsche ngồi vào: "Đi thôi."

Trần Viên: "..."

Cuối cùng, chiếc xe thể thao vốn rộng rãi giờ ngồi đầy năm người, chật ninh ních, chạy về phía chân núi.

....

Nhà hàng Lạc Dương giới thiệu quả thật chỉ là một quán ăn sáng, nhưng món cay Tứ Xuyên ở đây cũng có thể coi là được, tay lão làng đã ăn hết món ngon trong thiên hạ như Việt Từ cũng nếm thấy vừa lòng.

Tất nhiên, ăn thơm ngon như vậy cũng chỉ có một mình anh, hơn nữa riêng Dương Đào còn không thèm quan tâm đến chuyện ăn cơm, chỉ để ý theo dõi Việt Từ, ánh mắt căng thẳng như cái móc dính vào Việt Từ, không chịu dời đi.

Việt Từ gắp một miếng đậu hũ ma bà, cô lập tức thở phào một hơi, nét mặt đắc ý: đúng, đấy là món ăn Sếp thích, đúng là Sếp không sai!

Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt, Dương Đào tức khắc như con gà bị nắm chặt cổ, không chỉ nói không ra hơi, còn lộ vẻ hít thở khó khăn: mình nhớ rõ Sếp không thích ăn cái này, sao lại như vậy? Là mình đoán sai hay là anh ấy cố tình nhiễu loạn suy nghĩ của mình?

Việt Từ thấy cô cảm xúc muôn màu, bỗng cảm thấy hết sức buồn cười, không nhịn được lại gắp thêm mấy miếng sườn xào chua ngọt nữa, khiến vẻ mặt đối phương càng thêm suy sụp.

Cũng chẳng phải là cố tình làm nhiễu phán đoán của Dương Đào, anh vốn không để tâm đến chuyện bại lộ thân phận hay không, nên không lo sợ, cũng không tìm cách giải thích. Có điều sau khi sống lại, quả thật anh đã thay đổi rất nhiều. Ví dụ như khẩu vị, có những món trước kia anh rất ghét, nhưng ba năm ốm đau khiến miệng nhạt như nước ốc, sống lại rồi bỗng nhiên lại thích nó.

Không thể không khen, con người thật sự là một loài sinh vật kỳ diệu.

Không chỉ có Dương Đào ôm lòng dò xét, Lạc Dương cũng vậy, thậm chí còn tự vào hỏi quầy bar lấy một vò rượu mạnh, híp mắt, trong đầu hiện lên các loại suy nghĩ.

Trước khi Kỳ Dịch Niên bị bênh, bọn họ hợp tác hơn ba dự án phim, có thể gọi là bạn nối khố danh xứng với thực, hiểu rõ lẫn nhau. Con khổng tước này tham cực kỳ, tham quyền, tham tài, tham người đẹp, tham ăn lại tham uống. Thời gian khi không quay phim đều dùng cho việc hưởng lạc, đã vậy còn hưởng không biết mệt.

Anh ước lượng vò rượu trong tay, thầm cười lạnh, nếu thật sự là tên chết tiệt đó, anh không tin tên ấy không thèm thuồng!

Lạc Dương vừa nghĩ vừa nghênh ngang quay về phòng, đẩy cửa ra, nheo mắt, bố cục bàn ăn không biết đã thay đổi từ lúc nào, cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến nối anh cảm giác như trở lại nhiều năm trước.

Diễn viên chính trong đoàn phim của anh, đại minh tinh Lô Khê, đang ngồi bên trái Việt Từ, tự tay múc một bát canh đặt trước mặt tên kia, giọng nói vẫn cứ nóng nảy, động tác tay lại vô cùng mềm nhẹ:

"Ăn ít cay thôi, uống thêm nhiều canh bồi bổ, tôi mới không trông chừng anh có một thời gian mà đã gầy thành cái dạng này!"

Phương Trung Quy ngồi bên phải Việt Từ, đầu cúi thấp, bàn tay mảnh khảnh thường dùng cho việc múa bút vẩy mực đang chuyên chú bóc con cua, thịt cua béo óng ánh mỡ lột được đều bỏ hết sang bát Việt Từ, ngâm ngâm cười: "Tiếc là cua ở đây không tươi lắm, nếu cậu thích, tôi bảo Tiểu Dương chuyển cua hồng cao từ Thạch Hồ về đây, nhất định cậu sẽ thích nó."

Hai người một trái một phải, không quấy nhiễu lẫn nhau, chỉ có lúc giao tầm mắt là không khí sẽ đông lạnh trong một cái chớp mắt, toàn bộ gian phòng chìm trong bầu không khí quỷ dị không thể giải thích được.

Nhìn các diễn viên khác của đoàn phim, cả đám người đang vùi đầu ăn cơm trong im lặng, thỉnh thoảng mới nâng đầu chuyển động trong biên độ nhỏ, nhìn trái nhìn phải, chỉ riêng khu địa ngục là không nhìn. Lạc Dương không hề nghi ngờ rằng lúc đầu họ cũng có nhìn chỗ ấy, sau đó bị Lô Khê lườm cho lui lại.

Còn Dương Đào vẫn mang bộ dạng hít thở không thông, hoàn toàn có thể chụp lấy một bộ ảnh làm meme*.

Cảnh tượng này quen mắt dữ dội, quen đến nỗi anh hận không thể ném vò rượu trong tay qua đấy, đập nát cái tình cảnh làm người đau mắt này!

Nhưng sau đó anh cũng không làm gì, hít sâu một hơi, vì đại cục, mang vò rượu đi vào, hô to với mọi người: "Mau xem đây là cái gì, tối hôm nay chúng ta không say không về!" Đồng thời khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Việt Từ.

Việt Từ còn chưa ngẩng đầu, đã có hai luồng ánh mắt bắn về phía anh.

Lô Khê tỏ vẻ khó chịu, trào phúng một cách cay độc: "Uống cái gì mà uống, khéo đạo diễn Lạc đã quên ngày mai còn phải làm việc, nên muốn cho mọi người đều say rượu lên sàn phải không, tinh thần chuyên nghiệp của ngài đút hết vào bình rượu rồi à?"

Phương Trung Quy hơi động con ngươi, thản nhiên nói: "Ngay mai Việt Từ còn phải về thành cổ quay phim, rượu thì miễn, để lần sau đi."

Một cái đinh cứng, một cái đinh mềm, nói nghĩa đen nghĩa bóng đều là để giữ gìn Việt Từ, vừa rồi hai người còn đối chọi gay gắt như có thù oán, khi đối mặt với chuyện của Việt Từ thì trong nháy mắt đã cùng chung chiến tuyến.

Lạc Dương xem bên này lại nhìn bên kia, rồi quay ra quan sát bộ dạng ăn cua điềm nhiên như không của Việt Từ, nhớ đến cảnh tượng ở phim trường lúc buổi chiều, đến nước này mà anh còn không hiểu nữa thì đúng thật là chày gỗ!

F*ck!


*Chú thích:

Meme: hình ảnh dùng để miêu tả biểu tượng cảm xúc cho người dùng trên mạng xã hội, một dạng ảnh troll thay thế cho các emotion đơn giản

VD: =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play